Diêm Vương Thoa

Chương 56: Good End - Bạch nhật (2)




Mạnh Cổ nghiêng đầu đè thấp cô, muốn hôn cô, lại bị Trần Nhược Vũ đẩy ra, thùng thúng đánh anh hai cái

Mạnh Cổ cười ha ha, lui lại mấy bước, Trần Nhược Vũ đuổi theo, lần này quả đấm không trúng anh, lại bị anh đột nhiên bế lên

Trần Nhược Vũ sợ tới mức thét chói tai, theo bản năng ôm lấy anh, anh nhân cơ hội hôn xuống mặt cô, làm bộ muốn đem cô vứt đi. Trần Nhược Vũ oa oa gọi, ôm chặt lấy anh

“Trần Nhược Vũ, em còn muốn mắng anh không?” Mạnh Cổ nhe răng cười, giọng điệu uy hiếp. Rất có dạng phách lối giống như còn nói nữa anh liền ném em xuống

Trần Nhược Vũ có chút sợ, cô không chắc Mạnh Cổ có thật đem cô ném thật không, người đàn ông xấu xa này thường làm việc ngoài dự đoán mọi người. Nhưng lúc này nếu yếu thế cô sẽ mất hết mặt mũi.

Trần Nhược Vũ không nói lời nào. Sắc mặt hồng phấn tươi đẹp, sóng mắt như tơ, bộ dáng cắn môi thẹn thùng e lệ. Mạnh Cổ nhìn cô chằm chằm, bỗng nhiên nói: “Trần Nhược Vũ, em đẹp hơn rồi”

Trần Nhược Vũ càng thẹn hơn, khuôn mặt đỏ bừng, mắt không cách nào trốn được, vì vậy dứt khoát nghiêng người tiến tới cắn tai anh một cái. Mạnh Cổ không ngờ được, đau sót theo bản năng buông lỏng. Trần Nhược Vũ giãy giụa xoay người muốn chạy, có điều không được mấy bước đã bị bắt lại

Hai người nhốn nháo trêu đùa, lôi lôi kéo kéo, hôn nhau thật lâu. Trần Nhược Vũ bị cuống lấy đầu óc choáng váng, thở hồng hộc, trong lúc hành động thì chân bị vấp, cô ôm cổ Mạnh Cổ ngã trên giường

Trần Nhược Vũ nháy mắt mấy cái, lúc này mới phát hiện bọn họ đang ở trong phòng. Trong nhà không có mở đèn, chỉ có ánh trăng xuyên qua bên ngoài cửa sổ khiến mọi vật trở nên rõ ràng. Mạnh Cổ bị cô đè ở phía dưới, tóc bị vò rối, trên mặt tươi cười, mắt sáng ngời, vẻ đẹp trai cứ hồ đồ như vậy .

Trần Nhược Vũ đè ép anh, quệt miệng tức giận, người đàn ông xấu xa này tại sao thoạt nhìn khiến người ta nghĩ muốn cắn anh một cái

Cô đang muốn giúp anh thực hiện ước nguyện, nhưng không cắn, một hồi trời đất quay cuồng, cô bị Mạnh Cổ áp đến phía dưới

“Trần Nhược Vũ, lúc này người đàn ông nên ở phía trên”

Ai nói? Cô… Không!

Trần Nhược Vũ dùng sức, lật ngược Mạnh Cổ lại, cưỡi trên người anh, đôi tay ấn lên vai anh, nghiêm túc tuyên bố: “Em thắng”

Mạnh Cổ toét miệng cười, sau đó chuyển sang cười mỉm, cuối cùng là không cười nữa

Anh nhìn cô chằm chằm, cô cũng nhìn anh

Sau đó anh nhẹ giọng nói: “Trần Nhược Vũ, anh đã nói với em anh không chơi trò tình một đêm?”

Khí thế Trần Nhược Vũ đang dâng lên, chuẩn bị xong giáo huấn anh một trận, để cho anh chừa cái tội hù dạo cô với tịch thu cái chìa khóa khiến cô ngây thơ nói lời xin lỗi, nhưng anh đột nhiên lại nói đến tình một đêm…

Đề tài hạn chế cấp mấy đây chứ?

Trần Nhược Vũ sửng sốt, khi thấy ánh mắt nóng bỏng của anh đột nhiên giật mình nhận ra tình huống không đúng

Một nam một nữ, quần áo không chỉnh tề, đầu tóc rối bời, tứ chi dây dưa, đè ép xuống giường…

Phách Vương Long tiên sinh hơi thở không yên ổn, vẻ mặt khác thường, mà cứng rắn dưới mông cô hình như không chỉ là cơ bụng

Lòng của Trần Nhược Vũ nhảy loạn, đầu óc trống rỗng, tầm mắt bị khóa lại nửa thân trên của anh, máu trên người hình như tập trung lại hết trên mặt. Cô há mồm nghĩ muốn nói gì đó, nhưng bốn phía đều chỉ có không khí nóng bỏng, cả người cô nhũn ra không nói nên lời

Cô ngây ngốc, biểu hình căng thẳng khiến anh cao hứng, sờ sờ mặt cô, cười

Cười cái gì chứ? Thật đáng ghét. Cô thật muốn khiển trách anh, làm biến mất vẻ mặt đắc ý của anh, nhưng mặt cô bị anh sờ, lại càng nóng, ngón tay anh thon dài, lòng bàn tay xẹt qua da thịt khiến cô càng nóng hơn

Cô lại bị anh đặt ở dưới, nhưng lại thở phào nhẹ nhõm, lại càng thêm không thể thở được, cô nghe âm thanh trầm thấp của Mạnh Cổ: “Đã nói với em, chuyện như vậy nên để đàn ông ở phía trên”

Anh hôn cô, không cho cô cơ hội phản bác, mà thực ra cô cũng không có ý định phản bác, không biết từ chối thế nào. Cô ôm lấy cổ anh, hôn trả lại

Anh rất dùng sức, bàn tay anh dò xét luồn vào lớp áo đi vào trong, trái tim của cô dưới bàn tay anh đập cuồng loạn

Cô không biết mình làm sao, ý thức có chút thanh tỉnh, vừa mong đợi lại vừa kháng cự, vừa hưng phấn vừa cẩn thận. Cô cảm thấy không nên, lại cảm thấy rất nên, cảm thấy không kịp ứng phó, lại cảm thấy nên chầm chậm thuận nước đẩy thuyền

“Trần Nhược Vũ”

Cô nghe anh gọi tên mình, thở hổn hển nhìn anh, mắt anh sáng khác thường, nụ cười tuấn tú mang theo mùi vị hấp dẫn

Anh cúi người hôn cô, sau đó lại gọi: “Trần Nhược Vũ”

Cô không phản ứng, chỉ nhìn anh, sau đó cô cũng không biết mình tại sao lại xấu hổ nhắm mắt lại

Động tác nhỏ này lại giống như mời gọi, cô cảm giác anh kéo áo lông ra của cô ra khỏi người, nghe được tiếng trái tim đập mạnh, cô thuận theo duỗi cánh ta để anh cầm quần áo rút đi. Động tác của anh dịu dàng nhưng không do dự, cô vẫn nhắm mắt lại không dám mở ra, cho đến khi trên người không còn lại gì, cô cảm thấy lạnh

Mạnh Cổ tách ra khỏi người cô, cô vội vàng chôn mặt trong gối, len lén mở mắt, nhìn thấy cái chăn ngay đó, vội kéo ra, vùi mình vào trong chăn

Chăn lạnh như băng, cô run hết cả người, nhưng rất nhanh sau lưng có một thân thể nóng bỏng, đem cô ôm vào trong người

Cô bị lật qua, lại bị hôn

Mạnh Cổ hôn lên mắt cô, tóc cô, hôn chóp mũi, cô không thấy lạnh rồi, cảm thấy thật ấm áp

Anh kéo tay cô qua, đặt lên trước ngực anh, cô cảm thấy tim anh đập thật nhanh, giống như cô vậy

“Trần Nhược Vũ” Anh lại gọi tên cô

Cô không hưởng ứng, chỉ nhìn anh, thấy ánh mắt dịu dàng của anh, anh ôm cô vào ngực, xoa lên lưng cô, lại gọi: “Trần Nhược Vũ”

Thật là phiền nha, gọi thì cứ gọi đi

Cô vùi đầu vào ngực anh, nghe tiếng tim anh đập rộn ràng, có chút buồn cười

Anh không vội, chậm chậm vuốt ve cô. Cô cũng học bộ dáng của anh, nhưng rất nhanh phát hiện mình không phải đối thủ của anh. Anh xâm lược lại xâm chiếm cô, cô thở không ra hơi, động lòng nhanh chóng qua đi, mà da thịt anh nóng như lửa, bắp thịt căng thẳng

Bọn họ lại chuyển thành tư thế áp nghiêng, anh hôn môi cô, hôn ngực cô, hôn bụng cô, cô cảm thấy anh tách chân cô ra, vỗ về chơi đùa chỗ riêng tư, cô khẩn trương lại căng thẳng, sau đó nghe được giọng trấn an nhẹ nhàng của anh

Anh nghiêng người hôn lên môi cô, chợt hỏi cô: “Trần Nhược Vũ, sẽ không đúng lúc như vậy chứ, sản phẩm trong túi xách của em lại không thể để em tiêu thụ thôi”

Cô nháy nháy mắt, thật lâu mới hiểu anh nói gì, nhìn nét mặt của anh cô than thở: “Em không có, không có nghĩ nhanh như vậy”

Cô lại nháy nháy mắt, cho nên là?

“Đều tại anh, anh lên mặt, dài dòng dây dưa, làm em cũng không dám nghĩ, lúc này mới không chuẩn bị” Một bên oán trách anh, trên tay cũng không ngừng đánh

Trần Nhược Vũ bị đầu ngón tay anh dò xét làm cho chân mày nhăn nhẹ, nhưng trong nội tâm vẫn không phục lắm, anh không chuẩn bị liên quan gì tới cô, đây là muốn gán tội cho người khác, liền không sợ không tìm ra lí do

Được rồi, lúc này, trong đầu còn nghĩ tới thành ngữ thật là buồn cười. Nhưng trọng điểm là, ý tứ của anh là thế nào? Chờ lần tới anh chuẩn bị xong đã?

Cô cảm thấy không sao, nhưng trong lòng không nghĩ ra là thất vọng hay mất mát, dù sao cũng có điểm khác lạ

Nhưng sau một khắc, hai cánh tay của cô bị anh nắm đè ở đỉnh đầu, cô cảm thấy có một lửa nóng cường tráng ma sát phía dưới, không biết phải làm sao, đang muốn mở miệng hỏi anh, lại cảm thấy có một cỗ sức lực nhanh chóng quả quyết vọt vào

Tốc độ xâm chiếm nhanh như vậy, cô cũng không kịp hô, cũng không kịp thể nghiệm nổi đau, dĩ nhiên là cứ vậy trôi ha?

Mạnh Cổ buông cổ tay cô ra, ôm lấy cô, khẽ hôn môi cô

Trần Nhược Vũ ngây ngô, lúc này lại cảm thấy đau, đau rát, cũng không hẳn là rất đau, hoàn toàn nằm trong phạm vi có thể chịu đựng được, nhưng xảy ra quá nhanh khiến cô cảm thấy nó không thật

Không phải nên thế này thế kia, như vậy rồi như khác, thương lượng một chút, thảo luận một chút mới bắt đầu sao?

Người đàn ông xấu xa, thật xấu, rất xấu!

Cô cắn anh, anh nghiêng đầu né tránh, nhìn cô chằm chằm cảnh báo: “Hắc” một tiếng. Còn dám cười, Trần Nhược Vũ bĩu môi trừng anh, Mạnh Cổ cắn cô một phát, sau đó bắt đầu động (Hai anh chị này cứ như ma cà rồng ấy nhỉ!!! Hết cắn rồi lại cắn)

Cô thở gấp, nắm lấy hai tay anh. Anh cuối đầu nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, cô nhắm lại, lúc mở mắt ra, thấy anh nhìn cô cười

“Bác sĩ Mạnh” cuối cùng cô cũng có thể mở miệng nói chuyện

“Ừ” Anh đáp, động tác dưới thân khiến cô thở gấp

“Mạnh Cổ” Cô gọi

“Ừ”

“Phách Vương Long…”

Anh cúi đầu, cắn lên môi cô

“Đào Hoa Lâm tiên sinh…”

“Anh rốt cuộc là có bao nhiêu biệt hiệu?” Anh nặng nề đè cô xuống

Cô “A” một tiếng, thiếu chút nữa kêu lên, nói tiếp” Bác sĩ Mông Cổ”

Anh khẽ cười, gia tăng động tác dưới thân, nói: “Anh thích nghe em gọi bác sĩ Mạnh hơn”

“Nhưng mà anh kêu em Trần Nhược Vũ, giống như muốn tìm phiền toái” Cô nhíu mày, kiềm chế kích động muốn hét to, thở hổn hển gấp gáp, nặn ra một câu: “Nhưng là em nghe thành quen”

“Trần Nhược Vũ” Anh cũng gay gắt thở gấp, cô sờ tới cơ lưng căng thẳng đầy mồ hôi của anh

“Trần Nhược Vũ” Anh gọi tiếp

“Làm gì” Cô trừng anh, có thấy phiền không vậy

“Đối thoại của chúng ta thật là không có dinh dưỡng”

“Là anh không có dinh dưỡng, lại còn dài dòng” Mới vừa nói xong liền bị anh nâng chân lên, điều chỉnh một tư thế dễ dàng hơn với anh

“Em sai lầm rồi, sai lầm rồi! Là em không có dinh dưỡng” Cô không có can đảm vội vàng cầu xin tha thứ. Nhưng cảm giác bây giờ có mãnh liệt, như xâm nhập đến tâm can cô, anh một lần lại một lần, hoàn toàn xâm chiếm cô

“Bác sĩ Mạnh” Cô hừ hừ mềm mại cầu xin, đáng tiếc người đàn ông xấu xa này mới vừa rồi nói thích nghe cô gọi giờ căn bản không thèm để ý đến. Anh hết sức chuyên chú, mà cô lại không nói được gì

Ánh trăng ngoài phòng sáng ngời, là ánh sáng trong lòng Trần Nhược Vũ, cô nghe Mạnh Cổ thở dốc, nghe được anh gọi tên cô, cô vịnh anh, bị anh dẫn dắt. Mồ hôi cùng nhiệt độ cao khiến cô muốn ngất, cô ôm chặt Mạnh Cổ, nghe lòng của anh nhảy liên hồi

Đông đông đông… thung thùng… đông đông

Thở dốc dần đều, hai người ôm lấy nhau

‘”Trần Nhược Vũ, em giống như chưa từng nói yêu anh”

“…”

Vào lúc này còn so đo, người đàn ông này nên đạp xuống giường đi!

Trần Nhược Vũ ngáp khẽ, có chút buồn ngủ: “Anh cũng chưa bao giờ nói qua. A, nhưng bây giờ mới nói, sẽ cảm thấy không có thành ý”

“…”

Vào lúc này còn bắt bẻ, người phụ nữ này thật đáng đánh đòn!

Được rồi, được rồi, không có gì để ghét bỏ

Trần Nhược Vũ không nghe thấy Mạnh Cổ nói chuyện, vì vậy chuẩn bị ngủ. Nhưng tinh thần Phách Vương Long tiên sinh rất tốt, anh đột nhiên hỏi: “Trần Nhược Vũ, em biết phải nói với người nhà thế nào rồi chứ?”

“Cái gì?”

“Nếu như bọn họ dây dưa phiền toái, em tính làm sao đối phó”

Cô suy nghĩ hồi lâu: “Đến lúc đó em mới biết được”

Anh nghĩ kế cho cô: “Em trực tiếp dẫn anh về, anh liền theo chân bọn họ nói”

“Bác sĩ Mạnh, anh chờ em thông báo”

Mạnh Cổ rất không hài lòng, đánh đầu cô, bắt đầu nói hưu nói vượn: “Bằng không, em liền nói mình thất thân cho anh rồi, anh phải phụ trách”

“…”

Hơn nửa đêm, không nên nháo

“Không được, em còn có thể nói có thể em có rồi, đây không phải nói láo, là sự thật có thể xảy ra”

“…”

Được rồi, sự thật mới vừa xảy ra, nhưng anh thật là bác sĩ sao? Ai đời mấy ngày đã biết mình có

“Em xem, nói đi nói lại, em vẫn là nên dẫn anh về nói chuyện là ổn thỏa nhất, em làm việc anh không yên tâm” Đào Hoa Lâm tiên sinh tiếp tục phát biểu ý kiến của mình

“Bác sĩ Mạnh”

“Sao?”

“Em yêu anh” Rõ ràng cảm thấy thân thể căng thẳng của anh ôm mình thả lỏng, Trần Nhược Vũ len lén cười: Em yêu anh” Cô nói lại một lần, khi anh mở miệng muốn nói, cô cướp lời: “Câm miệng, ngủ đi”

Anh ngậm chặt miệng

Trần Nhược Vũ mỉm cười, trong đầu cũng thầm nghĩ, cha anh nhất định còn khó khăn hơn mẹ cô

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.