Diêm Vương Thoa

Chương 52: True End - Thanh thiên (2)




Anh Khánh đáng kính đã bị Anh Vân tiên sinh chơi một vố đau quá!

Và anh đã quyết tâm…chinh phục chị này bằng được!^^

-Tôi không có dê! Cô hiểu lầm rồi!- Khánh mặt nhăn như sắp khóc.

-Tôi không có nhầm! Anh cũng hiểu lầm tôi rồi!- Đố ai cãi được chị Vân a.

(Cứ cãi nhau đi! Bốc lửa vào nhé! Ta ngó qua chỗ “hai đứa kia” cái đã).

Tiểu Nhi hất mặt, nói:

-Nói chung, mi là tên giẻ rách cùi!

-Cô cũng không phải con gái!- Tên kia đáp.

-Ngươi họ tên là khỉ gì mà dám ăn nói với ta bằng cái giọng đó?

-Thế cô họ tên là vượn gì mà dám ăn nói với tôi bằng cái giọng đó?

Tiểu Nhi trừng mắt, nói to:

-Tên ngu! Ta không phải vượn viếc gì cả! Ta là Gia Cát Tiểu Nhi!!!

-Nhóc đần! Tôi cũng không phải khỉ khiếc gì cả! Tôi là Nguyễn Vũ Quân!!!

Hai người cứ thế đấu đá nhau, “miệng” có tuyệt chiêu cao thâm sát thủ gì cũng cứ thế tung ra, không hề khách khí.

-Quân cái gì? Ta không quen!- Tiểu Nhi làm ngơ.

-Gia Cát cái gì? Chưa từng nghe đến!- Quân không thèm để ý.

Cứ cãi nhau hoài cùng đâu phải cách hay. Tiểu Nhi kia còn chưa từng nghĩ đến trên đời lại có người “đạo hạnh cao thâm” như vậy, có thể đối đáp lại được Tiểu Nhi nức tiếng giang hồ đây =.=

Thật ra bên phía tên Quân “giẻ rách” cũng đang ngạc nhiên. Con nhóc này ghê gớm thật, lại có thể cãi hắn đến tận cùng thế giới =.=

-Không nói nhiều! Sao anh chiếm chỗ của chúng tôi?- Tiểu Nhi hỏi tiếp.

-Của cô khi nào? Chúng tôi tới đâu ai nói gì?

-Bạn tôi đã đặt chỗ từ sáng sớm vì chắc chắn đêm chúng tôi sẽ tới đây! Ai ngờ bọn phục vụ kia dám nói hai người là khách Vip nên cho vào luôn! Lũ dở hơi! Chẳng lẽ ra uýnh cho mấy phát!- Tiếu Nhi hậm hực.

-Cô rốt cuộc có phải con gái không vậy? Mở miệng ra là đòi đấm với đá? Bộ không sợ sau này “ế” chắc?- Quân lắc đầu.

-Kệ xác tôi! Dù sao tôi cũng chẳng định lấy chồng!

Đây là lời nói của…một cô gái?

-Này cô! Sao cô có thể nói như vậy? Con gái nên mau chóng lấy chồng sinh con, làm nội trợ ở nhà!

-Thế mẹ anh làm gì?- Tiểu Nhi hỏi.

-Phó chủ tịch…

Không để Quân nói hết câu, Tiểu Nhi hất mặt:

-Nên kêu mẹ anh từ chức về làm nội trợ đi! Đàn bà con gái nên lấy chồng sinh con, làm nội trợ ở nhà!

-Cô… -Á khẩu rồi ạ! (Tự mi nói thế trước á)

Không thể thua không thể thua! Ý chí quyết thắng đã làm mờ con mắt Quân đại ca rồi!

-Nhưng dù sao mẹ tôi đã lấy bố rồi sinh ra tôi!- Quân bất mãn.

-Chứ không thì sinh ra ông anh chắc?- Tiểu Nhi vênh mặt.

-Cô…Tóm lại mẹ tôi vẫn hơn cô! Đồ con gái “ế” chồng!

-Đã nói tui không có ý định lấy chồng mà! Anh bị đần chắc?

-Vậy sao? Vậy cô dám lấy tôi không?

Quân hỏi như vậy vì nghĩ chắc rằng Tiểu Nhi sẽ đỏ mặt rồi á khẩu khỏi cãi nổi luôn! Nhưng sự thật đã chứng minh, Tiểu Nhi em nó không hề có dấu hiệu sẽ đỏ mặt hay gì gì đấy( đại loại thế).

-Dám!!!- Tiểu Nhi nói chắc như đinh đóng cột.

Ngoài dự liệu rồi! Đâm lao phải theo lao, Quân nói tiếp:

-Vậy ngay ngày mai cô và tôi cưới nhau! Sao? Dám chứ?

-Dám!!! Nhưng có một điều kiện!

Quân khoanh tay trước ngực nhìn Tiểu Nhi, hỏi:

-Nói thử?!

-Khi tôi thành vợ anh cũng đồng nghĩa với việc anh làm nô lệ cho tôi! Ngày ngày làm mọi việc dù vất vả cũng cấm thuê người làm! Đêm đêm dù lạnh âm độ cũng ngủ dưới sàn nhà! Phải nấu ăn cấm dùng bất cứ biện pháp nào khác! Còn phải tự mình mang thai rồi sinh con thay tôi! Làm cách nào kệ xác anh! Tôi không quan tâm!

-Cô…

Tiểu Nhi nhếch môi:

-Sao? Dám không?

Tức giận như nỗi uất ức của giai cấp vô sản vớ tư sản, Quân nói, cố hết sức cho volume thật nhỏ:

-Không!- Nhỏ hơn cả tiếng muỗi kêu^^

(Hết cách hết cách rồi!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.