Diêm Vương Canh Ba

Chương 40: 40: Bắt Cóc I




Hoa khôi trường đứng ở bất kỳ đâu cũng thành tiêu điểm, trong tao nhã có dịu dàng, sức hút cực mạnh, đã như vậy gương mặt còn nội hàm như gió xuân, tay vân vê vạt áo đứng ngoài cửa phòng học chờ mình, đây hẳn là cảnh tượng trong mộng của mỗi nam sinh. Rồi sau đó, là một thân hình cao lớn, một khuôn mặt tuấn tú, phảng phất thêm tia lạnh lùng, tầm mắt hắn xuyên thấu mọi chướng ngại vật rồi dừng trên người mình, không để ý đến hết thảy xung quanh – đây là giấc mộng của các nữ sinh.

Phó Diệc Sâm – hình mẫu lý tưởng trong mộng, hiện tại đang xuyên qua tầng tầng lớp lớp bạn học tới trước mặt Thích Nhã Nhi, sau đó chân phải gấp khúc bắt chéo qua chân trái thẳng tắp, hai tay đút túi tựa nhẹ vào tường, trông có vẻ lười biếng thế nhưng khí thế mạnh mẽ vẫn hoàn toàn bao trùm lên người đối diện.

“Hạ Hầu ca, đây là bữa trưa em chuẩn bị cho Thiên Dục ca, lại làm phiền anh.” Thích Nhã Nhi cười đến vô cùng ngọt ngào, có thể nhìn ra cô rất hưởng thụ vô số ánh mắt hâm mộ phía sau, hơn nữa một chút cũng không cảm thấy hành động này có biết bao tổn thương đến người đối diện.

“Tôi sẽ mang vào cho cậu ta.” Gương mặt lãnh liệt của Phó Diệc Sâm hiếm khi xuất hiện vài tia dịu dàng, nhưng quan trọng nhất là, ánh mắt phảng phất thống khổ trong quá khứ của Hạ Hầu Minh đã đột ngột biến mất, ngược lại còn như phát sáng, lộ ra cảm giác thân thiết như anh em ruột thịt.

Thích Nhã Nhi sắc bén nhận ra biến hóa của Hạ Hầu Minh, nhưng cô rất biết kìm nén cảm xúc, trên mặt không biểu hiện ra chút kinh ngạc nào, ngược lại nụ cười càng trở nên ngọt ngào, “Cám ơn anh, Hạ Hầu ca.”

“Nhã Nhi không cần khách khí.” Hạ Hầu Minh dường như là đã hoàn toàn buông tay, tình cảm ẩn nhẫn đột nhiên biến thành cưng chiều giữa anh trai với em gái.

Thích Nhã Nhi trong lòng không nén nổi hoảng hốt, “Hôm nào em mời Hạ Hầu ca ăn bữa cơm được không?” Xuất phát từ bản năng, Thích Nhã Nhi cảm thấy cô phải làm gì đó để duy trì quan hệ của bọn họ như trước kia.

“Được.” Phó Diệc Sâm vui vẻ đáp ứng, hắn còn đang lo không có cơ hội nói chuyện riêng với cô ta kìa.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ phụ trừ 2】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nữ phụ trừ 1】

Phó Diệc Sâm nhận lấy cơm hộp, còn chưa bước vào phòng học, âm thanh gợi ý của hệ thống đã không đợi được nhảy ra. Độ hảo cảm nữ chính với nữ phụ cho dù giảm đến mấy cũng không tạo thành vấn đề lớn, nhưng mấu chốt là nam chính với cô ta… Phó Diệc Sâm đầu ẩn ẩn đau, cảm thấy Thích Nhã Nhi này cũng thật đen đủi.

Nhưng khiến Phó Diệc Sâm không ngờ là, khi hắn mang theo cơm hộp về đến chỗ ngồi, lúc trước nam chính vẫn đang cướp thức ăn của nữ chính đến khoái chí, thế nhưng… hiện tại lại cãi nhau?

Thẩm Thiên Dục ngồi bắt chéo chân kiểu nhà giàu mới nổi, trưng ra biểu tình khó ở, dáng vẻ trước sau như một, duy ngã độc tôn không ai bì nổi. Tô Tố Tố bị y chọc tức đến mức mặt xanh như tàu lá, ngón tay run rẩy chỉ vào chóp mũi y, “Thẩm Thiên Dục, cậu là đồ thần kinh! Tôi có mời cậu ăn à? Còn bảo là thức ăn cho heo? Nói chuyện với tôi phải khó nghe đến như vậy ư?”

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính trừ 2】

Phó Diệc Sâm lập tức về lại chỗ ngồi của mình, trực giác mách bảo luôn có một tầm mắt mãnh liệt dừng trên người hắn, nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn, lại chỉ thấy Thẩm Thiên Dục và Tô Tố Tố đang mắt to trừng mắt nhỏ.

Đối mặt với Tô Tố Tố giận muốn bốc ra hơi nước, Thẩm Thiên Dục khinh thường đảo mắt, “Tôi nói không đúng chỗ nào?”

Phó Diệc Sâm khóe miệng cong lên, Thẩm Thiên Dục thật đúng là đặc biệt… thiếu đòn. Trực tiếp đem hộp cơm trưa đặt trên bàn, sắc mặt Phó Diệc Sâm không quá tốt, “Nhã Nhi cho cậu.”

Khóe mắt Tô Trạm không dấu vết giật giật, vốn dĩ đã rất khó chịu vô cùng khó chịu, lại nhìn thấy người này thần sắc tỏ rõ không vui, cỗ lửa giận khó hiểu y đang áp chế dưới đáy lòng lần nữa đánh vỡ gông xiềng bạo phát, hơn nữa càng cố gắng ép xuống thì nó càng xù lông, vì thế…

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ phụ trừ 2】

Phó Diệc Sâm bên ngoài mặt lạnh, nội tâm mặt ngây ngẩn:?

Nhưng Tô Trạm tự nhận mình là một diễn viên có đủ tư cách, lửa này còn chưa cháy tới nỗi y vô pháp khống chế.

Vì thế Tô Trạm tiếp tục mang lên bộ mặt không hề gì của Thẩm Thiên Dục, trong mắt không thèm che giấu nóng nảy, “Hạ Hầu, cậu từ nay có thể đừng làm mấy chuyện nhàm chán này được không?”

“Nhàm chán?” Chân mày Phó Diệc Sâm cau lại, trong mắt hiện lên một vệt tối đen, người có mắt đều có thể nhận ra, hắn tức giận.

Vừa hay, Thẩm đại thiếu từ nhỏ đến lớn là một dạng không thèm nhìn sắc mặt người khác, vì thế y tiếp tục vô tri vô giác, “Không phải ư? Tôi nói qua đâu có ít, đã thế còn nằng nặc phải đưa bằng được,” câu sau rõ ràng ám chỉ hoa khôi trường, “Đàn bà đúng là một đám phiền phức.”

Phó Diệc Sâm khóe miệng vừa nâng lên, bất quá không đợi hắn mở miệng, nữ chính đã tràn ngập giận dữ, “Cậu mới phiền phức, cậu chính là phiền phức lớn nhất của thế giới này!” Tô Tố Tố rống xong đưa tay mạnh mẽ đoạt lấy cơm hộp của mình đang đặt trên bàn Thẩm Thiên Dục, “Không thích ăn thì thôi.” Sau đó tức giận thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy lấy người.

Thẩm Thiên Dục vẫn một bộ kiêu căng như trước, thậm chí còn nhún vai với Phó Diệc Sâm, “Xem đi, thật sự không thể nói lý.” Nói xong, khóe miệng còn treo một tia cười cợt vì hoàn thành được mục đích.

Người này… ấu trĩ đến cỡ nào a, cháu trai duy nhất của chủ tịch tập đoàn số một thế giới, một thanh niên mười tám tuổi còn ngu ngốc như vậy rất hợp lý sao? Phó Diệc Sâm kiềm chế không run rẩy khóe miệng, trên mặt khoác lên một tầng u ám, thật ra trong nguyên tác cũng có vài lượt tranh chấp giữa nam chính và nam phụ, giai đoạn trước là vì nữ phụ, giai đoạn sau là vì nữ chính, tóm lại, bọn họ sinh ra đã là quan hệ tình địch, đáng nhẽ độ hảo cảm phải là số âm mới đúng quỹ đạo.

Hiện tại cơ hội bày ra trước mắt, quan trọng là, Phó Diệc Sâm cảm thấy nên khiến độ hảo cảm của nam chính với mình rớt xuống một chút, tăng nhanh như vậy khiến hắn có chút đứng ngồi không yên.

Vì thế, Phó Diệc Sâm lần đầu tiên mặt lạnh nói lời khắc nghiệt với y, “Thẩm Thiên Dục, cậu quá đáng.” Mày nhăn lại biểu hiện hắn rất không vừa ý.

Tô Trạm khóe miệng đang đắc ý chợt cứng đờ, thần sắc cũng từ từ tối sầm, “Cậu nói gì?” Y biết trong nguyên tác cũng có tình tiết như vậy, chỉ là không phải bọn họ đã từng cùng nhau trải qua một đoạn không xuất hiện trong kịch bản sao? Giao tình như vậy, hắn lại vì con nhỏ thảo mai giả dối kia phát nộ với mình? Tô Trạm phát hiện y sắp không kìm nén được lửa giận trong lòng.

Ánh mắt Phó Diệc Sâm lại càng âm trầm, khí thế so với Tô Trạm còn lãnh liệt hơn vài phần, “Tôi nói, cậu quá đáng.”

Trong nháy mắt, không khí ngưng đọng. Tô Tố Tố vốn đã thu xếp đồ đạc xong xuôi cũng có chút khẩn trương đảo mắt giữa hai người, không dám mở miệng, dù sao hai thái tử này cũng không phải do cô nên mới sinh sự, chỉ là cô lo lắng cho Hạ Hầu Minh.

Tô Trạm vì quá để tâm vào việc áp chế lửa giận, rõ ràng đầu óc có phần trì độn, ngay cả lời nói thiếu suy xét cũng theo phản xạ phun ra.

“Thế nào, đau lòng?” Giọng điệu nồng nặc vị chua không che giấu, may mắn Phó Diệc Sâm so với y trì độn gấp trăm lần, cho nên hắn cũng không hề phát hiện, “Hừ, cậu cho rằng mình dùng thân phận gì để đau lòng thay cô ta? Bạn trai? Ha ~” Nói xong khóe miệng nâng lên, khoét sâu vẻ châm chọc.

Một châm thấy máu vào trái tim Hạ Hầu Minh, hai vị diễn viên trong lòng đều rõ ràng, thật ra Hạ Hầu Minh từ nhỏ đã nảy sinh tình cảm với hoa khôi trường, nhưng cố tình hoa khôi trường lại liều chết nhào lên người Thẩm Thiên Dục, vì thế Hạ Hầu Minh – vốn là người nội liễm – lặng lẽ đem tình cảm chôn dấu dưới đáy lòng, yên lặng bảo hộ bên cạnh.

Mà hiện tại, Tô đại nam thần trong lúc mất não đã đem sự thật này đâm thủng, mấu chốt là, dựa theo phát triển của cốt truyện, vẫn chưa tới đoạn này.

Tô Trạm trốn dưới thân xác Thẩm Thiên Dục không tự chủ nuốt một ngụm nước miếng, thất sách, sai lầm, mất khống chế. Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao, Thẩm Thiên Dục y bây giờ đang giằng co một nữ sinh với Hạ Hầu Minh.

Cho nên, đại khái là bởi vì chột dạ hoặc là vì muốn che giấu gì đó, thái độ của Tô Trạm ngày một tệ hơn, dứt khoát liều chết, nhân cơ hội này phát tiết một chút, “Cậu đối xử với cô ta thế nào, lại nhìn xem cô ta đối với cậu thế nào?” Nói xong, còn chỉ hộp cơm trên bàn mình, “Hạ Hầu, cậu có phải đồ ngốc không? Loại đàn bà như vậy đáng giá ư?”

Phó Diệc Sâm nhíu mày, kịch bản hình như phát triển hơi nhanh, nam chính và nam phụ vì hoa khôi trường chặt đứt quan hệ, bất quá cũng tốt, nhân lúc này dứt khoát nháo một trận, đẩy độ hảo cảm của vị đại nhân này xuống hàng âm, không, chỉ cần dưới 50 là hắn cũng đủ yên tâm rồi.

Vì thế, Thẩm Thiên Dục vừa dứt lời, Phó Diệc Sâm đột nhiên bật dậy từ chỗ ngồi, giây tiếp theo, Tô Trạm chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm lại, sau đó y bị một cỗ khí thế mãnh liệt bao phủ, hơi thở nam tính ập đến, trực tiếp xuyên thấu da thịt y, ngấm tận vào tim.

Phó Diệc Sâm chẳng khác nào mãnh hổ chụp lấy con mồi, động tác sét đánh không kịp bưng tai đem khoảng cách với Thẩm Thiên Dục kéo gần lại, đồng thời một phen nắm lấy cổ áo Thẩm Thiên Dục, ánh mắt lãnh liệt, lộ ra phẫn nộ trước nay chưa từng có.

“Có đáng hay không, không đến lượt cậu định đoạt.” Thanh âm của Phó Diệc Sâm không mang theo chút độ ấm nào, con ngươi kết băng, hoàn toàn là một dạng phẫn nộ khi tình yêu của mình bị kẻ khác tùy ý giẫm đạp, ngay cả Tô Tố Tố đứng một bên cũng sợ tới mức không dám phát ra tiếng động.

Tô Trạm bất giác ngừng thở, chỉ nghe thấy trái tim trong lồng ngực đập đến lợi hại, bị một người đàn ông cường thế áp đảo như vậy, đánh vào tận nơi sâu thẳm linh hồn y, trùng khớp với hình mẫu lý tưởng mà tên thuần thụ là y đây luôn tự ảo tưởng không biết bao nhiêu lần, quả thực… man muốn chết, soái muốn chết.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 3】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nam phụ cộng 1】



[??? ] Bị oanh tạc bởi âm thanh gợi ý liên tiếp từ hệ thống khiến Phó Diệc Sâm thiếu chút nữa làm hỏng việc, nhưng khiến tâm tình hắn càng thêm nát bét là, vào tình cảnh này, không phải nên giảm xuống sao? Vì cái gì lại tăng như tên lửa thế này? [ Rác rưởi, ngươi nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì! ] Phó Diệc Sâm nghiến răng nghiến lợi, nét mặt vẫn duy trì phẫn nộ.

 Chuyện này… Chuyện này, nam thần thích nam phụ? Nam thần nha nha nha không phải chứ? 】

Hệ thống chẳng khác nào bị lag, Phó Diệc Sâm nghẹn họng nhìn trân trối, tên nam chính này đầu óc nhất định có bệnh, quả thật khó đối phó.

Trên thực tế, đang cố gắng nhập diễn đâu phải chỉ có mình Phó Diệc Sâm, trái tim khô héo của Tô Trạm bị khí thế đẹp trai ngây người làm cho choáng váng cũng sắp nhảy ra ngoài rồi đây này.

Tô Trạm ngồi, ngửa đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú phía trên cách mình không đầy 5 cm, âm thầm khuyên nhủ chính mình ngàn vạn phải nhịn xuống. Tô Trạm cố gắng khống chế biểu tình, khoác lên dáng vẻ châm chọc cực kỳ đáng ghét, sau đó vì có chút khẩn trương nên hơi run rẩy nắm lấy cổ tay Hạ Hầu Minh, khí phách vung tay đem cổ áo cứu thoát khỏi hắn.

“Vì loại đàn bà này, cậu còn muốn đánh tôi?” Thẩm Thiên Dục ngữ khí tràn ngập chế giễu, nhưng nhiều hơn là phẫn uất.

Rồi sau đó, không đợi Phó Diệc Sâm kịp phản ứng, Thẩm Thiên Dục đột nhiên hung hăng đứng phắt dậy, “Vì loại đàn bà này, cậu muốn đem tình anh em mấy năm nay của chúng ta biến thành cái gì?” Rống xong cũng không chờ Phó Diệc Sâm phản ứng, liền nổi giận đùng đùng ném hộp cơm trưa xuống nền nhà, ném ngay dưới chân Phó Diệc Sâm.

“A!” Cơ mà, Tô Trạm quên mất, nữ chính ngu ngốc không biết thức thời vẫn còn đứng ngay đây, vì thế canh bắn tung tóe, xui xẻo thế nào còn bắn hết lên váy Tô Tố Tố.

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam chính trừ 2】

Phó Diệc Sâm: Cơ hội tốt, nam chính cố tình gây sự, nữ chính chán ghét hắn đi.

Tô Trạm: Fuck, hình tượng ném cho chó ăn rồi. Đã vậy phúc thủy nan thu (1), y chỉ có một con đường là kiên trì diễn, đáng ghét đáng ghét.

Phó Diệc Sâm trước tiên quay sang hỏi Tô Tố Tố, “Không sao chứ?”

Tô Tố Tố tủi thân muốn khóc nhìn Phó Diệc Sâm, đầy mặt ủy khuất, “Váy bẩn hết rồi.”

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 1】

Tô Trạm bị bỏ qua một bên ánh mắt tối sầm nhìn chằm chằm Tô Tố Tố, cô mới đúng là thảo mai, cả nhà cô là đồ thảo mai.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 2】

Đáy mắt Phó Diệc Sâm xuất hiện một vệt sáng khó nhận ra, sau đó không ngần ngại cởi áo khoác của mình ra buộc lên eo Tô Tố Tố, vừa vặn che đi những vết ố bẩn, hoàn toàn không quan tâm đến việc áo mình cũng sẽ bị dơ.

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 1】

【 Độ hảo cảm nữ chính đối với nam phụ cộng 3】

【 Độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính trừ 1】



“Ấu trĩ.” Phó Diệc Sâm cuối cùng bỏ lại hai chữ cho Thẩm đại thiếu gia, sau đó liền dứt khoát xoay người hộ tống nữ chính rời đi, trong đầu không ngừng vang lên tiếng vọng độ hảo cảm nam chính đối với nữ chính giảm giảm giảm, cùng với nữ chính đối nam phụ tăng tăng tăng.

Tô Trạm bị bỏ lại tức đến mức muốn đâm đầu vào tường.

Chú thích:

(1) Phúc thủy nan thu: Nước đã đổ ra thì khó thu về. Sự việc đã vỡ lở thì khó sửa chữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.