Diêm Vương Canh Ba

Chương 29: Nhìn Trộm Viii




Trận đấu thứ ba, không chút hồi hộp.

Thẩm Lương Xuyên tiếp tục phong cách của anh, bắt đầu liền đánh rất hung mãnh.

Trong mười phút đồng hồ tranh tài kết thúc.

Ở hiện trường, tất cả mọi người đứng lên, vỗ tay nhiệt liệt cho Q.

Tâm trạng bình luận viên càng thêm kích động: "...Q chiến đội chính thức đạt quán quân!"

Tranh tài ở Bắc Kinh cứ như vậy kết thúc.

Sau trận đấu, một chiến đội Q luôn luôn yên lặng, đánh trận thành danh!

Tranh tài phát sóng trực tiếp trên Internet, trong nháy mắt giới trò chơi nhấc lên một đợt sóng lớn.

Tiểu Kiều của Kiều Luyến, tiểu Kiều của Thẩm Lương Xuyên, hai cách đánh hoàn toàn khác nhau, lại bị người khắp nơi học theo!

Fan hâm mộ Q chiến đội, cũng nhất thời trở thành đội fan có nhiều thành viên nhất.

Tiếng vỗ tay xung quanh vang động, Kiều Luyến nhìn chằm chằm mặt những người kia.

Cắn chặt môi, ánh mắt rơi vào trong trò chơi.

Cách xa như vậy, cô không thấy rõ mặt của bọn họ.

Tuy nhiên lại có thể nhìn thấy, tất cả mọi người, đều trở nên hưng phấn.

Đều kích động thét lên, nhảy lên.

Chỉ có một bóng dáng, trầm ổn ngồi ở chỗ đó như cũ.

Rõ ràng không nhìn rõ giờ phút này anh đang làm gì, thế nhưng Kiều Luyến cảm giác ánh mắt anh nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh, xuyên qua đám người, nhìn về phía cô.

Trong nháy mắt đó, cô vì chiến đội của mình mà cảm thấy tự hào!

Cô giấu tay mình ở phía sau, bỗng nhiên nhếch miệng cười.

Không sao cả.

Không thể thi đấu, cũng không sao cả.

Q chiến đội thắng, chính là cô thắng!

Nghĩ tới đây, cô lại hít vào một hơi thật sâu.

Tiếp đó, là lễ trao giải.

Nhưng trước khi lễ trao giải, cần chuẩn bị trước mười phút.

Kiều Luyến ngồi ở vị trí trước đó, chợt thấy ở cửa truyền đến tiếng cãi vã.

Dù là đám người hò hét, cô vẫn mẫn cảm bắt được tiếng Bạch Cốt Lão Tổ.

Cô hơi híp tròng mắt, vội vàng đi về phía cửa.

Tôn Lập Nam cũng vội vàng theo sau: " Kiều Luyến, cô đi đâu vậy?"

Tâm trạng của anh ta rất xấu.

King chiến đội thua, còn thua thảm như vậy, khó coi như vậy.

Hiện tại anh ta lấy cái gì đưa cho Kiều Luyến?

Căn bản Kiều Luyến không biết anh ta xoắn xuýt, đã đi tới cửa.

Khi nhìn tình huống ở đó, sắc mặt lập tức đen đi!

Bạch Cốt Lão Tổ cố gắng nắm lấy một cái tượng đá ở cửa, mà người phụ nữ trung niên kia lại tóm tóc của cô ấy: " Cô cùng tôi trở về! Tôi bảo đi về cô nghe không hiểu sao?"

Bạch Cốt Lão Tổ quật cường đứng ở đằng đó, luôn ít nói, nhưng thực chất bên trong lại là người cố chấp, nghe được mấy câu này lại mở miệng: "Mẹ, xin mẹ, để con tham gia xong một trận đấu cuối cùng này, về sau con cam đoan tất cả đều nghe theo mẹ! Rời câu lạc bộ, về nhà kiếm tiền cho em trai!"

Mẹ Bạch Cốt Lão Tổ liền "Phi" một tiếng: " Cô đi tham gia thi đấu, người ta cho tiền sẽ phải trả về! Cô về với tôi!"

"Mẹ, con xin mẹ!"

"Không được! Mỗi ngày chỉ biết chơi game, không làm việc đàng hoàng!"

Bạch Cốt Lão Tổ bám chặt tượng đá cũng không đi.

Mẹ cô ấy tức giận, bỗng nhiên đưa tay ra tát trên mặt cô ấy: " Cô có theo tôi về không?"

Bạch Cốt Lão Tổ cắn môi: " Không về"

"Ba!" Lại một cái tát.

"Có về hay không?"

Miệng Bạch Cốt Lão Tổ đều chảy máu: "Không về."

"Không đi, tôi đánh chết cô, đồ vô tích sự!"

"Ba ba ba!"

Bàn tay bà ta đánh trên lưng Bạch Cốt Lão Tổ, đánh đến khi Bạch Cốt Lão Tổ trắng bệch cả mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.