Diêm Vương Canh Ba

Chương 26: Nhìn Trộm V-1




Mặt Thính Phong lạnh tanh, nếu những đứa trẻ cùng tuổi nhìn thấy màn nói chuyện vừa rồi, có lẽ đa phần đều sẽ giúp hắn, dù sao thì cũng là cha đẻ, nhưng Thính Phong hoàn toàn không động lòng.

Trong mắt cậu, không có cha, chỉ có một tên khốn.

Cậu nháy mắt với Nhạc Bằng Trình, “Nể tình chúng ta có chút quan hệ huyết thống, tặng ông một câu, kiếp này ông muốn quay lại Mỹ chắc là không thể được rồi. Nếu ông không muốn phải cầm giấy chứng nhận tử vong, thì hãy chủ động ly hôn với mẹ tôi. Ông làm mẹ tôi lỡ làng bao nhiêu năm nay, món nợ đó đến lúc phải trả rồi.”

Nhạc Bằng Trình thận trọng nhìn Nhạc Thính Phong, lí nhí nói: “Cha, cha có thể chủ động ly hôn với mẹ con. Năm đó… năm đó, ông nội và mẹ con ký hợp đồng. Nếu như mẹ con… nếu như cô ấy, cô ấy… e hèm, cha không muốn toàn bộ tài sản, cha chỉ cần một chút, cha…”

Nhạc Thính Phong khó chịu ngắt lời hắn: “Nếu như đến tính mạng ông cũng không còn nữa, ông vẫn muốn lấy tiền nhà họ Nhạc? Ông nghèo đến phát điên rồi sao?”

Cậu đến đứng trước mặt Nhạc Bằng Trình: “Hôm nay thiếu gia nói cho ông biết, từ nay về sau ông đừng nghĩ đến chuyện lấy được một xu của nhà họ Nhạc, đó đều là của tôi. Ông muốn giữ mạng, hay muốn lấy tiền, dù sao thì muốn tiền thì thôi mạng, muốn mạng thì thôi tiền.”

Nhạc Bằng Trình há mồm trợn mắt nhìn con trai, “Các người giết người cướp của…”

Đó là con trai hắn, nhưng bây giờ lại đứng về một phía với tên gian phu kia. Con trai hắn, nhìn cha bị người khác đe dọa, cũng không hề động lòng.

Hạ An Lan cười nói: “Anh nghĩ như thế cũng được, trước khi anh nghĩ kỹ, thì cứ ở lại đây đã. Tôi thấy điều kiện ở đây cũng rất tốt, có lẽ tình hình còn tốt hơn ở thủ đô. Cứ nghĩ từ từ, không phải vội. Nếu như anh thật sự không nghĩ được gì, cũng không sao, tôi có thể nghĩ giúp anh.”

Cho dù đến bây giờ, cách nói của Hạ An Lan vất rất ấm áp, từ đầu đến cuối, nụ cười chưa từng biến mất trên mặt anh.

Nhưng những lời anh nói, khi đã nghe hiểu rồi, Nhạc Bằng Trình lại không thấy ấm áp chút nào.

Những lời đó chất chứa đầy đe dọa và uy hiếp. Ý của Hạ An Lan rằng trước khi hắn nghĩ rõ rằng phải làm thế nào, thì đừng định ra khỏi đây. Điều kiện ở đây tốt hơn thủ đô, mẹ kiếp có nghĩa là sẽ hành hạ dã man hơn ở bên đó. Cuối cùng, không nghĩ ra cũng không sao, anh ta có thể giúp đỡ, cũng là nói, nếu hắn cứ mãi không nghĩ ra, vượt qua sức nhẫn nại của Hạ An Lan rồi, thì…anh ta sẽ giúp hắn làm giấy chứng nhận tử vong.

Người đàn ông vẫn còn là thị trưởng trước mắt, ra tay tàn bạo, đáng sợ khiến người ta phát hoảng.

Nhạc Bằng Trình muốn mở mồm nói, nhưng hắn đã sợ đến mức không nói nên lên lời, hắn chưa từng sợ ai thế này bao giờ.

“Cuối cùng, tôi, rất thích Mi Mi, tôi rất muốn kết hôn với cô ấy nhanh nhất có thể, khiến cô ấy trở thành Hạ Phu nhân, về mặt thời gian, anh có thể từ từ suy nghĩ không phải vội.”

Hạ An Lan nói xong, quay sang Nhạc Thính Phong: “Đi thôi.”

Nhạc Bằng Trình trợn mắt nhìn hai người họ rời đi. Hắn nghe thấy hai người họ nói với nhau.

Hạ An Lan hỏi Nhạc Thính Phong: “Không còn sớm nữa, về thôi, về nhà nghỉ ngơi. Hôm nay cháu có đi học nữa không?”

Nhạc Thính Phong hức lên một tiếng: “Nói vớ vẩn, tất nhiên là đi chứ. Nếu như hôm nay cháu đi học muộn, chú phải chịu trách nhiệm.”

Hạ An Lan cười nói: “Không sao, buổi sáng cháu có thể ngủ thêm một chút, chú đi gặp cô giáo cháu xin nghỉ.”

“Chú bảo cháu trốn học á? Mẹ cháu mà biết được, thì đừng nghĩ đến chuyện lừa mẹ đến phòng chú nữa.”

“Cái này thì chưa chắc, chú rất tự tin vào sức hấp dẫn của mình.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.