Diêm Vương Canh Ba

Chương 20: Án Chuông Đỏ Xvii




Edit: Huệ Hoàng hậu

Beta: Rine Đức phi

Chuyện Hoàng Hậu chết mà sống lại, hoặc là nói Hoàng Hậu đột nhiên hồi cung, Tề Diệp chỉ nhắc qua một câu ở trên triều, toàn bộ triều đình đều sôi trào.

Có điều văn võ bá quan cũng không dám nói thêm cái gì, tất nhiên cũng không dám hỏi Tề Diệp. Sau khi hạ triều, không ít quan viên bắt đầu vây quanh Hạ Quốc công hỏi chuyện.

Tề Diệp biết tâm tư của nhóm quan lại, quyết định chuẩn bị yến hội ở Ngự Hoa viên.

Hạ Uyển Chi tỉnh lại, trời đã sáng rõ Hạ Bích bưng nước rửa mặt vào: "Nương nương, sắp đến giờ hạ triều."

"Ừ! Hoàng Thượng có phân phó gì không?" Nàng đứng dậy mặc đồ, nhìn Hạ Bích nghiêm túc chải vuốt tóc dài cho mình.

"Hoàng Thượng nói nương nương cùng mấy người Tiểu Thái Tử dùng đồ ăn sáng trước, không cần chờ Hoàng Thượng." Hạ Bích bẩm lại: "Nô tỳ nghe nói Ngọc Hoa Cung chuẩn bị đồ ăn sáng chờ Hoàng Thượng qua đó."

"Vậy sao?" Nàng cầm một cây trâm cài vào giữa búi tóc, khóe miệng nở một nụ cười lạnh.

"Vâng!" Hạ Bích nói: "Mấy năm nay vị ở Ngọc Hoa Cung rất được sủng ái. Có điều nương nương không cần lo lắng, nàng ta chỉ là hưởng theo nương nương mới có thể được Hoàng Thượng nhìn trúng."

"Là như vậy sao?" Nàng xoa xoa mặt, có chút không tin. Nếu thật sự bởi vì có gương mặt giống mình nên hắn ưu ái Đường Tú Dung, như vậy hiện giờ nàng đã trở lại, có phải hắn nên vứt Đường Tú Dung qua một bên hay không?

Nhưng hắn không có, chẳng những không vứt qua một bên, còn dùng bữa cùng nàng ta, hắn thay lòng đổi dạ rồi.

Hạ Uyển Chi biết Đế vương đa tình, lại vẫn hy vọng hắn sẽ là ngoại lệ. Hiện giờ xem ra, hắn cũng chỉ là một người đa tình lại vô tình.

Ba năm không gặp, hai đứa nhỏ như không quen biết nàng. Bà vú dẫn bọn hắn lại đây, Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử tránh ở bên chân bà vú, có chút sợ hãi nhìn nàng, ánh mắt tròn xoe tràn đầy xa lạ.

Nàng nhìn mà chua xót, khom lưng nhìn bọn họ, ngữ khí mềm nhẹ lấy lòng: "Có phải đói bụng rồi không? Mẫu hậu sai Ngự Thiện phòng chuẩn bị món các ngươi thích ăn. Đến đây, đến bên cạnh mẫu hậu nào."

Hai đứa nhỏ cho nàng một khuôn mặt thờ ơ. Tiểu Thái Tử nhìn nàng trong chốc lát, lôi kéo Tứ hoàng tử quay đầu chạy ra ngoài.

Nàng sửng sốt một chút, bà vú đã đuổi theo. Hạ Bích thấy nàng thất vọng, an ủi nói: "Nương nương đừng để ý. Tiểu Thái Tử cùng Tứ hoàng tử lâu lắm rồi không gặp nương nương nên có chút không quen. Kỳ thật bọn họ đều rất ngoan ngoãn, trước kia vẫn luôn hỏi nô tỳ nương nương đi đâu vậy. Nương nương chờ chút, nô tỳ đi xem sao."

Hạ Uyển Chi gật đầu, nhìn Hạ Bích rời đi mà thở dài. Rời đi ba năm, nhi tử ruột thịt chẳng còn quen biết mình, sao nàng có thể không chua xót.

Quần áo bị lôi kéo, Hạ Uyển Chi nghiêng đầu thấy Tiểu Nguyệt Nhi ngửa đầu nhìn nàng, trên mặt nho nhỏ lộ ra biểu tình lo lắng.

Nàng cười cười, xoa xoa đầu Tiểu Nguyệt Nhi, ôm con bé lên đùi, an ủi: "Nương không có việc gì, đừng lo lắng. Bọn họ là ca ca, về sau Nguyệt Nhi sẽ chơi cùng các ca ca nhé."

Tiểu Nguyệt Nhi ngoan ngoãn gật gật đầu, học động tác của nàng, sờ sờ mặt nàng tựa như an ủi.

Hạ Bích đuổi theo, rất nhanh liền đuổi kịp bọn Tiểu Thái Tử: "Thái tử, Tứ hoàng tử, các ngài đi đâu?"

"Tìm phụ hoàng!" Ba năm nay vẫn luôn là Hạ Bích cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc, bọn họ rất dựa vào nàng.

"Lúc này Hoàng Thượng đang bận, Thái tử có việc thì đợi lát nữa rồi đi được không?" Nàng ngồi xổm xuống trước mặt hai người, dỗ dành: "Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ không phải vẫn luôn hỏi mẫu hậu đi đâu sao?"

Bọn họ vừa nghe, biểu tình có chút quái quái. Tiểu Thái Tử cúi đầu không hé răng, Tứ hoàng tử rất là nghe lời vào ca ca. Ca ca không nói lời nào, hắn cũng không mở miệng.

Hạ Bích nhỏ nhẹ nói: "Thái Tử điện hạ không cần lo lắng, đó là Hoàng Hậu nương nương, là mẫu hậu của Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ. Hoàng Hậu nương nương rất yêu thương Thái Tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử điện hạ, sẽ không thương tổn đến các điện hạ." Tuy bọn họ còn nhỏ, nhưng ở trong hậu cung này thì biết có vài người là không thể dễ tin. Đây cũng là điều Hạ Bích dạy dỗ bọn họ trong ba năm Hạ Uyển Chi không ở trong cung.

"Nàng thật sự là mẫu hậu của chúng ta?" Tiểu Thái Tử hỏi xác định.

"Vâng, Đậu Đỏ chính là Hoàng Hậu nương nương cho Thái Tử điện hạ nuôi. Bích cô cô sẽ không lừa gạt hai vị chủ tử." Hạ Bích mỉm cười nói, đánh tan băn khoăn trong lòng bọn họ.

Đợi trong chốc lát, Hạ Uyển Chi thấy Hạ Bích dắt tay hai đứa nhỏ tiến vào, tâm lại nhấc lên. Hạ Bích ý bảo bọn họ gọi mẫu hậu, hai người thấp giọng nói: "Nhi thần bái kiến mẫu hậu!"

Giọng nói non nớt vừa vang lên, Hạ Uyển Chi lập tức cảm thấy cái mũi chua xót, hốc mắt ướt át, mỉm cười ôm lấy bọn họ, nước mắt tràn đầy hốc mắt: "Hài tử ngoan, hài tử ngoan của mẫu hậu."

Tiểu Nguyệt Nhi thấy mẫu thân ôm bọn họ, không cam lòng bị bỏ qua nên thò lại gần, Hạ Uyển Chi ôm cả ba vào trong ngực.

Biết là không thể vội vàng thân thiết với hai đứa nhỏ, rốt cuộc thì nàng vắng mặt ba năm, không có khả năng mới một chút đã gần gũi được bọn họ. Có điều nàng cũng sẽ không ngừng cố gắng. Nàng biết bọn họ thích thả diều, cũng là vì kéo gần khoảng cách với bọn họ, nàng sai Hạ Bích chuẩn bị con diều để đi Phóng Ưng đài thả. Tiểu Nguyệt Nhi chưa bao giờ chơi diều, cao hứng quơ chân múa tay, muốn cùng nàng chơi.

Dù sao cũng là hài tử, thấy con diều bay lên trời, khoảng cách giữa bọn họ được kéo vào không ít. Hạ Uyển Chi cố ý cùng bọn họ thân cận, tất nhiên lấy lòng bọn họ, hai đứa nhỏ cũng dễ lấy lòng, chỉ là một con diều liền dụ được bọn họ.

Chơi trong chốc lát, nàng liền ngồi ở một bên nghỉ ngơi, nhìn ba hài tử vui vẻ chạy tới chạy lui trên mặt đất trống trải ở Phóng Ưng đài, mắt thì luôn nhìn con diều trên không trung, sợ nó rớt xuống dưới.

Nhìn ba người bọn hắn chơi đùa ở bên nhau, nàng cảm thấy thỏa mãn.

Hạ Bích pha một ly trà cho nàng, nói: "Hoàng Thượng dùng đồ ăn sáng xong, lúc này đang đi qua đây."

"Ừ!" Nàng uống một ngụm trà, biểu tình nhàn nhạt.

Hạ Bích lại nói: "Hiền phi cũng đi theo lại đây."

"Đã biết!" Nữ nhân kia muốn thị uy sao?

Dựa vào thân phận cung nữ hèn mọn, Đường Tú Dung căn bản không có khả năng bò lên trên vị trí Hiền phi. Chỉ là nàng ta có gương mặt tốt, rất có nét giống Hạ Uyển Chi. Mệnh nàng ta cũng tốt. Thai đầu tiên không giữ được, thai thứ hai lại được ngay con trai, khi đó Tề Diệp cũng sủng nàng ta, liền phong Hiền phi.

Nếu không thì cũng không thể có địa vị như hôm nay.

Nhìn lướt qua người cúi đầu hành lễ, Hạ Uyển Chi thu liễm bất mãn, một mực thân thiện nói: "Đứng lên đi!"

Đường Tú Dung cho rằng nàng sẽ tỏ thái độ với mình, lại không ngờ nàng lại hiền lành như thế, thật sự có chút ngạc nhiên. Có điều hồi tưởng lại vẻ khinh thường ngày hôm qua, nàng biết Hoàng Hậu là ngại có Hoàng Thượng ở đây, muốn giành được hiền danh mới cố ý hiền lành với mình.

Nàng không thể phủ nhận hai người rất giống nhau. Có điều nàng vô cùng tự tin, ít nhất nàng trẻ trung xinh đẹp hơn Hoàng Hậu. So với khuôn mặt phủ phấn cũng không che được màu da ram rám của Hoàng hậu, nàng thì sống trong nhung lụa hơn hai năm, da thịt non mịn, da trắng như tuyết, cả người trông mỹ miều hơn rất nhiều. Đế vương trọng nhan sắc, nàng không tin Hoàng Thượng sẽ là ngoại lệ.

"Tạ Hoàng Hậu nương nương ân điển." Đường Tú Dung hành lễ đứng dậy, an an tĩnh tĩnh đứng ở một bên, Đế hậu ở đây, không có phân phó thì không tới phiên nàng ngồi.

"Hoàng Hậu dùng đồ ăn sáng chưa?" Tề Diệp quan tâm nói.

"Đa tạ Hoàng Thượng nhớ tới, thần thiếp đã dùng đồ ăn sáng, còn phân phó Ngự Thiện Phòng chuẩn bị món Hoàng Thượng thích thức ăn, không ngờ Hoàng Thượng lại tới chỗ Hiền phi."

"Đều là thần thiếp sai, thỉnh Hoàng Hậu nương nương trách phạt." Không đợi Tề Diệp mở miệng, Đường Tú Dung vội vàng thỉnh tội.

"Hiền phi làm gì vậy, có thể có Hiền phi ở bên cạnh chăm sóc Hoàng Thượng, thần thiếp rất yên tâm." Nàng rộng lượng nói, trong lòng lại là không vui.

"Không có việc gì, Hiền phi liền lui ra đi." Tề Diệp đột nhiên lên tiếng.

Đường Tú Dung sửng sốt một chút, nhìn nhìn hắn, lại nhìn Hạ Uyển Chi, sau đó gật đầu: "Thần thiếp cáo lui." Dứt lời mang theo người rời đi.

Thân ảnh của nàng còn chưa đi xa, Tề Diệp nhìn Hạ Uyển Chi áy náy nói: "Có phải Uyển Nhi giận đúng không?"

"Vâng!" Hạ Uyển Chi cũng không giấu diếm: "Thần thiếp cho rằng Hoàng Thượng sẽ ở cạnh thần thiếp, nếu biết Hoàng Thượng đã không để bụng tới thần thiếp, lẽ ra nên ở làng chài nhỏ tự sinh tự diệt cho rồi."

Vừa dứt lời liền nghe thấy hắn không vui nói: "Hồ ngôn loạn ngữ!"

Hạ Uyển Chi không để bụng, lộ ra biểu tình uất ức nhìn hắn một cái, cúi đầu: "Thần thiếp nói chính là lời nói thật, lúc trước Hoàng Thượng nói là đối tốt với mình thần thiếp, hiện giờ bên người Hoàng Thượng giai lệ vây quanh, căn bản không có vị trí cho thần thiếp. Nếu như vậy, thần thiếp..."

"Trẫm không thích nghe!" Không đợi nàng nói xong, Tề Diệp nói: "Ngày sau không cho nói như vậy nữa. Trong lòng trẫm có ai trẫm biết rõ, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều."

Hạ Uyển Chi cúi đầu không nói, mặc cho hắn nắm tay mình, nghe hắn thề non hẹn biển, nói lời ngon tiếng ngọt, thế nhưng nàng cảm thấy khinh thường. Nếu trong lòng thật sự có nàng, sao lại từng bước từng bước sủng hạnh phi tần khác, hoàng tử công chúa một đứa lại một đứa. Nếu đây tình cảm của hắn, thật đúng là muốn gạt người còn cảm thấy gượng ép.

"Lúc này Hoàng Thượng đang ở cùng Hoàng Hậu. Hiền phi nương nương bị Hoàng Thượng đuổi đi rồi, hiện giờ bọn họ thả diều trên Phóng Ưng đài." Thái Vi kể lại những gì hỏi thăm được, thấy Lâm Huệ không vui thì trấn an: "Nương nương đừng nóng giận, nô tỳ thấy Hoàng Thượng cũng không sủng ái Hoàng Hậu lắm. Ít nhất so với lúc trước, lần này Hoàng Hậu trở về đã già đi không ít, sao có thể cùng so sánh với nương nương."

"Hừ, ngươi biết cái gì, nàng ta có rất nhiều thủ đoạn." Lâm Huệ oán hận cắn răng, nói: "Cho người đưa tin đi chưa?"

"Nương nương yên tâm, đã đưa đi rồi." Tối hôm qua nàng sai người đưa tin cho Khang Ninh Vương, hiện giờ có lẽ đã tới trong tay hắn rồi.

"Nữ nhân kia thật đúng là tốt số, nghe nói nước sông chảy xiết, vậy mà còn có thể sống sót trở về, vì sao không chết đi chứ?" Lâm Huệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, phát tiết hất đổ bàn trà. Tất cả đồ vật trong tầm tay đều bị nàng ta quăng bể tan nát, có thể thấy được nàng ta bực tức đến nhường nào.

Mới một buổi sáng, Hạ Uyển Chi cùng bọn Tiểu Thái Tử thân cận hơn không ít. Ít nhất bọn họ nguyện ý để nàng nắm tay nhỏ của mình. Tiểu Nguyệt Nhi vẫn là tương đối thẹn thùng, dùng ánh mắt rụt rè nhìn về phía Tề Diệp.

Tề Diệp rất áy náy đối với nữ nhi này, phát hiện ánh mắt nàng thì hắn luôn cười mang theo lấy lòng. Nếu hắn tìm được các nàng sớm hơn, Tiểu Nguyệt Nhi cũng sẽ không mang tật như thế này.

Vì thế, hắn tức giận mắng Quang Thuận công công một trận, thị vệ phụ trách tìm kiếm ba năm trước đây cũng bị trừng phạt một chút.

"Có mệt hay không?" Nhìn Hạ Uyển Chi cùng bọn Tiểu Thái Tử chơi đến mồ hôi đầy đầu, hắn móc ra khăn tay lau mồ hôi cho nàng.

Khóm trúc trên khăn tay thêu sinh động như thật, nàng cười hỏi: "Khóm trúc này thêu không tệ."

"Là Hiền phi thêu, nữ hồng của nàng ấy không tồi, Nếu Uyển Nhi thích trẫm bảo nàng ấy thêu mấy cái cho Uyển Nhi." Tề Diệp cười nói.

"Không cần, thần thiếp có rất nhiều khăn tay." Xem ra hắn thật sự thích Hiền phi kia, ngay cả khăn tay cũng là nàng ta thêu. Còn ở trước mặt nàng khen nữ nhân kia, ngẫm lại nàng liền bực mình.

Tề Diệp không để ý, cầm khăn tay tiếp tục lau mồ hôi cho nàng. Nàng không muốn dùng khăn tay nữ nhân kia thêu để lau mồ hôi, nghiêng nghiêng đầu, lấy ra khăn tay tự lau mồ hôi.

Tề Diệp cười cười, nghiêng đầu nhìn ba hài tử xúm lại cùng nhau chơi thật vui vẻ. Tiểu Thái Tử vẻ mặt nghiêm túc mang theo hai vị đệ đệ muội muội chơi một cách đặc biệt thích thú.

"Hoàng Thượng không cần ở cùng thần thiếp, nếu có triều chính muốn xử lý thì đi xử lí đi." Thấy hắn vẫn luôn ở bên cạnh, Hạ Uyển Chi nói.

"Không có việc gì, hiếm khi thời tiết không tệ, trẫm ngồi trong chốc lát với các ngươi." Mấy năm không thấy, không thể không nói nàng cũng thay đổi không ít, sinh hoạt ngoài cung làm dung nhan vốn chói lọi của nàng ảm đạm đi không ít. Ngay cả cặp mắt quen thuộc kia cũng có vẻ như bị bao phủ một tầng cảm xúc hỗn tạp.

"Tạ Hoàng Thượng ân điển." Nàng không nhiều lời, nếu hắn nguyện ý ở cùng nàng, nàng cũng không thể đuổi người đi. Hơn nữa có biết bao nhiêu phi tần ước gì được hắn ưu ái. Ở cái hậu cung này có thể không có bạc, nhưng không thể không có ưu ái của đế vương.

Bữa trưa hắn dùng ở Chiêu Hoa Cung, sau khi ăn xong ba hài tử bị bà vú dẫn đi ngủ trưa. Tề Diệp lau mặt xong nằm xuống tháp mềm, nói: "Lâu rồi Uyển Nhi chưa ngoáy lỗ tai cho trẫm, lỗ tai trẫm thật ngứa!"

"Thần thiếp rất vinh hạnh." Hắn là ai, nhiều phi tần xếp hàng chờ ngoáy lỗ tai cho hắn như vậy, sao có thể lại lỗ tai ngứa. Có điều hắn đã nói như vậy, đương nhiên nàng sẽ không cự tuyệt.

Ngoáy lỗ tai là việc cực kì thoải mái, khi Tề Diệp thoải mái đến mức sắp ngủ, cảm giác trên mặt một giọt lại một giọt ấm áp, hắn mở mắt ra liền thấy nước mắt Hạ Uyển Chi đang chảy xuống dọc theo gò má.

Tề Diệp sửng sốt, ngay sau đó lau sạch nước mắt cho nàng. Hạ Uyển Chi lại càng thêm cảm thấy tủi thân, nước mắt lại trào ra. Hắn thở dài, ôm người vào trong ngực, để nước mắt nàng làm ướt nhẹp long bào, nhẹ nhàng trấn an nàng: "Đừng khóc, đừng sợ, đã không có việc gì, không có việc gì!"

Buổi chiều, khi Quang Thuận công công tới Chiêu Hoa Cung, phía sau là một hàng dài cung nhân đi theo, ôm theo lăng la tơ lụa, châu thoa ngọc thạch, đồ cổ châu báu, tổ yến vây cá linh tinh, mấy thử đồ bổ tốt nhất, nói là Hoàng Thượng phân phó đưa tới đây.

Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi cho Hạ Bích thu hồi lại, biết đây là hắn bồi thường. Nàng cũng an tâm tiếp nhận, hắn nên bồi thường cho mình. Năm đó hắn vì mình mà trúng mũi tên, nàng cũng vì cứu hắn mà bị nước chảy cuốn đi, thiếu chút nữa chết đuối, hung hiểm lúc đó nàng không muốn nghĩ đến nữa.

Lúc chạng vạng, nhóm cung phi lục tục tới thỉnh an. Nàng là Hoàng Hậu, hậu cung phi tần đều phải sớm chiều thỉnh an.

Hạ Đồng quỳ trên mặt đất khóc lóc thảm thiết. Vài lần trước nàng ta tới thỉnh an, căn bản nàng không gặp nàng ta. Khi biết nàng ta leo lên long sàng, trở thành nữ nhân của Hoàng Thượng, Hạ Uyển Chi không chỉ tức giận, thậm chí còn có loại cảm giác bị phản bội.

Nghe Hạ Bích nói là Hoàng Thượng uống say ở Chiêu Hoa Cung rồi sủng hạnh nàng ta, coi Hạ Đồng trở thành mình. Nhưng uống rượu có thể say đến mức nào, nàng không cảm thấy bản thân có mị lực lớn như vậy, có thể khiến Tề Diệp sủng hạnh một cung nữ, huống chi là người của nàng.

"Hoàng Hậu nương nương bình an không có việc gì thật tốt. Mỗi ngày nô tỳ đều khẩn cầu nương nương bình an vô sự. Cuối cùng trời xanh có mắt, kiếp sau nô tỳ làm trâu làm ngựa cũng cam nguyện..." Nàng không chịu gặp, Hạ Đồng đã đứng ngồi không yên.

"Nô tài chờ làm trâu làm ngựa cho bản cung không ít, không cần đến ngươi." Hạ Đồng biết nàng đã ghi hận mình, mồ hôi lạnh ứa ra. Hạ Uyển Chi lạnh lùng nói: "Hơn nữa, hiện tại ngươi cũng không phải là nô tài, chính là Đồng mỹ nhân, bổn cung không dám có nô tài như ngươi."

"Nương nương bớt giận, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết sai rồi, cầu nương nương trách phạt, nô tỳ không nên si tâm vọng tưởng." Hạ Đồng sợ hãi không nhẹ. Nàng từng hầu hạ ở bên cạnh Hạ Uyển Chi, biết mình bò lên trên long sàng tất nhiên sẽ chọc nàng ta không vui, nhưng nàng không muốn chết, ôm đùi Hạ Uyển Chi nói: "Nương nương, nô tỳ không có tâm tư tranh sủng."

Không phải không muốn tranh sủng, là tranh không lại những nữ nhân đó. Sau đêm thị tẩm đó, ba năm nay số lần thị tẩm của nàng chỉ trên một bàn tay. Hoàng Thượng cũng không thích nàng, hiện giờ Hoàng Hậu lại đã trở lại, nàng chính là trong ngoài không xong. Lẽ ra lúc trước không nên có cái tâm tư vọng tưởng như vậy, hiện giờ cũng sẽ không bi thảm thế này, thảm tới mức còn kém nô tài được sủng ái.

"Hừ! Có hay không trong lòng ngươi tự biết rõ." Hạ Uyển Chi khinh thường nhìn nàng ta một cái.

"Không có việc gì liền lui ra đi, tất nhiên khi đã động cái tâm tư kia, phải thành thật mà thừa nhận hậu quả đi."

"Nương nương! Nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ biết nói cái gì cũng vô ích, ngày sau nô tỳ không thể hầu hạ ở bên cạnh nương nương, mong nương nương thứ lỗi." Nàng nản lòng thoái chí nói rồi buông tay ra, sau đó ở trước mặt các nàng đâm đầu về phía cây cột.

Hạ Uyển Chi lạnh lùng nhìn, Hạ Bích kinh ngạc một chút, đang muốn giữ chặt nàng ta nhưng khựng lại, lặng lẽ lưu ý biểu tình của Hạ Uyển Chi. Khi lẽ ra phải đụng vào cột thì Hạ Đồng chủ động ngừng lại, quay đầu nhìn nhìn Hạ Uyển Chi. Nàng chỉ làm bộ dáng mà thôi, cũng không phải thật sự muốn đầu rơi máu chảy đi đời nhà ma.

"Ở trước mặt bổn cung nên thu hồi mấy trò vặt này về đi. Nếu thật sự muốn chết bổn cung rất vui lòng thành toàn cho ngươi, ngươi biết rõ bổn cung hận nhất người phản bội."

"Nương nương tha mạng!" Hạ Đồng sợ tới mức chân mềm nhũn quỳ trên mặt đất đứng dậy không nổi, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ. Hồi lâu sau, Hạ Uyển Chi mới để nàng ta rời đi, trên mặt đất còn lưu lại vết máu.

"Nương nương muốn giữ nàng ta lại bên người sao?" Rốt cuộc cùng tiến cung sớm chiều ở chung nên vẫn có cảm tình, đối với Hạ Đồng, Hạ Bích chỉ còn có thương hại.

"Giữ lại còn có chỗ để dùng."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.