Diễm Tình Tam Quốc

Chương 130: Chung cuộc




Con suối ở cách chỗ lớp An Tịnh Tuyết cắm trại khá gần, từ xa đã có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách vô cùng êm tai cùng luồng hơi ẩm mát lạnh. Ở hai bên bờ, cây cỏ mọc thành từng bụi xanh ngắt, nổi bật trên tấm nền đó lại là vài đóa hoa dại đủ màu sắc trông cực kì xinh đẹp. Vì trời đã hoàng hôn nên con suối phản chiếu màu mây, mang trên mình một lớp áo vàng óng như kim sa, quyến rũ không thể nói thành lời.

Đám thiên kim tiểu thư vốn quen cuộc sống hiện đại ở thành phố, nay lại thấy được cảnh đẹp mang đậm chất thiên nhiên như thế này thì phấn khích cực kì. Nhiều người lập tức lôi điện thoại ra, tụ tập thành tốp ba tốp năm chụp hình, tiếng cười đùa nói chuyện truyền tới không ngớt. An Tịnh Tuyết lại hoàn toàn tách biệt với bọn họ. Cô ngồi tựa lưng vào một gốc cây lớn gần đó, tiếp tục việc ngắm cảnh đã bị Trần Phùng làm gián đoạn lúc nãy. Còn vấn đề tắm rửa gì đó, cô đã làm xong từ trước khi bọn họ tới đỉnh núi từ lâu rồi.

Thấy trời có dấu hiệu sắp tối, An Tịnh Tuyết không còn cách nào khác mới phải nhắc nhở đám thiên kim tiểu thư đang mải mê vui chơi kia:

“Mọi người tắm nhanh đi, trời sắp tối rồi.”

Đám thiên kim tiểu thư nghe vậy liền cuống lên, vội vàng cởi quần áo xuống nước. Tuy nhiên, lúc này lại xảy đến một vấn đề phiền toái mới. Đó là…nước quá lạnh!

“Á á á, nước lạnh quá, đừng xuống đây a.”

“Mẹ ơi, chết rét mất!!!”

“Hu hu, nước thế này làm sao mà tắm đây!”

...

Một vài người vừa mới chạm chân hay tay vào nước liền lập tức co rụt lại, cả người gần như sắp run lên. An Tịnh Tuyết thấy cảnh tượng náo loạn này không khỏi lắc đầu. Cô rõ ràng thấy nước rất mát nha, mấy vị này có phải làm bằng giấy không vậy, thật quá yếu đuối đi.

“Nếu nước quá lạnh thì nhúng khăn lau sơ qua thôi. Đợi trưa mai trời nắng, nước ấm lên thì tắm kỹ hơn. Nhanh đi, bọn con trai sắp ra rồi đấy.”

Nghe đến việc các nam sinh sắp tới, đám thiên kim tiểu thư cuối cùng cũng cắn răng làm theo lời An Tịnh Tuyết nói. Tuy nhiên, vẻ mặt ai cũng cực kì xấu, ánh mắt tràn đầy bất mãn. An Tịnh Tuyết cũng mặc kệ người khác nghĩ về mình thế nào, thản nhiên đi về trước. Dù sao, sau chuyến dã ngoại này, cô cũng không có ý định tiếp tục đi học nữa. Sắp tới chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện xảy ra, cô mới không dư tinh lực để tiếp tục đối phó với đám thiên kim thiếu gia não ngắn này đâu.

Lúc An Tịnh Tuyết và đám thiên kim tiểu thư yểu điệu về tới khu cắm trại, mười chiếc lều đã được dựng xong, lửa trại cháy rực sáng cả một vùng đất rộng lớn. Thịnh Diệp Kiêu để bọn họ nghỉ ngơi một chút, sau khi các nam sinh tắm rửa xong xuôi thì bắt đầu tập hợp cả lớp lại, tiến hành phân chia nhóm theo từng lều.

Không biết ông trời có phải đang giở trò trêu đùa hay không, An Tịnh Tuyết lại được phân ở chung lều cùng với La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên. Oan gia ngõ hẹp, kẻ thù gặp nhau thường đỏ mắt, Trần Ngọc Nhiên sau khi nghe Thịnh Diệp Kiêu nói xong liền cực kì tức giận cùng khó chịu, hận không thể trừng nát người An Tịnh Tuyết ra. Không phải cô ta chưa thử xin Thịnh Diệp Kiêu cho đổi nhóm, mà là hắn ta không đồng ý. Thịnh Diệp Kiêu bình thường có vẻ ôn nhu dịu dàng, dễ nói chuyện, nhưng một khi hắn đã quyết định liền không ai có thể thay đổi. Vì thế, La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên đều mang bộ mặt không tình nguyện mà xách hành lí vào lều An Tịnh Tuyết.

An Tịnh Tuyết đang trải chăn nệm, thấy La Bích Như và Trần Ngọc Nhiên tiến vào cũng không nói gì, hoàn toàn xem bọn họ như không khí mà đối đãi. Trần Ngọc Nhiên bị cô coi thường thì vô cùng khó chịu, lập tức mở miệng kiếm chuyện:

“Ê, tôi muốn nằm trong cùng.”

An Tịnh Tuyết giống như không nghe thấy, vẫn tiếp tục vuốt phẳng tấm chăn. Trần Ngọc Nhiên không khỏi có chút xấu mặt, nhưng vẫn cậy mạnh nói tiếp:

“Cô điếc à. Tôi nói đó là chỗ của tôi. Còn không mau cút đi…”

Cô ta còn chưa nói dứt câu, An Tịnh Tuyết đã ngẩng đầu lên.

“Trần đồng học, cậu vừa nói gì, tôi chưa nghe rõ.”

Khóe môi An Tịnh Tuyết vẫn là nụ cười thiên sứ như thường ngày, nhưng ánh mắt lại lạnh đến mức khiến người ta phát run. Trần Ngọc Nhiên lập tức bị dọa, vội vàng cụp đuôi chạy trốn:

“Không…không có gì, mình…mình chỉ đùa thôi.”

Bình thường, nếu La Bích Như chứng kiến được cảnh tượng thế này, trong lòng nhất định sẽ cười thầm Trần Ngọc Nhiên ngu ngốc. Tuy nhiên, bây giờ cô ta lại cảm thấy sợ hãi và lo lắng nhiều hơn. Bởi vì, chính cô ta cũng đang tính kế An Tịnh Tuyết. Nếu như kế hoạch đó mà không thành công, hậu quả…cô ta thực sự không dám nghĩ nữa.

“La đồng học, cậu sao thế, không khỏe à?”

An Tịnh Tuyết nhìn gương mặt tái xanh của La Bích Như, mở miệng dịu dàng hỏi han. La Bích Như lại bị câu nói của An Tịnh Tuyết làm cho giật mình, lắp bắp trả lời:

“Ừ, cả ngày leo núi, mình cũng hơi mệt.”

An Tịnh Tuyết cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục mỉm cười. Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, cô mới ra khỏi lều để chuẩn bị ăn tối.

Trần Ngọc Nhiên thấy An Tịnh Tuyết đi rồi mới dám bộc lộ sự tức giận của mình. Cô ta quăng mạnh chiếc ba lô xuống, lớn tiếng mắng chửi:

“Mẹ kiếp, tiện nhân, có ngày bản tiểu thư sẽ dạy cho mày một bài học!”

La Bích Như thở phào một hơi, đáy mắt tỏ rõ sự khinh thường với hành động của Trần Ngọc Nhiên. Người ta đi rồi mới dám mở miệng, đúng là thùng rỗng kêu to mà.

“Bích Như, cậu cũng thấy nó rất đáng ghét đúng không? Chết tiệt, nếu biết phải ở chung lều với nó, mình đã không tham gia chuyến dã ngoại này rồi! Tức chết đi được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.