Diễm Tình Tam Quốc

Chương 124: Công thành 2




Nghiêm phu nhân ngã bệnh, đã nằm ở bệnh viện ba bốn ngày, nhưng cô là người biết cuối cùng nhất trong mọi người, Trình Nặc thật sự tức giận không phải vì vấn đề thời gian cô biết được chuyện sớm muộn, mà vì cô không biết chuyện này từ miệng của Nghiêm Thiếu Thần.

Buổi chiều vốn hẹn gặp mặt Mục Nhất Minh rồi, Trình Nặc đang định ra cửa thì đột nhiên nhận được điện thoại của bạn thân Dương Tiếu, vì sắp đến giờ hẹn, ban đầu cô không muốn nghe, đến khi tiếng chuông điện thoại di động của cô cố chấp vang lên hai ba lần.

"Cậu gọi làm gì thế?" Trình Nặc ngồi lên xe taxi, nói địa chỉ, mới bấm nghe điện thoại.

"Cậu đang đến bệnh viện?" Dương Tiếu nghe trong giọng nói của cô không kiên nhẫn, nghĩ là đang vội vàng đến bệnh viện thăm Nghiêm phu nhân.

"Tôi không có bệnh không có tai nạn đến bệnh viện làm gì?" Trình Nặc nhìn đồng hồ, còn có 10 phút, nói gấp gáp.

"A? Trình Nặc, cậu không biết tình hình đi!" Dương Tiếu thất kinh, cô nuốt cổ họng, "Nghiêm phu nhân ngã bệnh, bà nằm bệnh viện chừng mấy ngày, tôi nghĩ cậu sắp là con dâu nên đã chạy đến chăm sóc từ lâu!"

Trình Nặc ngẩn ra, "Phu nhân bị bệnh gì?" Trình Nặc nói chậm lại, trong lòng nói không ra tư vị gì.

"Nghe nói mấy ngày trước bà cảm giác ngực khó chịu, nói lên giường nằm nghỉ ngơi, không ngờ sau đó bà cảm giác không thở được, tim nhói đau , vội vàng đưa đến bệnh viện, kiểm tra xong thì biết là bệnh tim mạch vành, chiều hôm đó đã làm phẩu thuật luôn, bây giờ bà đang dưỡng bệnh cho tốt."

Trình Nặc cắn môi, đột nhiên cô không biết nên nói gì, im lặng, hỏi rõ ràng bệnh viện và số phòng bệnh thì cúp điện thoại.

Cô nhìn đường càng ngày càng xa, nói với tài xế taxi: "Bác tài, đến bệnh viện quân khu đi, nhanh lên."

Xe quay ngược lại, mà đầu óc Trình Nặc từ từ buông lỏng, khi cô nhận được tin tức như vậy thì cảm thấy tức cười, những ngày qua Nghiêm Thiếu Thần luôn nói bận rộn, cô nghĩ là bận rộn chuyện quân đội. Trình Nặc ít khi hỏi đến chuyện liên quan đến công việc của anh, dù sao chuyện liên quan đến công việc không phải là cô muốn biết thì Nghiêm Thiếu Thần có thể nói cho cô biết.

Trình Nặc âm thầm siết quả đấm, trong lòng Nghiêm Thiếu Thần nghĩ sao cô không rõ, giống như bình thường anh làm chuyện gì cũng không hỏi thăm ý kiến của cô, cô luôn là nhân vật bị động đáp trả lại. Giống như hôm nay chuyện mẹ anh ngã bệnh Nghiêm Thiếu Thần cũng giấu giếm, cô thật sự bối rối. từ khi gặp gỡ Nghiêm Thiếu Thần, đến bây giờ Trình Nặc không có cảm giác thực tế, bọn họ phát triển quá nhanh, từ hẹn bồ đến xác lập quan hệ rồi đến gặp cha mẹ anh, trong lúc chỉ ngắn ngủn nửa tháng. Điều này khiến Trình Nặc có tình cảm chậm chạp ứng phó không nổi, càng khiến cô không còn kịp suy nghĩ, khi cô bị cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên làm choáng váng đầu óc, hành động của Nghiêm Thiếu Thần khiến cô rơi vào trầm tư lần nữa, nếu anh xem mình là người cùng đi đoạn đường dài trong tương lai, vì sao chuyện mẹ mình ngã bệnh như vậy lại không muốn nói cho cô biết?

Lúc Trình Nặc vừa thông suốt suy nghĩ lung tung thì điện thoại di động vang lên lần nữa cắt đứt suy nghĩ của cô, cô cúi đầu nhìn, trên mặt lập tức trở nên áy náy.

"Thật xin lỗi, hôm nay tôi không thể đến, lần khác đi."

Mục Nhất Minh giật mình, anh chần chờ rồi nói: "Chuyện gì xảy ra?"

"Mẹ của Nghiêm Thiếu Thần ngã bị bệnh, hôm nay tôi nhận được tin tức, phải đi thăm." Trình Nặc mạnh miệng trả lời.

"À?" Giọng của Mục Nhất Minh hơi châm chọc, "Sao tôi nghe nói mẹ anh ta bị bệnh mấy ngày trước."

Mặt Trình Nặc cứng đờ, "Tin tức thật là nhanh nhẹn, nếu không sao cảnh quan Mục có thể trở thành trợ thủ đắc lực của sếp Tiêu." Cô biết dụng ý của Mục Nhất Minh, dồn ép lửa giận trong giọng nói nhưng vẫn là có mấy phần giễu cợt.

"Thật xin lỗi..." Mục Nhất Minh đột nhiên không lên tiếng.

Vốn trong lòng của Trình Nặc còn tức giận, nhưng Mục Nhất Minh bất ngờ xin lỗi ngược lại khiến cô không có lý do phát giận nữa, "Hôm nay giọng điệu của tôi không tốt lắm, chuyện chúng ta gặp mặt không bằng hẹn lần khác đi."

"Được rồi." Mục Nhất Minh ngập ngừng, "Trình Nặc?" Anh đột nhiên mở miệng muốn nói gì.

"Làm sao?" Trình Nặc nghi ngờ hỏi.

"Không có gì, đi xem Bà Nghiêm đi, mấy ngày nay cô bận rộn chuyện này trước đi." Mục Nhất Minh cúp điện thoại, anh tự giễu cười cười, có mấy lời đã sớm quá hạn, hiện tại anh đi nói, thì chẳng khác nào với ăn thực phẩm hư hỏng, sớm thay đổi mùi vị.

※※※

Trình Nặc chạy đến bệnh viện trước rồi gọi điện thoại cho Nghiêm Thiếu Thần, "Em đã đến cửa bệnh viện, anh ở đâu, dẫn em vào cùng nhau." Giọng nói của cô không thiện cảm, chỉ có thể đè nén lửa cố gắng không tức giận với anh.

"Ừ?" Nghiêm Thiếu Thần nhíu chân mày, "Em biết?"

"Anh cảm thấy bất ngờ? Điều gì mới được xem là bình thường, có phải chờ Dì Nghiêm hết bệnh, em nghe chính miệng anh nói mấy ngày nay bà dưỡng bệnh ở bệnh viện thì mới là bình thường hay không?" Trình Nặc đang nổi nóng, lúc nói chuyện không thể không xúc động, giọng cô cũng nâng cao, nếu coi thái độ lúc nãy của Trình Nặc là khách khí, thì lúc này mới coi là tức giận.

"Anh xuống đón em." Nghiêm Thiếu Thần biết Trình Nặc tức giận mình, nhưng trong điện thoại vài câu không thể giải thích rõ, dứt khoát để điện thoại xuống chạy thẳng đến cửa lớn của bệnh viện chờ cô.

Trình Nặc nhìn người đứng ở cửa bệnh viện quân y, đến lúc cô thấy mặt Nghiêm Thiếu Thần không giấu được vẻ mệt mỏi thì nhất thời không còn nóng nảy, cô nén cảm xúc, nói: "Bệnh của Dì Nghiêm thế nào?"

Nhắc đến mẹ anh, mặt Nghiêm Thiếu Thần không thể không sầu lo, anh nhíu mày, khẽ nói: "Còn trong thời gian quan sát, mới làm phẫu thuật xong nên tuần đầu tiên là quan trọng nhất."

Trình Nặc vừa nghe anh nhắc đến phẫu thuật trong lòng nổi cáu, nhưng trước mắt không phải lúc cô tức giận, đành phải buồn bực nén giận: "Sẽ không có chuyện gì, em có thể đi lên gặp dì sao?"

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, "Đi lối này." Anh chỉ hành lang dài bên phải, dẫn Trình Nặc đi theo mình đến phòng bệnh.

Trình Nặc đi sát sau lưng Nghiêm Thiếu Thần, cô hơi nhíu chân mày, lúc đầu trên khuôn mặt còn hơi tức giận, nhưng từ khi đi vào khu phòng bệnh, sắc mặt giận dữ trên mặt cô cũng dần dần tiêu tán, ngược lại thoáng hiện lên vẻ lo lắng.

Trình Nặc xuất hiện tự nhiên khiến Nghiêm phu nhân bất ngờ, bà cười với Trình Nặc, ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống. Bà nhìn Trình Nặc rồi chuyển tầm mắt sang Nghiêm Thiếu Thần, trong ánh mắt mang theo oán giận.

Trình Nặc nhíu chân mày, thoáng chần chờ mới hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, cô nhét góc chăn cho Nghiêm phu nhân, nhẹ giọng nói: "Dì, người không thể kêu anh ấy gạt con."

Diệp Lan hơi kinh hãi, bà không ngờ Trình Nặc nhìn ra dụng ý của bà, "Con đứa nhỏ này, thật là quỷ linh tinh." Bà cưng chìu nhìn Trình Nặc cười cười, nói: "Một bà già năm mươi tuổi như dì, chỉ là ngã bệnh thôi, chẳng lẽ muốn thông cáo thiên hạ huy động mọi người mới được?"

"Không cần phải thông cáo thiên hạ, nhưng ngay cả con cũng..." Trình Nặc đột nhiên im miệng, cô ý thức được mình bị rơi vào bẫy.

Diệp Lan nhẫn nhịn không cười ra tiếng, ánh mắt chuyển sang Nghiêm Thiếu Thần, cười nói: "Thiếu Thần, con nghe ra ý của Trình nha đầu sao? Chuyện này là bà già này làm sai, Tiểu Nặc không phải người ngoài, không thể gạt con bé." Diệp Lan ngụ ý sâu xa cười cười, nhìn Trình Nặc, nha đầu kia đã sớm đỏ mặt im lặng không lên tiếng.

Nghiêm Thiếu Thần cong đuôi mắt, không tiếp lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Trình Nặc.

"Dì, người muốn cười nhạo con?" Trình Nặc đỏ mặt, lầm bầm nói.

"Không phải dì đang cười nhạo con, rõ ràng là lời trong lòng nha đầu con." Diệp Lan không mua nể mặt, cười nói toe toét.

Trình Nặc đột nhiên cảm giác gương mặt rất nóng, "Con ra ngoài trước." Lời còn chưa dứt cô đã cúi đầu chạy ra khỏi phòng bệnh, đứng cuối hành lang, gió mát ngoài cửa sổ thổi vào gương mặt không còn nóng nữa.

Trình Nặc nghe tiếng bước chân cách mình càng ngày càng gần, cô không quay đầu lại, biết Nghiêm Thiếu Thần đứng sau lưng mình, nhưng cô không có dũng khí nhìn anh. Lúc đầu tự mình thông suốt những suy nghĩ lung tung, nổi cáu càn quấy với anh, đến phòng bệnh mới hiểu rõ thì ra Nghiêm phu nhân cố ý gạt không để cô lo lắng, câu nói của mình rước lấy trò cười, bây giờ đâu còn dũng khí quay đầu lại.

"Sao đột nhiên ra ngoài hả ?" Nghiêm Thiếu Thần khoanh tay đứng sau lưng cô, nhíu mày nói.

Trình Nặc bỉu môi xoay người liếc anh, "Còn chê em không đủ mất mặt đúng không!"

Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, hòa nhã nói: "Anh không cảm thấy vừa rồi em bị mất mặt." Anh rất hài lòng với phản ứng của Trình Nặc, anh tin tưởng mình không nhìn lầm người.

"Nghiêm Thiếu Thần, chuyện này đến đây chấm dứt, đừng nhắc lại nữa!" Trình Nặc nghiêng đầu, nhìn qua rất không phân rõ phải trái. Mà bình thường Trình Nặc rất ít khi không nói đạo lý, có điều nhiều rận thì không sợ cắn, nhiều nờ thì không sợ nợ thêm, cô dứt khoát một lần cuối cùng.

"Được, nghe lời em" Nghiêm Thiếu Thần cong đầu lông mày, nói: "Cảm ơn em."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.