Diễm Tình Tam Quốc

Chương 123: Công thành 1




Trong hành lang tối đen quả nhiên có bóng đen vuột xuống, chờ Trình Nặc nheo mắt nhìn kỹ, cô tự tiếu phi tiếu ngoéo khóe môi, cô không nói một lời chỉ lạnh nhạt nhìn người đứng sâu trong bóng tối.

"Thật xin lỗi." Mục Nhất Minh đi ra khỏi bóng tối, anh cúi mắt nói nhỏ.

"Đã trễ thế này, anh đến đây làm gì?" Trình Nặc lạnh lùng nhìn anh.

"Hôm nay cô đi gặp cha mẹ anh ta?" Mục Nhất Minh nhẹ giọng hỏi.

"A," Trình Nặc giễu cợt cười khẽ, cô cảm thấy không giải thích được, hôm nay ở nhà họ Nghiêm cô đã rất lúng túng, không lường trước về đến nhà, lại đột nhiên xuất hiện chuyện như vậy.

Trình Nặc nhíu chân mày, lạnh lùng nói: "Chuyện này có quan hệ gì đến anh?"

Trên mặt Mục Nhất Minh cứng đờ, bờ môi của anh hơi mấp máy, nhưng cuối cùng không nói gì.

Trình Nặc đè ép lửa, móc chìa khóa trong túi xách ra mở cửa, chờ người phía sau đi vào trong phòng, cô mới dùng sức đóng cửa lại, căm tức nhìn anh.

"Cô đừng quên chức trách của cô." Mục Nhất Minh khẽ mím môi.

"Phốc, cảnh quan Mục thật đúng là làm hết phận sự, tôi thấy vụ án này có tôi hay không cũng như nhau! Sếp Tiếu thật may mắn có trợ lý như anh vậy, tôi và Nghiêm Thiếu Thần chung sống, anh ta còn không nói gì, cảnh quan Mục anh lại không ngại cực khổ buổi tối chạy đến chỗ của tôi nói chức trách với tôi?" Trình Nặc không nhịn được cười nhạt, cô lạnh lùng nhìn Mục Nhất Minh, khóe môi câu lên nụ cười.

"Mục Nhất Minh, anh trông nom thật là rộng rãi."

Mục Nhất Minh bị Trình Nặc kẹp súng đeo pháo giễu cợt, trên mặt tự nhiên cũng dễ nhìn, anh mím môi rất lâu mà không nói một câu.

Lúc này Trình Nặc biết lời nói vừa rồi hơi quá đáng, cô nhàn nhạt liếc nhìn Mục Nhất Minh, đi đến bình nước trên bàn trà bên cạnh rót ly nước, nhẹ giọng nói: "Ngồi xuống nói đi."

Mục Nhất Minh buông tiếng thở dài, đi vài bước ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh cô.

"Bây giờ, thân phận của cô và tôi rất đặc thù, không phải không thể nói về vấn đề tình cảm, chỉ là người lần này chúng ta muốn điều tra là Lâm Tu Dương, hắn có quan hệ với Nghiêm Thiếu Thần, toi nghĩ cô rõ ràng hơn tôi." Anh mấp máy môi, giọng nói bình thản.

Trình Nặc quay đầu nhìn anh bình tĩnh nói, "Tôi chẳng những rõ ràng hơn anh về quan hệ của Lâm Tu Dương với Nghiêm Thiếu Thần, hơn nữa tôi còn nghĩ vấn đề này nhiều hơn anh."

Mục Nhất Minh không liệu được cô sẽ nói như vậy, trên mặt anh cứng đờ, nói tiếp: "Trình Nặc, cô và anh ta sẽ rất khổ cực." Nói đến đây, Mục Nhất Minh hơi dừng lại, trong lòng giống như đang suy nghĩ gì, rồi sau đó mới chậm rãi nói: "Cô và anh ta không thích hợp."

Cô hết sức khống chế cảm xúc của mình, lạnh lùng nói: "Tôi và Nghiêm Thiếu Thần không thích hợp?" Trình Nặc cười khẽ, thuận miệng nói giỡn: "Vậy tôi thích hợp với ai, với anh?"

Mục Nhất Minh nghe xong trên mặt lại trở nên cứng còng, anh mím chặc môi, cánh môi hơi trắng bệch, rất lâu không nói chuyện.

"Mục Nhất Minh, anh làm sao vậy?" Cô nhìn Mục Nhất Minh, hơi cảm thấy kinh ngạc, cô chỉ nói đùa giỡn, .

Mục Nhất Minh hơi nheo con ngươi, nhìn thẳng Trình Nặc, ánh mắt lạnh lùng.

Trình Nặc bị anh nhìn thấy hơi mất tự nhiên, nhưng ngay khi cô suy nghĩ nói thế nào, Mục Nhất Minh không lên tiếng mở cửa đi, trong phòng chỉ còn lại Trình Nặc đang cảm thấy kinh ngạc.

Ban đêm, Trình Nặc kéo rèm cửa sổ bịt kín ra, mặc cho ánh trăng nghiêng chiếu vào trong phòng, cô lẳng lặng nằm trên giường, ánh mắt cố định ánh trăng ánh trên mặt đất, ánh sáng trắng bạc nguội lạnh chiếu trên mặt đất, chiếu xung quanh sáng ngời.

Mười năm trước, có người mỉm cười nói với cô, Nặc Nặc đừng sợ, có anh đây.

Mười năm sau, người nọ đã rời khỏi từ lâu, lời nói giống vậy chưa ai nói qua, mà cô nghĩ sẽ không ai có thể cho cô cảm giác an toàn như vậy, hôm nay không ngờ một câu nói của Nghiêm Thiếu Thần khiến cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

"Có anh ở đây, đừng căng thẳng."

Lời của Nghiêm Thiếu Thần còn lãng vàng bên tai mình, trong lòng Trình Nặc rõ ràng, cô rất an bình, mà an bình lòng kia là Nghiêm Thiếu Thần cho cô. Nhưng nếu lần này thật bỏ qua Nghiêm Thiếu Thần, cô không biết người có thể cho mình an bình còn xuất hiện hay không, không biết phải đợi bao nhiêu cái mười năm.

Trình Nặc nghĩ như vậy, tay không tự chủ được dùng lực nắm góc chăn, đến khi khớp xương hiện rõ đầu ngón tay trắng bệch. Từ khi tốt nghiệp trường cảnh sát, cô được chọn lựa đi học bổ túc, sau đó cô vẫn đi theo Tiếu Kha, làm trợ thủ dưới tay anh. Chức nghiệp nằm vùng giống như người vĩnh viễn đi lại trong đêm tối không thể gặp ánh sáng, cô dùng mặt ngoài giả dối che giấu thân phận chân thật của mình, thậm chí là phong cách làm việc một trời một vực với cô. Trình Nặc có thể làm chỉ có che giấu, che giấu thân phận và tính tình của cô, ngay cả ánh trăng đêm khuya cô cũng chỉ có thể đứng một bên rất xa.

Hôm nay Mục Nhất Minh hỏi cô có thật suy nghĩ kỹ càng hay không, khi đó cô mạnh mẽ cố chấp đụng độ đến chết với anh, trên thực tế có liên quan đến vụ án và điều hòa cô cuộc sống thực tế của cô, cô lựa chọn cũng là né tránh, nhất là đối mặt với Nghiêm Thiếu Thần hôm nay.

Mặc dù cô hiểu Nghiêm Thiếu Thần cũng không nhiều, nhưng điều này không ảnh hưởng phán đoán của cô với người này, Nghiêm Thiếu Thần sẽ không dễ dàng dẫn người về nhà, đi gặp cha mẹ của anh, mặc dù anh rất ít biểu lộ gì, nhưng trong mắt của anh, phải là coi trọng mình, điều này Trình Nặc thấy rõ.

Giả như tương lai thật có ngày như vậy, Nghiêm Thiếu Thần phát hiện thân phận chân thật của cô, biết cô mục đích thực sự tiếp cận Lâm Tu Dương...

Trình Nặc đột nhiên lắc đầu, cô chợt cảm thấy cô để mình lọt vào vực sâu bế tắc, vốn là chuyện tình trong sáng, bây giờ càng có vẻ mê mang. Ngược lại có cách để sống đơn giản hơn, nhưng Trình Nặc vừa nghĩ đến sẽ rời xa anh, thì tâm không khỏi ẩn ẩn cảm giác đau đớn.

Cô buông tiếng thở dài, lấy chăn che mặt của mình, cô vứt bỏ những suy nghĩ lung tung. Trong đầu hiện lên ánh mắt bình thản không dao động của Nghiêm Thiếu Thần, vững vàng, khiến cô dần dần gắn liền Nghiêm Thiếu Thần và nó cùng nhau, Trình Nặc nhắm mắt lại, mi tâm dần dần giản ra, cánh môi mím chặc cũng từ từ bằng phẳng rộng rãi, khóe miệng câu lên nụ cười.

※※※

Sáng hôm sau, Trình Nặc đầu tóc rối bờ mở cửa, cô ngái ngủ nhìn người ngoài cửa, đột nhiên sửng sốt, cơn buồn ngủ lúc nãy đã biến mất hoàn toàn.

Ánh mắt Nghiêm Thiếu Thần cố định ở đôi mắt hơi thâm đen của cô, phản ứng của Trình Nặc làm anh cảm thấy tức cười, khóe môi của anh rộ lên, ánh mắt trở nên hoà nhã.

Trình Nặc nhìn Nghiêm Thiếu Thần quân trang chỉnh tề đứng trước mặt mình, cô khép mi liếc nhìn áo ngủ nhiều nếp nhăn khi mình ngủ cả đêm, cô cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng kéo Nghiêm Thiếu Thần vào phòng khách.

"Anh... Chờ em hai phút!"

Khi Nghiêm Thiếu Thần nghe được âm cuối của Trình Nặc, cô đã chui vào phòng ngủ của mình, anh chợt cảm thấy hơi tức cười Trình Nặc như vậy, anh thuận thế ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách.

Trong phòng thay quần áo Trình Nặc nói âm thầm, hai gò má của cô ửng hồng, chưa từng nghĩ đến mình sẽ lấy bộ mặt ngái ngủ như vậy đối diện với anh.

Chờ Trình Nặc thay quần áo xong mở cửa lần nữa, Nghiêm Thiếu Thần đã hút xong hai điếu thuốc, cô nhìn đôi môi hơi khô của anh, gãi gãi đầu nói: "Trong máy lọc nước có ly, tự anh đi rót nha."

Nghiêm Thiếu Thần ngoéo môi, không nói gì.

Trình Nặc lấy một ly nước trong ngăn tủ của máy lọc nước, rót nước đưa cho anh, rồi nói: "Anh ăn cơm chưa?" Hôm qua ở nhà họ Nghiêm, vì đối mặt với cha mẹ anh, mặc dù đối mặt với thức ăn rất phong phú, nhưng cô không thế nào ăn cơm, vốn muốn buổi tối trở về bổ sung bữa ăn khuya, không ngờ lại đụng phải chuyện của Mục Nhất Minh.

"Ăn rồi, em rửa mặt trước, anh đi mua bữa sáng cho em." Nghiêm Thiếu Thần dập tắt tàn thuốc, đứng lên đi ra ngoài cửa.

Trình Nặc bỗng nhiên không ứng phó được người trước mắt, sao anh nói cái gì là cái đó vậy, trong lúc hoảng sợ, cô kéo ống tay áo của Nghiêm Thiếu Thần, nhưng ngay khi cô muốn nói gì, cô mới nhớ hành động trước mắt của mình có bao nhiêu kỳ quặc.

"Em muốn nói... Anh chờ em, chúng ta cùng nhau đi xuống." Trình Nặc vội vàng buông cánh tay của Nghiêm Thiếu Thần, tay cô khẽ động cọ xát mu bàn tay của anh, da thịt hơi lạnh tiếp xúc nhau, suy nghĩ của Trình Nặc trở nên loạn hơn.

Khóe môi của Nghiêm Thiếu Thần hiện lên hình cung, nhẹ giọng nói: "Được."

Trình Nặc thay quần áo thoải mái đi cạnh Nghiêm Thiếu Thần xuống lầu, bọn họ rất ít gặp mặt ban ngày, bình thường bọn họ chỉ liên lạc điện thoại, hơn nữa phần lớn là Nghiêm Thiếu Thần gọi cho cô, không phải Trình Nặc không muốn chủ động gọi điện thoại đến, chỉ là bình thường Nghiêm Thiếu Thần dường như rất bề bộn công việc, bận rộn không rãnh nghe điện thoại của cô.

Trên đường phố Nghiêm Thiếu Thần mặc quân trang mới tinh thẳng tắp, còn quần áo của cô hơi có vẻ thoải mái song song đi về phía trước, thoáng qua mùi vị gia đình. Trình Nặc chỉ tiệm ăn sáng Yên Tâm ở ven đường, nói: "Ăn ở đây đi."

Cháo gạo và bánh bao, bữa ăn sáng rất bình thường nhưng hôm nay lại ngồi đối diện Nghiêm Thiếu Thần, nên không giống nhau, khóe môi của cô nở nụ cười, nhẹ nhàng thổi thìa cháo, lúc tầm mắt hai người chạm nhau, Trình Nặc nhấp miệng cháo, nghẹ giọng hỏi: "Anh thật sự không ăn?"

Nghiêm Thiếu Thần lắc đầu, anh nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Đã qua mười giờ, bình thường hơn bảy giờ anh đã ăn xong."

Trình Nặc chép miệng, không nói lời nào. Cô ngáp, lười biếng khuấy chén cháo nhỏ.

"Tối qua em ngủ không ngon?" Nghiêm Thiếu Thần lại hỏi.

"À," Trình Nặc giật mình, cô nhìn Nghiêm Thiếu Thần, rồi gật đầu, lại im lặng không lên tiếng.

Anh nhíu chân mày, "Vì chuyện của ba mẹ anh hôm qua sao?"

Trình Nặc lắc đầu, cô không biết nên bắt đầu nói sao, có liên quan đến mẹ của cô, có liên quan chuyện của anh, dường như muốn nói có rất nhiều, trong nhất thời không thể suy nghĩ rõ ràng, lời nói nghẹn ở cổ họng, khóe môi khẽ mở, cuối cùng vẫn không nói.

"Trình Nặc, bọn họ đánh giá em rất tốt, cũng rất thích em," Nghiêm Thiếu Thần cau mày, anh nhìn Trình Nặc, ánh mắt chắc chắn, "Bọn họ không phải người như vậy."

"Được, có liên quan đến chuyện của mẹ em, bây giờ em không muốn nói gì, được không?" Trình Nặc khẽ mỉm cười, không khí nhạy cảm vừa rồi đã tiêu tán.

Nghiêm Thiếu Thần gật đầu, ánh mắt nhìn thẳng nàng. Trình Nặc giương mắt, tầm mắt đúng lúc chạm nhau với Nghiêm Thiếu Thần, lúc này mặc dù anh không nói, cô biết, Nghiêm Thiếu Thần khẳng định với cô, đồng thời giống như đang an ủi cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.