Diễm Quỷ

Chương 19




Đỗ Văn Hạo vừa mới dứt lời thì thấy Thạch Đầu sững người lại một lúc, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh rồi lấy bình rượu ra rót đầy chén cho Đỗ Văn Hạo nói: “Giấc mơ của lão gia đúng là kỳ quái thật!”

Trời lúc này đã sáng lúc này không hay, xa xa vẳng lại tiếng gà gáy, rồi những tiếng lạch cạch của mấy đứa người ở dậy sớm để quét dọn, hũ rượu mà Thạch Đầu mang tới cũng đã cạn đáy.

Đỗ Văn Hạo vươn vai một cái thấy sắc mặt của Thạch Đầu vẫn hồng hào như thường liền nghĩ, thằng ranh này tửu lượng cũng khá gớm, uống như vậy mà cứ như nó uống nước lã vậy, chẳng thấy chuếnh choáng gì cả. Đỗ Văn Hạo mở toang cửa sổ gió mát ùa vào làm cho hắn cảm thấy sảng khoái vô cùng.

“Đến giờ ngươi phải đi rồi!” Đỗ Văn Hạo nói.

Thạch Đầu nghe vậy liền nói: “Tiểu nhân áp giải Tiểu Tứ lên quan huyện cũng không muộn mà!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Đúng rồi, nhỡ như tên Tiểu Tứ này nói lỡ miệng thì sao nhỉ?”

Thạch Đầu nói: “Ý của lão gia là nó nói đến chuyện tiểu nhân cải trang thành tam phu nhân sao? Lão gia đừng lo, Tiểu Tứ cũng không phải là đứa hồ đồ, nó biết giao tình giữa lão gia và Tôn đại nhân nên dĩ nhiên không dám nói ra đâu! Hơn nữa, cho dù nó có nói ra cũng chẳng có ai làm chứng cho nó cả, chỉ cần tiểu nhân không chịu nhận thì nó có nói cũng bằng thừa!”

Đỗ Văn Hạo thực ra muốn nhân cơ hội này để thăm dò Thạch Đầu, nhưng thấy hắn không có bất kỳ phản ứng gì thì biết Thạch Đầu không phải cùng hội với Tôn Hòa và Vương Thập Bát, nếu như không phải cùng hội thì lẽ nào hắn lại là gián điệp của triều đình phái tới?

Đỗ Văn Hạo do uống chút rượu vào bị gió thổi táp vào mặt nên cũng thấy trong người có chút hơi men cảm thấy hơi chuếnh choáng một chút, hắn cảm tưởng bên cạnh hắn lúc này có một nhân vật như 007 vậy, hắn tuy không biết Tôn Hòa và Vương Thập Bát rốt cuộc có móc nối gì với nhau, nhưng kinh động đến cả triều đình thì chuyện này thật không đơn giản chút nào. Hơn nữa Đỗ Văn Hạo cũng hiểu tên hộ viện kia gọi Thạch Đầu là đại nhân, cộng thêm thái độ kính cẩn của Minh Thâm với Thạch Đầu thì Thạch Đầu chắc chắn không phải là lính đào ngũ! Nhưng cái này khác hẳn với những gì mà hắn từng xem trên phim, các nhân vật một khi đã là cảnh sát chìm, hay là gián điệp thì toàn bộ thông tin hay dữ liệu về họ đều bị hủy bỏ hết.

Đỗ Văn Hạo nghĩ tới đây bất giác đưa mắt lên nhìn Thạch Đầu một cái, hắn cảm thấy Thạch Đầu hiện giờ bỗng nhiên cao lớn, uy thế lạ lùng. Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nở một nụ cười khó hiểu.

Thạch Đầu thấy Đỗ Văn Hạo cứ đứng ngẩn ở bên cửa sổ không biết là đang suy nghĩ cái gì, nhưng hắn nghĩ hắn cũng đang có nhiệm vụ không thể bỏ lỡ nên lên tiếng nói: “Lão gia! Tiểu nhân thấy trời cũng đã sáng rồi, tiểu nhân đem theo hai đứa hộ viện đi áp giải Tiểu Tứ lên quan, sau đó sẽ lên đường ngay, không biết lão gia còn dặn dò thêm điều gì nữa không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Ngươi cứ đi làm việc của ngươi đi!”

Thạch Đầu vừa mới đi ra khỏi cửa thì Đỗ Văn Hạo đã trông thấy Ngọc Trân vừa khóc vừa chạy ra từ phòng của Kha Nghiêu ra.

Đỗ Văn Hạo vội chạy tới nói: “Ngươi làm sao vậy, sáng sớm ra ai đã bắt nạt ngươi vậy hả?”

Ngọc Trân nghe vậy liền nói: “Lão gia đi ra xem mà xem, đại phu nhân đang nổi trận lôi đình kia kìa!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cau mày lại nói: “Cầm nhi sao lại dậy sớm vậy? Đang nổi giận với ai thế?”

Ngọc Trân chỉ biết im lặng không dám nói, Đỗ Văn Hạo thấy vậy vội chạy ra khỏi thư phòng nói: “Đại phu nhân đang ở đâu hả?”

Ngọc Trân nói: “Đang ở phòng của lục phu nhân!”

Đỗ Văn Hạo vội chạy tới phòng Kha Nghiêu, hắn chưa vào đến nơi thì đã thấy tiếng khóc vang lên, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Ngọc Trân đang sợ hãi đứng tít ở đằng sau.

Đỗ Văn Hạo đứng ở bên ngoài đã nghe thấy tiếng của Bàng Vũ Cầm quát ầm lên: “Ta bây giờ chưa thèm xử lý ngươi ngay đâu! Ta không biết ngươi rốt cuộc là có ý định gì nữa, chờ ta bẩm báo cho lão gia biết rồi để lão gia xử lý ngươi!”

“Đại phu nhân! Thiên Tề rõ ràng là do lão gia cho người bế tới đây, vì lão gia lo đại phu nhân vẫn còn yếu nên mới làm vậy, sao đại phu nhân lại ngậm máu phun người như thế?” Tiếng Kha Nghiêu vang lên phản bác.

Bỗng nhiên bốp lên một tiếng giòn tan, Kha Nghiêu ấm ức nói: “Sao đại phu nhân lại vô cớ đánh người như vậy?”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy gằn giọng nói: “Ta đánh chết mày con điếm lầu xanh thối tha, mày là con điếm mặt dầy, chưa cưới mà đã có con với lão gia, cũng không biết là…………”

Đỗ Văn Hạo nghe mà tức anh ác trong bụng, hắn liền chạy luôn vào trong phòng, vào đến bên trong phòng thì thấy nơi đây có rất nhiều người, cả mấy đứa nha hoàn cùng với Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi, Lâm Thanh Đại đều quỳ hết ở dưới đất, chỉ có mỗi Kha Nghiêu vẫn tức giận đứng ở đó, tóc tai nàng rũ rượi, trên mặt còn có vết cào xước nữa.

Bàng Vũ Cầm lúc này ngồi trên ghế, một bên là một lão bà nét mặt hung ác đứng ở bên cạnh, Bàng Vũ Cầm vẫn ôm lấy Thiên Tề, còn Thiên Tề thì sợ mặt cắt không còn hột máu đang run lên từng cơn.

Đỗ Văn Hạo sa sầm nét mặt lại quát: “Mấy người đang làm trò gì vậy hả?”

Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo đi vào liền vội đứng dậy đưa Thiên Tề cho lão bàđứng sau lưng, rồi bù lu bù loa chạy tới bên Đỗ Văn Hạo chỉ vào mặt Kha Nghiêu nói: “Chính là nó, nó định cướp Thiên Tề của thiếp!”

Đỗ Văn Hạo cũng không thèm để ý tới Bàng Vũ Cầm, nhìn Kha Nghiêu bị xây xát khắp người trông tả tơi đến tội nói: “Ai làm nàng ra nông nỗi này vậy?”

Lão bà đứng cạnh đó sợ quá quỳ luôn xuống run rẩy không nói nên lời, Bàng Vũ Cầm thấy vậy lạnh lùng nói: “Lão gia đừng trách bà ta, là thiếp ra lệnh cho bà ấy làm vậy!”

Đỗ Văn Hạo liền gọi vú nương của Thiên Tư tới nói: “Ngươi mau ẵm Thiên Tề đi cho ta, ta không muốn nó có một người mẹ cay độc như thế này!”

Vú nương nghe vậy sợ hãi nhìn Bàng Vũ Cầm, Bàng Vũ Cầm tuy không muốn chút nào nhưng vì thấy mặt Đỗ Văn Hạo đanh lại rồi cũng không dám nói câu nàu nữa, chỉ biết dương mắt lên nhìn vú nương ẵm Thiên Tề đi ra ngoài.

Đỗ Văn Hạo thấy vú nương đi rồi liền ngồi xuống nói: “Mấy người đứng dậy hết đi!”

Bàng Vũ Cầm nghe vậy liền nói: “Không một ai được đứng dậy hết, bọn họ đều vào hùa với Kha Nghiêu ức hiếp thiếp, xin lão gia minh giám!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền quát lên: “Đủ rồi! Ngươi làm cái trò gì thế hả?”

Bàng Vũ Cầm nghe như sét đánh ngang tai giật mình sợ hãi, nàng chưa bao giờ thấy Đỗ Văn Hạo tức giận như vậy cả, nàng không dám ho he câu nào chỉ biết cúi đầu im lặng. Còn Lâm Thanh Đại, Tuyết Phi Nhi, Liên Nhi cũng sợ hãi nhìn Đỗ Văn Hạo mà không dám ho he lấy nửa lời.

Đỗ Văn Hạo thở dài nói: “Thiên Tề là do ta cho người ẵm đến cho Kha Nghiêu chăm sóc, nàng muốn trách thì trách ta đây này đừng trách Kha Nghiêu làm gì! Chúng ta đều là người trong một nhà, cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện này cả, ta niệm tình nàng vừa trải qua một cuộc kích động nên mới có những hành động quá đáng như thế này! Ta bỏ qua cho nàng lần này, cũng thay mặt nàng mà xin lỗi bốn vị phu nhân! Nàng đừng làm tình làm tội người khác nữa được không?” Đỗ Văn Hạo nói xong liền tiến tới bên Kha Nghiêu chăm chú nhìn vào vết thương rồi nói: “Cũng không đáng ngại lắm, để ta bảo Ngọc Lan nó đun ít thuốc lên đắp cho nàng!”

Bàng Vũ Cầm thấy vậy đột nhiên gào khóc chỉ thẳng vào mặt Kha Nghiêu nói: “Thiếp không muốn sống nữa rồi, từ khi con hồ ly tinh này nó vào nhà chúng ta, chúng ta luôn gặp bao nhiêu chuyện đen đủi, thiếp không muốn sống nữa, con hồ ly tinh này nó muốn lấy chỗ đại phu nhân của thiếp…….. ôi trời đất ơi……………!”

Đỗ Văn Hạo cũng không biết Bàng Vũ Cầm tại sao đột nhiên lại thay đổi tính nết như vậy, từ một người hiền lương thiện mẫu nay đã trở thành một con mụ đanh đá chua loét như thế này.

Đỗ Văn Hạo hết chịu đựng nổi trừng mắt nhìn Bàng Vũ Cầm quát: “Ngươi muốn gì hả? Ngươi điên như vậy đã đủ chưa hả?”

Bàng Vũ Cầm nghe xong càng điên hơn, nàng chạy luôn ra ngoài đâm đầu thẳng vào cây cột cắm ở giữa sân, Lâm Thanh Đại thấy vậy sợ quá phóng mình theo kéo Bàng Vũ Cầm lại, nhưng không ngờ Bàng Vũ Cầm lại quay lại đưa tay tát thẳng vào mặt Lâm Thanh Đại. Cũng may Lâm Thanh Đại phản ứng nhanh nhẹn, tránh được cú tát trời giáng kia. Đỗ Văn Hạo cả giận chạy tới đẩn Bàng Vũ Cầm ngã luôn xuống đất quát lên: “Mấy con nha hoàn chúng mày làm gì mà vẫn đứng đực ra ở đây thế hả? Còn không mau ôm đại phu nhân về phòng hả?”

Mấy đứa nha hoàn nghe vậy sợ quá chạy tới ôm lấy Bàng Vũ Cầm lấy hết sức bình sinh kéo nàng về phòng.

Lâm Thanh Đại lúc này đến gần Đỗ Văn Hạo thấy mặt hắn cứng lại đanh như thép nguội trông vô cùng đáng sợ liền lên tiếng an ủi nói: “Mọi người đều biết đại phu nhân ngày thường đối với người khác đều rất tốt, nhưng có lẽ do bị kích động nặng quá nên mới có những hành động như thế này! Văn Hạo chàng đừng trách Cầm nhi nữa!”

Kha Nghiêu lúc này cũng tiến lên nói: “Văn Hạo! Thanh Đại tỷ nói đúng đấy, tại lúc đó thiếp không nhịn được cãi lại đại phu nhân do vậy nên mới bị lão bà kia cào!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nó cào nàng, nàng không tránh được sao hả?”

Kha Nghiêu đáp: “Lão bà đó dường như rất có kinh nghiệm, thiếp chưa kịp phản ứng gì thì đã bị cào rồi!”

Đỗ Văn Hạo lập tức nghĩ tới ngay hình ảnh của Dung Ma Ma trong phim , bất giác cảm thấy lạnh sống lưng, thầm nghĩ nếu như trong nhà mình mà có mấy con mụ như thế này cộng thêm việc vợ lớn vợ bé đấu đá nhau thì nguy to, nghĩ tới đây Đỗ Văn Hạo liền nói: “Cầm nhi dạo gần đây làm sao vậy nhỉ, động cái là tức giận, động cái là muốn hành hạ người khác!”

Tất cả mọi người nghe vậy liền lắc đầu không biết.

Đỗ Văn Hạo suy ngẫm một hồi cảm giác có cái gì đó không đúng, hắn đang định đi tìm mấy đứa nha hoàn hầu hạ Bàng Vũ Cầm để hỏi chuyện, thì bỗng nhiên có người chạy vào báo có người tên Cổ Hoa Lạc cầu kiến.

Đỗ Văn Hạo suýt chút nữa thì quên mất người phụ nữ này đi rồi, nhưng cũng không biết Cổ Hoa Lạc đến đây làm gì, Đỗ Văn Hạo liền vội kéo Lâm Thanh Đại đi theo mình vào trong phòng khách.

Quả nhiên Cổ Hoa Lạc lúc này đang ngồi trong đại sảnh tại phòng khách, bà ta còn đem theo hai người lạ mặt nữa, Đỗ Văn Hạo trông thấy vậy vội mỉm cười đon đả nói: “Phu nhân lâu ngày không gặp, sao hôm nay nhàn rỗi đến đây vậy?”

Cổ Hoa Lạc cũng đứng dậy cúi người thi lễ cười đáp: “Tiên sinh trách Cổ Hoa Lạc vong ân bội nghĩa đúng không?” Nói xong Cổ Hoa Lạc lại quay sang Lâm Thanh Đại thi lễ.

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười ha hả rồi mời mọi người cùng ngồi xuống nói chuyện.

Cổ Hoa Lạc chỉ về phía hai người lạ mặt kia nói: “Tiên sinh! Đây là hai vị tướng quân hộ tống nô gia!”

Hai vị tướng quân kia nghe vậy liền cúi người thi lễ, Đỗ Văn Hạo cũng đứng dậy đáp lễ.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Nghe phụ thân của phu nhân nói rằng, mấy người bên đó đều rất an lành cả!”

Cổ Hoa Lạc nghe vậy liền gật đầu đáp: “Vốn là Tử nhi cũng đến đây nữa, nhưng chỉ vì đường đi không được an toàn nên không cho nó đi, không biết tiên sinh thế nào, khi nãy vào trong này thấy sắc mặt tiên sinh khó coi quá, lẽ nào tiên sinh gặp chuyện gì không được như ý?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cười thẹn đáp: “Đây chẳng qua là việc nhà của tại hạ mà thôi!”

Cổ Hoa Lạc thấy Đỗ Văn Hạo không có ý muốn nói liền nói: “Lần này đến đây một là có việc muốn nhờ tiên sinh, hay là muốn tới thăm mấy vị phu nhân của tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo đáp: “Phu nhân có việc gì cứ nói!”

Cổ Hoa Lạc đáp: “Thì vẫn là Yến Phong gần đây cứ lằng nhằng bám theo đòi hỏi mãi, nó cứ đòi ta đến đây xin tiên sinh thâu nhận nó làm đồ đệ, nó nhất định không chịu để ta viết thư nhờ tiên sinh, mà muốn ta trực tiếp tới đây nhờ vả, như vậy mới tỏ ra tôn trọng tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy bật cười nói: “Cổ đại nhân chắc là muốn cháu trai của mình tới đây học y phải không?”

Cổ Hoa Lạc đáp: “Cái này cũng không phải, chẳng qua là Yến Phong nó thích học thôi, ta tới đây cầu xin tiên sinh, mong tiên sinh thâu nhận!”

Đỗ Văn Hạo cười cười ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Tại hạ thực ra cũng không có lý do gì mà không nhận Yến Phong làm đệ tử cả!”

Cổ Hoa Lạc nghe xong thì vô cùng vui mừng, bà ta bỗng nhiên nhớ ra một điều gì đó liền nói: “Khi nãy ta vào trong này trông thấy một người rất quen!”

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ai vậy?”

Đột nhiên lúc này một vị tướng quân ngồi cạnh đó vội lên tiếng lấn át Cổ Hoa Lạc nói: “Tiên sinh trong nhà không biết có người nào tin vào yêu giáo không?”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy không hiểu nói: “Yêu giáo? Yêu giáo là cái gì vậy?”

Một vị tướng quân khác nghe vậy liền nói: “Triệu tướng quân không nói nên ta cũng suýt nữa thì quên mất! Bọn ta khi mới vào trong này cũng đã để ý tới, không ngờ tiên sinh lại tin vào cái thứ đó!”

Đỗ Văn Hạo vẫn chẳng hiểu gì cả: “Đó là cái gì vậy? Sao tại hạ không biết gì cả?”

Cổ Hoa Lạc nói: “Yêu giáo thì chỉ có chỗ chúng ta thôi, cũng lâu lắm rồi, nhưng bọn chúng cũng đâu có hại người lung tung đâu, và chỉ có những người gia nhập yêu giáo bọn chúng rồi mới có thể học yêu thuật được!”

Vị Triệu tướng quân kia nghe vậy liền đứng dậy đi ra ngoài cổng, Đỗ Văn Hạo và những người khác thấy vậy cũng vội chạy theo.

Triệu tướng quân lúc này chỉ vào cây đào to ngay trước cổng nói: “Cây đào không được trồng trước cổng, nếu như cần sửa sang cái gì thì phải chặt nó đi, còn nếu không muốn chặt thì phải treo một tấm vải đỏ trước cửa nhà, ba năm sau mới được gỡ xuống!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy liền nói: “Khu nhà này khi lão gia mua thì trước cổng đã có tấm vải đỏ này rồi, và người chủ trước cũng đã nhắc nhở là không được gỡ nó xuống, nhưng bẵng đi một thời gian không để ý thì tấm vải đỏ đó bỗng nhiên biến mất lúc nào không hay!”

Triệu tướng quân nói: “Thế mới nói, rủi ro nhất là cái tấm vải đỏ kia biến mất rồi, còn mấy người nhìn xem, trên cây đào kia lại có treo tấm vải màu xanh!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ta cũng có tin vào mấy thứ này đâu, lẽ nào mầu vải khác nhau thì lại có những hàm ý khác nhau sao?”

Triệu tướng quân nghe vậy liền nghiêm nét mặt vào nói: “Tiên sinh mau cho người kéo nó xuống đi, tiên sinh không biết lẽ nào người nhà tiên sinh cũng không biết sao? Bọn chúng là người bản địa phải biết điều này chứ, nếu như treo khanh xanh lên thì trong nhà vợ chồng sẽ bất hòa, con cái sẽ sinh bệnh!”

Cổ Hoa Lạc nói: “Không chỉ có vậy, nếu tiên sinh có thê thiếp, thì chắc chắn thê và thiếp sẽ làm loạn nhà loạn cửa lên!”

Đỗ Văn Hạo vừa nghe xong thì cứ có cảm giác dường như mấy người này vừa mới biết tin nhà mình vừa có chuyện không bằng. Nói cho cùng thì đúng là có chuyện bất hòa trong gia đình hắn thật, do vậy nên hắn cũng thấy nửa tin nửa ngờ, còn nếu bình thường có lẽ hắn chẳng bao giờ tin vào mấy cái trò mê tín dị đoan này.

Một vị tướng quân khác liền nói: “Nếu nói như vậy, tiên sinh chắc chắn phải đề phòng rồi, có lẽ có người cố tình treo tấm vải xanh này lên để hãm hại tiên sinh rồi! Nếu như bây giờ trong nhà không xẩy ra chuyện, thì sớm muộn gì sau này cũng sẽ có chuyện xảy ra!”

Lâm Thanh Đại nghe xong liền gọi mấy đứa người ở tới nói: “Ngươi mau cho người lên trên cây kéo tấm vải xanh kia xuống cho ta, còn nữa gọi thêm mấy đứa mang rìu ra đây chặt cây luôn đi! Vào hỏi luôn Minh quản gia rằng đứa nào bảo treo tấm vải xanh này lên vậy? Mau đi đi!”

Đứa người ở kia nghe xong liền ba chân bốn cẳng chạy đi luôn.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới nhớ ra, từ sáng đến giờ hắn vẫn chưa nhìn thấy Vương Nhuận Tuyết đâu cả, liền quay sang hỏi: “Thanh Đại, sao ta không thấy Tuyết Nhi đâu nhỉ?”

Lâm Thanh Đại lúc này mới sực nhớ ra nói: “Hay là nhị phu nhân đi ra phòng kiểm toán rồi? Thiếp cả sáng nay cũng không thấy nhị phu nhân đâu cả!”

Lúc này một đứa người ở đứng cạnh đó thấp giọng nói: “Nhị phu nhân đang có khách ạ!”

Đỗ Văn Hạo liền bảo Lâm Thanh Đại dẫn Hoa Cổ Lạc và hai vị tướng quân vào trong phòng khách ngồi nghỉ uống trà xong rồi quay ra đứa người ở lên tiếng hỏi: “Ai mà đến tìm nhị phu nhân sớm vậy hả?”

Đứa người ở đáp: “Nghe người canh cổng nói là người nhà của Vương viên ngoại!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy thầm nghĩ: “Không phải Tuyết nhi đã căm ghét Vân Nương rồi lắm hay sao? Sao bây giờ lại muốn gặp Vân Nương làm gì nhỉ?” Nghĩ vậy hắn liền đi ra phía căn phòng của Vương Nhuận Tuyết.

“Tiên sinh xin dừng bước!”

Đỗ Văn Hạo ngoái đầu lại nhìn thì ra là Cổ Hoa Lạc, hắn liền mỉm cười dừng chân lại.

Cổ Hoa Lạc nói: “Bất kể tiên sinh có tin hay không? Nhưng xin tiên sinh hãy chịu khó để ý một chút, tiên sinh xem xem trong nhà mình hay trong vườn của mình có treo những tấm vải có màu sắc lạ trên cây hay trên xà nhà không nhé! Chỉ cần không phải là mầu đỏ thì nhất thiết là không được treo đâu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Màu xanh là người trong nhà bất hòa, thế các màu khác thì sao?”

Cổ Hoa Lạc nghe vậy cười đáp: “Đen đủi và rủi ro nhất thì vẫn là màu trắng, cái này nói nên rằng người đó mong muốn người nhà tiên sinh xuống địa ngục đó!”

Đỗ Văn Hạo cảm thấy Cổ Hoa Lạc dường như đang cố tình dọa nạt hắn, nhưng nghĩ tới việc người ta cũng vì có ý tốt cho mình nên cũng thôi. Lúc này Đỗ Văn Hạo đột nhiên lại nhớ tới việc Cổ Hoa Lạc nhắc tới một người mà bà ta cảm thấy quen quen ở đây nên liền lên tiếng hỏi. Cổ Hoa Lạc nghe vậy liền cười đáp: “Ta có lẽ là nhận lầm người thôi! Ta làm sao mà quen người nhà của tiên sinh cơ chứ?”

Đỗ Văn Hạo nghĩ chắc là vị Triệu tướng quân kia đã nói cho Cổ Hoa Lạc biết chuyện gì rồi nên bà ta mới thay đổi giọng nói như vậy. Nghĩ vậy nên hắn cũng không cố dò hỏi thêm nữa mà chỉ cười nói: “Mời phu nhân cứ ra phòng khách ngồi chơi một lúc, tại hạ đi ra đây một chút sẽ quay lại ngay!” Đỗ Văn Hạo thấy Cổ Hoa Lạc quay người đi rồi mới tiếp tục đi tiếp.

Khi đi tới nơi ở của Vương Nhuận Tuyết Đỗ Văn Hạo bất giác theo phản xạ đưa mắt lên nhìn trên cây trong vườn thì cũng không thấy có gì lạ cả. Hắn đi lên bậc thang chăm chú để ý xem Vương Nhuận Tuyết có treo khăn trên xà nhà không thì hắn cũng tuyệt nhiên không phát hiện ra điều gì khác thường cả. Hắn đang định tự cười chế diễu mình thần hồn nát thần tính thì đột nhiên hắn nhìn thấy trên mép cửa góc gần sà nhà có một cái khe có một vật gì đó màu xanh lá cây to như hạt đậu con, Đỗ Văn Hạo đi gần tới xem xét kỹ thì thấy đó là một miếng khăn màu xanh được vò thành một nhúm nhét vào trong đó, nếu như không để ý thì sẽ không trông thấy nó.

Đỗ Văn Hạo lúc này mới hoàn toàn tin theo lời nói của Cổ Hoa Lạc, hắn đi vào trong phòng thì thấy Vân Nương đang ngồi khóc kể lể cho Vương Nhuận Tuyết nghe chuyện gì đó, hai mắt của Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng đã đỏ hoe lên rồi.

“Hai người làm sao vậy?” Đỗ Văn Hạo lên tiếng hỏi.

Vương Nhuận Tuyết lúc này mới phát hiện ra Đỗ Văn Hạo vội vàng đứng dậy, còn Vân Nương thì cũng lau đi nước mắt đứng dậy thi lễ bái kiến Đỗ Văn Hạo.

Đỗ Văn Hạo nói: “Vân Nương sao hôm nay đột nhiên tới đây vậy?”

Vân Nương nghe vậy liền miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Vân Nương chẳng qua thấy khó chịu trong người nên tới tìm nhị phu nhân tâm sự một lúc! Bây giờ cũng muộn rồi, Vân Nương xin được phép cáo từ!”

Đỗ Văn Hạo thấy Vân Nương định đứng dậy ra về thì phát hiện ra chiếc khăn tay trong tay Vân Nương là màu xanh, nhưng nàng lại mặc chiếc áo màu xanh dương nhạt, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền nói: “Màu sắc khăn tay của Vân Nương và quần áo dường như không hợp nhau lắm thì phải!”

Vân Nương nghe vậy sững người khăn tay rơi luôn xuống đất, Vân Nương vội vàng cúi xuống định nhặt lên, nhưng Đỗ Văn Hạo đã nhanh mắt nhìn ra khăn tay của Vân Nương bị mất một góc nên đã nhanh tay hơn chộp lấy nhặt lên, Vân Nương thấy vậy kinh ngạc nhìn Đỗ Văn Hạo.

Vương Nhuận Tuyết lúc này cũng vô cùng khó hiểu nói: “Tướng công, chàng làm cái gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo không nói không rằng đặt luôn lên bàn cái nhúm khăn xanh mà hắn vừa lấy được từ khe cửa ra, sau đó hắn đặt khăn tay của Vân Nương lên ghép vào nhúm khăn xanh kia, thì thấy nó vừa khít với nhau.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười lạnh nhìn Vân Nương, còn Vân Nương sợ quá mặt cắt không còn hột máu lui lại hai bước ngồi luôn xuống ghế.

Vương Nhuận Tuyết vẫn không hiểu gì cả, liền lên tiếng hỏi: “Tướng công! Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo không nói không rằng đưa tay kéo hẳn Vân Nương lên nói: “Hứ…..! Ngày trước thì ta không tin, nhưng thật không ngờ lại là ngươi! Đi……….!” Nói xong liền lôi Vân Nương xềnh xệch ra khỏi cửa.

Vương Nhuận Tuyết không hiểu chuyện gì chỉ biết chạy theo sao Đỗ Văn Hạo vào trong đại sảnh, Lâm Thanh Đại lúc này đang ngồi nói chuyện với Cổ Hoa Lạc và hai vị tướng quân, thấy Đỗ Văn Hạo tức khí đùng đùng kéo Vân Nương lôi vào trong này vội vàng chạy tới hỏi: “Tướng công có chuyện gì vậy?”

Đỗ Văn Hạo liền đưa tay hất Vân Nương ngã xuống đất nói: “Nàng đi mà hỏi nó ấy! Ta nghe theo lời của Cổ phu nhân đi đâu cũng để ý, thế là phát hiện ra khe cửa của Tuyết Nhi có nhét tấm vải xanh này, không chú ý thì đúng là không thể nào phát hiện ra được!”

Lâm Thanh Đại nghe vậy kinh hãi vô cùng: “Nhị phu nhân đối xử với ngươi tốt như vậy, tại sao ngươi lại……….!”

Triệu tướng quân nghe vậy liền nói: “Nếu như tiên sinh tìm thấy miếng vải xanh nhét trên khe cửa của phu nhân mình thì chứng tỏ rằng người nhét tấm vải xanh này có tình ý với tiên sinh!”

Vương Nhuận Tuyết nghe vậy kêu á lên thất thanh, còn Vân Nương thì ngượng ngùng không biết nên nói ra sao, nàng chỉ biết cúi đầu không dám nói câu nào cả.

Cổ Hoa Lạc nói: “Cũng may mà phát hiện kịp thời, nhưng vị phu nhân này làm vậy cũng thật là quá đáng, sao lại treo tấm vải xanh lên cây trước cửa nhà người ta, xem ra vị phu nhân này muốn nhà tiên sinh bị loạn rồi nhân thời cơ chiếm lấy trái tim của tiên sinh!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy căm phẫn nói: “Ngươi không phải là đã được lòng Vương Chí rồi hay sao? Sao ngươi lại còn đến hãm hại gia đình của ta?”

Vương Nhuận Tuyết cũng vô cùng tức giận nói: “Ta thật không ngờ ngươi lại như vậy! Thảo nào mấy ngày hôm nay ngươi cứ tới chỗ ta nói xấu về Vương Chí, ta còn cảm thấy thương tiếc cho ngươi, thì ra là như vậy, ta đúng là mắt mù nên mới giúp ngươi! Ngươi nói đi, tại sao bây giờ ngươi lại không nói hả?”

Vân Nương lúc này mới ngẩng đầu lên sợ hãi nhìn Vương Nhuận Tuyết nói: “Nhị phu nhân! Vân Nương không hề cố ý, Vân Nương chỉ nghe Bảo Nhi nói……….”

Vương Nhuận Tuyết vốn định tra hỏi thêm nữa, nhưng lại ngặt có người ngoài ở đây không tiện nói nhiều nên nàng cố gắng kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng lại nói: “Ta không cần nghe ngươi giải thích cái gì cả! Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tại sao ngươi làm những trò này trong nhà của ta mà không bị ai phát hiện? Ngươi còn làm trò gì nữa?”

Vân Nương nghe xong thì thấp giọng đáp: “Vân Nương chỉ làm trong nơi ở của nhị phu nhân thôi, các nơi khác Vân Nương không có cơ hội ra tay, nên cũng không có làm gì thêm nữa cả……….!”

Lâm Thanh Đại nói: “Ngươi nói dối, nếu ngươi không khai thật ra thì đừng trách ta vô tình!”

Vân Nương biết Lâm Thanh Đại là người nói được làm được nên vội đáp: “Ngày hôm đó Vân Nương đến tìm nhị phu nhân, thì vừa vặn lúc đó cũng gặp đại phu nhân, thế là Vân Nương nhân lúc đại phu nhân không chú ý liền nhét một mảnh vải xanh vào cái quạt của đại phu nhân, chỉ có vậy thôi! Không còn chỗ nào khác nữa cả!”

Cổ Hoa Lạc nghe vậy liền lắc lắc đầu nói: “Thật là một con người nham hiểm độc ác, ta nghĩ tiên sinh nên kiểm tra kỹ hết một lượt xem sao, đừng để bọn tiểu nhân thừa cơ lấn tới nữa!”

Lâm Thanh Đại lúc này liền nói: “Để thiếp tới chỗ đại phu nhân một chuyến!” Nói xong nàng liền chạy thẳng đi luôn.

Đỗ Văn Hạo lúc này cười bất đắc dĩ nói: “Thật ngại quá, phu nhân và nhị vị tướng quân vừa mới tới đây mà đã xảy ra chuyện mất mặt thế này, thật là…………”

Cổ Hoa Lạc nói: “Không sao, bây giờ thời buổi loạn lạc loại người nào cũng có, tiên sinh nên cẩn thận hơn nữa!”

Vương Nhuận Tuyết thấy Vân Nương nằm dưới đất run như cầy sấy liền gọi mấy đứa người ở tới ra lệnh: “Bảo Minh quản gia đưa nó lên quan cho ta!”

Bọn người ở nghe vậy liền tiến tới lôi Vân Nương đi, Vân Nương vẫn cố gắng vùng vẫy gào khóc: “Đỗ tiên sinh! Vân Nương thực sự yêu tiên sinh, cầu xin tiên sinh cho Vân Nương được ở bên cạnh tiên sinh, hầu hạ tiên sinh cả đời, tiên sinh cho Vân Nương một cơ hội………….!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy ngượng quá liền hắng lên một tiếng nhìn Cổ Hoa Lạc cười nói: “Xem ra yêu thuật đúng là hại người ghê thật! Có lẽ tại hạ phải chuyển nhà đi mất thôi!”

Cổ Hoa Lạc nghe vậy cười nói: “Cũng không đáng sợ đến mức như vậy, mấy đứa trong yêu giáo đều lợi dụng những người già yếu hoặc trẻ nhỏ để tiên sinh mất đi sự cảnh giác đề phòng nên mới có cơ hội đắc thủ! Chỉ cần tiên sinh sau này để ý một chút thì sẽ không sao cả đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.