Diễm Quỷ

Chương 11




Đỗ Văn Hạo lớn tiếng nói: “Mấy người các ngươi không muốn Vương Ngũ khỏi bệnh hay sao mà tụ tập ở đây đông thế hả?”

Vương Thập Bất nghe vậy cung kính mỉm cười đáp: “Đỗ tiên sinh nói đúng lắm, chúng ta ra ngoài hết thôi!”

Đỗ Văn Hạo quát lên: “Đừng để người của các ngươi đứng ở trước cầu thang như thế? Các ngươi định hù dọa ai hả? Cút hết ra ngoài Ngũ Vị Đường cho ta!”

Vương Thập Bát nói: “Vâng, vâng! Chúng mày mau đứng ở bên ngoài chờ cho tao nhanh lên!”

Mấy tên bặm trợn này nghe Vương Thập Bát nói vậy vội vã lũ lượt chạy hết ra ngoài đứng.

Đỗ Văn Hạo lúc này tiến tới bên cạnh Vương Ngũ sau đó giả bộ giả tịch khám bệnh sờ mạch, khám mắt, xem lưỡi cho hắn xong hỏi: “Ngươi đã ăn cái gì chưa?”

Vương Ngũ lắc lắc đầu một cách mệt mỏi, không nói lên lời.

Vương Thập Bát nói: “Tiền đại phu nói phải chờ hơn một ngày nữa, chờ cho những thứ còn sót trong bụng đào thải hết ra ngoài rồi mới được ăn, nhưng cũng may mà vẫn còn nhân sâm để ăn, nên tiểu Ngũ mới câm hơi được!”

Đỗ Văn Hạo cười thầm trong bụng, Tiền Bất Thu công nhận là cũng biết chơi khăm người đấy chứ, hai ngày rồi kông cho người ta ăn gì, dĩ nhiên là không có sức lực gì rồi, nhưng như thế cũng tốt, nếu như để nó khỏe mạnh ra về, chẳng khác nào thả hổ về rừng, sau này có hối hận thì cũng muộn rồi.

Đỗ Văn Hạo nói: “Vương Ngũ! Ngươi còn có chỗ nào khó chịu trong người nữa?”

Vương Ngũ thều thào đáp: “Tiểu nhân cảm thấy hoa mày chóng mặt, miệng khô và đắng, toàn thân mất sức, nói năng thì cứ như thở hắt ra vậy!”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, ngươi không ăn gì dĩ nhiên là hoa mày chóng mặt rồi, cho ngươi uống nhân sâm thì miệng khô đắng là đúng rồi: “Ngươi vẫn còn phải tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa, không được làm việc nặng nhọc phải dưỡng bệnh cho nó hẳn hoi!”

Vương Ngũ nghe vậy liền gật gật đầu sau đó lại nhắm mắt lại.

Đỗ Văn Hạo quay sang Vương Thập Bát nói: “Để Vương Ngũ nghỉ một chút đi! Chúng ta ra ngoài một lúc, cũng không được để người khác vào trong này!”

Vương Thập Bát nghe vậy liền bước theo Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài cửa, đi tới cầu thang thì Đỗ Văn Hạo liền nói: “Khi nãy nghe ý của ngươi là ngươi định ra về rồi hả?”

Vương Thập Bát cười đáp: “Vâng đúng vậy! Nhà của tại hạ có chút chuyện cần tại hạ về giải quyết! Tại hạ thấy nơi đây nấu ăn còn ngon hơn ở nhà, do vậy mà rất an tâm để tiểu Ngũ ở đây dưỡng bệnh, chờ mấy hôm nữa tại hạ lại đến đón nó về!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Như vậy cũng tốt! Đúng rồi, ta nghe nói nơi đó của ngươi có một loại trùng có tên Cửu Hương Trùng, không những chiên lên ngon miệng, mà còn làm thuốc được nữa, hôm nào ngươi nhân tiện mang cho ta một ít để ta xem xem nó là loại thuốc quý hóa gì được không?”

Vương Thập Bát nghe xong thì sững người một lúc, nhưng rất nhanh lại bật cười ha hả nói: “Không vấn đề gì, chờ tại hạ quay về rồi sẽ cho người đi tìm cho tiên sinh, mấy hôm nữa sẽ đem đến đây!”

Hai người sau đó đi xuống dưới lầu, Thạch Đầu đang đứng ở trước tiền quầy nói chuyện với Tiền Bất Thu, nghe thấy tiếng nói chuyện của Vương Thập Bát và Đỗ Văn Hạo vọng tới thì cũng nhanh chóng biến mất luôn, Vương Thập Bát cũng không kịp nhìn thấy Thạch Đầu chỉ lên tiếng cáo từ Đỗ Văn Hạo rồi kéo theo đám người đi ra ngoài cửa ra về,

Thạch Đầu không kịp nói gì với Đỗ Văn Hạo liền chạy luôn ra ngoài cửa rồi phóng lên con ngựa đã chuẩn bị từ trước bám theo đám người của Vương Thập Bát.

Đỗ Văn Hạo lúc này cũng đi ra ngoài cửa đưa mắt ngắm nhìn đoàn người đang khuất dần nơi xa.

Hàm Đầu lúc này bước tới, trông thấy Đỗ Văn Hạo thẫn thờ liền hỏi: “Sư tổ! Người làm sao vậy?”

Đỗ Văn Hạo lúc này mới sực tỉnh nói: “Ngươi thấy quản gia nhà chúng ta là người thế nào hả?”

Hàm Đầu đáp: “Thạch Đầu đại ca tuyệt vời lắm, đối với bọn đệ tử rất tốt, mỗi lần đến chơi đều đem theo đồ ăn cho mọi người!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liếc nhìn Hàm Đầu khinh khỉnh nói: “Người ta mới cho ăn có mấy thứ mà đã nói người ta là người tốt rồi, thật là chán ngươi quá!”

Hàm Đầu đáp: “Ơ! Lẽ nào Thạch đại ca làm gì mà sư tổ phật lòng rồi sao? Chả trách mà lúc nãy Thạch đại ca cũng đứng ngẩn người như sư tổ vừa xong! Sư tổ thôi thì độ lượng tha thứ cho Thạch đại ca đi! Thạch đại ca chẳng may làm sai cái gì thì cũng chỉ là vô tình mà thôi, đệ tử thấy Thạch đại ca là một nhân tài hiếm có!”

Đỗ Văn Hạo gật gật đầu nói: “Mấy ngày hôm nay ta để Vương Ngũ nằm trên giường bệnh ngủ, ngươi không được để cho nó đi lại, cũng không được để nó nói chuyện với người khác đâu đấy!”

Hàm Đầu gật đầu hiểu ý, hắn biết Đỗ Văn Hạo đã cho một ít thuốc ngủ vào trong thuốc của Vương Ngũ, nên hiểu Đỗ Văn Hạo đang nói cái gì.

Hàm Đầu nói: “Khi nãy đệ tử nghe sư tổ nói chuyện với Vương Thập Bát về cái chuyện con trùng gì gì đó, đệ tử không ngờ là nó lại ăn được cơ đấy, giun với rắn mà ăn vào thì ghê chết đi được!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đừng có mà tò mò như vậy biết không hả? Tò mò nhiều khi gây chết người đấy!”

Hàm Đầu thấy Đỗ Văn Hạo nói xong thì mỉm cười quay đi thì chẳng hiểu gì cả, hắn lầm bầm trong mồm nói: “Tò mò mà cũng hại chết người được hay sao?”

Lúc này thì Thạch Đầu cũng đã theo kịp Vương Thập Bát, nhưng cả đoàn người của Vương Thập Bát và Thạch Đầu đều không hề hay biết đang có một người đi theo bọn họ, đó chính là Kha Nghiêu, người mà bốn mươi ngày nay chưa hề lộ diện lúc nào cả.

Đỗ Văn Hạo có tính toán của riêng hắn, lúc trước hắn định để cho Lâm Thanh Đại bám theo Thạch Đầu, vì nói cho cùng thì Lâm Thanh Đại võ công cao cường, theo dõi người khác khó bị phát hiện, nhưng hắn lại nghĩ Thạch Đầu lại quá hiểu về Lâm Thanh Đại nên khá dè chừng nàng, do vậy mà để Lâm Thanh Đại bám theo rất dễ bị bại lộ. Còn Kha Nghiêu thì mới đầy tháng xong, nàng cứ ở mãi trong viện của mình không hề bước ra ngoài, Thạch Đầu cũng chỉ gặp Kha Nghiêu một hai lần, không biết võ công của Kha Nghiêu ra sao, do vậy mà Thạch Đầu có lẽ không để ý tới nàng, như vậy thì lại an toàn hơn Lâm Thanh Đại.

Còn chuyện hắn nhờ Vương Thập Bát tìm loại trùng bọ gì kia cũng chỉ là cái bẫy thử xem bọn Vương Thập Bát rốt cuộc có phải người ở chỗ kia không, Đỗ Văn Hạo làm sao biết được Vương Gia Phố có loại trùng có thể ăn được cơ chứ, hắn nói vậy thực chất là thăm dò Vương Thập Bát mà thôi.

Đỗ Văn Hạo ngồi ở Ngũ Vị Đường đến tận tối, và hắn phải dùng bữa ở đây vì lúc này đang có một em nhỏ sốt cao không dứt vừa mới vào đây, do vậy mà hắn phải chờ cho em bé hạ sốt rồi mới dám ra về.

Khi về đến nhà, Đỗ Văn Hạo liền hỏi người canh cửa nói: “Quản gia đâu rồi?”

Người canh cửa cung kính đáp: “Thưa lão gia, Thạch quản gia đi cùng với lão gia từ sáng đến giờ vẫn chưa quay về ạ!”

Đỗ Văn Hạo trông thấy trời cũng đã tối rồi, nên cũng không tiện hỏi về Kha Nghiêu nữa mà trực tiếp đi tới nơi ở của Kha Nghiêu, chỉ nghe thấy Thiên Tư đang nằm khóc trong đó, hắn vội bước nhanh tới đó.

Khi hắn bước vào trong thì vú nương đang ôm lấy Thiên Tư, bà ta thấy Đỗ Văn Hạo liền cúi người thi lễ.

Đỗ Văn Hạo hỏi: “Sao nó cứ khóc mãi thế?”

Vú nương vội đáp: “Dạ! Do thiếu gia nhớ phu nhân quá, ngày nào giờ này phu nhân cũng ru cho thiếu gia đi ngủ! Lão gia cứ an tâm, thiếu gia cứ khóc vậy một lúc sẽ ngủ ngay thôi!”

Đỗ Văn Hạo nhìn Thiên Tư một cái, thằng nhóc trông thấy cha nó tới thì im thôi không khóc nữa mà cứ giương mắt trân trân lên nhìn Đỗ Văn Hạo, môi nó tru lên, mặt vô cùng tủi thân trông rất tội.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền ôm lấy Thiên Tư, rồi vừa ru ngủ vừa hỏi: “Lục phu nhân vẫn chưa quay về sao?”

Vú nương gật đầu đáp lại.

Đỗ Văn Hạo lúc này cảm thấy vô cùng bất an, không lâu sau Thiên Tư được Đỗ Văn Hạo ru liền nằm ngủ trong vòng tay của hắn. Đỗ Văn Hạo lúc này mới trao Thiên Tư cho vú nương, sau đó dặn dò một hồi rồi mới bỏ đi. Khi hắn đi ra đến cổng thì đột nhiên trông thấy một bóng đen rất nhanh nhảy từ một cành cây vào trong.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: “Đây là nhà của nàng, nàng còn làm những cái trò như thế để làm gì?” Nói xong hắn liền bước tới, nhưng bóng đen kia đã vội vã chui vào bên trong phòng rồi đóng sầm cửa lại.

Đỗ Văn Hạo chạy tới trước cửa nghe trong phòng không có động tĩnh gì, vội vã đập cửa gọi, một lúc sao nghe tiếng của Kha Nghiêu nói: “Ai vậy?”

Đỗ Văn Hạo thở ra nhẹ nhõm nói: “Là ta đây!”

Cửa phòng hé mở, bên trong tối om không nhìn thấy gì cả, Đỗ Văn Hạo liền nói: “Sao không thắp đèn lên?”

Kha Nghiêu nói: “Chàng khép cửa vào rồi nói sau!”

Đỗ Văn Hạo nghe biết tình hình có vẻ không hay, liền vội vã đóng cửa lại, sau đó đi tìm mổi lửa thắp đèn trong phòng lên, hắn chỉ thấy Kha Nghiêu đứng gần giường áo của nàng đang nhuốm máu đỏ be bét.

Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì giật mình kinh hãi vội chạy tới đỡ lấy Kha Nghiêu lo lắng hỏi: “Còn bị thương ở chỗ nào nữa? Nàng có nằm xuống được không?”

Kha Nghiêu gật gật đầu, Đỗ Văn Hạo vội đặt Kha Nghiêu nằm xuống, sau đó dùng dao rạch áo nàng ra, đúng lúc này Ngọc Trân chạy vào nói: “Phu nhân về rồi đó hả?”

Kha Nghiêu định thần một lúc rồi nói: “Ừm! Ta đang nói chuyện với lão gia, ngươi cứ quay ra đi, có chuyện gì thì ta sẽ gọi ngươi!”

Ngọc Trân nghe xong liền lui ra.

Đỗ Văn Hạo lúc này liền cầm đèn đến sát gần giường, chỉ thấy phần hông của Kha Nghiêu bị dính một đao, nhưng may mà vết thương không sâu, hơn nữa vết thương không có dấu hiệu bị dính độc. Kha Nghiêu ngày thường cũng hay luyện công nên trong phòng thường hay có những loại thuốc trị thương, Đỗ Văn Hạo liền đem hộp thuốc tới cẩn thận xử lý vết thương cho Kha Nghiêu, sau đó lại dùng khăn trắng băng bó vào, cuối cùng hắn tìm lấy chiếc áo khoác cho Kha Nghiêu khoác lên, rồi lại xử lý vết máu còn bám trên áo, xong đâu đấy rồi mới ngồi xuống bên cạnh Kha Nghiêu.

“Ta cứ tưởng nàng võ công cao lắm cơ! Nếu biết trước xẩy ra chuyện thế này thi ta đã không để cho nàng đi rồi!” Đỗ Văn Hạo tự trách mình.

Kha Nghiêu nghe vậy cười nói: “Thiếp chẳng làm sao cả! Nhưng thấy chàng thu dọn mọi thứ rất mau lẹ, thật không giống với một vị lão gia suốt ngày chẳng phải làm gì một chút nào cả!”

Đỗ Văn Hạo thấy sắc mặt Kha Nghiêu trắng bệnh ra mà vẫn còn trêu đùa với mình được, thì lại càng cảm thấy thương xót hơn nói: “Còn bị thương chỗ khác nữa không, có thấy hoa mày chóng mặt không?”

Kha Nghiêu đáp: “Không có gì, chỉ là bị nó đâm một dao thôi! Thiếp chỉ lo hành tung của thiếp bị lộ nên mới trốn lại! Nếu không thì không bị mất bao nhiêu máu thế này rồi, chàng không cần phải lo đâu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Bọn chúng? Nàng không phải chỉ đi theo dõi Thạch Đầu không thôi sao, nàng bị phục kích hả? Bọn chúng có đồng bọn sao?”

Kha Nghiêu đáp: “Lão gia cứ nghe thiếp kể cái đã! Đưa thiếp tách trà trước đã, thiếp khô hết cả họng rồi!”

Đỗ Văn Hạo nghĩc lúc này uống trà không tốt lắm nên đi ra ngoài gọi Ngọc Trân tới nói lục phu nhân muốn uống nước trứng đường, Ngọc Trân nghe xong liền đi xuống bếp.

Đỗ Văn Hạo quay lại phòng rót cho Kha Nghiêu một cốc nước ấm, sau đó dùng thìa đút cho nàng từng tí từng tí một, Kha Nghiêu chưa bao giờ thấy Đỗ Văn Hạo tỏ ra ân cần như vậy, nên cảm động rơi cả nước mắt.

Đỗ Văn Hạo tưởng là nàng bị thương đau quá nên khóc, hắn lo lắng hỏi: “Có phải vết thương bị đau không? Vậy thì đừng nói nữa, để ta cho nàng uống một viên Tiêu Diêu Tán, sau đó nhắm mắt vào nghỉ ngơi chút đi!”

Kha Nghiêu nấc nghẹn lên nói: “Không phải là do vết thương bị đau, mà là thiếp từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy lão gia lại chăm sóc thiếp như vậy, thiếp cảm động quá nên khóc vậy thôi!”

Đỗ Văn Hạo liền lấy lay lau nước mắt của Kha Nghiêu nói: “Đồ ngốc! Ta lúc nào mà chẳng quan tâm đến nàng, chúng ta đã có con với nhau rồi mà nàng vẫn còn khóc như trẻ con vậy, về sau để Thiên Tư biết được nó cười cho đấy!”

Kha Nghiêu chỉ biết bật cười nói: “Được rồi! Thiếp không khóc nữa, chỉ là chàng về sau ngày nào cũng phải đối xử với thiếp như thế này thì thiếp sẽ không khóc nữa!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nàng yên tâm, ta lúc nào mà chẳng quan tâm đến nàng!”

Lúc này Ngọc Trân đã bưng bát nước đường lên cho Kha Nghiêu, vì những vết máu của nàng đều được Đỗ Văn Hạo xử lý vô cùng sạch sẽ, nên Ngọc Trân không phát hiện ra điều gì khác lạ cả.

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đưa đây cho ta! Bây giờ ngươi đi tìm Thạch Đầu tới đây, bảo là ta cần gặp nó!”

Ngọc Trân đáp: “Thạch quản gia đi từ sáng sớm đến giờ vẫn chưa về!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy cũng không nói nhiều nữa, hắn liền đưa tay ra hiểu bảo Ngọc Trân ra ngoài.

Kha Nghiêu nói: “Thiếp vốn là đi theo Thạch Đầu ra ngoài thành, nhưng đột nhiên bọn Vương Thập Bát đột ngột quay ngoắt lại đi vào trong thành, thiếp liền tìm một chỗ tối núp vào theo dõi, chỉ thấy bọn chúng sau khi vào trong thành cũng không đi đâu cả, chỉ quanh quanh quẩn quẩn đi trên đường, thiếp thầm nghĩ có phải là Thạch Đầu bị lộ rồi không, sau đó bọn Vương Thập Bát liền phân tán ra, thiếp biết là con cáo già Vương Thập Bát này đã phát hiện ra Thạch Đầu rồi, thiếp đi theo bọn chúng vào trong một cái ngõ thì thấy Vương Thập Bát và Thạch Đầu biến mất, đang trong lúc thiếp không hiểu chuyện gì, thì không biết từ đâu xuất hiện hai tên đại hán che mặt không nói không rằng chém thẳng luôn vào thiếp! Cái ngõ đó vốn là một ngõ cụt, hai tên đó võ công cũng không tồi, cũng may mà thiếp chăm chỉ theo học võ của Thanh Đại tỷ do vậy mà cũng đối phó được với hai tên này, nhưng bản thân thiếp cũng bị dính một đao, vết thương cũng không nặng lắm, chàng đừng lo!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy bọn chúng có phát hiện ra nàng không?”

Kha Nghiêu nói: “Không! Trước khi đi thiếp đã tìm đến Ngọc Lan, sợ mình mà bị lộ thì đã có nó để hóa trang!”

Đỗ Văn Hạo kinh ngạc nói: “Ngọc Lan hóa trang cho nàng kiểu gì? Sao ta không thấy nàng có thay đổi gì vậy?”

Kha Nghiêu cười nói: “Là do thiếp sau khi về phòng xong đã tẩy trang đi hết rồi, khi trước mà chàng gặp thiếp cũng không nhân ra được đâu!”

Đỗ Văn Hạo cũng đã từng nghe nói tới những người Tây Vực có thuật dị dung hóa trang, nhưng không biết là Mộ Dung Ngọc Lna cũng biết cái này nên nói: “Nó hóa trang cho nàng kiểu gì, ta cũng khá tò mò muốn biết!”

Kha Nghiêu nói: “Nó chỉ dùng ngân châm châm vào hai huyệt đạo của thiếp ở sau gáy, xong đâu đấy bảo thiếp quay về rút châm ra là được!” Nói xong liền lấy từ dưới gối ra hai cây châm đưa cho Đỗ Văn Hạo xem.

Đỗ Văn Hạo đưa lên xem xét thấy nó chẳng khác gì những cây châm bình thường liền nói: “Tại sao ta không biết Ngọc Lan lại biết mấy thứ này nhỉ, sao nàng lại biết nó biết vậy?”

Kha Nghiêu nói: “Ngày trước có một lần Ngọc Lan và thiếp nói chuyện với nhau, thấy nó thể hiện cho thiếp xem một lần, nó từ một cô gái trẻ tuổi vù một cái đã biến thành một bà lão già khụ rồi! Thiếp sau đó bảo nó nên giữ bí mật, ngoại trừ chàng ra thì không nói cho ai biết cả, bởi vì thiếp từ trước đến giờ không dùng tới nên quên mất không nói cho chàng biết!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Con bé này thân tàng bất lộ ghê thật đấy, thế nó còn biết gì nữa không?”

Kha Nghiêu nói: “Cái này thì thiếp không rõ!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi! Không nói những thứ này nữa, thế hai tên đại hán đả thương nàng thì sao hả?”

Kha Nghiêu nói: “Trên đường về đây thiếp nghĩ mãi về chuyện này, có phải là Thạch Đầu với bọn chúng cùng một hội không, nếu không sao đột nhiên không trông thấy nó và Vương Thập Bát nữa, cả hai người này biến mất cùng một lúc, và hai tên đại hán đả thương thiếp kia là thủ hạ của Vương Thập Bát!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Cái này cũng không phải là không có khả năng, nếu như bọn chúng đúng là đồng bọn với Vương Thập Bát, thì chuyện nàng bị thương tuyệt đối không được để cho Thạch Đầu được biết! Ta sẽ bảo người nhà bên ngoài rằng nàng ăn uống bên ngoài lung tung nên giờ bị bệnh, cũng may mà vết thương của nàng cũng không sâu lắm, không thì rất dễ bị phát hiện!”

Ngọc Trân lúc này đứng ở ngoài cửa gọi vào: “Lão gia! Thạch Đầu về rồi ạ, lão gia muốn Thạch quản gia tới đây, hay là……”

Đỗ Văn Hạo sợ Thạch Đầu phát hiện ra vết thương của Kha Nghiêu nên vội nói: “Bảo nó đến thư phòng của ta chờ chút, ta sẽ ra ngay đây!”

Đỗ Văn Hạo sau đó nói với Kha Nghiêu: “Lát nữa ta sẽ kê cho nàng mấy bài thuốc tiêu hóa, cùng với thuốc ích tỳ, Thạch Đầu nó thông minh lắm, chúng ta không được để nó nghi ngờ! Loại thuốc này dù sao uống vào cũng không có hại cho sức khỏe!”

Kha Nghiêu gật đầu đáp: “Chàng cũng nên cẩn thận một chút!”

Đỗ Văn Hạo gật đầu hiểu ý, sau đó đi ra ngoài cổng.

Đỗ Văn Hạo vào trong thư phòng, thấy Thạch Đầu đang đứng ở đó rồi, hắn liền lên tiếng nói: “Sao không vào trong hả?”

Thạch Đầu cung kính đáp: “Lão gia vẫn chưa tới, tiểu nhân sao dám mạo muội vào trong thư phòng của lão gia?”

Đỗ Văn Hạo vào trong thư phòng nói: “Nếu mà nói thẳng ra thì ngươi cũng là người chủ cai quản của cái Vân Phàm sơn trang này đấy nhỉ?”

Thạch Đầu nghe vậy liền cúi người nói: “Tiểu nhân không dám!”

Đỗ Văn Hạo cũng không nói thêm câu nào nữa, chỉ đưa tay ra hiệu cho Thạch Đầu ngồi xuống nói chuyện.

Thạch Đầu nói: “Hôm nay tiểu nhân phát hiện ra một việc vô cùng kỳ quái!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đi từ sáng sớm đến tối mịt mới về, ta nghĩ chắc là cũng thu hoạch được chút ít gì rồi, ngươi không bị phát hiện đấy chứ?”

Thạch Đầu đáp: “Dạ, chắc là không bị phát hiện!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy hỏi vặn lại nói: “Cái gì mà chắc là không bị?”

Thạch Đầu liền đi ra ngoài cổng ngó nghiêng một lúc, đang định đóng cửa lại thì thấy Hoắc Hương đi tới, sau lưng nàng ta là một đứa nha hoàn chuyên dụng của nàng.

Hoắc Hương nói: “Thạch quản gia mới về rồi đó hả? Khi trước có mấy người ở phòng giặt đang muốn tìm quản gia đó!”

Thạch Đầu nói: “Nếu như không phải chuyện gấp thì để mai nói, ta đang có chuyện đang cần thương lượng với lão gia!”

Hoắc Hương nói: “Chắc là không vội vàng gì đâu!” Nói xong nàng biết là Thạch Đầu có chuyện muốn nói với Đỗ Văn Hạo nên biết ý lui ra ngoài.

Thạch Đầu lúc này đóng cửa lại đến gần bên Đỗ Văn Hạo noí: “Lão gia! Chuyện là thế này……….”

Đang định nói thì ngoài cửa có tiếng gõ vang lên, Thạch Đầu thở dài một tiếng đi ra mở cửa, nhưng khi thấy người đứng ở cửa là Vương Nhuận Tuyết thì hắn vội vàng cười nịnh rồi nói: “Nhị phụ nhân!”

Vương Nhuận Tuyết bước vào bên trong nói: “Ta đoán là ngươi và tướng công đang ngồi đây bàn công chuyện đúng không?”

Đỗ Văn Hạo tạm thời cũng không muốn Vương Nhuận Tuyết phải lo lắng chuyện này, nên nhân lúc Vương Nhuận Tuyết không để ý liền nháy mắt ra hiệu cho Thạch Đầu, Thạch Đầu hiểu ý liền cười nói: “Sáng sớm nay tiểu nhân như thường lệ đi gặp và nói chuyện với mấy người dân tị nạn, sau đó nói về một người trong Hương Thân mắc phải một bệnh của nam khoa, tiểu nhân đang định nói cho lão gia nghe!”

Vương Nhuận Tuyết biết chuyện bệnh tình của nam nhân nàng không tiện đứng đây nghe liền nói: “Vậy hả? Thế hai người cứ nói chuyện đi, lát nữa ngươi đến phòng của ta một chuyến, có hai nhà điền nông không nộp được tiền thuê ruộng, nên gọi người quen của Dương Thiên Hộ đến cầu xin, ta là đàn bà con gái không tiện lộ diện trong vấn đề này, do vậy mà ta tìm ngươi đi thương lượng xem sao!”

Thạch Đầu nói: “Có phải hai hộ điền nông hai ngày trước không?”

Vương Nhuận Tuyết gật gật đầu, Thạch Đầu liền nói: “Vậy thì tiểu nhân biết rồi, nhị phu nhân đã bận cả ngày nay rồi, xin nhị phu nhân cứ quay về phòng nghỉ ngơi, các chuyện khác cứ để đấy cho tiểu nhân lo liệu, xong rồi sẽ thông báo cho phu nhân sau!”

Vương Nhuận Tuyết nói: “Ta nghe mấy người trong nhà nói ngươi vẫn chưa ăn cơm nên đã bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho ngươi rồi, chút nữa sẽ bưng lên thôi!”

Thạch Đầu nghe vậy cảm kích nói: “Tiểu nhân sao dám để nhị phu nhân phải lo lắng như vậy! Đa tạ nhị phu nhân!” Nói xong hắn liền tiễn Vương Nhuận Tiễn ra cổng, khi thấy bóng nàng đã khuất rồi mới quay lại thư phòng.

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi cứ ngồi xuống đi, khi nãy ta bảo ngươi cũng được coi là chủ của Vân Phàm sơn trang rồi mà ngươi còn không dám nhận! Ta thấy nhị phu nhân rất quan tâm tới ngươi đó!”

Thạch Đầu vôi đáp: “Tiểu nhận biết rồi ạ! Tiểu nhân cảm kích lão gia và phu nhân rất nhiều!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Được rồi! Ta thấy bây giờ có lẽ nên tìm con ngựa rồi hai ta phi vào trong thành tìm chỗ uống rượu nói chuyện! Dù sao thì ngươi vẫn chưa ăn gì, ở nhà ăn thì lại hay có người tới tìm ngươi, không bẳng tìm một nơi thanh tĩnh nói chuyện thì hay hơn!”

Thạch Đầu nói: “E rằng bên ngoài lúc này con người phức tạp, tiểu nhân sợ rằng…..”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ta thấy ngươi có vẻ hồ đồ rồi thì phải! Ngươi quên là quán rượu Dung Viên bên cạnh Ngũ Vị Đường là của chúng ta hay sao, ra đó ngồi rồi thì ngươi còn sợ cái gì nữa?”

Thạch Đầu nghe xong liền vỗ vỗ đầu cười gượng nói: “Trí nhớ của tiểu nhân tồi quá, đến cả chuyện này mà cũng quên mất, vâng! Nhưng tiểu nhân nghĩ ta nên đi xe đi, đi ngựa đi không tốt bằng đi xe!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Được! Vậy chúng ta ngồi xe tới đó!”

Thạch Đầu nói: “Vậy lão gia cứ ra cổng chờ tiểu nhân một chút, tiểu nhân ra hậu viện dắt ngựa gọi người đánh xe tới!”

Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài thư phòng, còn Thạch Đầu thì đi ra hậu viện.

Một tuần hương sau, Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu đã đánh xe tới cửa của Dung Viện.

Tên tiểu nhị ở đây trông thấy cỗ xe của Đỗ Văn Hạo đi tới liền ba chân bốn cẳng chạy tới vén rèm xe lên, rồi đặt một cái kệ bên dưới rồi đích thân tới dìu Đỗ Văn Hạo xuống xe, sau đó lon ton chạy theo hai người.

Chưởng quầy và tiểu nhị của Dung Viện đều đã biết Đỗ Văn Hạo là ông chủ của nơi này rồi, do vậy bọn họ tưởng rằng họ có mâu thuẫn với Dương Duệ sẽ bị đuổi đi hết khỏi đây, nhưng không ngờ Đỗ Văn Hạo chẳng đuổi ai đi cả, lại còn tăng tiền lương cho bọn họ, còn người quản lý lại là nhị phu nhân xinh đẹp thông mình thấu tình đạt lý, nên mọi người đều rất cảm kích và cố gắng làm việc để đền đáp công ơn của Đỗ Văn Hạo.

Doãn chưởng quầy lúc này bước tới đích thân dẫn Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu vào trong phòng riêng ngồi rồi cung kính nói: “Lão gia và Thạch quản gia hôm nay sao lại rảnh rỗi tới đây vậy?”

Thạch Đầu nói: “Lão gia muốn ăn mấy món ăn của Dung Viện, mau mau bưng mấy món ăn ngon nhất ở đây lên cho ta, đừng quên hũ rượu nữa đấy nhé!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Một hũ thì sao mà đủ được?”

Doãn Chưởng quầy nói: “Lão gia nói đúng lắm, đàn ông thì ai uống rượu bằng hũ nữa, mà phải uống bằng vại, bằng chum mới đủ!”

Thạch Đầu gật gật đầu cười với Doãn chưởng quầy nói: “Ngươi thật là…… được, ngươi thích gì thì cứ lên đây, động tác nhanh gọn vào!”

Doãn chưởng quầy vui vẻ gật đầu rồi lui ra, lúc này Thạch Đầu đột nhiên đứng hẳn người dậy dỏng tai lắng nghe nói: “Phòng bên cạnh là ai vậy?”

Doãn chưởng quầy đáp: “Là mấy người bạn của đại lão gia, họ cũng không cho người vào trong đó!”

Thạch Đầu nói: “Bọn họ là ai vậy? Lẽ nào trong quận Tú Sơn này lại có người mà Doãn chưởng quầy lại không biết hay sao?”

Doãn chưởng quầy nói: “Mấy người này thì lão phu không biết!”

Đỗ Văn Hạo thấy Thạch Đầu có vẻ kỳ lạ, liền quay sang Doãn chưởng quầy nói: “Vậy ngươi cứ đi chuẩn bị rượu và đồ ăn đi!”

Doãn chưởng quầy đang định lui ra thì Thạch Đầu lại nói: “Nếu như Tôn đại nhân chút nữa đến đây, nhất thiết không được nói cho ông ấy biết là ta và lão gia đang ngồi ở đây nhé? Ở đây còn phòng trống không, ta muốn đổi sang phòng khác!”

Doãn chưởng quầy nói: “Thạch quản gia cũng biết đấy, Dung Đường buổi tối không còn phòng trống nào cả, căn phòng này là do nhị phu nhân dặn là để riêng cho lão gia, do vậy mới không có người đó ạ!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thôi được rồi, chỗ này cũng được, ngươi đi chuẩn bị đi!”

Doãn chưởng quầy liền cúi người đi ra rồi khép cửa lại cẩn thận.

Đỗ Văn Hạo thấy Thạch Đầu lại áp tai vào tường nghe ngóng động tĩnh phòng bên cạnh bèn nói: “Ngươi đang nghe gì vậy?”

Thạch Đầu đi tới bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Lão gia! Lão gia biết hôm nay tiểu nhân gặp phải chuyện quái lạ gì không?”

Đỗ Văn Hạo hôm nay thấy Thạch Đầu có vẻ kỳ quái, giờ lại nghe hắn nói vậy lại càng thấy việc này có phần thần bí, thậm chí còn có liên quan tới cả Tôn đại nhân ở phòng kế bên nữa, bèn đưa tay chỉ sang phòng bên cạnh nói: “Ý ngươi nói chuyện kỳ quái là Tôn đại nhân hả?”

Thạch Đầu ngồi xuống bên Đỗ Văn Hạo thấp giọng nói: “Hôm nay tiểu nhân theo dõi Vương Thập Bát ra ngoài thành, nhưng sau đó lại thấy bọn chúng đột nhiên quay người đi vào trong thành, mới đầu thì bọn chúng cứ đi loăng quăng một lúc, tiểu nhân cứ tưởng bọn chúng phát hiện ra tiểu nhân, đang nghĩ rắc rối to rồi, nhưng không ngờ bọn chúng sau bẩy người mỗi người một hướng, tiểu nhân lúc đó chỉ nghĩ tới tên Vương Thập Bát nên quyết định chỉ bám theo hắn ta!”

Đỗ Văn Hạo thấy Thạch Đầu kể giống hệt với Kha Nghiêu bèn nói: “Vậy ngươi theo Vương Thập bát đến đâu mà muộn như vậy mới về hả?”

Thạch Đầu nói: “Con cáo già Vương Thập Bát sau khi tách ra khỏi nhóm người kia thì vẫn cứ đi lăng quăng ở trong thành, tấp chỗ này ra chỗ kia xem xem mấy thứ nhưng lại không mua, sau đó ông ta đi vào một quán trà, ngồi vào phòng riêng, tiểu nhân cũng vào phòng bên cạnh ngồi chờ. Một lúc sau mấy tên đi theo hắn quay lại đi vào phòng trà của Vương Thập Bát đang ngồi, bọn chúng gọi cơm rượu lên đánh chén tầm một canh giờ, tiểu nhân nghĩ chắc là không có hy vọng gì rồi đang định bỏ đi thì đột nhiên thấy một người trong số họ nói vừa giải quyết một đứa bám theo rồi!”

Thạch Đầu nói đến đây liền dừng lại đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái, Đỗ Văn Hạo không biết ý của Thạch Đầu là gì, thầm nghĩ nếu như hắn đúng là đồng đảng của Vương Thập Bát vậy thì chắc là hắn đã có ý nghi ngờ mình rồi, do vậy mà hắn bây giờ mới nhìn mình dò xét như vậy. Đỗ Văn Hạo làm bộ kinh ngạc nói: “Thế thì chắc là tên Vương Thập Bát này cũng có lai lịch đây, không ngờ lại có nhiều người lại muốn theo dõi hắn như vậy, còn sau đó thì sao?”

Thạch Đầu đang định mở miệng thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng chân vọng tới hắn liền ngậm luôn miệng lại không nói nữa, lúc này một đứa tiểu nhị đã bưng rượu trà vào trong này.

Thạch Đầu lên tiếng hỏi: “Khách còn đông không?”

Tên tiểu nhị đáp: “Dạ cũng đông! Mà cũng sắp đến Trung Thu nữa, do vậy mà chỗ này của tiểu nhân khách cứ nườm nượp ấy ạ!”

Thạch Đầu liền bảo tên tiểu nhị đóng cửa phòng lại rồi nói: “Ngươi đừng để có người vào trong này làm phiền chúng ta, ta và lão gia đang có chuyện cần bàn!”

Tên tiểu nhị kia nghe vậy liền vâng dạ sau đo lui ra.

Thạch Đầu lúc này liền rót cho Đỗ Văn Hạo một chén rượu rồi nói: “Sau đó tiểu nhân cố gắng ngồi nghe thì ra người theo dõi kia là một lão phụ tầm năm mươi tuổi, nghe nói thân thủ cũng không tồi, nhưng cũng không phải là đối thủ của mấy tên thủ hạ của Vương Thập Bát!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy thì tốt! Chỉ cần không có người phát hiện ra người thì người khác bị làm sao cũng không liên quan gì đến chúng ta cả!”

Thạch Đầu nói: “Tiểu nhân nghe nói là khi lão phụ kia chạy trốn bị bọn chúng đuổi theo rất ghê, nhưng cuối cùng bà ta vẫn chạy thoát!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Xem ra kẻ thù của Vương Thập Bát cũng không ít chút nào!”

Thạch Đầu nói: “Khi đo tiểu nhân cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó bọn chúng ăn cơm xong Vương Thập Bát nói bên trên có người bàn về chuyện vận chuyển hàng, tiểu nhân liền đi xuống dưới lầu trước, sau đó núp vào trong chỗ tối để chờ đợi, chờ cho bọn chúng đi ra thì thấy mấy người bọn chúng đi về nhà Tôn gia!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy vô cùng kinh ngạc nói: “Hả? Bọn chúng dám ngang nhiên làm chuyện như vậy sao?”

Thạch Đầu nói: “Dĩ nhiên bọn chúng không đi vào bằng cửa chính mà đi bằng cửa phụ!”

Lúc này đột nhiên cửa phòng bên cạnh bỗng nhiên mở ra, Thạch Đầu liền ghé mắt qua khe hở nhìn nhìn, chỉ thấy Tôn Hòa cùng với mấy người trông rất lạ mặt đi ra, Thạch Đầu nói: “Lão gia! Khi lão gia qua nhà của Tôn Hòa thì có trông thấy mấy người này không?”

Đỗ Văn Hạo liền tiến tới ghé mắt nhìn rồi lắc lắc đầu nói: “Chưa gặp bao giờ, nhưng qua cách ăn mặc thì có lẽ là không cùng một bọn với Vương Thập Bát!”

Tôn Hòa lúc này đã kéo đám người kia đi xuống dưới thanh toán.

Đỗ Văn Hạo và Thạch Đầu quay lại chỗ ngồi của mình vừa uống rượu vừa nói chuyện.

Thạch Đầu nói: “Tiểu nhân không thể vào trong đó được, nên đành phải ngồi ở một quán rượu cách đó không xa theo dõi, tiểu nhân ngồi đợi chừng hai canh giờ thì thấy bọn thủ hạ của Vương Thập Bát đi ra!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Vậy ngươi có trông thấy Tôn Hòa không?”

Thạch Đầu nói: “Dạ có! Tôn Hòa đích thân tiễn bọn chúng ra tận cổng, trông có vẻ vô cùng thân thiết, tiểu nhân vì thế mà cảm thấy rất khó hiểu!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Thế sau đó thì sao?”

Thạch Đầu đáp: “Bọn người Vương Thập Bát sau đó lên ngựa rồi lần lượt ra khỏi thành, tiểu nhân lập tức bám theo chúng, tầm được khoảng mười dặm đường thì không dám đi theo nữa vì sợ bọn chúng phục kích, tiểu nhân chỉ có một mình nên…..!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Nói như vậy thì chúng ta vẫn không biết Vương Thập Bát rốt cuộc là làm gì và sống ở đâu đúng không?”

Thạch Đầu cúi đầu đáp: “Tiểu nhân vô dụng quá!”

Đỗ Văn Hạo nói: “Cũng không cần phải vội! Bọn chúng ra khỏi thành mười dặm đường cũng không có dấu hiệu dừng lại đúng là không nên đi theo chúng, có vội vàng lo lắng cũng không giải quyết được vấn đề, ngươi an toàn quay về là may mắn lắm rồi!”

Thạch Đầu nói: “Hay là tiểu nhân phục sẵn ở cổng nhà của Tôn đại nhân xem sao, có lẽ bọn người của Vương Thập Bát vẫn còn xuất hiện nữa thì sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Không cần đâu, như thế khác gì ôm cây đợi thỏ! Không cần thiết phải như vậy, con trai của hắn vẫn còn ở chỗ chúng ta, lo gì!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia! Tiểu nhân có việc này không biết là có nên nói hay không?”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Ngươi cứ việc nói!”

Thạch Đầu nói: “Lão gia và Tôn đại nhân thân thiết với nhau như vậy, lẽ nào lão gia từ trước tới giờ chưa gặp qua bọn Vương Thập Bát hay sao?”

Đỗ Văn Hạo nói: “Sao? Ngươi có ý nghi ngờ ta hay sao?”

Thạch Đầu nghe vậy vội quỳ xuống nói: “Tiểu nhân không dám? Hơn nữa, nếu như lão gia có quen với Vương Thập Bát, thì bọn chúng đã không có hành động bất kính cầm đao cầm kiếm đên nhờ lão gia chữa bệnh như vậy cả!”

Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền vẫy tay ra ý bảo Thạch Đầu đứng dậy rồi nói: “Nói thật ra là ta chẳng qua chỉ là chữa bệnh cho Tôn tiểu thư nên mới có quan hệ mật thiết với Tôn tiểu thư vậy thôi, còn với Tôn Hòa thì có lẽ ta không có quen hệ mật thiết bằng với Nhạc Kỳ và Liễu Tử Húc!”

Thạch Đầu lúc này ngồi thẳng người dậy nói: “Lão gia! Vậy thì việc tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây? Chúng ta có quản chuyện này hay không? Dù sao thì chúng ta cũng chỉ lo cho việc làm ăn buôn bán của chúng ta, mấy đứa hộ viện nhà chúng ta cũng đông, nhà cũng cao cổng kín tường, tiểu nhân thấy rằng nếu mình không tự chuốc lấy phiền phức vào mình thì chẳng có ai dám làm gì chúng ta cả!”

Đỗ Văn Hạo cười nói: “Sao vậy? Ngươi Thạch Đầu mà cũng có lúc biết sợ rồi cơ à?”

Thạch Đầu cười đáp: “Tiểu nhân chỉ là thấy chúng ta không cần thiết phải tự mua dây buộc bụng làm cái gì, nếu như để cho Tôn đại nhân biết được chúng ta đang điều tra về Vương Thập Bát rồi ông ta lại giở trò hãm hại lão gia thì sao? Hơn nữa chỉ cần tên Vương Thập Bát kia không làm phiền chúng ta, thì chúng ta cũng không nên quan tâm tới chúng làm cái gì!”

Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ nếu như ta không biết rõ ngươi là người thế nào thì ta lại cứ tưởng là ngươi đang vì ta, nghĩ tốt cho ta. Nhưng bây giờ ta đã nghi ngờ ngươi có ý đồ gì với ta rồi, có khi ngươi lại cùng bọn với Vương Thập Bát nữa cũng nên, bây giờ ngươi muốn thăm dò ý kiến của ta, rồi sau đó khuyên ta không nên mua dây buộc bụng tự chuốc lấy phiền phức vào mình. Sau đó ngươi lại nói với ta rằng bọn ngươi có quan hệ với Tôn Hòa, con gái của Tôn Hòa giờ lại có địa vị rất cao, nếu như ta mà vẫn cố không lượng sức mình đi quản chuyện này, thì thực lực của ta chẳng khác gì châu chấu đá xe cả! Hứ thằng ranh con, ngươi muốn do thám ta hả, còn non lắm nhóc ạ!

Đỗ Văn Hạo lúc cười cười nói: “Ta dĩ nhiên là biết ngươi vì tốt cho ta nên mới nghĩ vậy! Được rồi ngươi nói ta không nên quản thì thôi, ta không quản nữa, chỉ cần mọi người trong nhà đều an toàn là ổn rồi, ta cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức vào mình làm cái gì!”

Hai người lúc này đang ngồi ăn uốn với nhau, thì đột nhiên có người chạy tới gõ cửa liên hồi, Thạch Đầu vội chạy ra mở cửa, thì thấy người gõ cửa là một đứa tiểu nhị làm việc tại Ngũ Vị Đường.

Thạch Đầu kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.