Diêm Quân Truy Thê: Nương Tử, Buổi Tối Gặp!

Chương 14




Dựa theo tin tức Vu Hạo Nghị tra được, rất nhanh đã định vị được vị trí của Dung An Trúc, ít nhất là vị trí của bọn bắt cóc trước khi chúng ngắt điện thoại. Là một ngọn núi cao bên đường cao tốc đi N thị.

Nghe ngữ khí Tiêu Giai Giai khi gọi điện thoại, có vẻ như bọn bắt cóc đã thả người, nhưng cũng không tốt bụng đến mức đưa Dung An Trúc về nội thành. Tiêu Luân không đi so đo, hắn cảm thấy khí lực của mình đã gần mất hết.

Lúc cùng Dương Tập và Vu Hạo Nghị chuẩn bị rời đi, Tiêu Luân quay đầu lại, thật sâu nhìn Tiêu Giai Giai một cái. “Cuộc chiến giữa chúng ta, chính thức bắt đầu rồi”.

Tiêu Giai Giai lạnh lùng cười. “Đã sớm bắt đầu rồi, chẳng qua anh chưa từng chú ý mà thôi. Ở trong thế giới nam nhân các người, chưa từng đem nữ nhân để vào mắt sao?”

“Vì sao lại ra tay với Dung An Trúc?” Tiêu Luân hỏi.

“Vì y là một nửa của anh”. Tiêu Giai Giai nói. “Có y, năng lực của anh đâu chỉ là tăng lên gấp đôi. Tôi muốn thắng trận này, y chính là một uy hiếp lớn. Với anh, ông nội lúc nào cũng bảo vệ, với y, ông nội lại chẳng tỏ rõ thái độ”.

Tiêu Luân không nói thêm gì nữa, quay đầu ra cửa.

Xe là Dương Tập lái, Vu Hạo Nghị sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì đã bỏ của chạy lấy người.

Tiêu Luân cảm thấy nhịp tim của mình vừa mới ngừng lại lúc nãy sẽ không đập nữa, thẳng đến hai giờ sau nhìn thấy người kia ngồi chờ ở ven đường.

Dương Tập vốn đã chuẩn bị tốt để trở thành phông nền, cho dù hai vị lão bản có tình cảm mãnh liệt đến mức đánh dã chiến luôn tại đây hắn cũng sẽ làm như không thấy, nhưng chính là không đoán trước được cái khí thế ngất trời này.

Tiêu Luân đi qua kéo Dung An Trúc, mang y lên xe.

“Đến bệnh viện”. Tiêu Luân nói xong một câu cũng không mở miệng nữa.

Dương Tập tuân lệnh, nhìn thoáng qua bàn tay nắm chặt của hai người, không nói nhiều.

Một đường không ai nói chuyện, đến bệnh viện kiểm tra xong, phát hiện Dung An Trúc bị mất nước, liền truyền một chai nước biển, ăn chút đồ để khôi phục thể lực. Trên người không có vết thương nghiêm trọng, cổ tay cùng cổ chân có chỗ bị tụ huyết, nhưng là sắc mặt hai người đều không thoải mái.

Vết thương trong lòng so với thương tích trên thân thể còn khó lành lại hơn.

Tiêu Luân cảm thấy sợ hãi, thẳng đến khi nhìn Dung An Trúc nằm trên giường bệnh truyền dịch, hắn vẫn sợ hãi.

Dung An Trúc không phải sẽ không biến mất. Bọn họ chung quy đều là người phàm, không có thân hình bằng sắt, thân thủ không tồi nhưng cũng không phải bất phàm.

Lần này hoàn toàn là vận khí, là ngày may mắn nhất trong cuộc đời, không còn lần thứ hai.

Cả hai người đều lâm vào suy nghĩ.

Dương Tập vừa mới đẩy cửa ra liền thấy được hình ảnh yên tĩnh đến quỷ dị, sợ run cả người, quyết đoán đóng cửa rời đi. Ở đây đối mặt với hai vị đại Boss sắp hoá đen này, không bằng trở về đối mặt với con sói nhà mình còn hơn.

Ở bệnh viện yên lặng ăn cơm, sau khi được bác sĩ kiểm tra, hai người mới đi oto về nhà. Cả đoạn đường đều vô cùng bình lặng, hai tay run rẩy của Tiêu Luân cũng hồi phục trấn định.

Dung An Trúc nhìn ánh đèn đường vụt qua bên ngoài cửa xe, không khí an bình giống như mỗi tối về nhà trước kia.

“Tiêu Giai Giai cùng Trữ Ngạo có quan hệ”. Dung An Trúc thản nhiên mở miệng.

“Nga, hoá ra cha đứa nhỏ là hắn”. Tiêu Luân trả lời.

“Con cũng có rồi?” Dung An Trúc nhướn mày.

“Ba tuổi”. Tiêu Luân đáp. “Xét nghiệm DNA tôi đã lấy được”.

“Thật cẩu huyết”. Cũng không biết là đang nói đến chuyện nào, con riêng hay bắt cóc.

“Đúng vậy”.

“Người cậu tìm không tồi”. Dung An Trúc nói. “Có thể bắt thóp được cả Vu Hạo Nghị”.

“Vu Hạo Nghị cũng khá được, lần này chính là cậu ta tìm được Tiêu Giai Giai, còn có cậu”. Tiêu Luân nói.

Xe đến dưới lầu, Tiêu Luân đánh xe vào gara, hai người chấm dứt đối thoại, một trước một sau vào thang máy, lên lầu.

Vào nhà, một người bật đèn một người đóng cửa. Hai người cũng không có động tác tiếp theo, bình tĩnh đứng đó, nhìn đối phương.

Trong nháy mắt khoảng cách thay đổi bất ngờ, Tiêu Luân bắt lấy cơ hội, trước tiên tung ra một quyền. Dung An Trúc thoát khỏi nguy hiểm, nhưng trên mặt vẫn bị cảm giác gió sượt qua làm cho hơi đau. Y vung tay, đấm thẳng một cái vào bụng Tiêu Luân, đồng thời cũng bị Tiêu Luân lần thứ hai ra tay đánh trúng cằm.

Tạm thời tách ra vài giây, ánh mắt hai người một hung ác một tàn khốc nhìn nhau, rồi lại cơ hồ đồng thời giơ nắm đấm về phía đối phương.

“Dung An Trúc, cậu không tin tôi cũng phải có mức độ thôi!” Tiêu Luân đem người đặt ở dưới thân, hai tay nắm cổ áo y, dữ tợn nói. “Sau lưng tôi lén lút điều tra là có ý gì?!”

Dung An Trúc vung tay đánh trúng bụng hắn, trở mình đem người đặt ở dưới thân. “Tôi không tin cậu? Tôi chính là rất tin tưởng cậu! Cậu có bản lĩnh a, sao còn đi nghi ngờ tôi?!”

“Cậu không tìm người điều tra tôi sẽ nghi ngờ cậu sao?!” Tiêu Luân tức giận đến trợn trắng mắt. “Ở trong lòng cậu tôi chính là năng lực yếu kém như thế?”

“Năng lực kém không nói, còn nhược trí nữa”.

Hai người ở phòng khách nghiêng ngả lảo đảo, thanh âm bùm bùm không ngừng truyền đến.

“Cho dù tôi năng lực kém hay nhược trí cũng không liên quan đến cậu! Ai cần cậu tới quản? Cậu dẫn lửa tự thiêu mình thì thông minh lắm?!” Tiêu Luân giễu cợt.

“Không cần tôi quản?” Dung An Trúc tức đến cười lạnh. “Bây giờ cậu lại bảo tôi không được quản?” Nắm tay không chút khách khí hướng thẳng về phía cằm Tiêu Luân.

Tiêu Luân bị đánh, đầu nghiêng sang một bên, đột nhiên không cãi lại.

Dung An Trúc thở dồn dập, hai mắt gắt gao nhìn sườn mặt hắn.

Tiêu Luân lấy tay che đi hai mắt. “Tôi mẹ nó sợ muốn chết cậu biết không”.

“Tôi cũng sợ”. Dung An Trúc vươn tay kéo lấy tay hắn. “Tôi sợ cậu sẽ không được gặp lại tôi”.

Sợ hãi biến thành phẫn nộ, phẫn nộ biến thành *** không thể kiềm chế.

Hai người ở trên sofa mãnh liệt hôn nhau, phòng khách loạn thành một đống cũng chẳng ai đi quản.

Tiêu Luân cơ hồ là dùng sức lực muốn ăn luôn Dung An Trúc để hôn y, hoặc là nói, cắn xé. Quần áo bị xé ra, cúc áo rớt mất mấy cái cũng không ai để ý tới.

Răng cùng răng va chạm, khoé môi bị cắn rách, có thể nếm được vị máu của nhau.

Da thịt trần trụi tiếp xúc với không khí lạnh như băng, chốc lát sau cả cơ thể ngày càng nóng lên, hạ phúc không kiềm chế được cọ xát lẫn nhau, ai cũng muốn thượng người kia, lần này không ai nhượng bộ ai.

“Để tôi đi vào”. Tiêu Luân nghiến răng nghiến lợi nói. “Cậu thiếu tôi!”

“Cậu chính là thiếu đánh!” Dung An Trúc trừng hắn. “Còn muốn đánh một trận?”

Tiêu Luân ngẫm lại, quên đi, vẫn là không cần đánh.

Tiêu Luân chôn đầu ở hõm vai Dung An Trúc, không nặng không nhẹ liếm cắn da thịt y.

“Dung An Trúc”. Tiêu Luân một bên cùng Dung An Trúc lấy tay giải quyết dục vọng cho nhau, một bên cắn y, nói. “Tôi yêu cậu, tôi yêu cậu. Cậu có thể yêu tôi giống như tôi yêu cậu được không?”

Dung An Trúc ngửa đầu, để cho hắn cắn hầu kết của mình, rồi mới nói. “Có thể”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.