Diễm Phu Nhân

Chương 26




Mal’akh đứng trong hành lang, xem xét toàn bộ cảnh tàn sát quanh mình.

Căn nhà ngổn ngang như một bãi chiến trường.

Robert Langdon bất tỉnh nhân sự dưới chân gã.

Katherine Solomon bị trói và nhét giẻ vào mồm trên sàn phòng ăn.

Xác nhân viên an ninh nằm co quắp gần đó, vẫn ở đúng chỗ cô đổ gục từ trên ghế xuống. Nữ nhân viên này, sốt sắng với hy vọng được sống sót, đã tuân thủ mọi yêu cầu của Mal’akh. Với một con dao kề sát cổ, cô trả lời điện thoại di động của Mal’akh, nói dối để lừa Langdon và Katherine chạy vội tới đây. Cô không có đồng nghiệp, Peter Solomon thì chắc chắn là không ổn rồi. Đợi người phụ nữ hoàn thành xong vai diễn, Mal’akh lập tức xiết cổ cô đến chết.

Để hoàn chỉnh màn đánh lừa rằng mình vắng nhà, Mal’akh bèn gọi cho Bellamy bằng hệ thống điện thoại trên một trong số các xe hơi của gã. Tôi đang trên đường, gã nói thế với Bellamy và bất kỳ ai cùng nghe với ông ta. Peter nằm trong cốp. Trên thực tế, Mal’akh chỉ lái xe từ ga ra tới sân trước, bố trí thêm vài chiếc xe của mình đỗ bừa bãi ở đó để máy nổ và bật nguyên đèn pha.

Trò lừa đảo thành công rực rỡ.

Gần như vậy.

Điều ngoài dự tính duy nhất là cái xác đẫm máu mặc quần áo đen nằm sóng sượt trong tiền sảnh với chiếc tô vít cắm ngập nơi cổ kia.

Mal’akh lục soát xác chết và bật cười khi tìm thấy một máy bộ đàm công nghệ cao cùng điện thoại di động mang phù hiệu CIA. Xem ra ngay cả bọn này cũng ý thức được sức mạnh của ta. Gã tháo pin và dùng một thanh chặn cửa bằng đồng đập nát cả hai thiết bị.

Mal’akh biết bây giờ phải hành động thật nhanh, nhất là khi CIA đã can dự vào. Gã sải bước lại chỗ Langdon. Ngài Giáo sư vẫn bất tỉnh và sẽ còn bất tỉnh một lúc nữa. Mắt Mal’akh run rẩy nhích tới kim tự tháp đá nằm trên sàn bên cạnh cái túi mở tung của Langdon.

Gã bật thở hổn hên, tim đập rộn lên.

Ta đã chờ đợi bao năm…

Gã cúi xuống nhặt Kim tự tháp Tam điểm, tay run run. Chậm rãi rà ngón tay qua dòng chữ khắc, gã cảm thấy kính sợ trước lời hứa hẹn của những ký tự ấy. Để tránh bị kích động thêm, gã thả kim tự tháp và cái chóp vào túi Langdon rồi kéo kín khoá.

Ta sẽ ráp chúng lại sớm… ở một nơi an toàn hơn.

Mal’akh thảy cái túi qua vai và thử vác Langdon lên, nhưng cơ thể săn chắc của ngài Giáo sư nặng hơn gã tưởng nhiều. Mal’akh đành phải xốc nách Langdon và kéo anh xềnh xệch trên sàn nhà. Hắn đang đi đến chỗ tàn đời, hắn sẽ không thích đâu, Mal’akh nghĩ thầm.

Trong khi gã kéo lê Langdon, chiếc ti vi đằng bếp cứ kêu ông ổng.

Đây cũng là một phần của trò lừa gạt, gã vẫn chưa kịp tắt. Lúc này chương trình đang phát hình một nhà truyền giáo bắt nhịp cho giáo đoàn tụng bài kinh "Cha của chúng con". Mal’akh tự hỏi không biết có ai trong số các khán giả mê muội của lão ta nắm được nguồn gốc bài kinh này không.

… cõi thế khác gì thiên đường… - giáo đoàn ê a.

Phải, Mal’akh nghĩ. Thượng hạ tương liên mà.

… dẫn dắt chúng con tránh xa cám dỗ…

Giúp chúng ta chế ngự sự bạc nhược của xác phàm.

giải thoát chúng con khỏi quỷ dữ… - bọn họ cầu khẩn.

Mal’akh mỉm cười. Điều đó khó đấy. Bóng tối đang lan rộng. Dù vậy gã cũng phải thừa nhận nỗ lực của họ. Những kẻ nói chuyện với các thế lực vô hình và cầu xin giúp đỡ ấy đang chết dần chết mòn trong thế giới hiện đại này.

Mal’akh lôi Langdon qua phòng khách. Giáo đoàn niệm "Amen!"

- Amon, Mal’akh đính chính. Ai Cập là cái nôi tôn giáo của các người. Thần Amon là nguyên mẫu cho Zeus… Jupiter… và tất cả các gương mặt thánh thần hiện đại. Cho đến nay, mọi tôn giáo trên trái đất đều xưng tụng biến thể tên của ngài. Men!Min!Aum!

Nhà truyền giáo trên truyền hình bắt đầu trích đọc Kinh thánh, phần mô tả tôn ti trật tự của thiên thần, quỷ sứ và yêu tinh cai quản thiên đàng địa ngục.

- Hãy giữ gìn linh hồn trước mọi thế lực ma quỷ! - lão ta cảnh báo - Nâng cao tâm hồn bằng tiếng ca! Chúa và bầy thiên thần của người sẽ lắng nghe các con!

- Đúng, Mal’akh hiểu. Nhưng quỷ sứ cũng lắng nghe đấy.

Từ lâu rồi, gã đã biết rằng bằng cách vận dụng hợp lý, người ta có thể dùng Nghệ thuật để mở cánh cổng vào thế giới tâm linh. Thế giới đó tồn tại nhiều lực lượng vô hình, dưới cả hai dạng tốt và xấu, y như con người. Lực lượng ánh sáng thì hàn gắn, bảo vệ và cố gắng đem lại trật tự cho thế giới. Ngược lại, lực lượng Bóng tối chỉ mang tới huỷ diệt và hỗn loạn.

- Nếu biết triệu hồi đúng cách, người ta có thể thuyết phục các thế lực vô hình làm theo lệnh mình và nhận về luồng sức mạnh gần như siêu nhiên. Để đổi lại việc giúp đỡ kẻ triệu hồi, các thế lực ấy đòi lễ vật: phe ánh sáng chỉ cần lời ngợi ca và xưng tụng, còn với các thế lực Bóng tối, lễ vật phải là máu tươi.

Hy sinh càng lớn, sức mạnh đạt được càng cao. Khi bắt đầu thực hành Nghệ thuật. Mal’akh chỉ dùng máu các loài động vật. Thời gian trôi qua, gã ngày càng táo tợn trong việc lựa chọn vật hi sinh. Đêm nay, ta sẽ đi bước cuối cùng.

- Hãy coi chừng! - nhà truyền giáo hô lớn, thông báo về sự Khải huyền sắp đến - Trận chiến cuối cùng của linh hồn con người sắp diễn ra!

Rất đúng, Mal’akh nghĩ, và ta sẽ trở thành chiến binh vĩ đại nhất.

Kỳ thực trận chiến này đã bắt đầu từ lâu lắm rồi. Ở Ai Cập cổ đại, những người thành thạo Nghệ thuật đều trở thành các bậc thầy vĩ đại của lịch sử, trở thành những pháp sư ánh sáng đích thực vượt hẳn trên số đông. Chẳng khác nào thần thánh trên cõi thế tục này, họ xây dựng nhiều đền thờ vĩ đại, đón nhận kẻ nhập đạo từ khắp nơi trên thế giới đổ về để cùng chia sẻ tri thức. Có thời còn nổ ra một cuộc chạy đua giữa những nhân vật xuất chúng. Chỉ trong một thời gian ngắn, loài người gần như đã nâng cao được tầm vóc của mình và vượt lên khỏi những ràng buộc phàm tục.

Đó là thời hoàng kim của Tri thức cổ xưa.

Nhưng con người, vốn chỉ là xác phàm, cũng rất dễ mắc phải những tội như láo xược, thù hận, nôn nóng và tham lam. Dần dần có kẻ làm hỏng Nghệ thuật, xuyên tạc nó và lạm dụng sức mạnh của nó để tư lợi Họ bắt đầu sử dụng hình thức nghệ thuật đã bị bóp méo này để triệu hồi những thế lực đen tối. Một Nghệ thuật khác xuất hiện… một ảnh hưởng cuốn hút, tức thời và mạnh mẽ hơn nhiều.

Đó là Nghệ thuật của ta.

đó là Công việc Vĩ đại của ta.

Chứng kiến quỷ sứ trỗi dậy và thấy rằng con người không sử dụng nguồn tri thức mới tìm thấy để phục vụ đồng loại mình, các pháp sư cùng hội đoàn bí mật của họ quyết định phải cất giấu tri thức khỏi tầm mắt của những kẻ không xứng đáng. Cuối cùng, tri thức ấy bị thất truyền trong lịch sử.

Cùng với nó là giai đoạn Đại Thoái trào của Nhân loại.

Tiếp theo là một bóng tối trường cửu.

Cho đến hôm nay, hậu nhân của các pháp sư đã xuất hiện, dò dẫm tìm kiếm ánh sáng, nỗ lực giành lại sức mạnh đã mất trong quá khứ và cố gắng kiềm chế Bóng tối. Họ là các thầy tu và nữ tu ở giáo hội, đền thờ và điện thánh của tất cả mọi tôn giáo trên thế giới. Thời gian đã xoá nhoà ký ức… tách họ khỏi quá khứ. Họ không còn biết tới nguồn cội vốn tri thức hùng mạnh của mình nữa. Khi được hỏi về bí mật thiêng liêng của tiền nhân, những người trông nom tín điều dứt khoát không thừa nhận, thậm chí còn cho là dị giáo.

Bọn chúng có quên thật không? Mal’akh tự hỏi.

Tiếng vọng của Nghệ thuật cổ đại vẫn âm vang ở mọi ngóc ngách của địa cầu, từ những tín đồ Kabbalah huyền bí thuộc Do Thái giáo đến những thầy đồng Hồi giáo. Dấu tích vẫn còn trong nhiều nghi thức bí truyền của Thiên Chúa giáo, trong lễ Ban Thánh thể, trong hệ thống các thánh, thiên than và quỷ sứ, trong thánh ca và thần chú, trong nền móng chiêm tinh của lịch thánh, trong những chiếc áo choàng tôn phong và trong lời hứa hẹn về một cuộc sống vĩnh hằng.

Thậm chí hiện nay, tu sĩ giáo hội vẫn xua đuổi các linh hồn xấu bằng cách đung đưa bình hương toả khói, rung chuông thiêng và vẩy nước thánh. Tín đồ Thiên Chúa giáo vẫn thực hiện nghệ thuật phù phép siêu nhiên, một thủ thuật đòi hỏi không chỉ năng lực xua đuổi quỷ dữ mà còn triệu hồi được chúng.

Thế mà họ vẫn chưa nhìn thấy quá khứ của họ ư?

Quá khứ bí ẩn của giáo hội thể hiện rõ ràng nhất ở chính trung tâm Toà thánh. Tại Vatican City, giữa Quảng trường St. Peter, vẫn sừng sững một trụ biểu Ai Cập đồ sộ. Được chạm khắc trước khi Jesus cất tiếng khóc chào đời đến 1300 năm, cột đá nguyên khối thiêng liêng này không có dây mơ rễ má gì với Thiên Chúa giáo hiện đại nhưng nó vẫn hiện diện ở đó, ở ngay trung tâm giáo hội của đức Ki tô. Cột mốc bằng đá ấy đang lớn tiếng đòi được lắng nghe. Một số ít hiền triết còn nhớ mọi thứ bắt nguồn từ đâu chắc chắn sẽ tìm thấy lời nhắc nhở ở đây. Giáo hội sinh ra trong lòng Bí ẩn cổ xưa và vẫn bảo lưu mọi nghi thức cùng biểu tượng của "người mẹ" ấy.

Một biểu tượng vượt trên tất cả.

Các bàn thờ, lễ phục, toà tháp, và Kinh thánh được trang trí bằng hình ảnh nổi bật của Thiên Chúa giáo - hình ảnh của một con người chấp nhận hy sinh. Thiên Chúa giáo, hơn bất kỳ tin điều nào khác, hiểu rõ sức mạnh biến cải của hy sinh. Thậm chí giờ đây, để tôn vinh sự hy sinh của Jesus, các tín đồ cũng thực hiện nhiều hình thức hy sinh sơ đẳng… nhịn ăn, ăn chay, nộp thuế thập phân.

Những lễ vật đó đều rất tầm thường. Không có máu… không thể có sự hy sinh đích thực.

- Thế lực Bóng tối vốn thèm khát hiến sinh, bằng cách đó, chúng đã bành trướng đến mức cái Thiện giờ đây phải chiến đấu để kiềm chế chúng. Chỉ ít lâu nữa, ánh sáng sẽ bị huỷ diệt hoàn toàn, và những kẻ theo đuổi bóng tối sẽ tự do thống trị đầu óc con người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.