Điềm Nhập Tâm Phi

Chương 77: Thế giới song song 7




Tuy là lời khách sáo nhưng dù sao cũng phải đi, vì vậy hôm sau Khương Bồng Cơ vẫn khăn gói sang phủ của Ngụy Uyên để tạ tội.

Đối với Khương Bồng Cơ, Ngụy Uyên vẫn còn vài khúc mắc không tiện nói ra.

Tâm trạng xoắn xuýt như vậy khiến khuôn mặt Ngụy Uyên trở nên cứng ngắc, dù ông đã cố gắng làm dịu xuống, nhưng càng cố gắng lại càng phản tác dụng. Biểu cảm khuôn mặt cứ xoắn thành một nùi.

“Bệnh phong hàn của thầy đã đỡ nhiều chưa ạ?” Khương Bồng Cơ thân thiết hỏi han, “Trông sắc mặt người hơi tái.”

“Không sao, đã uống thuốc rồi, chắc vài ngày nữa là khỏi hẳn thôi.”

Ngụy Uyên xấu hổ vuốt vuốt chòm râu, ông nào có bệnh gì, rõ ràng là tức mà phát bệnh.

Do suy nghĩ không giống nhau, Ngụy Uyên tự lý giải theo ý mình về hành động tới thăm của Khương Bồng Cơ hôm nay.

Để mời được Ngụy Uyên về làm thầy dạy ở nhà cho Liễu Hi, Liễu phủ không tiếc tiền mà trả tiền học vô cùng cao.

Không chỉ có học phí cao, mỗi tháng lại có đãi ngộ hậu hĩnh, lễ tết cũng không thiếu quà cáp, hỏi han thì ân cần.

Khắp quận Hà Gian, đãi ngộ của Liễu phủ đã coi như đỉnh của đỉnh.

Nhưng gần đây, Ngụy Uyên liên tục xin nghỉ. Cho dù có lý do chính đáng, trong nhà thực sự có chuyện không tiện nói ra, nhưng không thể phủ nhận điều đó làm trễ nải bài vở của học trò. Ngụy Uyên nghĩ lần này Khương Bồng Cơ qua thăm, chắc cũng có ý giục ông mau về tiếp tục dạy học.

Nghĩ vậy, trong lòng Ngụy Uyên không thoải mái cho lắm, thật xấu hổ cho cái mặt già của ông.

Học trò đã thấy được chuyện xấu của nhà ông, dù đôi bên đều giấu trong lòng không nói ra. Nhưng Ngụy Uyên cũng không phải hạng dễ lừa, làm sao không đoán được Khương Bồng Cơ đã biết hết rồi?

Cứ tình hình này, dù ông có tiếp tục dạy học đi nữa, ngày ngày phải đối diện với gương mặt này, chính ông cũng thấy không thoải mái.

Nếu là như lúc trước, Liễu Hi học hành không đến nơi đến chốn, ông có trách mắng cũng là hợp tình hợp lý, nhưng giờ thì sao?

Ông thực sự không thể chịu được tình huống như thế!

Ngụy Uyên biết mình nghĩ nhiều, nhưng thực sự ông không khống chế được bản thân thôi nghĩ ngợi lung tung.

Người học trò này biết ông đang cố gắng che giấu, điều này khiến kẻ làm thầy như ông không thể đứng thẳng lưng trước nó được.

Bây giờ còn chưa phải lúc lên lớp đâu, mà ông đã cuống cuồng vậy rồi.

Nghĩ vậy làm Ngụy Uyên càng thấy phức tạp.

Khương Bồng Cơ làm như không thấy biểu cảm trên mặt Ngụy Uyên, mang quà đã chuẩn bị sẵn đẩy lên trước rồi nói: “Gần đây thầy không khỏe, học trò lại không thể đích thân qua thăm, cảm thấy hổ thẹn với sự dạy dỗ trước đây của thầy. Đây là chút lòng thành của học trò, xin người chớ chê.”

Ngụy Uyên vốn không định nhận, nhưng nghĩ nghĩ thế nào lại đổi ý, để thị nữ đứng cạnh nhận lấy.

“Hôm qua nghe con nói, Trọng Khanh đã trở về?”

Khương Bồng Cơ gật đầu đáp: “Phụ thân trở về đã được hơn nửa tháng, nhưng đi đường xá xa xôi không tránh được mệt mỏi, vậy nên vẫn còn đang ở nhà nghỉ ngơi, chưa từng ra cửa thăm bạn bè. Phụ thân vẫn luôn sùng bái tài học của thầy, nếu thầy có ý muốn tới thăm, học trò sẽ truyền lời thay người.”

Ngụy Uyên khẽ lắc đầu, “Liễu Hi” bây giờ hoàn toàn không có khí thế bức người như tối hôm qua.

“Nếu Trọng Khanh vẫn còn đang nghỉ ngơi thì ta cũng không tiện quấy rầy.” Ngụy Uyên chợt cười nói, “Còn cái câu sùng bái nãy con vừa nói, lời này cũng khoa trương quá rồi. Ai mà không biết Trọng Khanh là người học sâu hiểu rộng có tiếng ở quận Hà Gian này chứ?”

“Thầy nói vậy là khiêm tốn rồi, chuyên môn của phụ thân và thầy không giống nhau, sao có thể so sánh được? Nếu nói làm quan, đương nhiên thầy không thể so với phụ thân được, nhưng nếu nói về nghiên cứu học vấn, e là phụ thân không bì nổi thầy.” Khương Bồng Cơ mỉm cười đáp lại.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Ngụy Uyên vẫn phải nói, đứa học trò ngốc ngếch này từ khi trải qua vụ thổ phỉ đã biết ăn nói hơn.

Nếu là trước kia, chắc chắn đã ngu ngốc nói thật lòng, sau đó đắc tội ông khiến tâm tình của ông trở nên khó chịu.

Ngụy Uyên tính tình cứng ngắc bảo thủ, nhưng thực ra cũng thích nghe mấy lời bùi tai lắm.

Nhưng Khương Bồng Cơ đáp trơn tru quá, khiến mấy lời ông chuẩn bị sẵn từ trước trở nên vô dụng.

Vốn nghĩ là sẵn có bệnh trong người, rồi cộng thêm sức khỏe ốm yếu tạm thời nghỉ dạy ở Liễu phủ, để Liễu Xa tự mình dạy con vài ba tháng.

Lý do thì nghĩ xong hết rồi, nhưng giờ mà nói vậy thì ông lại thành kẻ không nói lý lẽ, chỉ chăm chăm muốn bỏ đứa học trò này.

Nghĩ nghĩ thế, Ngụy Uyên lại thấy rối quá chừng.

Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn ông, người xem dần thấy mất kiên nhẫn. Hai “cổ nhân” khách khí đối đáp vòng vo với nhau, thì có gì đáng xem chứ?

[Tim Yếu Ngâm Đá]: Chán chết đi được Streamer ơi, bao giờ mới kết thúc thế?

Khương Bồng Cơ buồn cười trả lời lại bình luận của người xem.

[Streamer V]: Chán à? Sao tôi lại thấy hoạt động tâm lý của Ngụy tiên sinh đây rất thú vị nhỉ?

Phòng livestream hiện lên vô số dấu ba chấm.

Mọi người: “...”

Streamer à, bọn tui ít học, cô đừng chọc bọn tui mà!

Nhìn lác cả mắt cũng không thấy biến hóa gì trên gương mặt Ngụy Uyên, càng đừng nói đến cái gì phân tích hoạt động tâm lý.

Giữa thầy và trò không thể thiếu mắt xích kiểm tra bài cũ, Ngụy Uyên cũng không ngoại lệ.

Ông biết tiến độ học tập của Liễu Hi, cũng biết thiên phú của nó ở đâu, những câu hỏi đưa ra cũng khá rõ ràng và dễ hiểu.

Hồi lâu sau, Ngụy Uyên cảm khái vuốt râu khen ngợi: “Tốt lắm, mấy ngày nghỉ cũng không có chữ thầy trả thầy.”

“Là thầy biết dạy ạ.”

Ngụy Uyên cười khổ, lắc đầu nói: “Phải là phụ thân con biết dạy mới phải.”

Câu này cũng không phải khách khí mà là thật lòng.Trước kia dù ông có dạy thế nào, Liễu Hi vẫn như đứa đầu gỗ. Không hiểu cũng không hỏi, mà hiểu cũng không nói, cái gì cũng giấu trong lòng, làm người ta thấy mà lo.

Đã vậy nó cứ làm cái mặt mờ mịt khó hiểu. Ông bực mình mắng hai tiếng, thì nó sợ đến mức rụt cổ. Trông nó đáng thương như vậy, ông lại không đành lòng nói nặng thêm câu nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.