Diễm Luyến Tàn Đồng

Chương 22: Chân hay giả




Đại viện Khu ủy im ắng.

Trừ thanh âm của ngọn lửa đang bùng cháy, còn lại không còn bất cứ động tĩnh gì.

Mọi người như ngừng thở khi nhìn thấy cảnh này, khiếp sợ nhìn về phíaĐổng Học Bân đang quỳ gối trên đệm, trên tay hắn còn có nữ nhân viênkia.

Một giây...

Hai giây...

Ba giây...

“A!” Nữ khoa viên đột nhiên xoay người ngồi dậy,mắt chớp chớp, cúi đầu nhìn thân mình “Tôi, tôi không sao? Tôi không sao?”

Đúng là sống lại rồi!

Một chút thương tích cũng không có!

Tất cả mọi người kinh sợ, một tiếng hoan hô vang lên!

“Tốt! Tốt!”

“Tốt quá!”

“Thượng Đế ơi”.

Nhưng sau khi nữ nhân viên kia ôm cái lưng đau của mình đứng lên, lạiphát hiện Đổng Học Bân vẫn đang duy trì tư thế quỳ gối, một dòng máutươi theo cánh tay của Đổng Học Bân chảy xuống, hắn vẫn cúi đầu, cảngười không nhúc nhích, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh thở, trong thanhâm đó mang theo sự đâu đớn, rõ ràng là bị thương rất nặng, nữ nhân viênvừa thấy cũng đã rõ ràng, là Đổng Học Bân cứu cô, là Đổng Học Bân rõràng lấy tay đón cô khi cô nhảy từ trên cao xuống!

Lúc ấy đôi mắt nữ nhân viện liền nóng lên, “Đổng Chủ nhiệm!”

Đổng Học Bân rốt cuộc cũng nâng tay lên xua xua, “Đi ra ngoài! Đi!”

“Nhưng... nhưng ngài...”

“Chạy nhanh đi!”

Nữ khoa viên khẽ cắn môi, từng bước vừa quay đầu lại, vội vàng chạy đến bên ngoài.

Đổng Học Bân cúi đầu nhìn cánh tay đang chảy máu của mình, miễn cưỡnggiật giật ngón tay, tay trái khẳng định bị tê liệt, tay phải còn có thểchịu đựng được!

Đổng Học Bân đứng lên một cách khó khăn, ngẩng đầu lên quát: “Tiếp tục nhảy cho tôi!”

Nhìn vào vết thương, nhìn Đổng Học Bân, tất cả đều lộ ra vẻ mặt xúc động.

Lấy tay đón người? Đón người nhảy từ tầng sáu xuống? Dùng thân thể củachính mình để giảm bớt đại đa số lực tác động? Đây là khí phách gì chứ?Đây là việc điên cuồng gì vậy? Chỉ cần vô ý một cái, Đổng Học Bân chínhmình cũng sẽ phải trả bằng chính sinh mệnh mình! Thậm chí còn có khảnăng về sau hai tay sẽ không dùng được.

Mọi người đều bị Đổng Học Bân làm rung động.

Ngay cả Vương An Thạch cũng hiện lên một ánh mắt không tin được

“Nhảy!” Sự đau đớn làm cho giọng nói của Đổng Học Bân khàn khàn mộtchút, “Nhanh nhảy xuống cho tôi! Chỉ cần tôi còn có một hơi thở! Tôi sẽđỡ được!”

Trên lầu mọi người cùng hít một hơi

Trong nháy mắt cả người Cảnh Nguyệt Hoa đều trầm xuốngi, cô nghiêm mặtnhìn Đổng Học Bân, nhìn ánh mắt kiên quyết của anh, từ hàm rằng CảnhNguyệt Hoa rít lên một tiếng, “Nhảy!”

Lại một nữ nhân viên mím môi, nhảy xuống!

Hai mươi thước...

Mười thước...

Năm thước...

Giữa không trung nữ nhân viên lại rơi đầu xuống trước.

Đổng Học Bân cũng nhanh chóng điều chỉnh hướng của mình, nâng tay lên ôm lấy thắt lưng nữ nhân viên kia, dùng hết sức lực của mình, hung hăngđiều chỉnh tư thế của cô, tay kia thì cũng ôm lấy cô, cùng cô ngã xuống đệm!

“A!” Nữ nhân viên kêu thảm thiết.

Đổng Học Bân lại ngay cả cổ họng đều không có kêu lên một tiếng, trên đầu, mồ hôi lạnh toát lên.

Nữ nhân viên kêu rất lớn, nhưng sau khi cô tỉnh táo lại, đúng lên khỏi đệm, chân bị thương nhưng vẫn có thể đi lại được.

Trái lại Đổng Học Bân, lại ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi.

“Chủ nhiệm Đổng!” Nữ nhân viên nước mắt đầy mặt, “Chủ nhiệm Đổng!”

Đổng Học Bân tự mình đứng dậy, không để ý đến cô, mà lại nhìn về phía trên, “Tiếp tục nhảy! Tôi chịu đựng được!”

Bên ngoài Mã Lệ che miệng, nước mắt không ngừng rơi!

Một số nữ cán bộ cũng đều quay đầu đi chỗ khác khóc, không đành lòng nhìn nữa.

Ngay cả thường vụ khu ủy Trầm phi, Bí thư Ủy ban kỷ luật Ngô Lượng cùngvài lãnh đạo khu ủy đều đỏ hoe mắt, chẳng ai nghĩ tới Đổng Học Bân lạilàm như vậy!

Đây là ý chí gì vậy?

Tất cả mọi người hiểu rất rõ, Đổng Học Bân đang liều mạng!

Liên tục đón hai người, Đổng Học Bân thật ra đã không được, chính hắnhiểu rất rõ ràng, hiện tại hai tay hắn đang rất đau, ngảy cả cử động đầu ngón tay cũng rất khó khăn, khẳng định là nhiều chỗ bị gãy xương, ngaycả thắt lưng và xương cổ đều bị thương ở những mức độ khác nhau, lực từtầng sáu nhảy xuống thật sự rất mạnh.

Miệng mấp máy một giây!

Rốt cuộc Đổng Học Bân cũng nói ra chỉ lệnh!

Thân thể nhất thời buông lỏng, cánh tay bị thương trong nháy mắt liền khôi phục trạng thái ngày hôm qua! Tốt lắm!

Nhưng mà sự đau khổ về mặt tinh thần lại không có biện pháp tiêu trừ, mồ hôi trên đầu Đổng Học Bân vẫn không ngừng rơi, vô số đau đớn tựa nhưcòn vờn quanh người!

Người thứ ba nhảy xuống!

Đổng Học Bân đón được trong nháy mắt, cánh tay lại một lần nữa vỡ vụn, máu tươi chảy đỏ cả tấm đệm.

Người thứ ba Đổng Học Bân quen, là một chủ nhiệm khu chính phủ, người nọ nhìn thấy Đổng Học Bân quỳ trên mặt đất, cánh tay run lên, vội vàngnâng hắn dậy.

“Chủ nhiệm Đổng, anh thế nào rồi? Làm sao rồi?”

Đổng Học Bân miễn cưỡng nở nụ cười nói: “Tôi vẫn ổn, đi mau!” Dứt lời,Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn mái nhà, khí lực đã có chút suy yếu, thanhâm cũng nhỏ đi nhiều “Nhảy!” Nhưng giọng điệu vẫn kiên định chưa từngthấy, làm cho người ta nghe xong đều tận đáy lòng vẫn tháy phát run.

Người thứ tư nhảy xuống!

Người thứ năm...

Người thứ sáu...

Người thứ bảy...

Hiện tại, trên mái nhà chỉ còn một người là Cảnh Nguyệt Hoa, cô nhường cô mọi người đi trước, để mình là người cuối cùng.

Đổng Học Bân nhìn lên, nở một nụ cười, “Nhảy đi! Nhanh lên một chút!”Đổng Học Bân có thể cảm giác được, tinh thần mình càng ngày càng tíchnhiều đau đớn, sắp không kiên trì được.

“Được!” Cảnh Nguyệt Hoa hít một hơi, thả người xuống!

Hô! Tiếng gió nháy mắt đè ép xuống dưới!

Trong chớp mắt liền cách mặt đất chỉ có khoảng mười thước!

Ngay tại lúc này, cầu thang lại nổ mạnh, vang ầm ầm, ngọn lửa giươngmiệng rộng một chút liền đem toàn bộ khu văn phòng chính phủ nuốt vàotrong, cùng lúc đó, cuộc dư chấn thứ hai rốt cuộc đã đến, một tiếng nổlớn, lắc lắc lắc lắc, văn phòng chính phủ nhất thời sụp một nửa!

Hỏng rồi!

Dưới chân Đổng Học Bân rung chuyển, đứng không yên!

“A!”

“Không hay rồi”.

Mọi người kinh hô!

Nhưng Đổng Học Bân làm sao có thể để Cảnh Nguyệt Hoa bị thương? Như chỉ mành treo chuông.

Chỉ thấy rốt cuộc Đổng Học Bân chạy ra ngoài, vươn tay hung hăng đón lấy thân thể đang rơi xuống của Cảnh Nguyệt Hoa, cùng cô ngã xuống đệm

Thịch!

Đổng Học Bân lúc ấy liền hôn mê bất tỉnh, không biết sống chết!

Vương An Thạch hét lớn: “Mau! Mau cứu người!”

Mười mấy người nhất thời vọt lên!

“Chủ nhiệm Đổng!”

“Cảnh Khu trưởng!”

Đến đây cứu người!

Kỳ tích là tất cả mọi người đều được cứu

Mọi người đều bị Đổng Học Bân làm cho xúc động, trước kia trong mắt mọi người Đổng Học Bân chính là tên đầu sỏ, đắc tội với người ở khắp nơi,một chút trí tuệ chính trị cũng không có, nhưng mà hiện tại, ấn tượngcủa mọi người đối Đổng Học Bân đã có chút thay đổi, hình ảnh hết lần này đến lần khác đón người nhảy từ trên cao xuống đã khắc sâu vào trong tâm trí mọi người

Đây là ý chí gì vậy??

Con mẹ nó là người điên sao!

Nhưng, tất cả mọi người nghiêm nghị kính trọng! Khuôn mặt của rất nhiều người đều bị nước mắt làm ướt!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.