Diêm Long Quân

Chương 37




Editor: Thơ Thơ
“em cùng với minh xa cách nhau ba năm thì có ai tới phụ trách sao?!!” Nói xong, Sắc mặt Tuyết Vi lạnh lùng, đôi tay gắt gao nắm thành nắm tay.

Từ trước đến nay cô không phải là nhân vật thánh mẫu gì, còn không đến mức không so đo hiềm khích trước đây đến nổi không nhớ rõ cừu hận này đó!!

“Đầu tiên, mẹ em chết cùng chị không quan hệ; đến nỗi con của em chết, cũng là vì em khó sinh mới đưa đến nó tử vong; mà em cùng minh xa cách, đó là bởi vì các người không tín nhiệm lẫn nhau, nếu tín nhiệm, thì làm sao chịu không nổi chị châm ngòi?” Tuyết Khả Duy nói đường hoàng, dường như đem hết thảy tội nghiệt đều rửa sạch sạch sẽ.

Tuyết Vi cười dữ tợn nghiến răng: “Chị cả, nhưng thật ra chị trốn tránh trách nhiệm không còn một mảnh. Năm đó, nếu chị không đuổi giết em, em sẽ khó sinh sao? Còn nữa…… em thật muốn biết chồng của chị cả có bao nhiêu tín nhiệm chị, nếu em cũng dùng chiêu số của chị tới châm ngòi quan hệ giữa vợ chồng chị cả, thật ra em thật muốn nhìn xem, cảm tình các người chịu đựng được khảo nghiệm sao!?”

“A, vậy em cứ việc đi thử thì sẽ biết ……” Tuyết Khả Duy bày ra một tư thái hoàn toàn không ngại, nhún vai.

Muốn Nói, đây hẳn là lần thứ ba Tuyết Vi cùng Tuyết Khả Duy chính diện giao phong.

Lần đầu tiên là bốn năm trước, Tuyết Khả Duy vì chuyện Tuyết Phỉ Nhi tới tìm cô, khi đó, tư thái Tuyết Khả Duy có thể nói là một người cao lạnh, thật làm người ta tìm không ra nhược điểm gì.

Lần thứ hai chính là cô hoàn toàn bị loại trừ một lần. Tuyết Khả Duy thận trọng từng bước, bộ dáng khống chế toàn cục càng là không cần phải nói.

Đến nỗi lần thứ ba…… Chính là bây giờ!

Mặc dù Tuyết Vi ‘ trùng sinh ’ trở về, cô như cũ ở trên mặt Tuyết Khả Duy tìm không thấy một tia sợ hãi. Thơ_Thơ_ddlqd

Cho dù Tuyết Vĩ Quốc, Địch Mạn Lị đều có lo lắng, chẳng lẽ Tuyết Khả Duy thật một chút đều không sợ cô bây giờ sao?

Nếu là người nên có nhược điểm tồn tại mới đúng, Tuyết Khả Duy không có khả năng cường đại đến mức một chút nhược điểm đều không có, Vĩnh viễn là nắm chắc thắng lợi như vậy!

Nghĩ, Tuyết Vi lạnh lùng mắt dần dần tối sầm xuống dưới……

“Tuyết Vi, kỳ thật, có đôi lúc có thể tồn tại chính là một chuyện đáng phải cảm ơn, nếu chị là em, chị căn bản sẽ không trở về, càng thêm không nghĩ báo thù.”

“em đã là kẻ thua, cho dù trở mình, em như cũ là kẻ thua! Đây là số mệnh chú định! Tựa như mệnh Phỉ Nhi chú định vĩnh viễn không thắng được em, mà em…… Cũng mệnh chú định vĩnh viễn…… Không thắng được chị!!”

Tuyên ngôn tượng trưng vương giả rơi xuống, Tuyết Khả Duy cười lạnh, bế lên con trai ngồi ở ghế em bé liền phải rời đi……

“Chị cả.” Mắt phượng Tuyết Vi chợt lóe, đưa lưng về phía Tuyết Khả Duy âm thanh lạnh lùng nói: “Ba năm trước đây, thua chính là chị, bởi vì cuối cùng…… Là em thắng lòng của Minh!!!”

Lời nói này giống như là đao nhọn chọc vào tim Tuyết Khả Duy.

Cô không phủ nhận, ba năm trước đây mọi âm mưu bất quá chính là vì thắng được lòng của Hoàng Phủ Minh mà thôi.

Cho dù Tuyết Vi chết giả; Cho dù Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh chia lìa, cuối cùng cô cũng không có được lòng của Hoàng Phủ Minh cũng liền giống với……
Thua!

Không có bất luận từ gì dư thừa vô nghĩa, Tuyết Khả Duy ôm đứa trẻ cũng không quay đầu lại rời đi…… Thơ_Thơ_ddlqd

‘ chị cả, ba năm trước đây, thua chính là chị, bởi vì cuối cùng…… Là em thắng lòng của Minh ……’ một đường rời đi cửa hàng bách hóa, bên tai Tuyết Khả Duy như cũ không ngừng quanh quẩn lời của Tuyết Vi trước khi chia tay.

“Đúng…… tôi thua……”

“Các người lại về tới điểm bắt đầu, mà tôi lại trở thành tội nhân thiên cổ trong lòng Hoàng Phủ Minh.”

“tôi đã không làm gì được các người, mà tôi có thể làm……”

“Chính là kêu các người…… Vĩnh viễn đừng nghĩ chân chính ở bên nhau!!!” Trước mắt, chiếc xe kia dần dần bị hình ảnh Hoàng Phủ Minh và Tuyết Vi nắm tay cười vui thủ tiêu.

Nói cô chân chính buông xuống tình cảm đối với Hoàng Phủ Minh sao? Nơi nào đơn giản như vậy!

Nếu Tuyết Vi không trở lại, có lẽ cô thật sự buông xuống. Mà khi nhìn thấy Tuyết Vi và Hoàng Phủ Minh một lần nữa tốt đẹp ở bên nhau, nội tâm cô căm hận dường như lại cuồn cuộn vô số lần……

‘ két……’

Thời điểm lướt qua đường cái, một chiếc xe hơi đột nhiên dừng ở trước người Tuyết Khả Duy.

Còn không đợi cô phản ứng lại đây……

Trên xe ‘ bá bá bá……’ xuống sáu, bảy hắc y nhân.

“Các người……?!”

Chần chờ, mấy hắc y nhân kia ngang ngược đoạt lấy đứa trẻ trong lòng ngực Tuyết Khả Duy.

“Không…… trả con lại cho tôi!!!” Cô gắt gao cùng mấy người kia tranh đoạt, nhưng như cũ không địch lại mấy người cậy mạnh.

Vài tên hắc y nhân đẩy Tuyết Khả Duy đang lôi kéo ra, ôm đứa trẻ liền lái xe nghênh ngang mà đi…… Thơ_Thơ_ddlqd

Nhà họ Hoàng Phủ.

Phòng khách to như vậy không khí lắng đọng, Hoàng Phủ Dương Vinh, Dạ Phi Nhã Lệ mặt xám như tro tàn ngồi song song ở trên sô pha.

Phải biết rằng, Hoàng Phủ Dương Vinh đã 64 tuổi, mong ngôi sao, mong ánh trăng rốt cuộc mong tới cháu trai này, vậy mà đột nhiên bị bắt cóc, này quả thực là muốn mạng già của ông.

“Ô……” Tuyết Khả Duy ở một bên từ khi trở về liền khóc không ngừng.

Chọc Hoàng Phủ Dương Vinh càng thêm phiền lòng: “Khả Duy! Khóc lóc có ích lợi gì? Con thông báo Sâm nhi bọn họ chưa?”

“vâng…… Đã…… Đã thông báo.” Tuyết Khả Duy lau hai hàng nước mắt, cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào trong lòng.

Lúc này, ba anh em từ bộ đội vội vã chạy về Nhà họ Hoàng Phủ chân trước sau tiến vào đại sảnh.

“Phát sinh chuyện gì?!!” Hoàng Phủ Sâm vừa tiến vào liền đầy mặt nôn nóng.

“Sâm…… Thực xin lỗi…… Là em không có chiếu cố được Đỉnh Đỉnh, mới dẫn đến Đỉnh Đỉnh bị người bắt cóc……” Tuyết Khả Duy đau khổ gục ở trong lòng ngực anh, nước mắt rơi như mưa.

“Đỉnh Đỉnh bị người ta bắt cóc? Làm sao có người dám…… Dám bắt cóc đứa trẻ của Nhà họ Hoàng Phủ chúng ta?!”

Muốn nói việc này cũng thật kỳ quặc.

Y theo địa vị Nhà họ Hoàng Phủ ở hoàng thành thì không người nào dám động, dám can đảm bắt cóc con nối dõi của Nhà họ Hoàng Phủ cũng giống với ngồi chờ ‘ mãn môn xử trảm. ’

Hoàng Phủ Nguyệt mưu phong chợt lóe, theo bản năng cùng Hoàng Phủ Minh trao đổi một ánh mắt, hai người im lặng không lên tiếng đứng ở một bên, trầm tư lên……

“Khả Duy, em trước bình tĩnh một chút, nói, hôm nay em đi qua nơi nào, đã làm cái gì?” Thơ_Thơ_ddlqd

“Ô…… em cái gì cũng chưa làm, sau khi rời giường, em liền hẹn Em ba của em gặp mặt ở công ty bách hóa bạc thái. Kết quả, sau khi em cùng Em ba của em chia tay, Đỉnh Đỉnh…… Đỉnh Đỉnh liền bị bắt cóc!”

Lời này, lần thứ hai dẫn tới Hoàng Phủ Nguyệt và Hoàng Phủ Minh một bên bốn mắt tương giao, lời nói này hiển nhiên là……

“Nhất định là người phụ nữ kia làm, nhất định là người phụ nữ kia bắt cóc Đỉnh Đỉnh!”

Liền biết sẽ là như thế.

Hoàng Phủ Minh vẫn luôn trầm mặc mắt nghiêm khắc trầm xuống, âm lạnh nói: “Anh cả, anh có chứng cứ gì nói là vợ của em bắt cóc Đỉnh Đỉnh?!!”

“Chứng cứ? Chẳng lẽ các người quên mất ở ngày Đỉnh Đỉnh đầy tháng, người phụ nữ kia suýt nữa muốn ngã chết Đỉnh Đỉnh sao? Hơn nữa, cô ta còn nói cái gì muốn độc chết Đỉnh Đỉnh?!!”

“Nha…… Đừng nói chuyện này không có khả năng là Tuyết Vi làm, cho dù là Tuyết Vi làm, anh cả, anh làm sao không nghĩ, vì sao Tuyết Vi muốn làm như vậy?” Hoàng Phủ Nguyệt cũng không cách nào im lặng tiếp, nói thẳng không cố kỵ châm chọc hai vợ chồng Tuyết Khả Duy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.