Diễm Hoàng Sủng Thê

Chương 92: Kết thúc




*3h chiều:

Những đám mây mỏng bồng bềnh nhẹ trôi trên bầy trời, phía dưới có một cô bé xinh xắn ngồi cạnh cửa sổ đang... ko làm được bài tập.

-Haizz!!! sao cái bài này khó quá vậy trời- nó ngồi thểu não mãi mà ko giải được bài hệ phương trình, cầm trên tay xấp đề toán mà nó chỉ muốn vò rồi xé nát nó đi sau đó mang ra lò thiêu đốt bằng sạch.

-Linh ko hiểu chổ nào Phong chỉ cho- Phong hỏi khi thấy nó cứ gãi đầu cắn bút mãi (tội nghiệp).

-Thật hả???- mắt nó sáng rỡ- Phong chỉ cho Linh cả bài đi (trời đất).

Tại hai đứa ngồi hơi xa nên Phong kéo gế lại ngồi gần nó để tiện biểu bài, thỉnh thoảng nó lại hấp tấp cụng phải đầu Phong một cái ríu rít xin lỗi rồi lại cười tít mắt Phong thấy vậy cũng cười lại với nó. Thấy nó dễ thương quá nên Phong cũng ko nỡ trách nó cái tội vụng về, hậu đậu.

Cậu ta ngồi sau thấy nó và Phong ngồi sát nhau tình tứ rồi lại còn nhìn nhau cười cười thì mặt tối sầm lại, rõ ràng là đang tán tỉnh nhau chứ học hành gì nhìn mà ngứa mắt.

-Chép bài cho tôi- cậu ta ném quyển vở đến “BẸT” cái trước mặt nó và Phong.

-Linh đang học bài, cậu tự chép đi- Phong ném quyển vở lại bàn cậu ta.

-Cô ko chép?- cậu ta nhìn nó.

-Linh ak!!! Cậu ko phải làm vậy- Phong chặn tay nó khi thấy nó đang định với lấy quyển vở của cậu ta.

-Ko sao đâu- nó gạt tay Phong ra rồi ngoan ngoãn với lấy quyển vở chép bài cho cậu ta.

Nó biết rằng có cãi lời cậu ta cũng bằng ko, nó mà cãi lời cậu ta thì có khác gì “chim chích làm ổ trên tổ chim quạ” đâu nên thôi cứ nghe lời là tốt nhất đến khi nào cậu ta quá đáng lắm thì mới cãi lại thôi.

Chẳng hiểu cậu ta học hành kiểu gì hay cố tình ko ghi bài để bắt nó chép mà cả một đống chữ A,B,C trên bảng mà cậu ta ko ghi lấy tí.

Nó định viết xấu hay ăn bớt chữ nhưng thôi sợ cậu ta giận lắm khéo lại bắt nó chép lại từ đầu thì khổ.

Nó chép mỏi lừ cả tay gần xong thì tên Thiên quay xuống:

-Linh chép bài cho Thành ak??? Chép cho Thiên với- Thiên khuơ khuơ quyển vở trước mặt nó nói với giọng diệu ngây thơ.

-Tui cốc đầu cậu nghe Thiên!!!- nó đe dọa, Thiên liền lấy tay che đầu.

-Này nhá!!! Sao Linh chép cho mk Thành mà ko chép cho Thiên, cái này nghi lắm à nha- Thiên nhìn đểu nó.

-Nghi cái gì? Thích chết ko?- nó hếch cằm, giơ nắm đấm lên đe dọa.

-Đùa tí thôi mà- Thiên bĩu môi- Ak Linh này!!!

-Gì???

-Tan học đi ăn ko???

-Ăn á!!! Đi luôn- nhắc đến ăn là mặt nó tỉnh hẳn.

RENG...RENG...RENG>>>

Ôi lạy chúa tôi! cái thời khắc mà nó mong đợi nhất ngày đã đến, từ lúc Thiên kêu đi ăn đến giờ nó nào có học hành gì ngồi nhìn đồng hồ ko ak.

Thiên và Dũng ra nhà xe còn nó thì chạy lon ton ra cổng trường đợi hai tên đó, được lúc thì Thiên và Dũng phóng xe qua nó tấp vào một quán ăn vặt gần trường rồi vẫy nó lại, nó hí ha hí hửng chạy đến.

-Ai ăn gì gọi đi- Thiên nói.

-Bia, ốc xào sả ớt, xiên nướng. Ok- Nguyễn Ngọc Như người yêu Thiên lên tiếng.

-Thế thì mk cũng giống Như- Thiên nói.

-Mk cũng vậy- Dũng nói rồi quay sang nó- Linh ăn gì?

-Ờ..mk ăn snack khoai tây, sữa chua mít, nước cam với bánh tráng trộn (heo mờ)- nó thấy cái cô người yêu tên Thiên đó ăn uống như con trai cũng thích bắt chước lắm nhưng mà để hôm khác đi, hôm nay nó phải ăn mấy món này mới được từ hôm chuyển nhà đến giờ chưa được ăn nhớ quá rồi.

Vừa ăn nó vừa được Thiên giớ thiệu mk với cô bạn gái của cậu ấy, Như cũng rất thân thiện mấy chốc đã nói chuyện với nó vui vẻ rồi với lại cái Linh nhà mk cũng dễ gần lắm cơ.

Như hôm nọ nó cũng gặp ở công viên rồi bây giờ gặp lại cũng chẳng khác là mấy rất là xinh xắn và cá tính, đặc biệt là phong cánh ăn mặc cực ngầu làm cho nó ngưỡng mộ quá hỏng biết nó mặc giống vậy cố hợp ko???

“Mà sao cái tên Thiên đó lại tán được cái cô bạn gái xinh dữ vậy ta (tại vì người ta đẹp trai với giỏi tán gái đó bà)???”- nó nghĩ thầm, thắc mắc ghê á.

Cách chỗ nó ngồi ko xa cũng có một top học sinh (nữ) đang cùng nhau gọi món và bàn tán chuyện gì đó nói chung là liên quan đến nó.

-Chết tiệt- Hà My đập tay xuống bàn.

-Đáng ra là túm được nó rồi thế mà nó lại đi cùng Thiên và Dũng...tức chết được mà- nhỏ Mai càu nhàu.

-Hôm nay tụi mk mà túm được nó thì nó chỉ có tơi bời hoa lá- girl gì gì đó.

-Trước sau gì tao cũng cho nó một bài học, hôm bữa tát nó chưa sướng tay- nói rồi Hà My uống cạn cốc bia trên bàn trong tiếng hú hí và vỗ tay tán thưởng của mấy nhỏ bạn.

Hỏng biết sao mà Hà My với mấy nhỏ bạn của cô ta ghét nó gê á, chấn nó hai ba hôm rồi mà có túm được hôm nào! Tại vì nó toàn đi xe buýt, mà ở bến xe buýt thì đông người quá Hà My ko manh động được.

Mỗi hôm nay thấy nó đi bộ đang định lăng xăng đến túm tóc nó lôi đi thì nó lại chạy đến chỗ Thiên và Dũng => tức mà ko làm gì được…

Ôi!!! Ngồi nói chuyện với mấy thánh này mới vui làm sao…đồ ăn ở đây mới ngon làm sao nếu như ko có sự xuất hiện của...cậu ta ~.~!

Đúng là đáng ghét, đáng ghét mà...

Trời đất nó quên mất một điều là cậu ta chơi thân với Thiên và Dũng và giờ đây nó đang phải gánh chịu hậu quả do ko nhớ ra rằng cậu ta chơi thân với Thiên và Dũng.

Hỏng biết cậu ta làm cái quái gì trong trường mà bây giờ mới ra, vừa thấy cậu ta cái là Thiên/ Dũng / Như vẩy lại liền.

Nó đang ăn cốc sữa chua thấy cậu ta tiến đến mà phát sặc nhưng nếu bây giờ nó ko ăn gì thì cũng sặc ko khí, huhu thật là tội tệ khi cậu ta lại ngồi cạnh nó (thế mới đau chứ). Cậu ta vừa ngồi cái xuống thì tim nó đập thình thịch, căng thẳng và ghét cậu ta quá.

Bây giờ thì nó nói chuyện cũng ko thấy vui mà ăn cũng chẳng thấy ngon nếu như ko nói là ko nuốt nổi. Nó đổ mồ hôi lạnh ướt cả trán mong sao ăn nhanh lên còn tẩu.

Nhưng nó lại gặp phải đúng dân nhậu nên bọn nè ăn uống như rận, đồ ăn thì ko hết mấy mà bia thì xếp đầy.

Được cái là cậu ta ko quan tâm đến sự có mặt của nó, thậm chí còn ko thèm để ý đến nó xem nó như người tàn hình. Điều này làm nó rõ mừng nhưng rồi cũng cảm thấy khó chịu, nó ghét bị ai ngó lơ như vậy.

GHÉT QUÁ, GHÉT QUÁ, GHÉT QUÁ...Á Á Á>>>!!

Nếu cậu ta thích thì nó sẽ chiều nó cũng ứ thèm nhá! Mặt lạnh thì mặt lạnh hứ.

Cuối cùng thì nó cũng được giải thoát sau khi mẹ Dũng gọi điện kêu Dũng về vì trời cũng đã tối rồi. Nếu như còn ở với bama thì nó ko dám về trễ vậy đâu.

Nhưng ko có nghĩa ra về là nó được giải thoát.

-Linh về đường nào?- Thiên hỏi nó.

-Ak…mk thuê phòng trọ nhà bác Liên!

-Thế ak?- Thiên liếc xéo sang cậu ta- Vậy thì cùng đường với Thành rồi- Thiên cười nham hiểm.

-Thôi, thôi tui đi bộ- nó xua xua tay, nó thà đi bộ còn hơn là ngồi xe cậu ta.

-Lên xe- cậu ta ra lệnh.

Nó hỏng muốn ngồi xe cậu ta một tí nào nên bèn đưa ánh mắt cầu cứu về phía Thiên và Dũng nhưng Thiên thì có trọng trách cao cả là đưa vợ iu về nhà còn Dũng thì ko cùng đường với nó.

Haizz dù ko muốn nhưng nó còn lựa chọn nào khác sao?

-Cô ở phòng nào?- cậu ta hờ hững hỏi nó, nếu ko vì muốn biết nó ở đâu thì cậu ta cũng ko rãnh mà đưa nó về mặc dù cậu ta đi qua khu nhà trọ này.

-Hỏi làm chi?- nó nghĩ ko cho cậu ta biết nó ở đâu là tốt nhất.

-Nói!!!- cậu ta ra lệnh.

-Tầng 3.

-Tôi hỏi phòng nào!

-Phòng ngoài cùng bên trái- nó nói mà cái mặt nhăn nhó ko tả nổi, còn cậu ta trả lời nó bằng cách phóng vụt xe đi.

*6:00 PM

Cứ ngỡ rằng mk nấu ăn ngon lắm nhưng thật ra thì ko thể dở hơn được nữa, nó chưa bao giờ cảm thấy việc nấu nướng lại trở nên khó khăn như bây giờ.

Hôm bữa nó nếm thử mấy món mama dạy nó nấu thấy ngon lắm cơ mà sao hôm nay nó làm y hệt vậy mà nếm thử chả ra làm sao cả.

Có lẽ vì nó cho nhiều bột ngọt quá hay là nấu chín quá, nhưng ko có ai ở đây chỉ bảo cho nó, nó thật sự ko biết phải làm cách nào để có một bữa ăn trọn vẹn.

Cá rán thì cháy khét lẹt, thịt sườn thì ngọt quá (ko nuốt nổi) được mỗi cái khâu cắm cơm là đơn giản nhất mà nó cũng quên nhận nút haizz…

Thôi thì để rút kinh ngiệm lần sau vậy, còn bây giờ thì phải ra tiệm ăn nhanh kiếm cái gì lót dạ.

Tít...tít...

Điện thoại báo có tin nhắn nó liền mở ra xem.

-Tối nay đi công viên ko?- from Thiên.

-Có có(*.*)!- from Linh, nó hí hửng.

-Tối Thiên sang đón!

-Ok.

*8:00 PM

Ánh trăng lên cao soi sáng khắp mọi nơi, những làn gió miên man lại tràn về.

Nó xuất hện với một bộ đồ năng động là áo phông màu xanh nước biển có chữ “S” to đùng phía trước (áo siêu nhân đó) kết hợp với quần jean ngắn (đùi) có dây (yếm) và đôi dày bánh mì màu trắng sữa.

Tóc thì được búi cao rồi quấn tròn lại cùng khuôn mặt baby luôn nở nụ cười tươi rói trông nó bây giờ mới xinh xắn làm sao.

Nhưng khuôn mặt baby nó lại nhanh chóng xụ xuống khi nhìn thấy tên Thiên, nguyên nhân là do Thiên ko đi 1 mk mà có cả Như nữa thế thì ai sẽ lai nó đến công viên đây?

“Ya...cái tên Thiên nè...3 người mà có một cái xe thì đi làm sao? Chẵng nhẽ lại tấp 3”- nó rủa thầm Thiên.

-Giờ đi làm sao đây?- nó hỏi, vừa dứt lời thì cậu ta phóng xe đến. Thấy cậu ta Thiên liền vẫy lại.

-Linh ngồi cùng Thành đi- Thiên hất cằm về phía cậu ta, cậu ta thì vẫn làm mặt lạnh ko nói gì.

-Hả...!- nó “hả” trong lòng mà ko dám thốt ra sợ cậu ta nghe thấy lại phóng đi mất, nếu là bình thường thì nó đã quay về phòng trọ rồi. Nhưng lúc nãy nó đã trót nhắn tin cho Hồng dog là hôm nay nó đến “Para” chơi nên kêu Hồng dog đợi nó, lỡ rồi thì biết làm sao giờ thôi thì đành vậy thôi...

-Nhanh lên Dũng đang đợi bọn mk đó- Thiên hối khi thấy nó cứ đần người ra.

-À...ờ!!!- nó ko biết nói gì chỉ à à, ờ ờ cho có rồi nhắt lên xe cậu ta.

Đi một đoạn đến cổng trường thì thấy một top thanh niên có cả Dũng đang chống xe ở đó, thấy của cậu ta và Thiên tiến đến thì ai nấy cũng lên xe khởi động máy rồi phóng vụt đi.

Bọn nè toàn là học sinh trường “Dream Blue” chắc tụ tập lại đi cùng cho vui nhưng xe nào cũng cứ một thằng một con cặp kè (trừ Dũng).

Bọn học sinh ở trường này bắt đầu hay dến công viên ở thị trấn của nó từ hồi công viên được mở rộng. Một là nó lơn hơn những công viên khác, hai là công viên ở thị trấn này vừa xa lại vừa nhỏ tội gì ko đi “”.

-Đua ko?- Thiên hỏi với giọng điệu thách thức, hôm nay ai cũng đi mô tô nên Thiên đưa ra đề nghị.

-Ok- cả đám đồng thanh trừ cậu ta, ở lớp thì nói nó đủ điều mà từ chiều đến giờ lại kiệm lời như thế.

Grưn n n....Grưn n n...

Không ai nói ai câu nào cả 6 chiếc mô tô đều vụt đi theo gió với vận tốc ánh sáng mà ko tên nào có mũ bảo hiểm, có phải là quá mạo hiểm ko hay chỉ là phút bồng bột của tuổi trẻ.

-Á...Á...Á!!!- nó la hét dữ dội trong hoảng loạn nhưng những gì nó hét ra đều bị lạc đi trong gió.

Xe lăn bánh quá nhanh, quá đáng sợ nó chẳng biết làm gì ngoài việc nhắm tịt mắt và ôm thật chặt lấy cậu ta mặt thì xanh như đít nhái.

Đây là phản xạ tự nhiên của con người nhưng ko biết cậu ta có coi là nó đang lợi dụng ko ta? Nếu cậu ta nghĩ vậy thật thì nó hỏng biết giấu mặt đi đâu nữa chắc tự đào hố chôn mk quá.

Bây giờ thì cậu ta đang tạm thời dẫn đầu, cũng khá đẳng cấp đấy có lẽ là đân đua xe rồi...làm nó cũng có chút xuyến xao. Con gái hay bị rung động bởi những người con trai mạnh mẽ và có chút tài lẻ ví dụ như đua xe vậy lém, nó cũng ko ngoại lệ ôm người ta chặt thế cơ mà hì.

Đi được một lúc rồi nên nó cũng bắt đầu quen dần với cảm giác mạnh, ko sợ hãi như ban nãy nữa mà đã bắt dầu nới lỏng vòng tay đang ôm cậu ta và mở he hé mắt rồi mở to dần.

Quay sang bên cạnh thì thấy Thiên vừa phóng lên đi ngang tầm nó và cậu ta rồi vượt lên trước cái mặt thì hả hê thấy sợ chắc đang lai bạn gái nên cũng muốn thể hiện mk một chút (nhiều chút thì có).

Cậu ta nhếch mép nở một nụ cười nhạt rồi lên dây cót phóng đi nhanh hơn. Cậu ta và Thiên cứ giằng co nhau dành ngôi nhất nhìn mãi cuối cùng thì Thiên cũng phải chịu thua và nhường vị trí đứng dầu cho cậu ta, đẳng cấp đã quá rõ rệt khi xe của cậu ta phóng đi vun vút bỏ lại Thiên và một đám nhí nhố phía sau.

Cậu ta vượt qua xe Thiên mà nó cứ ngỡ là mk đăng quang ý, cảm nhận cả thế giớ ở phía sau mk thật là vui quá đi.

Nó cảm thấy thích thú dần đều với cái vận tốc bàn thờ này, bắt đầu koi còn sợ hãi nữa mà thay vào đó là một cảm giác thích thú. Hai tay bắt đầu thả lỏng ngước mặt lên trời và cảm nhận như đang hòa cùng làn gió.

Kết quả thì khỏi bàn cậu ta và nó là người đến công viên nhanh nhất, nó tiếp đất mà chao đảo nhưng ko sao cái quan trọng là nó và cậu ta đã chiến thắng (nó ảo tưởng đó có mỗi cậu ta thắng thôi).

Giờ nó lại thích được đi nhanh như vậy nữa cơ đang sướng mà lại phải dừng, nó là người ngồi sau mà còn vui hơn cả cậu ta nữa ý, cứ như là nó chiến thắng ko bằng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.