Diễm Hoàng Sủng Thê

Chương 6: Lấy chân tình đối đãi




Chỉ chăm sóc Hoan Hoan đang bị bệnh có một đêm mà thôi, Nam Tuệ liền ngã bệnh, cô quả thực không dám tin sức đề kháng của mình lại kém như vậy. Cô đưa tay lên sờ trán, không giống như bị sốt, nhưng là nhiệt kế lại hiện nhiệt độ cao hơn bình thường, tới 37.8 độ xác minh cô đã bị sốt. Cô cảm thấy cổ họng rất đau. Xem ra cô đã bị lây bệnh cảm mạo, thực sự là phiền phức!

Nam Tuệ nhìn đồng hồ, đã 8 giờ rồi, chồng cô cũng sắp chuẩn bị đi làm. Anh ấy có thói quen cứ 8 giờ 40 phút mới bắt đầu xuất môn, thời gian đó có thể tránh được tắc đường, lại sẽ không quá muộn khi tới công ti đi làm.

Nói cách khác cô chỉ cần cẩn thận không để ông xã của cô biết được cô phát sốt, nếu không anh sẽ rất lo lắng cho cô, thậm chí vì chăm sóc cô mà anh sẽ xin phép nghỉ một ngày ở nhà. Đối với tính cách của anh, anh thực sự có thể làm như vậy.

Hoan Hoan lại đang ngủ, tối hôm qua con bé lại phát sốt một lần nữa, ngủ không yên giấc. Mãi cho tới hai giờ sáng mới bắt đầu ngủ ngon, vừa rồi mới tỉnh lại vì đói bụng, ăn xong thức ăn Hứa tẩu chuẩn bị cho, con bé lại ngủ thiếp đi. Có điều, so với ngày hôm qua con bé đã khá hơn, cũng không tái phát sốt, cô có thể yên tâm hơn rồi.

Vấn đề hiện tại nằm ở chính cô nha.

Đi ra khỏi phòng của Hoan Hoan, thật cẩn thận đóng cửa phòng nhẹ nhàng, cô đi xuống phòng bếp lấy nước uống.

Không biết hiện tại uống nhiều nước có hữu hiệu hay không? Nhưng ít nhất nó có thể giúp cô cầm cự đến lúc ông xã của cô đi làm, phải không?

“Phu nhân, tối hôm qua cô không ngủ sao? Bữa sáng tôi chuẩn bị tốt lắm, cô ăn một chút rồi trở về phòng ngủ một giấc đi, Hoan Hoan có tôi trông chừng được rồi, cô yên tâm.” Hứa tẩu vừa thấy cô đi vào phòng bếp lập tức nhìn cô nói.

“Được.” Cô gật đầu đáp, nhưng lại nghĩ thầm, chờ ông xã đi làm rồi cô mới ngủ. Cô không thể đem bệnh độc lây bệnh cho anh được.

“Vậy cô mau ăn đi.” Hứa tẩu thúc giục nói. Cô lại gật đầu, nhưng là nói thật, cô không muốn ăn bất cứ cái gì, hiện tại rốt cục có thể hiểu được tâm trạng tối qua của Hoan Hoan cái gì cũng không muốn ăn. Nhưng mà không ăn cũng không được, nếu không ăn sẽ làm Hứa tẩu hoài nghi, hơn nữa không ăn cô sẽ không có lí do để ở lại phòng bếp, cô muốn tránh phải hôn chào ông xã trước khi đi làm

Có Hứa tẩu ở bên cạnh, chắc anh sẽ không làm như vậy?

Hy vọng như thế.

“Hóa ra em ở đây.”

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.

Trử Lực Ngự nhanh chóng đi đến gần Nam Tuệ, chuyện thứ nhất chính là cúi đầu định cấp bà xã một cái hôn buổi sáng sớm, nhưng mà cô ấy lại lấy tay che cái miệng.

“Hứa tẩu đang ở đây.” Cô thấp giọng nhắc nhở.

“Hứa tẩu đã thành thói quen.” Anh kéo tay của cô ra, thấp giọng nói, lại cúi đầu định hôn cô, không nghĩ tới cô lại lấy tay bịt miệng anh lại.

“Không được.” Nam Tuệ nói.

“Vì sao không được?” Anh cầm lấy tay cô.

“Hứa tẩu đang ở đây.” Cô lại lấy Hứa tẩu làm lá chắn.

“Được rồi.” Anh nói, tiếp theo quay đầu nói: “Hứa tẩu, có thể phiền dì rời đi một chút?”

“Không được!” Nam Tuệ át chế không được trùng khẩu kêu, lập tức cảm giác yết hầu truyền đến một trận thiêu chước bàn đau đớn, hắn nhịn không được sắt súc một chút.

“Làm sao vậy?” Trử Lực Ngự mẫn cảm lập tức hỏi.

“Không có việc gì.” Giọng nói của cô khàn khàn.

“Giọng nói của em sao lại như vậy? Chẳng lẽ bị Hoan Hoan lây bệnh cảm mạo?” Anh siêu cấp mẫn cảm hỏi.

“Không―” Cô còn chưa kịp nói hết câu, cảm giác được bàn tay của anh đặt trên trán cô.

“Em phát sốt rồi.” Anh nhanh chóng nói, biểu tình trên mặt cũng trở nên nghiêm túc, “Em phải đi khám bác sĩ.” Anh quyết định.

Việc đã đến nước này, Nam Tuệ biết không lừa được anh, chỉ có thể ngoan ngoãn thở dài, gật đầu.

“Em ăn bữa sáng nhanh lên, trần lái xe cũng sắp đến đây.” Anh nhẹ giọng nói, “Anh giúp em ăn”

Cô đã biết ông xã sẽ nói như vậy “Không cần, em~”

“Anh giúp em ăn” Anh không để cho cô kháng nghị. “Ăn đi nào, ăn xong đổi quần áo khác, anh đưa em đến bệnh viện.”

Anh ấy đã nói như vậy, cô còn có thể nói cái gì? Chỉ có thể cầu nguyện sau khi đi khám bác sĩ về, ông xã sẽ không xin nghỉ làm để ở nhà chăm sóc cô. Nam Tuệ bất đắc dĩ nghĩ thầm.

Ăn xong bữa sáng, cô trở về phòng tắm qua, thay quần áo, lát sau, Trử Lực Ngự cũng đi theo vào phòng, đi về hướng cô, nắm lấy tay cô, khuynh thân tưởngên môi cô.

“Ê, đừng đùa! Anh muốn bị lậy bệnh cảm sao?” Cô vội vàng ngăn cản anh.

“Sức đề kháng của anh không kém như vậy.” Anh nói xong lại cúi xuống.

“Không được.” Cô kiên quyết chống cự.

“Bà xã —…”

“Không được!” Cô cự tuyệt.

Nhìn thấy vẻ mặt kiên định của cô, trong chốc lát, Trử Lực Ngự bỗng nhiên hít một hơi, lộ ra vẻ mặt đáng thương, buông tay cô ra. “Sau khi hết cảm, em xong đời.” Anh trẻ con nói. Mà cô, chính là rất muốn cười.

“Thẻ bảo hiểm y tế của em ở đâu?” Anh hỏi.

“Tại ví da.”

Anh gật đầu xoay người đi tìm cí da của cô, còn cô nhanh chóng thay quần áp thay quần áo. Đã chuẩn bị xong hết, nhưng mãi vẫn không thấy chồng cô đem thẻ bảo hiểm y tế quay trở lại.

Anh vẫn chưa tìm được ví da của cô sao?

“Ông xã? Tìm không thấy sao?” Cô đi tìm anh.

“Tìm được rồi.” Anh cất giọng trả lời, từ trong phòng nhanh chóng đi ra, sau đó đi thẳng đến cửa phòng đến. “Đi thôi.”

Cô ngạc nhiên một chút, vội vàng đuổi theo. Sao anh lại đi nhanh như vậy mà không đợi cô nha? Đi ra khỏi phòng, đi vào phòng khách, Trử Lực Ngự thấy Hứa tẩu liền mở miệng phân phó, “Dì kêu Hứa bá chuẩn bị một chút, lái xe đi cùng chúng ta, chờ phu nhân khám bác sĩ xong rồi chở cô ấy về.”

Nam Tuệ nghe vậy nhíu mày. “Sao lại phiền toái như vậy? Nếu anh không có thời gian đưa em trở về, em sẽ bắt tac-xi về nhà.”

“Vậy trực tiếp để Hứa bá đưa em đi đi.” Anh đột nhiên nói.

“Còn anh? Anh không đưa em đi sao?” Cô kinh ngạc trừng mắt nhìn anh hỏi.

“Công ti có việc, anh cần phải đi gấp.” Anh trả lời.

“Một khi đã như vậy, anh còn ở đây làm gì?” Cô nhanh chóng đi lên trước, lấy ví trên tay anh, xoay người anh về phía cửa. “Em cam đoan sẽ cùng Hứa bá đi khám bác sĩ, anh mau đi làm đi.”

Trử Lực Ngự quay đầu nhìn thật sâu vào mắt cô, vẻ mặt khó hiểu.

“Em thề.” Cô là anh đang lo lắng, vì thế một lần nữa cam đoan.

Tuy nhiên, một thời gian sau, cô mới biết lúc đó là do anh đã biết được bí mật của cô.

Chứng bệnh của Nam Tuệ giống như bệnh của Hoan Hoan, không chỉ có phát sốt, còn có đau cổ họng, ăn không ngon miệng, sau khi uống xong thuốc, cô liền ngủ một mạch, cho đến khi cảm thấy sức khỏe đã tốt hơn cô mới thức dậy, cảm giác đầu tuên là đói bụng.

Nam Tuệ đứng dậy xuống giường, đi ra khỏi phòng, lúc này mới phát hiện ngoài cửa sổ một mảnh tối đen.

Hiện tại đã mấy giờ?

Cô đi vào phòng khách, chỉ thấy Hứa tẩu đang ngồi ở sô pha, xem TV, không có chú ý tới sự xuất hiện của cô.

Cô nhìn về ohias đồng hồ treo tường, thấy đồng hồ đã điểm 10 giờ, Nam Tuệ giật mình.

“Hứa tẩu, tiên sinh còn không có trở về sao?” Cô mở miệng hỏi, thanh âm khàn khàn càng làm cho cô giật mình.

“Phu nhân, cô dậy rồi, cảm giác thế nào?” Hứa tẩu đứng dậy đi về hướng cô.

“So với buổi chiều tốt hơn nhiều. Tiên sinh còn không có trở về sao?” Cô khàn khàn hỏi.

“Tiên sinh có đánh điện thoại trở về nói đêm nay phỉa làm thêm giờ, muộn một chút mới trở về.”

“Đã mười giờ mà vẫn chưa làm xong việc sao?” Cô bất đắc dĩ nhỏ giọng than nhẹ.

“Cái gì?” Hứa tẩu nghe không rõ cô nói gì đó.

“Không có gì.” Cô lắc đầu, lại hỏi: “Hoan Hoan đâu? Đã ngủ chưa? Con bé đã tốt hơn chưa?”

“Tiểu thư tốt hơn nhiều rồi, trừ cổ họng vẫn còn đau, đã không còn gì đáng ngại, tiểu thư vừa mới ngủ.”

“Cám ơn dì, Hứa tẩu. Hôm nay nhất định dì rất mệt, vừa phải chiếu cố Hoan Hoan, vừa phải chiếu cố cháu, thật sự là vất vả.” Cô nhẹ giọng nói.

“Đừng nói như vậy.” Hứa tẩu vội vàng lắc đầu, sau đó hỏi: “Phu nhân, cô muốn ăn gì không? Tôi sẽ đi làm đồ ăn ngay. Cơm trưa cùng bữa tối cô cũng chưa ăn cái gì, bụng nhất định rất đói đúng không?”

Nam Tuệ mỉm cười, gật gật đầu.

“Cô muốn ăn cái gì?” Hứa tẩu hỏi.

“Gì cũng được, đơn giản thôi ạ. Hứa tẩu, cám ơn dì.”

Mỉm cười lắc đầu, Hứa tẩu xoay người đi xuống phòng bếp làm đồ ăn cho cô. Nam Tuệ ngồi xuống sô pha, không tự chủ được lại nhìn đồng hồ ở trên tường, sau đó do dự một chút, cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho ông xã. Di động không có ai nghe máy, cô gọi điện đến công ty, cũng không có người tiếp máy. Kỳ quái, như thế nào lại không có người nghe điện? Anh là đang trên đường về nhà hay ở đâu đây? Anh có thể hay không xảy ra chuyện gì? Không, sẽ không, anh chỉ làm thêm giờ mà thôi, cô không thể miên man suy nghĩ rồi dọa chính mình.

Lúc trước nói chuyện cùng Hứa tẩu, Hứa tẩu từng nói qua với cô, trước kia anh luôn làm việc tới mười một, mười hai giờ mới về nhà, cả ngày đều rất ít nghỉ ngơi.

Tiên sinh thực bề bộn nhiều việc, vậy mà vẫn sắp xếp thời gian để về nhà ăn cơm cùng phu nhân và tiểu thư, quả thực là kỳ tích. Cô còn nhớ rõ lúc ấy Hứa tẩu đã nói như vậy, cô vì câu nói “kỳ tích, đại kỳ tích” đã cười rất lâu.

“Phu nhân, đồ ăn đây rồi, cô muốn ăn ở phòng khách hay phòng ăn?” Hứa tẩu từ trong phòng bếp hỏi vọng ra.

“Cháu ăn ở phòng khách cũng được, còn có thể thuận tiện xem TV.” Cô mỉm cười trả lời.

“Được.” Hứa tẩu trả lời.

Nam Tuệ cầm lấy điều khiển từ xa ở trên bàn, vốn định đổi xem có chương trình gì để xem, lại đột nhiên nghĩ đến Hứa tẩu vừa rồi xem bộ phim này, cô buông điều khiển TV xuống, để nguyên kênh ban đầu.

Một lát sau, Hứa tẩu đem một bát mì và hai món ăn phụ lên.

“Đang nóng đó, ăn cẩn thận.” Hứa tẩu nhắc nhở cô.

“Cám ơn dì.” Nam Tuệ mỉm cười. Cô cúi xuống ăn, không quên cẩn thận chú ý điều Hứa tẩu vừa nhắc nhở. “Hứa tẩu, dì cùng Hứa bá đều ở đây, vậy con cái của hai người đâu?” TV chuyển sang chuyên mục quảng cáo, cô tò mò mở miệng hỏi.

Có Hứa tẩu này gia sự một thanh tráo, chử thứ lại siêu được ăn mẹ mẹ nó tiểu hài tử, nhất định thực hạnh phúc đi? Hắn nhịn không được như vậy tưởng.

“Chúng đã kết hôn và có gia đình riêng của mình.” Hứa tẩu thở dài nói.

“Đều kết hôn hết?” Nam Tuệ ngạc nhiên, ngẩng đầu lên nhìn Hứa tẩu. “Hứa tẩu, năm nay dì bao nhiêu tuổi vậy? Các con của dì đều kết hôn rồi sao?”

“Mười chín tuổi tôi lấy Hứa bá, sang năm tôi đã năm mươi hai tuổi rồi, con cái đều đã kết hôn có gì bất ngờ đâu?” Hứa tẩu cười nói.

“Cháu nghĩ nhiều lắm dì mới bốn mươi lăm mà thôi.” Nam Tuệ thật sự là kinh ngạc cực kỳ.

Nghe được chính mình được người khác nghĩ trẻ đi mấy tuổi, Hứa tẩu ha ha cười to, nhất thời rất cao hứng, chương trình phim trên TV cũng không xem, chuyên tâm cùng Nam Tuệ nói chuyện phiếm.

“Tôi đã làm bà nội nha, như thế nào có thể mới bốn mươi lăm tuổi đây? Hai năm trước con dâu đã sinh cho tôi một đứa cháu gái, nghe nói gần đây lại có bầu, con dâu tôi có bầu được ba tháng rồi.”

“Thật vậy chăng? Chúc mừng Hứa tẩu, chắc dì rất hạnh phúc?.”

“Có cái gì hạnh phúc đâu? Cũng không ở cùng một chỗ, lại không thể luôn nhìn thấy chúng, một năm tôi được thấy mặt cháu gái có mấy lần, tôi rất nhớ chúng nó.”

“Vậy vì sao dì không ở cùng với bọn họ, chẳng nhẽ là do làm việc ở đâu sao?”

“Bây giờ làm gì có đứa con nào muốn cùng cha mẹ ở cùng một chỗ? Cho dù ở cùng một chỗ, cũng rất bất tiện, toàn là cha mẹ phải phục vụ những đứa con, chứ không phải là hưởng phúc. Tôi cùng Hứa bá đã nghĩ mãi rồi, một khi đã là phục vụ người khác, không bằng lựa chọn chỗ phục vụ có thể kiếm tiền để làm, còn có thể có chút vốn gửi vào tiết kiệm cho tuổi già.” Hứa tẩu cười nói.

Nam Tuệ không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy vợ chồng có thể đồng tình như vậy, coi như cũng là một loại hạnh phúc.

Cô hi vọng lúc mình già đi, mặc kệ có con cái ở bên người hay không, Trử Lực Ngự lúc nào cũng ở bên cạnh cô giống như Hứa bá ở bên cạnh Hứa tẩu, hai người cùng năm tay đi trên một con đường.

Cô rất hy vọng.

***

Vừa tỉnh giấc, thấy vị trí bên cạnh không có người, làm Nam Tuệ không biết ông xã của mình hôm qua có về nhà ngủ hay không? Cô xuống giường, khoác thêm áo khoác rồi đi ra khỏi phòng.

Hứa tẩu đã ngủ dậy, đang bận rộn ở trong phòng bếp, các phòng khác ở trong ngôi nhà đều là tĩnh lặng, Hoan Hoan vẫn đang ngủ, Hứa bá đang tập thể dục ở ngoài sân vườn, còn người mà cô muốn tìm lại không thấy bóng dáng đâu.

Tối hôm qua, rốt cuộc ông xã của cô có trở về nhà hay không?

Tối hôm qua sau khi ăn bữa tối do Hứa tẩu chuẩn bị, tiếp đó cô phải uống thuốc. Cô muốn chờ anh đi làm về, nhưng không biết có phải là do tác dụng của thuốc hay không, mà cô đã đi ngủ từ lúc nào cũng không biết, còn không biết được ông xã của cô có về nhà hay không.

Mà ông xã của cô cũng thật là, có trở về cũng phải gọi cô dậy chứ, cả ngày không thấy đâu, một câu cũng chưa nói, anh không biết cô rất nhớ anh sao?

“Hứa tẩu.” Cô đi vào phòng bếp, nhẹ giọng kêu. Giọng nói của cô vẫn khàn khàn, nhưng là cổ họng đã không có đau như ngày hôm qua.

“Phu nhân?” Hứa tẩu kinh ngạc kêu lên, “Sao cô dậy sớm vậy?”

Cô không trả lời, chỉ hỏi “Dì có gặp ông xã của cháu không?”

“Tiên sinh không có trong phòng sao?” Hứa tẩu ngạc nhiên hỏi lại.

“Anh ấy không có ở trong phòng.” Cô lắc đầu nói, “Tối qua anh ấy có về nhà không ạ?”

“Có nha, sớm nay tôi còn nhìn thấy giầy của tiên sinh.”

“Sớm như vậy anh ấy đã đi nơi nào ?”

Hứa tẩu lộ ra vẻ mặt không hiểu.

“Không quan hệ, dì cứ làm việc đi ạ, cháu sẽ đi tìm anh ấy.”

Nam Tuệ rời khỏi phòng bếp, bắt đầu đi tìm người, phòng khách không có ai, thư phòng cũng không có ai, Hoan Hoan vẫn đang ngủ ngoan ở trong phòng, cũng không nhìn thấy anh đâu cả. Sáng sớm rốt cuộc anh chạy đi đâu rồi?

Đúng rồi, phòng khách! Chắc là anh đi làm trở về quá muộn, sợ đánh thức cô, cho nên đã đến phòng khách để ngủ rồi?

Cô lập tức xoay người hướng phòng khách đi đến, quả nhiên ở trong đó tìm được Trử Lực Ngự đang ngủ say trên giường. Nam nhân này thật là…… Nam Tuệ thở dài, thật đúng là không biết nên nói cái gì, chỉ biết lúc này trong lòng cô tràn đầy tình yêu dành cho anh. Cô thực sự rất may mắn khi đã yêu một nam nhân tốt như vậy.

Anh đang ngủ nhưng lại cau mày, không biết có phải là do công việc quá bận bịu hay không, hay là không quen ngủ tại phòng khách này.

Cô đang do dự không biết có nên gọi anh dậy hay không, để anh trở về phòng ngủ có vẻ thoải mái hơn là ngủ ở phòng khách này.

Bây giờ đã sáu giờ sáng, nếu công ty không có việc gì gọi đến, anh có thể ngủ thêm hai ba tiếng nữa mới rời giường, nếu bây giờ đánh thức anh dậy sẽ làm gián đoạn giấc ngủ của anh, không bằng để yên cho anh tiếp tục ngủ ở đây.

Cô quyết định rồi, đột nhiên nhíu nhíu mày, rồi cởi áo khoác, thật cẩn thận leo lên giường, tiến đến ôm anh ngủ. Anh luôn luôn thích ôm cô ngủ, có lẽ đây là một cách giúp anh ngủ ngon hơn.

Nằm ở bên cạnh anh, cảm nhận nhiệt độ từ cơ thể anh, hít thở không khí xung quanh anh, Nam Tuệ cảm thấy rất an tâm. Cô nhắm mắt lại, khóe miệng nở nụ cười, chui vào trong lòng anh, ngủ thiếp đi.

Thời gian dần dần trôi đi, ánh nắng mặt trời chiếu vào trong phòng. Trử Lực Ngự dần dần thức dậy sau một giấc ngủ sâu, anh mở mắt ra, cảm thấy chói mắt với ánh nắng ở trong phòng. Phòng của anh sao lại như thế, rèm che đâu? Nam Tuệ cô ấy……

Suy nghĩ dần dần nhớ lại. Cô ấy đã uống thuốc tránh thai! Có phải vì cô ấy không muốn có con với anh hay không?

Anh xoay người, muốn ngồi dậy, lại đột nhiên phát hiện cánh tay giống như có người đè nặng. Sao lại như thế? Không phải anh đang ngủ tại phòng khách sao?

Không để ý tới ánh nắng chói mắt, anh mở to mắt nhìn về một bên, sau đó thấy bà xã của anh đang gối đầu lên tay anh, ngủ say.

Sao cô ấy lại ở đây? Đây không phải là phòng khách sao?

Anh mở to mắt nhìn về phía bốn phía. Đúng vậy, đây chính là phòng khách, không phải phòng của bọn họ. Vậy vì sao cô lại ở trong này? Làm thế nào cô ấy biết được anh ở đây? Tâm tình thực phức tạp, cho dù có sử dụng hết tất cả các từ ngữ diến tả cảm xúc, đều không đủ để diễn tả tâm tình hiện tại của anh.

Cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì đây? Nói cô yêu anh, rồi lại gạt anh uống thuốc tránh thai; nói cô không thương anh, nhưng mới chỉ có một đêm anh không ngủ bên cạnh cô, cô liền tìm đến đây. Cô rốt cuộc là có yêu anh hay không?

Trử Lực Ngự nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn cô, hoàn toàn không biết nên đối xử với cô như thế nào cho phải. Cũng bởi vì anh không biết mình nên phản ứng thế nào với chuyện cô uống thuốc tránh thai, cho nên anh mới lấy lí do làm thêm giờ để về nhà muộn, thậm chí đi đến phòng khách để ngủ, tạm thời không nghĩ đối mặt với cô, không nghĩ tới…

Anh than nhẹ một tiếng, thật cẩn thận rút lại cánh tay, không nghĩ tới lại làm cô tỉnh giấc, cô từ từ mở mắt.

Thấy anh, Nam Tuệ mỉm cười, sau đó như một con mèo nhỏ chui vào trong vòng tay của anh, thì thầm nói:

“Chào buổi sáng, ông xã.”

Trử Lực Ngự thực không biết nên phản ứng như thế nào. Bình thường anh sẽ ôm chặt lấy cô, nâng mặt cô lên, sau đó hôn cô một cái chào buổi sáng, nhưng là hiện tại…… “Chào buổi sáng.” Anh chỉ có thể nói như vậy.

Nam Tuệ từ trong vòng tay của anh ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện anh không giống như mọi hôm, không hôn chào buổi sáng cô.

Việc này thực có điểm kỳ quái, tuy rằng cô đang cảm mạo, nhưng là theo tính cách của anh, tuyệt đối không có khả năng vì chuyện đó mà không hôn cô.

“Ông, anh làm sao vậy?” Cô nhịn không được, lên tiếng hỏi.

“Cái gì làm sao vậy?”

“Anh không có hôn em.”

“Hôm qua em đã nói em đang ốm nên không thể hôn mà?” Anh rất bình tĩnh nói, nhưng là bởi vì như thế mới càng khả nghi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Cô ngồi dậy đến, nhìn thẳng vào mắt anh.

Anh bỗng nhiên trầm mặc không nói gì, lại càng chứng thật của cô hoài nghi là đúng, quả thật có chuyện phát sinh.

“Ông xã?” Cô thúc giục kêu. Trử Lực Ngự vẻ mặt phức tạp nhìn cô, do dự trong chốc lát, rốt cục thở dài một tiếng, quyết định đem tất cả nói ra. “Ngày hôm qua, lúc anh giúp em lấy bảo hiểm y tế, đã nhìn thấy một thứ trong túi xách của em.” Anh nhìn thẳng cô nói

Nam Tuệ trừng mắt nhìn. “Cái gì vậy?”

“Thuốc tránh thai.”

Cô ngạc nhiên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn anh.

Úc, ông trời ơi, mấy hộp thuốc tránh thai!

Sao cô lại quên sự tồn tại của nó chứ? Vốn là định sau khi gặp nhà xuất bản, sẽ đem mấy hộp thuốc tránh thai này đến bệnh viện, kết quả là Hoan Hoan đột nhiên sinh bệnh, làm cô quên biến mất việc này.

Ông trời, khó trách ngày hôm qua anh không đưa cô đi bệnh viện, khó trách anh đột nhiên làm thêm giờ, khó trách anh lại chạy tới phòng khách để ngủ, hóa ra tất cả là do chuyện này gây ra.

“Em không muốn nói gì sao.” Anh nhìn cô hỏi.

“Đương nhiên có.” Cô nhanh chóng mở miệng, “Đó là thuốc em định đem đến bệnh viện, tại em sợ vứt linh tinh sẽ gây ô nhiễm.”

“Ý em là, em không có uống thuốc tránh thai.”Anh nhìn cô ngây người.

“Có uống, chẳng qua đã hai tháng nay rồi em không có uống.” Cô trung thực nói.

“Vì sao?”

“Bởi vì lúc trước em muốn cải thiện mối quan hệ với Hoan Hoan, cho nên em nghĩ gia đính mình chỉ có ba người là tốt rồi. Em muốn có một gia đình thực hạnh phúc, sau đó mới sinh thêm một đứa nhỏ, cho nên trước khi gia đình chúng ta có được hạnh phúc, em không muốn mang thai.” Nam Tuệ nói cho anh suy nghĩ của cô.

“Em vốn dự tính cải thiện quan hệ trong vòng nửa năm, không nghĩ tới thời gian lại kết thúc sớm như vậy, sớm biết như vậy lúc trước sẽ không mua nhiều thuốc tránh thai như vậy, thật sự là lãng phí tiền.”

Trử Lực Ngự trầm mặc nhìn cô trong chốc lát, “Em thề những gì em nói đều là sự thật?”

“Em thề.” Cô không chút do dự giơ bàn tay lên nói.

Đột nhiên anh đưa tay ra, kéo cô ngã xuống giường, xoay người đặt cô ở dưới thân của anh.

“Em thật đáng giận, hại anh suy nghĩ một ngày một đêm, nghĩ đến em không muốn sinh đứa nhỏ của anh. Em phải bồi thường tổn thất tinh thần cho anh.”

“Anh muốn bồi thường như thế nào?” Cô hỏi.

“Em nói sao?” Anh chậm rãi cúi đầu.

“Chờ một chút, em đang cảm mạo.” Cô nhanh chóng nói, đưua tay ngăn cản anh, hai tay trong nháy mắt liền bị anh chế trụ.

“Không được như vậy, ông xã, anh sẽ bị em lây bệnh đó, a~~~!” Kháng nghị không có hiệu quả, được ngăn chặn bởi một nụ hôn.

Trong phòng khách, nhiệt độ tăng cao.

Hai người, tình yêu kéo dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.