Diễm Đế Khuynh Nhan

Chương 56: Bí mật




Trải qua hành hạ ban ngày, buổi tối Phượng Thương nằm ở trong thùng gỗ tắm thuốc. Sương mù mông lung lượn vờn trong đó, nước thuốc đen nhánh không tới cổ hắn. Khuôn mặt trắng nõn như cũ, tròng mắt màu tím thâm thúy, chỉ là trong tròng mắt màu tím chứa tia thích ý, không còn vẻ u sầu trước kia nữa.

“Như Ý, để cho Cát Tường ngó chừng Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp, nếu như các nàng đối với Vương Phi bất kính, thì đừng khách khí.”

“Dạ!” Như Ý lui ra, trong phòng chỉ còn lại Tấn Mặc.

“Vương gia, công chúa hôm nay hỏi ta bệnh tình của ngươi, ta cũng không nói gì.” Tấn Mặc chế tốt dược chất nồng đặc đổ vào trong thùng gỗ, “Hai ngày này nàng có thể sẽ tự mình đến hỏi ngươi.”

“Biết rồi.” Phượng Thương híp mắt, dựa vào dọc theo thùng, như có điều suy nghĩ nhìn thân ảnh bận rộn của Tấn Mặc.

“Lúc trước, ngươi không phải là một mực gọi nàng Mộ Dung Thất Thất sao, làm sao hôm nay đổi lời thành công chúa rồi? Lúc ta hôn mê, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Đối với tính tình Tấn Mặc, Phượng Thương hiểu rõ. Lúc trước hắn đối với Mộ Dung Thất Thất thành kiến rất lớn, nhưng mà bây giờ nhắc tới Mộ Dung Thất Thất, thái độ cũng là bình thản rất nhiều, có chút ngoài dự đoán của mọi người. Nhất định là xảy ra chuyện gì, nếu không Tấn Mặc lưỡi độc miệng độc này sẽ không có biến chuyển to lớn như thế.

“Vương gia, ta đáp ứng công chúa không nói, nếu như vương gia tò mò, cũng có thể đi hỏi vương phi.”

Trong nhà, mùi thuốc rất nặng. Phượng Thương hít một hơi thật sâu, liền chậm rãi phun ra, đối với trả lời của Tấn Mặc rất là không hài lòng. Tiểu vương phi của hắn, có bí mật cùng nam nhân khác, chuyện này nghĩ như thế nào làm sao cảm thấy cũng không được tự nhiên.

“Ta chỉ có một chút thời gian không có ngó chừng, các ngươi đã có bí mật nhỏ. Tấn Mặc, ngươi thật đúng là hiểu được thừa chỗ trống mà vào a.”

Ngữ điệu của Phượng Thương, cực kỳ giống oán phu, khiến cho Tấn Mặc nổi một tầng da gà trên người.

“Vương gia, ta thật không thể nói. Hay là chờ công chúa tự mình nói cho ngươi biết đi! Chẳng qua là trải qua chuyện ngày hôm nay, bản thân ta đã cảm thấy trong lòng công chúa bắt đầu có vương gia rồi, một ít này rất đáng giá ăn mừng, cũng không uổng vương gia đối với nàng cuồng dại như vậy.”

“Được rồi! Biết ngươi muốn nói sang chuyện khác, ta không hỏi là được. Bên kia an bài như thế nào? Sẽ không phạm vào cạm bẫy gì chứ!” Phượng Thương tiếng nói vừa chuyển, nhắc tới cuộc thi tứ quốc tranh bá.

“Vương gia yên tâm! Ung Châu đều sắp xếp xong xuôi, tam quốc trừ Đông Lỗ quốc sứ đoàn còn đang trên đường đến, thì Tây kỳ quốc cùng Nam Phượng quốc đã sớm tới. Bọn họ đã được an bài ở dịch quán, hết thảy đều làm thỏa đáng. Chỉ là, cuộc thi tứ quốc tranh bá lần này cũng là cùng năm trước có chút khác biệt, có một ít giang hồ nhân sĩ tới, có thể là cao thủ. Ngày hôm qua, Quỷ nhãn ở trong thành Ung Châu phát hiện cung chủ Vô Cực Cung Triệu Lãng. . . . . .”

“A?” Nghe nói như thế, mắt Phượng Thương từ từ mở ra, khóe miệng lộ ra nụ cười như có như không, một luồng tóc đen dính trên trán của hắn, hắn nhẹ nhàng mà đem đầu tóc vuốt qua một bên, lộ ra khuôn mặt xa hoa, “Triệu Lãng? Hắn tới làm cái gì? Lão gia của hắn không phải là ở Yên kinh sao? Chẳng lẽ đã thay người mới rồi?”

Trong giọng nói của Phượng Thương có châm chọc, khiến cho trên mặt Tấn Mặc nở nụ cười, lời nói cũng càng phát ác độc, “Có lẽ là vậy! Thái tử thân thể đơn bạc, chắc không thỏa mãn được hắn, thỉnh thoảng cũng muốn thay đổi khẩu vị mới được!” “Tấn Mặc, ngươi tà ác.” Phượng Thương nở nụ cười, trong mắt cũng là trận trận lạnh lẽo.”Vô Cực Cung móng vuốt khắc thật là dài, thế nhưng đưa đến trên địa bàn của ta . . . . . . Để cho Quỷ nhãn tiếp tục theo chặt, ta không thích có người ở dưới mí mắt của ta hành động bỉ ổi độc ác.”

“Dạ!”

Giống như Tấn Mặc nói, chờ Phượng Thương ngâm thuốc tắm xong đổi quần áo sạch trở về phòng, Mộ Dung Thất Thất đã ở tại trong phòng chờ hắn. Nàng thật sự là đợi không được ngày thứ hai biết được đáp án, cho nên trực tiếp chờ ở trong phòng, suy nghĩ lập tức biết muốn rõ ràng lúc trước Phượng Thương gặp phải chuyện gì.

“Khanh Khanh, đã trễ thế này làm sao còn không đi nghỉ ngơi?”

Thấy Mộ Dung Thất Thất chống cằm, ở dưới đèn lim dim, Phượng Thương đau lòng một trận, tiến lên đem nàng ôm ở trong ngực, bàn tay to che tay nhỏ bé của nàng, hà hơi sưởi ấm cho nàng.

“Vương gia, làm sao bây giờ người mới trở về!”

Mộ Dung Thất Thất dụi dụi mắt, mới vừa rồi đợi thật lâu, có chút mệt mõi đã ngủ gật, bây giờ nhìn đến Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất tinh thần tỉnh táo, tựa vào trong lồng ngực của hắn, nghe mùi thuốc trên người hắn.

“Ha ha, Khanh Khanh chẳng lẽ là đợi không được đến đêm tân hôn, tính toán hiến thân trước?” Phượng Thương cực kỳ yêu ánh mắt u mê của Mộ Dung Thất Thất, đều dùng môi nhẹ nhàng mà quét qua mặt mày của nàng, đem nàng vây quanh ở trong ngực.

“Mới không phải vậy!”

Phượng Thương chê cười khiến cho Mộ Dung Thất Thất tỉnh táo lại, thấy trong mắt của hắn tràn đầy ý cười, Mộ Dung Thất Thất gợi lên cằm của Phượng Thương, nhìn kỹ mặt của hắn, vừa nhìn vừa than thở, “Chậc chậc, Vương gia, người lớn lên xác thực đẹp đến có thể ăn được, nếu không phải xem người hôm nay quả thật mệt nhọc, ta sẽ không ngần ngại đem người ăn sạch sẽ ! Hiện tại, chúng ta không phải là muốn nói tới một chút vấn đề của người chứ?”

“Vấn đề? Ta có vấn đề gì?” Phượng Thương tiếp tục giả vờ ngu, nhưng trong lòng ngọt giống như được ăn mật vậy. Nàng quan tâm hắn, cho nên mới vẫn chờ ở chỗ này! Tấn Mặc nói quả nhiên không sai, trong lòng của nàng hiện tại đã có hắn, cho nên mới để ý như vậy.

“Không cho giả bộ ngu, không cho nói sang chuyện khác, ta muốn biết là ai hại chàng!” Mộ Dung Thất Thất vẻ mặt trở nên nghiêm túc lên, nhận thức thật tình thật không ngó chừng đôi mắt phượng mị hoặc kia của Phượng Thương, “Một năm một mười mà đem vấn đề thân thể của chàng cùng nguyên nhân nói cho ta biết! Không cho giấu diếm! Nếu không ….”

“Nếu không như thế nào?” Thường thấy bộ dáng Mộ Dung Thất Thất ôn nhu thuận theo, thật tình như vậy, cũng là lần đầu tiên Phượng Thương thấy.

Thấy Phượng Thương còn muốn giả bộ hồ đồ, còn muốn gạt mình, Mộ Dung Thất Thất chống cằm, nụ cười ngọt, “Nghe nói cuộc thi tứ quốc tranh bá, sẽ đến rất nhiều người dễ nhìn, cũng không biết là thật hay giả, đến lúc đó ta xem có người vừa mắt hay không thuận mắt . . . . . .”

“Ta nói!” Không đợi Mộ Dung Thất Thất nói xong, Phượng Thương lập tức tước vũ khí đầu hàng:”Khanh Khanh là của ta! Chỉ có thể nhìn một mình ta, không cho nhìn người khác!”

“Tốt! Vậy thì nói cho ta biết, rốt cuộc, là ai đem chàng hại thành như vậy!” Vừa nghĩ tới bộ dáng ban ngày của Phượng Thương, còn có chút ít độc trên người hắn, con ngươi Mộ Dung Thất Thất liền rét lạnh mấy phần. Lòng dạ người hại Phượng Thương độc ác như thế, sau khi tìm được, nhất định phải đem hắn thiên đao vạn quả, muốn đem nỗi khổ ngàn lần vạn lần của Phượng Thương trả lại cho đối phương!

“Thai độc, ta không rõ ràng lắm, nhưng hàn độc cùng cổ độc ta biết, chuyện là như vậy.” Phượng Thương nắm cả Mộ Dung Thất Thất, tiếng nói ôn nhu lộ ra thanh lương.

Thì ra là, mười lăm năm trước trong một trận đánh ở Nhạn Đãng sơn, Phượng Thương cũng đi theo cha mẹ. Đêm đó, Phượng Tà chiến bại, quân đội Tây kỳ quốc vào thành sát thương cướp đoạt, Phượng Tà mang theo thê nhi dưới sự hộ tống của ưng kỵ chuẩn bị rời đi, lại không nghĩ đến trên đường có người bỏ thuốc trong đồ ăn, hôn mê mọi người. Chờ Phượng Thương tỉnh lại lần nữa, là ở trong thành, bốn phía cũng là biển lửa mịt mờ.

“Lúc ta tỉnh lại lần nữa, đã ở trong hồ bang của Nhạn Đãng sơn, là bị cái lạnh thấu xương của nước hồ làm tỉnh lại. Rong tảo dưới đáy hồ trói hai chân của ta, không thể động đậy. Cho đến năm ngày sau, ta mới bị người cứu lên.”

Thanh âm của Phượng Thương vô cùng chậm chạp, hắn không có miêu tả thảm thiết của đại hỏa hỏa hoạn trong thành, cũng không có miêu tả thảm trạng trong hồ băng, chỉ là dùng ngữ điệu bình thản đem sự thật nói ra. Dưới núi Nhạn Đãng hồ Băng, Mộ Dung Thất Thất nghe nói qua. Đó là một hồ băng lạnh ngàn năm, quanh năm rét lạnh thấu xương. Mười lăm năm trước Phượng Thương bất quá mười tuổi, thế nhưng ở trong hồ Băng ngây người năm ngày năm đêm! Đây là một hài tử có thể thừa nhận sao!

Nghĩ như vậy, Mộ Dung Thất Thất ngược lại đem Phượng Thương ôm vào trong ngực, “Không có chuyện gì rồi, Đều đã qua! Không có chuyện gì…”

Mộ Dung Thất Thất giống như đang dỗ hài tử, khiến cho tâm của Phượng Thương ấm áp lên.”Khanh Khanh, ta không sao, đã qua nhiều năm như vậy, ta sớm đã thành thói quen.”

“Vậy cổ thì sao? Là ai hạ?”

“Không biết.” Phượng Thương lắc đầu, “Hồi kinh không bao lâu, ta liền trúng cổ. Hoàng thượng mời thái y tới chữa trị, kết quả nói là mẫu tử cổ, chỉ có thể tìm được mẫu cổ mới có thể đem cổ này lôi ra ngoài. Chẳng qua là, ta tìm nhiều năm như vậy, cũng không biết mẫu cổ ở nơi nào, ước chừng là ở trong tay người hạ cổ!”

Biết được chuyện từ đầu đến cuối, Mộ Dung Thất Thất cau mày, “Vương gia, theo như chàng nói vậy, Đại tướng quân Phượng Tà cùng Minh Nguyệt công chúa chưa chắc là tự sát. Có thể đến gần thức ăn đồ uống của các người, hơn nữa hạ độc ngất các người, hẳn là người thân cận, là người mình! Nhưng mà, người mình tại sao phải làm như vậy? Sau lưng rốt cuộc là người nào sai sử?”

Mộ Dung Thất Thất thoáng chỉ ra vấn đề mấu chốt, Phượng Thương nhéo lỗ mũi của Mộ Dung Thất Thất .

“Nàng so sánh với bộ khoái còn lợi hại hơn? Ngày đó người bên cạnh đi theo cha mẹ ta toàn bộ bị giết, trừ cung nữ Thải Hoa đi theo mẫu thân của ta hai mươi năm, nàng mất tích…”

Thì ra là như vậy! Quả nhiên là người bên cạnh! Mộ Dung Thất Thất bừng tỉnh đại ngộ, nhưng vấn đề mới lại khiến nàng nghi hoặc, “Vậy Thải Hoa đâu? Có bắt được không? Có nhận tội không? Thủ phạm thật phía sau màn là ai? Tại sao phía ngoài truyền lưu cũng không phải như vậy?”

Mộ Dung Thất Thất đem một đám vấn đề ném choPhượng Thương, khiến cho hắn có chút đáp ứng không xuể: “Ta cũng vậy hoài nghi là Thải Hoa, nhưng tìm nhiều năm như vậy, cũng không có tìm được nàng. Về phần sau tại sao lại truyền thành như vậy, là bởi vì bọn hắn trong đám phế tích bị thiêu đốt phát hiện di thể của cha mẹ ta. Phụ thân đang trong tư thế mổ bụng tự sát, mẫu thân, đã bị đốt thành tro bụi rồi, cho nên mới phải nói phụ thân ta là thẹn với Bắc Chu tự sát, mẫu thân tự vận theo chồng. . . . . .”

“Dĩ nhiên là như vậy.”

Từ trong miệng Phượng Thương nghe được chuyện năm đó, Mộ Dung Thất Thất có thể tưởng tượng ra cái thảm trạng này, tay ôm Phượng Thương cũng càng khẩn trương hơn. Nơi này thế nhưng phát sinh nhiều chuyện tình như vậy!

“Vương gia, chàng có nói với hoàng thượng chuyện về cha mẹ chàng hay không? Tại sao không mời hoàng thượng tra tìm hung thủ?”

“Ta hồi kinh bệnh nặng một hồi, sau lại một mực an dưỡng ở trong phủ. Chờ lúc ta có thể đứng dậy được, cha mẹ ta đã chết đi bởi vì hoàng thượng đã chiêu cáo thiên hạ, ta một hài tử mười tuổi đưa ra lời nói…, sẽ không có người tin tưởng . Hơn nữa đây là chuyện của mình ta, ta muốn tự mình bắt được hung thủ!”

Đúng vậy a, khi đó Phượng Thương mới mười tuổi! Mười tuổi sẽ phải thừa nhận phụ mẫu đều mất, còn muốn thừa nhận hàn độc cùng cổ độc, điều này cần dũng khí lớn tới bực nào mới có thể kiên trì tiếp tục đây!

“Vương gia, chuyện đã qua, hãy để cho nó theo gió trôi đi! Từ giờ trở đi, ta sẽ ở bên cạnh chàng, cùng chàng đối mặt với mọi chuyện cần thiết!” Mộ Dung Thất Thất chủ động nắm chặt mười ngón tay của Phượng Thương: “Chúng ta cùng nhau báo thù cho Đại tướng quân cùng công chúa Minh Nguyệt, đem người ở phía sau tấm màn đen kia bắt lấy”

Lúc này, trên người Mộ Dung Thất Thất phát ra tia sáng kiên định, khiến cho Phượng Thương híp mắt nói:”Tốt!” Phượng Thương nắm chặc tay, ánh mắt cũng trở nên kiên định . . . . . .

Ung Châu, là một châu quận thuộc bốn châu ở phía Bắc, giáp giới với Đông lỗ, Nam Phượng, Tây kỳ. Gần đây, bởi vì cuộc thi tứ quốc tranh bá, Ung Châu trở nên náo nhiệt. Sáng sớm, Ung Châu Thái Thú Mạnh Thiên Kỳ liền suất lĩnh đám người chờ ở cửa thành, bởi vì hôm nay Nam Lân vương Phượng Thương dẫn dắt sứ đoàn Bắc Chu quốc tới.

Đợi đến buổi trưa, đoàn xe rốt cục xuất hiện. Mạnh Thiên Kỳ đi tới ngoài xe ngựa của Phượng Thương cung kính hành lễ: “Hạ quan tham kiến Vương gia!”

“Đứng lên đi!” Cách màn xe, thanh âm của Phượng Thương dày trong đó lộ ra một tia làm cho không người nào có thể kháng cự uy nghiêm.

“Tạ vương gia!” Mạnh Thiên Kỳ đứng lên, tiểu tâm dực dực liếc nhìn xe ngựa, “Hạ quan đã dựa theo Vương gia phân phó, đem Mai Hương Viên chỉnh sửa lại, thành trụ sở tạm thời cho Vương gia cùng Chiêu Dương công chúa ở Ung Châu. Vương gia, ngài trực tiếp đi Mai Hương viên, hay là đi phủ nha trước?”

“Mai Hương viên.”

“Dạ!” Mạnh Thiên Kỳ thối lui ra ngoài. Vẫn chờ xe ngựa đi thật xa, khẽ khúc đứng thẳng sống lưng.

Mai Hương viên, là một chỗ cực kỳ an tĩnh, bởi vì trồng cả vườn hồng mai mà nổi tiếng, lần này còn lại là nơi ở của Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất .

Những tuyển thủ khác được an bài ở trong trạch viện cách đó không xa, không có mấy con bướm chướng mắt, Mộ Dung Thất Thất tâm tình rất tốt. Những ngày qua nàng một mực cùng Tấn Mặc nghiên cứu bệnh của Phượng Thương, hàn độc cũng không khó trị, nặng ở điều dưỡng. Nhưng mà trong cơ thể của Phượng Thương có cổ độc cùng hàn độc chế ước lẫn nhau, muốn trị tốt hai thứ này, chỉ có thể đợi khi tìm được mẫu cổ, hủy diệt mẫu cổ, đồng thời trừ đi cổ độc cùng hàn độc.

Về phần thai độc, còn lại khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy là chuyện tình khó giải quyết nhất. Thai độc trên người Phượng Thương, Mộ Dung Thất Thất chưa từng thấy qua.

Nàng ở Ma Vực biết rất nhiều độc vật độc dược, lại không thấy qua độc dược như vậy trên người Phượng Thương. Theo lý thuyết cha nuôi góp nhặt độc dược tứ quốc, Ma Vực hẳn là cơ sở dữ liệu độc vật lớn nhất trên thế giới này, nàng thế nhưng không nhận ra thai độc trên người Phượng Thương đến tột cùng là vật gì. “Công chúa, có đầu mối không?” Ngày gần đây Tấn Mặc cùng Mộ Dung Thất Thất đi lại rất thường xuyên, lúc trước mặc dù ngại từ sư phụ, hắn nhận tiểu sư muội này, cũng biết Mộ Dung Thất Thất đối với Phượng Thương vô hại, lúc này đối với nàng cũng khá hơn rất nhiều, nhưng trong lòng đối với năng lực của Mộ Dung Thất Thất vẫn là vô cùng hoài nghi .

Cho đến lúc cùng Mộ Dung Thất Thất tiếp xúc, nàng sửa đổi phương thuốc của hắn, nói với hắn ý kiến cải tiến, Tấn Mặc mới tin tưởng ánh mắt sư phụ, cũng biết tiểu sư muội này là có bản lãnh thật sự, cho nên vẻ mặt ôn hoà bây giờ đối với Mộ Dung Thất Thất mới là phát ra từ nội tâm.

“Sư huynh, độc này có chút quái dị, ít nhất ta chưa từng thấy qua.”

Mộ Dung Thất Thất nói như vậy, cũng ở trong dự kiến của Tấn Mặc, ban đầu hắn đi theo bên cạnh sư phụ, cũng đã gặp không ít độc vật, nhưng mà cũng không thể giải thai độc triệt để, chỉ có thể tận lực ức chế.

Tấn Mặc biết được Mộ Dung Thất Thất ở Ma Vực ngây người năm năm, chính là cao thủ dụng độc, đối với độc vật biết lại càng nhiều hơn hắn. Lúc này Mộ Dung Thất Thất nhận thức không ra độc, cái này phiền toái có thể thật lớn.

“Dân gian có rất nhiều phương thuốc cổ truyền, cũng có rất nhiều độc môn độc vật, chỉ cần chúng ta không buông bỏ, luôn là có thể tìm tới phương pháp xử lí giải độc. Xin công chúa không nên lo lắng quá mức.”

“Cực khổ sư huynh rồi!”

Mộ Dung Thất Thất cũng không có nói cho Tấn Mặc biết thân phận mình là Độc Tiên Nhi, cha nuôi yêu độc như mạng, thích thu thập các loại độc vật, độc dược, vô luận dân gian tư nhân hay là hoàng thất cung đình, chỉ cần nghe được có liên quan tới độc, hắn nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế thu vào tay, Ma Vực cất dấu một chút ít độc dược kia không có một ngàn cũng có chín trăm .

Đi theo bên cạnh cha nuôi, mưa dầm thấm đất, Mộ Dung Thất Thất tẫn được hắn đích thực truyền. Chỉ cần là Ma Vực có độc, bọn họ biết, hơn nữa có thể chế biến ra thuốc giải độc. Nói một cách khác, tứ quốc này, không có độc dược làm khó được Mộ Dung Thất Thất. Nếu thật có, vậy độc kia cũng không phải là ở trên phiến đại lục này mà ra !

Hiện tại quanh quẩn ở trong não của Mộ Dung Thất Thất chính là vấn đề, thai độc trên người Phượng Thương rốt cuộc là chỗ có được. Nếu thật là ngoại lai, chẳng lẽ có liên quan tới Bồng Lai đảo? Bồng Lai đảo này xưa nay không có gì lui tới cùng đại lục, chỉ có đám hỏi cùng Đông Lỗ quốc, hay là chuyện này còn liên quan đến Đông Lỗ quốc?

Cho dù Mộ Dung Thất Thất nghĩ vỡ đầu, cũng nghĩ không ra độc này rốt cuộc xuất từ chỗ nào, chỉ có thương lượng thể cùng Tấn Mặc, trước ổn định tình huống của Phượng Thương.

Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương một mình ở Mai Hương viên, khiên cho Hoàn Nhan Bảo Châu ghen tỵ không chịu nổi. Mai Hương viên này nàng cũng đã đi xem qua, cả vườn đỏ au, nhìn vô cùng đẹp, hơn nữa khắp nơi đều là một mùi thơm ngát, ngay cả đi ngang qua, trên người cũng sẽ bị lây một tầng thật mỏng mùi thơm hoa mai, thật sự là chỗ vô cùng tốt.

Vốn là Hoàn Nhan Bảo Châu náo phải đến ở Mai Hương viên, không nghĩ tới vừa mở miệng liền bị Phượng Thương trực tiếp cự tuyệt, khiến cho nàng rất khó chịu, trong lòng lại càng oán hận Mộ Dung Thất Thất.

Cách cuộc so tài còn có mấy ngày, nhìn thấy Phượng Thương đi ngụ ở nơi này, hai người Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp tới Mai Hương Viên hẹn Mộ Dung Thất Thất đi dạo Ung Châu thành.

“Đi dạo phố?” Nghe Tô Mi nói công chúa tới xin, Mộ Dung Thất Thất có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới hai người này an phận mấy ngày, hiện tại liền không thành thật. Hôm nay Phượng Thương ra khỏi thành đi xem nơi so tài của cuộc thi tứ quốc tranh bá, mới vừa đi, hai người này liền ba ba đi tới, thật là tới đúng dịp.

“Công chúa, trời lạnh như thế, ngài cũng đừng đi ra ngoài! Các nàng là chồn tới chúc tết gà, không có lòng tốt như vậy!” Tô Mi đối với Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp chán ghét tới cực điểm, nếu như không phải là vì lấy đại cục làm trọng, nàng đã sớm động thủ.

“Tô Mi, ý của ngươi là, tiểu thư ta là gà?”

“Ách.” Tô Mi chợt nhớ tới, lúc trước ý tứ Mộ Dung Thất Thất nói “kê”, vội vàng khoát tay: “Tiểu thư, ta là ví von thôi, ngài không phải là kê, ngài tại sao có thể là kê đây. . . . . .”

“Tô Mi, ngươi còn nói!” Tố Nguyệt ở một bên cười đến gãy lưng, Tô Mi mới phát hiện mình liên tiếp nói rất nhiều “kê” đi ra ngoài, vội vàng dừng lại, “Tóm lại, tiểu thư, các nàng tới tuyệt đối không có chuyện tốt gì, ngài đang ở trong nhà ấm áp, chớ cùng các nàng chấp nhặt!”

“Tại sao không đi? Chẳng lẽ ta sợ các nàng sao?” Người đưa tới cửa tìm tự tìm khổ, sao nàng lại không cho họ được như ý chứ. Vừa lúc Phượng Thương không có ở đây, nàng cũng không cần cố kỵ nhiều như vậy, “Tố Nguyệt, lấy ra áo choàng cho ta, ta đi gặp các nàng!” Chờ lúc Mộ Dung Thất Thất đi tới cửa Mai Hương viên, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp đã đông lạnh chịu không được.

Kể từ khi Hoàn Nhan Bảo Châu tới náo loạn một lần, muốn vào ở Mai Hương viên, sau lại bị Phượng Thương đuổi đi ra, Phượng Thương đã xuống lệnh. Trừ Hoàn Nhan Khang, những người khác bất luận kẻ nào muốn vào Mai Hương viên đều phải thông báo. Đạo lệnh này vừa ra, trực tiếp đem Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp chắn ngoài cửa.

Mộ Dung Thất Thất dĩ nhiên biết những thứ này, cho nên mè nheo trang điểm trang phục làm thật lâu mới đi ra ngoài, bây giờ nhìn đến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp miệng có chút tái xanh, nàng tâm tình thật tốt: “Ơ, để cho công chúa và Mục tiểu thư đợi lâu! Thật là ngại quá!”

Mặc dù ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng mà trên mặt Mộ Dung Thất Thất một chút đau lòng cũng không có, lại càng khiến Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp giận đến nghiến răng, nhưng người là Mai Hương viên, là địa bàn của Phượng Thương, chung quanh cũng là thị vệ của Phượng Thương, các nàng chỗ dám ở chỗ này đối với Mộ Dung Thất Thất động thủ đây.

“Không có chuyện gì, không có chuyện gì! Chúng ta đi thôi!” Hoàn Nhan Bảo Châu xé ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng đang hung hăng mắng Mộ Dung Thất Thất. Tiện nhân, ngươi chờ xem! Một lát để cho ngươi đẹp mắt!

Thời điểm muốn lên xe ngựa, Mục Vũ Điệp thấy được Tô Mi đi theo phía sau Mộ Dung Thất Thất, lập tức đã mở miệng, “Công chúa nói ngoài ba người chúng ta cùng nhau trò truyện, rồi đi dạo núi một chút, sẽ lập tức trở lại, ngươi cũng không cần đi theo! Xe ngựa này nhỏ, ta cùng Bảo Châu công chúa cũng không có mang tỳ nữ đâu!”

“Tốt!”

Mặc dù không biết đối phương đùa bỡn cái xiếc gì, nhưng Mộ Dung Thất Thất lại gật đầu phối hợp, để cho Tô Mi trở về.

Lên xe ngựa, Mộ Dung Thất Thất lập tức ngửi thấy được một loại mùi vị đặc thù. A, Nhuyễn Hương tán? Còn dùng cả đồ chơi này? Thật là quá thấp cấp một chút!

Thấy Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp giả bộ không có chuyện gì, Mộ Dung Thất Thất biết các nàng khẳng định đã uống giải dược. Các ngươi đã nghĩ muốn chơi, ta đây cũng sẽ cùng các ngươi chơi tốt một chút! Mộ Dung Thất Thất ngồi ở bên cạnh lư hương, tay nhỏ bé sờ sờ ở trên lư hương, sau đó liền thu trở lại.

Thấy Mộ Dung Thất Thất sờ lư hương, Hoàn Nhan Bảo Châu tâm hơi chút xíu nhảy ra ngoài. Hay là nàng đoán ra trong lư hương đốt Hương có vấn đề? Sau Mộ Dung Thất Thất liền thu tay về, Hoàn Nhan Bảo Châu tâm bị treo lên mới hạ xuống .

Đúng rồi, nàng bất quá là phế vật, làm thế nào biết được nhuyễn hương tán đây? Huống chi đây là Cừu Nhi từ trong tay hành gia mua được, người bình thường làm sao biết được!

Hoàn Nhan Bảo Châu nở nụ cười, cảm giác mình thật sự là quá đa tâm. Bình thời Mộ Dung Thất Thất bên cạnh có Phượng Thương, hôm nay nàng bất quá là một kẻ tầm thường, cái gì cũng không biết, mình cần gì phải cẩn thận như vậy, sợ nàng như vậy?

“Công chúa tựa hồ rất vui vẻ!” Mộ Dung Thất Thất chậm rãi mở miệng, một tay chống cằm, quét qua mặt Hoàn Nhan Bảo Châu xem ra rất vui vẻ.

“Không có, không có gì.” Bị Mộ Dung Thất Thất nhìn ra, Hoàn Nhan Bảo Châu có chút có tật giật mình, vội vàng khoát tay phủ nhận, “Chỉ là nghĩ đến đợi một lát nữa có thể đi nhìn nơi so tài một chút, cũng rất cao hứng. Mấy ngày nữa sẽ ở nơi đây tranh tài, có chút kích động!”

” Sợ là công chúa bởi vì thấy vương gia mà cao hứng đi!” Mục Vũ Điệp ở một bên đánh, Hoàn Nhan Bảo Châu đỏ mặt, nhìn thoáng qua Mộ Dung Thất Thất, đối phương không nói chuyện, nàng mới cười xấu hổ: “Vũ Điệp, ngươi nói cái gì đây! Đợi lát nữa thấy Thương ca ca người cao hứng hẳn là Chiêu Dương công chúa!”

“Không phải nói đi trong thành Ung Châu đi dạo phố sao? Tại sao lại muốn ra khỏi thành đi đến nơi so tài đây?” Mộ Dung Thất Thất không phải người ngu, hai người này thay đổi nhanh như vậy, một lát sau liền biến thành ra ngoài thành. Xem ra, ngoài thành này mới là mấu chốt nhất, nhất định có chuyện gì chờ nàng!

“Vốn là muốn đi dạo phố , nhưng mà ta đột nhiên lại tò mò nơi so tài là cái dạng gì. Ngươi cũng biết, ta là tuyển thủ, sớm một chút muốn nhìn thấy nơi so tài, thật sớm có tâm lý chuẩn bị, khi tranh tài phần thắng cũng lớn hơn nhiều! Mà lúc ta thắng, cũng chỉ là giúp ngươi cùng Thương ca ca nha! Nếu như chúng ta Bắc Chu quốc lần này đứng đầu tiên, ngươi chính là Vương Phi của Nam Lân vương nha!”

Những thứ giải thích này Hoàn Nhan Bảo Châu đã sớm chuẩn bị xong, lúc này thuận miệng nói ra ngoài, cực kỳ có thứ tự, cũng đường hoàng.

“Đúng vậy a đúng a! Ta cũng vậy muốn đi nhìn nơi so tài, mặc dù không thể tham gia trận đấu, nhưng xem một chút cũng tốt a! Chiêu Dương công chúa, ngươi có thể không thể thỏa mãn một chút yêu cầu nho nhỏ của ta sao, dù sao đối với ta mà nói, không thể tham gia cuộc thi tứ quốc tranh bá lần này là một việc phi thường tiếc nuối. . . . . .” Hai người kia hát song ca, Mộ Dung Thất Thất càng cảm thấy chuyện này rất thú vị. Hiện tại Mục Vũ Điệp hé ra khuôn mặt khổ sở, một bộ dáng đáng thương, muốn đánh động Mộ Dung Thất Thất, làm cho nàng chút xíu cười ra tiếng.

“Đi thôi, không thành vấn đề! Vương gia sáng sớm liền đi ra ngoài, nói vậy ta cũng rất nhớ hắn . Các ngươi đi xem nơi so tài, ta cũng đúng dịp đi xem vương gia một chút! Vừa lúc ta cũng muốn cho vương gia một kinh hỉ, không biết lúc vương gia thấy ta sẽ là vẻ mặt gì! Thật là mong đợi a!”

So sánh với diễn trò, hai người này làm sao có thể là đối thủ của Mộ Dung Thất Thất. Thời điểm đang nói những lời này, Mộ Dung Thất Thất cố ý lộ ra một bộ dáng vui thích hạnh phúc, khiến cho hai nữ nhân kia giận đến nắm chặc quả đấm.

Thật sự là nữ nhân đáng ghét! Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp trao đổi ánh mắt, quyết tâm nghĩ diệt trừ Mộ Dung Thất Thất cũng càng thêm kiên định.

Mộ Dung Thất Thất làm bộ đối với ánh mắt các nàng làm như không thấy, mới vừa rồi nàng cẩn thận nghe thấy mùi vị nhuyễn hương tán này, căn cứ bên trong cách điều chế đến, hẳn là xuất phẩm từ Vô Cực Cung. Nhưng mà nữ nhân ở giữa tranh giành tình nhân, không nghĩ tới thế nhưng dính dấp tới Vô Cực Cung, để cho Mộ Dung Thất Thất nhìn Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp với ánh mắt khác xưa .

Chẳng qua là không biết các nàng là như thế nào liên hệ với Vô Cực Cung, hay là, có người khác. . . . . . Nhưng mà, bất kể như thế nào, chuyện hôm nay là hai nữ nhân này bắt đầu, sau này nàng ra tay độc ác, cũng đừng trách nàng vô tình!

Xe ngựa ra khỏi cửa thành, chậm rãi chạy ở trên mặt tuyết, Mộ Dung Thất Thất vén rèm xe quay đầu lại nhìn thoáng qua, đây là cửa thành phía Tây, mà nơi tranh tài rõ ràng là ở cửa thành phía đông, xem ra suy đoán của nàng là chính xác .

Trong lòng rõ ràng, Mộ Dung Thất Thất cũng không có lộ ra, khuôn mặt nhỏ nhắn như cũ đỏ bừng, mỗi khi đi một đoạn đường sẽ gấp gáp hỏi phu xe đã tới chưa, lúc nào có thể nhìn thấy Vương gia.

Nhìn Mộ Dung Thất Thất như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp khóe miệng giương lên nụ cười lãnh khốc. Lúc này còn có đắc ý mấy phần, chờ đến chỗ, vậy thì sẽ khiến cho ngươi kêu trời trời không thưa, kêu đất đất chẳng hay!

Cách cửa thành phía Tây càng ngày càng xa, thời điểm nhìn không thấy tới Ung Châu thành, đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa liên tiếp, “Đứng lại! Cướp đây!”

Phu xe vừa thấy trận thế trước mặt, lập tức luống cuống, lập tức xuống xe liền quỳ gối trước mặt đám người kia, “Các vị hảo hán, ta, ta chỉ là người đánh xe , ta không có gì cả, các vị hảo hán bỏ qua cho ta đi!”

“Cút!” Một người đàn ông hét lớn một tiếng, phu xe liền lăn một vòng trở về chạy, vừa mới chạy được bốn năm mét, nam nhân quăng cây đao đi qua, trực tiếp lấy đầu của phu xe, rơi trên mặt đất, lăn vài vòng, lưu lại một dòng máu tươi nóng hầm hập, vẫn còn bốc khí nóng .

“Ha ha ha!” Nam nhân bên cạnh khoa trương cười lớn lên, thật giống như thấy chuyện tình máu là một việc khiến cho hắn vô cùng hưng phấn.

“Giết người!” Mặc dù chuyện này là mình an bài, nhưng khi nhìn đến đầu người phu xe lăn xuống trên mặt đất, vượt ra khỏi tưởng tượng của mình, khiến cho Hoàn Nhan Bảo Châu kinh ngạc mang theo một tia sợ. Vì sao không giống như Cừu Nhi nói? Rõ ràng chẳng qua là nhằm vào Mộ Dung Thất Thất, vì sao giết phu xe của nàng?

Không để cho Hoàn Nhan Bảo Châu suy nghĩ cẩn thận những thứ này, màn xe bị một thanh đại đao nhảy ra, một người mang theo đao dữ tợn xuất hiện trước mặt ba người.

“Ơ, là ba tiểu cô nương!” Đao Ba lau đi tuyết dính trên râu ria trên môi, nhếch miệng nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn, “Các huynh đệ! Hôm nay thu hoạch không tệ! Có thịt ăn rồi!”

“A! A!” Nam nhân ngoài xe vừa nghe có nữ nhân, đều hưng phấn mà kêu la lên.

“Làm sao bây giờ?” Mục Vũ Điệp thấy những nam nhân này bộ dáng khát khao cũng trợn tròn mắt, lập tức nhìn về phía Hoàn Nhan Bảo Châu, tại sao cái này và nàng nói lúc trước không giống với? Không phải là liên hệ với sát thủ của Vô Cực Cung sao? Làm sao biến thành một đám gọi thổ phỉ như vậy?

“Xuống xe! Xuống xe! Đừng có mè nheo !” Đao Ba Nam đem đại đao ở trên xe ngựa chém , “Không xuống xe chẳng lẽ để cho lão tử tới xin sao!”

“Ngươi, các ngươi trước xuống. . . . . .” Hoàn Nhan Bảo Châu thanh âm run run, nhìn nàng không có bình tĩnh, Mộ Dung Thất Thất khẽ cười một tiếng, ưu nhã sửa sang lại y phục, cẩn thận xuống xe ngựa. “Lão Đại, quả nhiên là tiểu cô nương! Là dấu hiệu của đàn bà!” Một lão tử sau khi thấy Mộ Dung Thất Thất lập tức kêu la lên, “Lão Đại, tiểu cô nương kia xuống xe bộ dáng thật là đẹp mắt! Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư?”

“Nhìn các ngươi là bộ dáng không có tiền đồ!” Đao Ba Nam nhổ một bãi nước miếng trên mặt đất, xem xét đôi mắt khéo léo đẹp đẽ của Mộ Dung Thất Thất, sau đó nhìn về phía Mục Vũ Điệp, “Nhanh lên một chút nhanh lên một chút, mè nheo làm gì? Chờ người tới cứu các ngươi sao?”

Mục Vũ Điệp rất không tình nguyện theo sát xuống xe ngựa, trong lòng bàn tay nàng cũng toàn là mồ hôi, cực sợ, thật là không biết tại sao Mộ Dung Thất Thất có thể bình tĩnh như vậy.

“Lão Đại, nàng này cũng được, chỉ là già hơn một chút, hơn nữa rất là thối, ta đây vẫn thích tiểu thư mới vừa rồi!”

Nói chuyện là kẻ vừa rồi, một câu “già”, khiến cho mặt Mục Vũ Điệp chìm xuống. Nàng thật nhìn qua rất già sao? Nếu không tên lâu la kia tại sao nói như vậy? Nàng rõ ràng so sánh với Mộ Dung Thất Thất nhìn xinh đẹp hơn rất nhiều, tại sao những nam nhân này ngược lại thích Mộ Dung Thất Thất nhiều hơn?

Nhưng mà như vậy, cũng làm cho Mục Vũ Điệp thở phào nhẹ nhõm, thổ phỉ coi trọng Mộ Dung Thất Thất, tốt nhất đem nàng bắt đi chuẩn bị trở về làm áp trại phu nhân, như vậy sẽ không có người cùng nàng đoạt Phượng Thương rồi!

Mục Vũ Điệp âm thầm nghĩ Mộ Dung Thất Thất bị bọn thổ phỉ coi trọng mà cao hứng, Hoàn Nhan Bảo Châu cũng đang ở trên xe ngựa cọ xát thật lâu cũng không chịu xuống. Cuối cùng, thừa dịp Đao Ba Nam không chú ý, Hoàn Nhan Bảo Châu một đao chặt xuống sợi dây trên thân ngựa, phi thân lên ngựa, hai chân chợt kẹp chặt bụng ngựa, vừa quất lên mông ngựa: “Giá!” Con ngựa theo hướng gió xông ra ngoài

“Sao, muốn chạy?” Đao Ba Nam nở nụ cười, trong ánh mắt đều là đối với một chút thủ đoạn của Hoàn Nhan Bảo Châu cũng không coi ra gì. Sau đó lấy ra một sợi dây thật dài, cưỡi ngựa đuổi theo.

Nam nhân này, thuật cưỡi ngựa vô cùng tốt, không bao lâu rất nhanh đuổi theo Hoàn Nhan Bảo Châu .

“Lên!” Nam nhân vung vẩy sợi dây trong tay, sợi dây trên đầu có một vòng lớn, vừa lúc đem Hoàn Nhan Bảo Châu trói lại. “Đi!” Đao Ba Nam chợt vừa tung, đem Hoàn Nhan Bảo Châu túm xuống ngựa, kéo dài trên mặt tuyết.

“Lớn mật! Buông, ta là Bảo Châu công chúa! Ngươi không muốn sống sao! Buông!” Hoàn Nhan Bảo Châu từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên chật vật như vậy. Lại bị người kéo ở trong đống tuyết “Cút”, nàng là công chúa tôn quý, lúc nào lại ăn tức giận như vậy!

“Khốn kiếp, buông, ta là công chúa! Ngươi tên khốn kiếp này, bổn cung muốn chu di cửu tộc ngươi! Khốn kiếp!”

Hoàn Nhan Bảo Châu tiếng hét rất lớn, mặc dù cách rất xa, gió vẫn là đem thanh âm của nàng đưa tới.

“Lão Đại, tiểu cô nương kia rất là cay cú, thích hợp ngươi!” tên lâu la ở chỗ này kêu lên, Mộ Dung Thất Thất nhẹ giọng cười một tiếng, cảm thấy tình cảnh này vô cùng khôi hài. Hoàn Nhan Bảo Châu không phải là tính kế nàng sao, tại sao hiện tại biến thành bộ dạng như vậy?

Đao Ba Nam cũng mặc kệ Hoàn Nhan Bảo Châu là công chúa hay là cái gì, trực tiếp chốt sợi dây, đem nàng từ trên mặt tuyết kéo trở lại, một chút tinh thần thương hương tiếc ngọc cũng không có.

“Công chúa, ngươi không sao chớ!” Chờ Đao Ba Nam đến trước mặt, Mục Vũ Điệp vọt tới bên cạnh Hoàn Nhan Bảo Châu, giúp nàng giải khai sợi dây trên người, “Công chúa, công chúa!”

“Khanh khách!” Đoạn đường này, Hoàn Nhan Bảo Châu vẫn mặt úp xuống, ăn rất nhiều tuyết, trên mặt cũng bị cọ rách da, lúc này cả khuôn mặt đã không còn là bộ dáng ngày thường, chỗ nào còn nhìn ra được là đệ nhất mỹ nhân Bắc Chu, giống như một cây cải củ mới được rút từ trong đất ra!

“Đại ca, các nàng này quá xấu rồi! Thật là một người quái dị!” Tên lâu la còn lại la lên, “Đàn bà xấu như vậy ta đây không thích, hay là bán đi kỹ viện đi! Các huynh đệ, các người thấy sao!”

“Đúng vậy!” Bọn thổ phỉ bên cạnh đều vung đao hô lên, “Nữ nhân xấu cùng lão bà chúng ta không cần! Chỉ cần tiểu thư trẻ tuổi làm áp trại phu nhân của chúng ta!”

“Các ngươi, khốn kiếp! Bổn cung là công chúa! Bọn khốn kiếp các ngươi! Bổn cung muốn giết các ngươi!”

Hoàn Nhan Bảo Châu nghĩ thôi cũng đã muốn phát điên muốn giết người, nhưng nàng là đấu khí tứ đoạn, sắp sửa tiến vào ngũ đoạn rồi, chỉ cần thúc dục đấu khí, nàng có thể dễ dàng đem đám thổ phỉ này giết chết! Hoàn Nhan Bảo Châu ý nghĩ chính là tốt đẹp, nhưng khi nàng thúc dục đấu khí, lại phát hiện thân thể mềm nhũn, một chút lực lượng cũng không có.

“Công chúa, vô dụng!” Mục Vũ Điệp cười khổ lắc đầu, mới vừa rồi xuống xe ngựa nàng đã nghĩ dùng loại phương pháp này tự vệ, không nghĩ tới một chút đều không dùng được .

“Tại sao có thể như vậy?” Hoàn Nhan Bảo Châu ngây người, các nàng không phải là uống giải dược rồi sao? Chẳng lẽ Cừu Nhi lừa nàng? Người đàn bà kia rốt cuộc là người nào? Chết tiệt! Nàng thế nhưng bị mắc lừa! Tại sao có thể như vậy!

Hoàn Nhan Bảo Châu mặt giống như cái khay thuốc màu, sắc thái sặc sỡ, màu sắc âm u nhiều hơn. Từ sắc mặt Hoàn Nhan Bảo Châu, Mục Vũ Điệp đã đoán được nguyên do, lập tức sắc mặt đại biến. Những nam nhân này vừa nhìn cũng không phải là hạng người lương thiện, hiện tại các nàng tay trói gà không chặc, làm sao có thể chạy đi?

“Công chúa, tại sao không giống với lời người nói?” Mục Vũ Điệp cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại.

“Bổn cung cũng không biết!” Hoàn Nhan Bảo Châu cắn răng, tàn bạo nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái. Cũng là nữ nhân này, nữ nhân này hại nàng nóng lòng gặp người khác nói! Cũng là nàng!

“Các vị anh hùng, chúng ta bất quá là nư tử yếu đuối, cùng các ngươi không thù không oán, cầu xin các ngươi thả chúng ta!” Mục Vũ Điệp ngẩng đầu, nhìn Đao Ba Nam, nam nhân này là đầu lĩnh của đám thổ phỉ này, chỉ cần nàng có thể đánh động đến hắn, các nàng còn có thể cứu, “Nếu như các ngươi là vì tiền tài, trên người chúng ta có một chút, hơn nữa chúng ta ở trong thành Ung Châu cũng có tiền, ta sẽ lấy trở về cho các ngươi cầm!”

“Tiền?” Nghe Mục Vũ Điệp nhắc tới tiền, Đao Ba Nam trầm tư hạ xuống, “Các ngươi trở về cầm? Đến lúc đó lấy ra là không tiền, mà là quan binh tới thì làm sao bây giờ? Không được không được, cái biện pháp này không được!”

“Ngươi có thể lưu lại con tin a! Có con tin sẽ không sợ chúng ta đổi ý a!” Mục Vũ Điệp lập tức nắm lấy cơ hội, cực lực thuyết phục Đao Ba Nam.

“Nàng, là Chiêu Dương công chúa Tây kỳ quốc tới hòa thân, là Vương Phi của Nam Lân vương. Nam Lân vương sủng ái nàng nhất, chỉ cần các ngươi lưu lại nàng, Nam Lân vương nhất định sẽ cầm trọng kim tới chuộc nàng! Thật!” Mục Vũ Điệp đem Mộ Dung Thất Thất đẩy tới trước mặt Đao Ba Nam, “Nam Lân vương đang ở Ung Châu thành, Phượng Thương nhất định sẽ cho các ngươi tiền!” Mục Vũ Điệp nói như vậy, Đao Ba Nam tựa hồ vô cùng có hứng thú, trên dưới đánh giá Mộ Dung Thất Thất thật lâu, cuối cùng mới gật đầu, “Cũng là có chút khí độ công chúa, so với nữ nhân xấu kia mạnh hơn rất nhiều!”

Thấy Đao Ba Nam nói mình như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu hận không được xông đi lên cho hắn một cái tát, lại bị Mục Vũ Điệp gắt gao túm lại, “Công chúa, nhẫn nhịn chịu đựng nếu không sẽ loạn mưu lớn!” Mặc dù hôm nay bị Hoàn Nhan Bảo Châu hãm hại, nhưng mà phụ hoàng của nàng dù sao cũng là chủ lớn nhất của ngoại tổ phụ mình, Mộ Dung Thất Thất cùng Hoàn Nhan Bảo Châu thương lượng, Mục Vũ Điệp đương nhiên là phải cứu Hoàn Nhan Bảo Châu.

Nghe Mục Vũ Điệp nói như vậy, Hoàn Nhan Bảo Châu mới dừng lại, im lặng không lên tiếng, chẳng qua là lần nữa quét Mộ Dung Thất Thất một cái, ánh mắt giống như dao găm.

“Các ngươi sẽ không gạt người chứ!” Đao Ba Nam vuốt râu ria của mình, ở bên cạnh Mộ Dung Thất Thất vòng một vòng, “Nàng làm con tin đúng là không tệ, chỉ là ta tại sao phải tin tưởng các ngươi? Đều nói lòng của nữ nhân, như kim dưới đáy biển, vạn nhất sau này Phượng Thương suất binh tới tiễu trừ chúng ta, vậy thì như thế nào?”

Thấy Đao Ba Nam vẫn là không chịu chấp nhận ý kiến của mình, Mục Vũ Điệp khẽ cắn răng, lấy ra thiếp thân ngọc bội của mình, “Đây là ngọc bội của ta, ta là Đại tiểu thư của phủ Thừa Tướng. Nếu như ta bội ước, các ngươi có thể cầm ngọc bội của ta chửi bới danh dự của ta!”

Vì mạng sống, Mục Vũ Điệp hiện tại cũng chỉ có thể đi tới nước cờ này. Thời đại này, ngọc bội là vật thiếp thân, không thể dễ dàng cho người ngoài, nếu như đưa cho nam tử, thì tỏ vẻ định ra tư tình. Mục Vũ Điệp hiện tại ngay cả thiếp thân ngọc bội của mình đều lấy ra, xem ra là vội vàng mà nghĩ lúc này rời đi thôi.

“Mục Vũ Điệp? Tên rất hay!” Đao Ba Nam dùng đao phác thảo ngọc bội Mục Vũ Điệp đưa đến trước mặt mình, nhìn chữ phía trên, nhẹ giọng nói, liền đặt ở dưới mũi hít hà, “Ừ, thơm quá a!”

“Ha ha ha! Lão Đại, là gì mùi vị? Để cho ta đây cũng ngửi thử!” Ải Tử ở bên cạnh kêu, những người khác lại càng ồn ào.

Đao Ba Nam bộ dáng khinh bạc, khiến cho Mục Vũ Điệp mặt đỏ bừng, đây chính là vật thiếp thân nàng vẫn đeo, hiện tại bị coi nhẹ như vậy, Mục Vũ Điệp thật là hận không thể dùng một đao giết hắn rồi!

“Ngươi đâu!” Đao Ba Nam cất xong ngọc bội, nhìn về phía Hoàn Nhan Bảo Châu, “Muốn lưu lại người, hoặc là lưu lại tín vật!”

Mặc dù không muốn, nhưng không có cách nào, Hoàn Nhan Bảo Châu không thể làm gì khác hơn là lấy ra ngọc ấn công chúa của mình, “Đây là con dấu của bổn cung, có thể làm bằng chứng!”

“Hoàn Nhan Bảo Châu” Đao Ba Nam cầm lấy bạch ngọc điêu khắc hình phượng hoàng, nhìn kỹ thật lâu, “Chậc chậc, không nghĩ tới ngươi thật đúng là công chúa! Thành, vật này không tệ! Ta để lại!”

“Vậy chúng ta có thể đi sao!” Nghe được những lời này của Đao Ba Nam, Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp vội vàng hỏi.

“Người đâu, dắt cho Bảo Châu công chúa và Vũ điệp tiểu thư hai con ngựa!” Đao Ba Nam phất tay, lập tức có người dắt hai con ngựa, đem dây cương ném cho Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp, “Nhị vị cần phải nhớ được lời hứa của các ngươi! Ba ngày sau, ở nơi này, ta muốn nhìn thấy một vạn hoàng kim, nếu không vị Chiêu Dương công chúa này mạng nhỏ sẽ khó bảo vệ rồi!”

“Dạ! Chúng ta biết, chúng ta biết!” Hoàn Nhan Bảo Châu cùng Mục Vũ Điệp phi thân lên ngựa, nhưng khóe miệng treo tia cười lạnh, các nàng ước gì Mộ Dung Thất Thất chết, làm sao cầm tiền tới chỗ này!

Mộ Dung Thất Thất, đi chết đi! Hoàn Nhan Bảo Châu cuối cùng hung hăng nhìn Mộ Dung Thất Thất một cái, vung roi xông về Ung Châu thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.