Diễm Đế Khuynh Nhan

Chương 47: Vì yêu mà đi




Không giống Mộ Dung Thái, cũng không giống Lý Thu Thủy! Vậy nàng rốt cuộc là ai? Cái thân mình này, rốt cuộc còn cất giấu những bí mật gì? Chẳng lẽ là di truyền cách đại, nàng lớn lên giống tổ phụ mẫu hoặc là ngoại tổ phụ mẫu? Hình như còn có trường hợp này, nhưng sự thực cái dạng này cũng rất hiếm a.

“Thất Thất, để vi nương búi tóc, được chứ?” Lý Thu Thủy không biết ý nghĩ trong nội tâm Mộ Dung Thất Thất, chỉ ôn hòa hỏi.

“Được!”

Lý Thu Thủy bước về phía sau Mộ Dung Thất Thất, tỉ mỉ chải từng sợi tóc cho nàng, một cái, hai cái, ba cái….Nước mắt Lý Thu Thủy rơi xuống, rơi trên tóc đen của Mộ Dung Thất Thất, như mưa tuôn xối, làm ướt tóc nàng.

“Thủy nhi, Thất Thất đã lớn, chúng ta nên cao hứng! Nên cao hứng!” Nhìn thấu nội tâm kích động của thê tử. Mộ Dung Thái đứng bên cạnh vội vàng nhẹ giọng khuyên giải, an ủi.

“Ta biết. Ta chỉ không chỉ nghĩ đến thời gian lại nhanh như vậy, mười sáu năm…”

Khi tóc Mộ Dung Thất Thất được búi lên, Lý Thu Thủy cầm một cây trâm bạch ngọc cắm lên.

“Kết thúc buổi lễ.” Quan lễ nghi ngẩng đầu cất cao giọng, Mộ Dung Thất Thất đứng lên, chung quanh vang lên một tràn vỗ tay, vì sự trưởng thành của nàng mà ăn mừng. Búi tóc, khiến cho nàng trở thành “người lớn” ở cái thế giới này.

Buổi tối, Mộ Dung Thất Thất ngồi trong phòng kiểm kê lại những lễ vật đã thu được, không nghĩ tới lần trưởng thành này, nàng thế nhưng nhận được năm cái trâm cài đầu.

Trâm phỉ thúy là do Lý Vân Khanh đưa, trâm lam huỳnh thạch là từ Thượng Quan Vô Kỵ, Long Trạch Cảnh Thiên tặng một cây trâm san hô hồng, Minh Nguyệt Thịnh gửi một cây trâm bằng thủy tinh tím, bốn cây trâm bốn người tằng tuy rằng không phải do Thông bảo trai tạo ra, nhưng đều có giá trị không tầm thường.

Duy độc Phượng Thương, đưa tới chỉ là một cây trâm bạc bình thường.

“Tiểu thư, ngày thường Vương gia vung tay hào phóng lắm, sao trong lễ trưởng thành của tiểu thư, Vương gia lại tặng một lễ vật bình thường như vậy?” Tô Mi cầm ngân sai*, xem trái ngó phải, không thấy có bí mật gì ẩn dấu. Chỉ thấy nó có chút cổ, bởi vì cây trâm này không toát ra ánh sáng, mà lại có chút ám trầm. (*trâm bạc)

“Cây trâm này, hẳn là có ý nghĩa đặc biệt đi! Nếu ta đoán không sai, cây trâm này là di vật của mẹ hắn- Minh Nguyệt công chúa.”

“Khanh khanh thực rất hiểu ta!” Mộ Dung Thất Thất vừa dứt lời, cửa bị người mở ra, Phượng Thương xuất hiện ở ngoài cửa.

“Vương gia, sao ngài lại đến đây?” Mộ Dung Thất Thất rất là kinh ngạc. Trời đêm gió lạnh, Phượng Thương xuất hiện tại Thúy Trúc viên của nàng, chắc chắn là không đến từ cửa chính, chẳng lẽ là—

” Khanh khanh, nàng đoán đúng đây, bổn vương là trèo tường vào.”

Phượng Thương thoải mái bước vào khuê phòng của Mộ Dung Thất Thất, cẩn thận đánh giá một vòng:” Khuê phòng của khanh khanh không có chút khí dong chi tục phấn, như vậy tốt! Rất là tốt!”

Trong đêm tối, Phượng Thương đột nhiên xuất hiện, chắc chắn không đến chỉ để nói chuyện trên trời dưới đất. Mộ Dung Thất Thất ra hiệu cho Tô Mi pha trà, Tố Nguyệt lấy điểm tâm, còn mình đến trước mặt Phượng Thương mà ngồi xuống.

“Vương gia, ngài vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, đã trễ thế này, ngài tới làm chi vậy?”

“Nhớ nàng.” Phượng Thương khe khẽ nói, khiến cho Tô Mi đang châm trà suýt chút nữa thì đổ nước ra khỏi ly.

“Ha ha…” Mộ Dung Thất Thất xấu hổ cười hai tiếng. Cổ nhân không phải đều rất rụt rè kín đáo sao? Vì cái gì vị Nam Lân vương này lại khác người như vậy? Còn chưa đại hôn, mà ban đêm ban khuya lại xông vào khuê phòng của nàng, nếu để cho người ta biết, số nước miếng của mấy vị ưa dạy lễ nghi đạo đức đủ để dìm chết nàng, nhưng hình như, một chút hắn cũng không để ý.

Nhìn thấy biểu tình trên mặt Mộ Dung Thất Thất, đôi mắt đen của Phượng Thương bỗng chìm xuống, trong lời nói ra, lại để lộ chút ai oán: “Xem ra, khanh khanh một chút cũng không nghĩ đến ta! Uổng công ta ngày ngày đều nhớ thương nàng, đêm chẳng chợp mắt, ăn cũng không ngon miệng….”

“Khụ khụ!” Tô Mi cùng Tố Nguyệt hoàn toàn hỏng mất, khuôn mặt nhỏ nhắn của hai người đỏ ửng một mảnh. Cô gia tương lai nói chuyện thực quá to gan a? Nghe nói người Bắc Chu rất thuần phác, chẳng lẽ bên kia mọi người đều thổ lộ hết ra như thế này sao? Vậy chẳng phải xấu hổ đến chết người ?!

“Các ngươi lui xuống đi!”

Mộ Dung Thất Thất phất tay, Tô Mi, Tố Nguyệt lập tức tuân lệnh, chạy đi mau như gió, giống như trong phòng có ôn dịch gì đó, tránh không kịp.

“Trong lòng khanh khanh vẫn có ta a, cho nên mới cố ý cắt đuôi các nàng.”

Phượng Thương cười cười đến bên người Mộ Dung Thất Thất, rút đi cây trâm Bạch Ngọc trên đầu nàng: “Hôm nay là lễ trưởng thành của khanh khanh, ta chỉ nghĩ muốn búi tóc cho khanh khanh.”

Không đợi Mộ Dung Thất Thất cự tuyệt, trong tay Phượng Thương đã nhiều thêm một cây lược, nhẹ nhàng lướt trên mái tóc của Mộ Dung Thất Thất. Thủ pháp thành thạo, đây có vẻ không phải là lần đầu tiên. Chẳng lẽ, hắn từng giúp người khác búi tóc?

“Khi ta còn nhỏ, thường nhìn thấy phụ thân búi tóc cho mẫu thân, khi đó ta thực buồn bực. Tỳ nữ của mẫu thân thực rất nhiều, vì sao phụ thân còn muốn tự mình động thủ? Tìm một cơ hội, ta liền hỏi lên nghi hoặc trong lòng. Còn nhớ, khi mẫu thân nghe xong, nàng xấu hổ đến đỏ bừng mặt, đem ta cùng phụ thân đẩy ra ngoài cửa. Phụ thân ôm lấy ta, nói cho ta biết, chờ con lớn lên, có người thương, liền có thể cảm nhận được niềm vui trong đó.”

Phượng Thương chậm rãi nói, Mộ Dung Thất Thất im lặng nghe. Trong lúc nhất thời, trong phòng an tĩnh lại, không khí dị thường hài hòa. Tóc Mộ Dung Thất Thất rất dày, mềm mịn, giống như tơ lụa thượng hạn, lẳng lặng nằm trong tay Phượng Thương, hưởng thụ sự ôn nhu của hắn.

“Vương gia hẳn là có người thương, cho nên thủ pháp mới thuần thục như vậy.” Mộ Dung Thất Thất cúi thấp đầu, giấu tay trong ống áo.

Hắn nói những điều nàng, hẳn là để nàng biết khó mà lui? Hắn có người yêu, muốn vì nàng ta búi tóc, cho nên mới dùng phương thức kín đáo như vậy nói cho nàng, để nàng không can thiệp đến bọn họ? (TC: 77 đúng là dị nhân, người ta đang tỏ tình mà bả… =,=)

“Xin Vương gia cứ yên tâm! Ta là nữ tử, cũng biết xuất giá tòng phu. Mặc dù chiếm lấy vị trí Vương phi, bất quá cũng chỉ là tạm chấp nhận cuộc hôn nhân do hai nước an bày. Khi mọi người đều dần quên chuyện này, ra sẽ nhượng lại vị trí Vương phi cho nữ tử Vương gia âu yếm, thành toàn cho hai người!”

“Ca—” Nghe vậy, cây lược gỗ trong tay Phượng Thương bị hắn nắm chặt đến mức gãy thành hai nửa. Nàng nói cái gì? Muốn thành toàn cho hắn cùng người trong lòng hắn? Nàng nghĩ hắn có người khác, nghĩ rằng trong tim hắn có nữ nhân khác? Thành toàn?! Sao nàng có thể nói ra dễ dàng như vậy, vui sướng như vậy, rốt cuộc trong não tiểu nữ nhân này nghĩ cái gì vậy? Hay là, nàng có người trong lòng, cho nên mong ước mau sớm sớm rời xa hắn?!

“Khanh khanh quả thực nghĩ như vậy? “Phượng Thương cúi đầu, bắt lấy cằm của Mộ Dung Thất Thất, nhìn chăm chú vào mắt nàng. Trong cặp mắt long lanh xinh đẹp kia không có chút sợ hãi, chẳng ghe tuông, không chút buồn rầu, cũng chẳng có tình ý.

Nàng đối với mình không… có chút cảm tình nào a! Đôi con ngươi của Phượng Thương hiện lên bi thương, trong lòng ẩn ẩn đau. Nguyên lai, cảm giác yêu đơn phương là vậy, tựa như nhìn hoa hồng trên ngọn cây, nghĩ muốn hái, lại chẳng thể nào không chịu tổn thương.

Trước khi nhận thức nàng, hắn không biết tình là thứ chi, sau khi biết nàng, biết rõ mọi chuyện, cũng biết sự chua sót khi động tình.

“Nếu ta rời bỏ, có thể khiến uyên ương liền cánh, tất nhiên ta muốn thành toàn!”

Trên người Phượng Thương tràn ngập ưu thương nhàn nhạt, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút khó nhìn thấu tâm hắn.

Xem ra, hắn nhất định rất rất yêu cô gái kia, cho nên mới có ánh mắt đau thương như vậy. Nguyên lai những người đứng ở trên cao, cũng có chuyện có thể khiến họ buồn rầu, hoang mang. Nhưng mà không biết nàng kia là ai nhỉ, sao họ lại không thể ở chung một chỗ? Xem ra, mình thực sự là một cái bóng đèn lớn a.

Suy nghĩ của hai người, một trái một phải, loằng ngoằng như đang vẽ tranh, người hướng trái, kẻ hướng phải.

“Ai—” Phượng Thương buông tay ra, xoay mặt liền thấy trên bàn có bày bốn cây trâm cài đầu, ghen tuông nhất thời nổi lên.

Khó trách nàng nói muốn thành toàn cho hắn, kỳ thật là nàng muốn hắn thành toàn cho nàng! Nàng rốt cuộc có biết hàm nghĩ của việc tặng trâm cài trong lễ trưởng thành là gì hay không? Chẳng những thu trâm cài đầu của nam nhân, còn nhận một lúc bốn cái! Xem ra tiểu vương phi của hắn rất là đào hoa! Chẳng lẽ trong đó có nam nhân trong lòng nàng? Vậy hắn nên làm cái gì bây giờ?

“Vương gia, vương gia….” Thấy Phượng Thương nhìn chằm chằm vào đám trâm cài đầu trên bàn, Mộ Dung Thất Thất buồn bực. Mấy cây trâm này chọc hắn sao? Vì sao ánh mắt của hắn lại như vậy?

Mộ Dung Thất Thất vội vàng thu hồi chúng lại, cất vào trong hộp trang sức của mình. Hành động của nàng, càng khiến Phượng Thương thêm nghi ngờ.

“Khanh khanh, trâm cài đầu ta tặng nàng không tốt sao? Vì sao ngươi còn nhận của người khác?” Phượng Thương lập tức hé ra khuôn mặt cực kỳ đáng thương, tiến đến trước mặt Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp trang sức mà nàng đang che chở.

Trước khi đi Bắc Chu, hai người không thể gặp mặt, cho nên Phượng Thương mới ráng nhẫn đến hiện tại, mới trộm lại đây, không nghĩ tới tiểu vương phi của hắn lại thu nhiều trâm cài đầu như vậy.

Bốn cây! Nói cách khác tức là hắn có bốn tình địch? Rốt cuộc là ai? Hắn nhất định phải bảo Nạp Lan Tín tra ra mới được!

Dám để ý tiểu vương phi của hắn, những người đó ăn gan hùm mật gấu sao? Vị vương phi này đã được hắn chọn, nàng là của hắn! Hắn nhất định phải đánh chết hết đám ruồi bọ này mới được! (TC: Thương ca cute dã man)

“Trâm cài đầu vương gia tặng ta tốt lắm, bằng không ta cũng sẽ không nhận lấy. Về những thứ này, đều là lễ vật bằng hữu đưa tặng, tất nhiên không thể từ chối.”

Biểu hiện của Phượng Thương khiến cho Mộ Dung Thất Thất cảm thấy buồn bực. Hắn nghèo lắm à? Sao lại dùng cái bộ thèm nhỏ dãi mà nhìn trâm cài của nàng? Mấy cây trâm này bán cũng đâu được bao nhiêu vàng, vì sao hắn lại nhìn chúng y như người đói nhìn thấy bánh mì a?

“Khanh khanh, tặng ta bốn cây trâm này cho ta được không? Ta đổi cho nàng bằng những cây trâm của Thông bảo trai, mặc kệ nàng muốn gì, ta cũng mua cho nàng.”

Châu báu trang sức của Thông bảo trai, cái này, thực đúng là một điều kiện hấp dẫn. Nếu Mộ Dung Thất Thất là nữ tử tầm thường, nhất định sẽ động tâm. Nhưng mà nàng là lão bản đứng sau Thông bảo trai, đám trâm cài kia đều là do nàng thiết kế, cho nên điều kiện hấp dẫn này của Phượng Thương, hoàn toàn chẳng có chút tác dụng với nàng.

“Vương gia, lễ vật của bằng hữu tặng, sao lại có thể dùng để trao đổi cơ chứ, thế chẳng phải là cô phụ tấm lòng của bằng hữu sao!”

Phượng Thương thiếu chút nữa là “cưỡng chế cướp lấy”, Vương phi của hắn thực có chút “gian ngoan không thay đổi”. Vì sao nàng lại không giống nữ nhân khác ham tài một chút, cẩn thận một chút, mẫn cảm một chút?

Bất quá nói lại, nếu Mộ Dung Thất Thất cũng giống như những nữ tử háo sắc, hung hăng ngốc nghếch, ánh mắt nông cạn kia, hắn cũng sẽ không nhìn trúng.

Chính mà, vấn đề mấu chốt hiện tại là làm cách nào để lừa lấy đám trâm cài chướng mắt kia từ trong tay tiểu vương phi của hắn! Chờ hắn lấy được chúng nó, hắn nhất định nghiền chúng nó thành bụi phấn, rồi bảo người ta bao lại ném trả cho chủ nhân của chúng nó. Hừ! Vương phi của Phượng Thương hắn, sao có thể để cho người khác mơ ước chứ!

♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫

Đang lúc Phượng Thương vắt óc nghĩ cách để lừa lấy mấy cây trâm trong tay Mộ Dung Thất Thất, ngoài cửa truyền đến thanh âm của Tô Mi: “Phu nhân!”

“Tiểu thư đâu?”

“Tiểu thư đang ở trong phòng, xin phu nhân đợi nô tỳ bẩm báo!”

Nguyên lai là Lý Thu Thủy đến đây. Vì thanh danh của Mộ Dung Thất Thất, Phượng Thương không thể nán lại thêm nữa. Lúc gần đi, Phượng Thương oán giận nhìn chằm chằm hộp trang sức trong tay Mộ Dung Thất Thất, “hung hăng” nhìn lướt qua lần nữa, mới nhảy ra cửa sổ.

Nam nhân này, thực sự rất kỳ quái— Nhìn thân ảnh màu trắng trước mắt biến mất, Mộ Dung Thất Thất bỗng dưng có thêm chút nghi hoặc. Chẳng bỏ ngoài việc yêu mến tay người, hắn còn mê luyến các vật? Thích thu thập trâm cài đầu? (=.=)

“Tiểu thư, phu nhân tới!” Tô Mi vén rèm cửa lên, không có Phượng Thương, nàng thoáng thả tâm.

Mặc dù biết người này không phải mẫu thân của mình, nhưng nàng ta đối với thân mình nàng có công sinh dưỡng, Mộ Dung Thất Thất vẫn thực tuân thủ lễ tiết, nói: “Nương, mời ngồi!”

“Con cứ thoải mái, để mẫu thân nhìn con tí!”

Lý Thu Thủy lôi kéo tay của Mộ Dung Thất Thất, để nàng ngồi cạnh mình, thân thiết nhìn nàng.

Bị một nữ nhân nhìn chằm chằm, Mộ Dung Thất Thất có chút không được tự nhiên. Không biết có phải cảm giác của nàng có vấn đề hay không, sao lại cảm thấy trong ánh mắt có ẩn chứa tâm tình khác, giống như nhìn nàng, lại giống như nhìn người nào đó thông qua nàng.

“Thất Thất, trước mặt nương còn muốn ngụy trang sao? Mau gỡ “Thủy nguyệt chi kính” xuống đi, để nương nhìn mặt con nào!”

Thủy nguyệt chi kính! Lý Thu Thủy thế nhưng biết được trên mặt nàng đeo thủy nguyệt chi kính? Nói như vậy ắt hẳn nàng đã đoán chính xác, nói không chừng nàng căn bản không phải nữ nhi thân sinh của Mộ Dung Thái, mà Lý Thu Thủy biết rõ chân tướng!

Mang theo nghi vấn này, Mộ Dung Thất Thất chậm rãi gỡ xuống tấm mặt nạ trong suốt như nước trên mặt, lộ ra diện mạo chân chính của nàng.

“Giống, thực giống—” Nhìn thấy khuôn mặt của Mộ Dung Thất Thất, Lý Thu Thủy kìm lòng không đậu hộc ra ba chữ, ánh mắt của nàng hiện lên vẻ kích động.

“Nương, ta giống ai?” Mộ Dung Thất Thất ra vẻ khờ dại, tò mò nhìn Lý Thu Thủy.

“Giống….” Nhận thấy mình thất thố, Lý Thu Thủy vội vàng ho khan một tiếng: “Ta nói, con giống…..phụ thân con!”

“Nương, phụ thân người nói, là hắn?” Mộ Dung Thất Thất không dễ dàng buông tha, tiếp tục hỏi: “Phụ thân ta không phải Mộ Dung Thái sao?”

“Hắn?” Nghe Mộ Dung Thất Thất nhắc đến Mộ Dung Thái, Lý Thu Thủy hừ lạnh một tiếng, vẻ khinh miệt cùng khinh bỉ hiện rõ trong mắt, giống như cảm thấy Mộ Dung Thất Thất nói vậy, là tự hạ thấp giá trị bản thân nàng.

Xem ra, nàng thật sự không phải nữ nhi của Mộ Dung Thái. Nhưng mà, “phụ thân” mà Lý Thu Thủy nói…đến tột cùng là ai? Chẳng lẽ Lý Thu Thủy năm đó đã phản bội Mộ Dung Thái? Nàng là nữ nhi của Lý Thu Thủy cùng người kia sao?

“Nương, phụ thân thân sinh của ta là ai?” Mộ Dung Thất Thất im lặng nhìn Lý Thu Thủy, mê mang.

Nàng là Đại tiểu thư Lý gia, huyết thống cao quý, nắm đó Lý Thu Thủy không thuận theo ý nguyện của cha mẹ, nghĩa vô phản cố* gả cho thư sinh nghèo khó- Mộ Dung Thái, mười dặm trang sức màu đỏ đi theo, từng chấn động một thời. Có trợ giúp của nàng, Mộ Dung Thái chẳng những lấy được danh hiệu trạng nguyên ở khoa thi năm ấy, mà còn như cá gặp nước trên đường thương trường. (*đạo nghĩa không cho phép chùn bước)

Nhưng mà, mười sáu năm trước, sau khi nàng sinh Mộ Dung Thất Thất liền đột nhiên tiến Phật đường, từ đó đến nay không hề đi ra. Không ai biết vì sao nàng lại tiến Phật đường trong thời điểm Mộ Dung Thái nổi tiếng khắp thiên hạ.

Rất nhiều người nói là bởi vì Mộ Dung Thái cưới tiểu thiếp, làm trái với lời thề son sắt của đôi họ. Cho nên Lý Thu Thủy thương tâm, chặt đứt mọi chuyện.

Cũng có người nói nàng được Quan Âm đại sĩ chỉ điểm, phải ở Phật đường thanh tu, mới có thể giúp Mộ Dung Thái thuận lợi bình an, vì nam nhân nàng âu yếm, Lý Thu Thủy rốt cuộc lựa chọn vào Phật đường, mà Mộ Dung Thái cũng vì vậy mà ngày càng thăng quan tiến chức. Còn có người nói, Lý Thu Thủy tâm cao khí ngạo, khi sinh Mộ Dung Thất Thất, thân mình đã bị tổn thương, cho nên không thể sinh sản được nữa, nàng không thể chấp nhận chuyện này, không thể chịu nổi việc đứa con kế thừa cho Mộ Dung phủ là do tiểu thiếp sinh, cho nên mới đoạn tình tuyệt nghĩa.

Tóm lại, Mộ Dung Thất Thất nghe qua đủ loại tin đồn, nhưng mà không biết cái nào là thật, cái nào là giả, người duy nhất biết chính là đương sự trước mắt nàng đây.

Mộ Dung Thất Thất thẳng thắng, khiến cho Lý Thu Thủy luống cuống: “Ta không thể nói. Thất Thất, con không nên ép ta….”

Đối mặt với ánh mắt như hiểu rõ mọi việc của Mộ Dung Thất Thất, Lý Thu Thủy liền né tránh: “Con chỉ cần biết Mộ Dung Thái không phải là phụ thân thân sinh của con là được!”

Bộ dáng của Lý Thu Thủy khiến cho Mộ Dung Thất Thất rất là hoài nghi. Vì sao nàng lại thấy được trong mắt Lý Thu Thủy, có hận ý?

Mặc dù chỉ chợt lóe qua, có chút lúng túng, nhưng nàng vẫn mẫn cảm thấy được sự hận thù dày đặc đó. Nàng ta rốt cuộc hận ai? Là hận Mộ Dung Thái sao? Cho nên mới phản bội hắn? Nếu hận Mộ Dung Thái, vì sao lại không để ý sự chênh lệch thân phận, nhất định phải gả cho hắn? Rốt cuộc trong chuyện này còn ẩn dấu những bí mật gì?!

“Thất Thất, trước đây là nương không tốt, xem nhẹ con, mới khiến con gặp nhiều ủy khuất, nương thực xin lỗi con!” Lý Thu Thủy động tình nắm lấy bàn tay Mộ Dung Thất Thất, khóe mắt hiện lên vài giọt lệ, vẻ mặt hối hận, còn đột nhiên đau lòng nàng: “Nương thực xin lỗi con!”

Lý Thu Thủy bỗng nhiên như vậy khiến Mộ Dung Thất Thất sợ run. Chẳng lẽ nàng ta thật sự có nỗi khổ bất đắc dĩ trong đó?

Một khi đã vậy, nàng cũng sẽ không truy vẫn. Dù sao, ai chẳng có những bí mật khó có thể bày tỏ của riêng mình? Huống chi, sau lưng phu quân dan díu với kẻ khác, đối với Lý Thu Thủy mà nói cũng không phải chuyện tốt gì cho cam, nếu nàng cùng người nọ thật tâm yêu nhau, có sai chỗ nào đâu! Vậy chuyện này cứ bỏ qua đi.

Đối với nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân đang rơi lệ, Mộ Dung Thất Thất có chút khó xoay xở. Tuy rằng người này không phải mẹ đẻ của mình, nhưng tốt xấu gì cũng đã ban cho mình thân mình này, mặc dù nàng không thể hiếu thuận như nữ nhi đối với mẫu thân, nhưng nhẹ giọng trấn an, Mộ Dung Thất Thất vẫn biết làm.

“Nương nên xin lỗi, đâu chỉ mỗi ta, chẳng lẽ nương đã quên đi tỷ tỷ ở trong cung sao? Mấy ngày trước đây tỷ tỷ vừa mới đẻ non, tâm tình rất kém, nếu mẫu thân đi thăm nàng, nói không chừng tâm tình nàng sẽ tốt lên nhiều.”

“Nàng?”

Quái lạ, khi nhắc đến Mộ Dung Tuyết Liên thanh âm của Lý Thu Thủy liền lãnh đạm hơn rất nhiều, không có sự thân thiết, mà rất xa cách. Thậm chí,trong thanh âm của nàng, còn để lộ cảm giác nhục nhã.

Đây rốt cuộc là cái gia tình phức tạp đến mức nào a!

Mộ Dung Thất Thất đến giờ mới nhận thấy được vấn đề này. Nàng bỗng nhiên nghĩ tới tư liệu mà Tố Nguyệt đã tra về Mộ Dung Tuyết Liên, nàng sinh ra sau khi Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy kết hôn được tám tháng, Mộ Dung phủ nói với ngoại nhân rằng phu nhân đẻ non….

Nhưng mà hiện tại nhìn bộ dáng phẫn hận của Lý Thu Thủy, chẳng lẽ Mộ Dung Tuyết Liên không phải đẻ non, mà là sinh hoàn toàn đủ tháng? Chẳng lẽ trước khi kết hôn Lý Thu Thủy đã mang thai Mộ Dung Tuyết Liên? Nói vậy, Lý Thu Thủy là vì có con mới lập gia định, Mộ Dung Thái không phải đã cưỡng ép Lý Thu Thủy, nàng bởi vì có bầu, bất đắc dĩ mới gả cho Mộ Dung Thái? Khó trách, khó trách khi Lý Thu Thủy nhắc đến Mộ Dung Thái cùng Mộ Dung Tuyết Liên, trong mắt căn bản chẳng có chút yêu thương.

Mặc dù khi sáng lúc Lý Thu Thủy búi tóc cho nàng, dù gọi Mộ Dung Thái là phu quân nhưng trong thanh âm chẳng để lộ chút cảm tình, Mộ Dung Thất Thất có thể nhận thấy điều ấy. Khó trách lại vậy—-

Nếu xét theo phương diện này, Mộ Dung Thất Thất có chút đồng tình với Lý Thu Thủy. Tuy rằng xuất thân phú quý, nhưng dù sao cũng chỉ là một nữ tử, không thể làm chủ được vận mệnh của mình. Vậy Mộ Dung Thất Thất kia, chẳng lẽ là xuất phát từ việc Lý Thu Thủy muốn trả thù Mộ Dung Thái, mới cùng người khác sinh nàng ta ra?

Nghĩ vậy, Mộ Dung Thất Thất bỗng nhiên cảm thấy chủ nhân thực sự của khối thân thể này thực đáng thương. Lý Thu Thủy bất quá chỉ xem nàng ta như công cụ để trả thù Mộ Dung Thái…. chẳng lẽ bản tính phức tạp như vậy, mới là tính người sao?

“Thất Thất, không cần xen vào chuyện của tỷ tỷ con, nàng là người lớn, biết cách tự chiếu cố mình. Con gả sang Bắc Chu, cách sơn thủy vạn dặm, tha hương nơi dị quốc, người hiện tại nương lo lắng nhất chính là con!”

Lý Thu Thủy nắm lấy bàn tay của Mộ Dung Thất Thất, trong lời nói tràn ngập ý thân.

“Phượng Thương có đối tốt với con không? Gả làm vợ người tất nhiên không so được với ở nhà. Tuy rằng hắn không có cha mẹ, con không cần lo chuyện phụng dưỡng phụ mẫu hắn, nhưng hắn là hoàng tộc, lễ nghi của hoàng thất rất rườm rà, hơn nữa cũng có rất nhiều quy củ, quan hệ hoàng gia cũng rất phức tạp, con nhất định phải cẩn thận ứng phó với họ a!”

Lúc này, Lý Thu Thủy giống như những vị mấu thân bình thường, cẩn thận dặn dò nữ nhi sắp xuất giá đạo nghĩa làm thê. Đêm tĩnh lặng, chỉ có thanh âm ôn nhu của Lý Thu Thủy, một lần lại một lần dặn dò.

“Quan trọng nhất chính là chuyện sanh con nối dõi cho hắn, cả đời nữ nhân chúng ta đều phụ thuộc vào nam nhân.Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử. Phụ thân không thể sống với con đến già, phu quân có thể có người mới nên cũng chẳng đáng tin cậy, chỗ dựa duy nhất, chỉ có con con.”

“Con qua đó, liền thành Vương phi, sinh hạ thái tử kế thừa vương vị chính là đại sự đứng đầu. Như vậy, dù cho Phượng Thương sau này có người mới, con con là thế tử, cũng không có người dám khinh mạn con. Cũng chẳng có ai có thể lay động vị trí của con!”

Đạo lý mà Lý Thu Thủy nói, Mộ Dung Thất Thất tất nhiên hiểu rõ, đây là những đạo lý sinh tồn mà một nữ nhân ở thế giới này cần biết, bất quá, nàng không phải là nữ tử ở thế giới này, tất nhiên không cần nói những chuyện đó. Nhưng mà Lý Thu Thủy dụng tâm lương khổ, nàng không thể cứ trực tiếp từ chối, chỉ có thể nhẫn nại ngồi nghe Lý Thu Thủy nói hết.

Đợi Lý Thu Thủy “nhắc nhở” xong, đã là nửa đêm. Đến lúc Mộ Dung Thất Thất ngáp dài, suýt chút nữa là ngủ, Lý Thu Thủy mới ngừng lại được.

“Tóm lại, chuyện cần làm nhất chính là nhanh chóng sinh một đứa nhỏ, tốt nhất là nam hài! Thừa dịp còn trẻ, sinh nhiều một chút!”

“Dạ! Nữ nhi đã nhớ rõ những lời dạy bảo của mẫu thân.”

Mộ Dung Thất Thất gật đầu, thấy nàng không còn tỉnh táo lắm, Lý Thu Thủy mặc dù còn chưa nói hết, nhưng cũng không nói thêm nữa, lại lặp lại câu “phải sinh con” cùng những chuyện đã nói vài lần, Lý Thu Thủy mới rời đi.

Lý Thu Thủy đi rồi, ánh sáng trong đôi mắt của Mộ Dung Thất Thất khẽ lưu chuyển, thay bằng ánh mắt thâm thúy, khôn khéo.

Đêm hôm khuya khoắc, Lý Thu Thủy tới chơi, nói nhiều lời như thế, rốt cuộc là có ý gì? Nếu nói là Lý Thu Thủy thật tâm lo cho nàng, mười sáu năm trước tại sao chẳng thèm ngó ngàng gì tới nữ nhi này? Hiện tại đột nhiên xuất hiện, nói nhiều lời quan tâm thân thiết như vậy, động cơ này khiến người ta không thể không phòng.

“Tiểu thư, cần ta thăm dò không?” Tố Nguyệt đứng bên cạnh nhận thấy sự khác thường của Mộ Dung Thất Thất, nhẹ giọng hỏi.

“Bảo Thiết Huyết điều tra những chuyện có liên quan đến trận Nhạn Đãng sơn mười lăm năm trước, ta còn muốn biết tư liệu về Lý Thu Thủy từ lúc nàng được sinh ra, càng chi tiết càng tốt.”

Mộ Dung Thất Thất biết rằng mình không hề quá mức đa tâm, tuy rằng giọng nói lúc Lý Thu Thủy nhắc đến Mộ Dung Thái cùng Mộ Dung Tuyết Liên thực hỗn loạn khiến người khác chẳng thể nào bỏ qua sự lạnh lùng trong đó, tuy rằng sau đó nàng đã dặn kĩ những lời mà một mẫu thân phải nói, nhưng mà Mộ Dung Thất Thất lại chẳng thể cảm nhận được trong đó có chút “yêu” mà một người mẹ dành cho con gái.

Nếu nàng thật sự áy náy như lời mình nói, vì sao trong ánh mắt, trong giọng nói, không hề có chút áy náy nào? Lặp đi lặp lại những lời rập khuôn sáo rỗng, không hề xuất phát từ tình cảm chân thành. Trong chuyện này, rốt cuộc ẩn giấu những bí mật gì?

Mấy ngày gần đây, trong Tây Lương thành Tây Kỳ quốc, chuyện nhiều người bàn tán nhất chính là chuyện về Chiêu Dương công chúa Mộ Dung Thất Thất. Ngày công chúa xuất giá mỗi lúc một gần, chuyện này cũng càng lúc càng náo nhiệt.

Nam Lân vương tự mình đến Tây Kỳ quốc nghênh đón tân vương phi, đủ để nói rõ Bắc Chu quốc đối với hôn lễ này có bao nhiêu coi trọng. Cộng thêm những lời đồn đại về sự sủng ái của Phượng Thương dành cho Mộ Dung Thất Thất, khiến cho dân chúng trong lúc trà dư tửu hậu càng liên tưởng thêm nhiều chuyện.

Bất quá, lời nhiều người đoán nhất chính là Mộ Dung Thất Thất sẽ không vượt qua đêm tân hôn.

Về chuyện tám vị phu nhân trước kia của Nam Lân vương chết bất đắc kì tử đêm tân hôn, có thể nói là không người nào không biết, không người nào không hiểu. Rất nhiều người thầm nghĩ trong lòng rằng chuyện Mộ Dung Thất Thất viễn giá*, cùng gả cho Quỷ vương, đồng nghĩa với việc vận mệnh bi thảm đang chờ đón nàng. (*gả đi xa)

Vô luận nàng đã biểu hiện xuất sắc đến cỡ nào trong cung yến, vận mệnh của nàng cũng sẽ bi thảm, thật sự đáng tiếc….. Rốt cuộc, đã tới ngày viễn giá đó.

Mặt trời rực rỡ soi rọi, ngàn dặm trời xanh không mây.

Sáng sớm, Lý Thu Thủy liền tới Thúy Trúc viên, đưa cho Mộ Dung Thất Thất một bộ y phục đỏ rực. Tơ vàng nối nhau, tạo nên một con kim phượng rực rỡ chói mắt.

“Đây là do nương thức vài đêm, tự tay may cho con.” Mộ Dung Thái đứng bên người Lý Thu Thủy, nhìn thấy ánh mắt hồng hồng của Lý Thu Thủy, hướng Mộ Dung Thất Thất giải thích.

“Cám ơn mẫu thân!” Mộ Dung Thất Thất bảo Tô Mi thu y phục.

“Thất Thất, khi đại hôn, nhất định phải mặc y phục do mẫu thân may cho con! Coi như là mẫu thân nhìn thấy nữ nhi xuất giá!” Lý Thu Thủy cầm lấy tay Mộ Dung Thất Thất dặn dò: ” Chữ “phúc” nương thêu trên áo nhất định sẽ phù hộ con bình an!”

Bình an vượt qua đêm tân hôn sao? Mộ Dung Thất Thất thầm nghĩ trong lòng, ngoài miệng vẫn nói lời cảm tạ như trước: “Nương, ta đã biết, ta nhất định sẽ mặc y phục người may cho ta.”

Có lời hứa hẹn của Mộ Dung Thất Thất, Lý Thu Thủy thoáng yên tâm, nhìn theo bộ y phục Tô Mi cất ở trong thùng.

Lần này, Mộ Dung Thất Thất viễn giá, trừ bỏ của hồi môn do hoàng gia tặng, còn có đồ cưới phong phú do Mộ Dung phủ chuẩn bị cho nàng.

Mộ Dung Thái sở dĩ ra tay hào phóng như vậy, là có ý muốn bồi thường cho Mộ Dung Thất Thất, cũng là vì muốn Lý Thu Thủy vui lòng.

Cho nên lần này, Mộ Dung Thái liền xuất một trăm hai mươi thùng đồ cưới, chất đầy Thúy Trúc viên. Chuyện này hoàn toàn chọc tức mẹ con Lưu Yên Chi, đặc biệt là Mộ Dung Tâm Liên, đối với Mộ Dung Thất Thất lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nguyên bản Mộ Dung Tâm Liên bị hủy, sẽ chẳng còn ai trong nhà có thể tranh giành với nàng, những thứ trong nhà này đều là của Mộ Dung Thanh Liên nàng a!

Lưu Yên Chi vì chuyện đồ cưới của Mộ Dung Thất Thất náo loạn một hồi, cuối cùng bị Mộ Dung Thái tát một cái, nàng mới an tĩnh lại.

Hiện tại trong mắt Mộ Dung Thái cũng chỉ có Lý Thu Thủy, làm cách nào mới có thể khiến Lý Thu Thủy vui vẻ, không tiến phật đường nữa mà ở lại cạnh mình mới là chuyện quan trọng nhất trong lòng Mộ Dung Thái.

Mà một cái tát này, cũng khiến cho Lưu Yên Chi hoàn toàn hiểu rõ, xem ra, mình trong lòng Mộ Dung Thái bất quá chỉ là một thứ đồ chơi, tâm hắn thủy chung luôn hướng về Lý Thu Thủy.

“Thất Thất, những thứ này đều là tâm ý của phụ thân” Mộ Dung Thái xuất ra một xấp ngân phiếu, đưa cho Mộ Dung Thất Thất: “Năng lực của phụ thân có hạn, không giúp con được nhiều, số tiền này cho con, con không cần tiết kiệm, đừng có ủy khuất chính kình….”

“Cám ơn phụ thân!”

Không đợi Mộ Dung Thái nói xong, Mộ Dung Thất Thất liền tươi cười tiếp lấy ngân phiếu. Lúc trước là một trăm hai mươi khiên đồ cưới, hiện tại là một xấp ngân phiếu dày cộm, khiến cho mẹ con Lưu Yên Chi đứng cạnh đau mắt đến lợi hại.

“Phụ thân, người bất công!” Mộ Dung Thanh Liên lập tức nói thành lời.

“Bất công?” Biết bệnh “hâm mộ cộng ghen tị xen hận” của đối phương, Mộ Dung Thất Thất đưa ngân phiếu cho Tố Nguyệt đi cất, còn mình xoay người nhìn Mộ Dung Thanh Liên, hai mắt mỉm cười.

“Bổn cung là Chiêu Dương công chúa do thánh thượng tự mình sắc phong, là Nam Lân vương phi tương lai, là trưởng nữ của Mộ Dung phủ. Ngươi bất quá chỉ là một thứ nữ nho nhỏ, lại dám hô to gọi nhỏ với bổn cung, lớn nhỏ ra sao, tôn ti trật tự thế nào, chẳng lẽ ngươi không biết? Hay là, Lưu di nương thật sự cho rằng mình là nữ chủ nhân của Mộ Dung phủ, có thể lấy thúng úp voi, còn ngươi, cũng xem mình chính là trưởng nữ?”

Lời nói của Mộ Dung Thất Thất, câu nào câu nấy đâm trúng hồng tâm, cũng khiến cho lòng Mộ Dung Thái nổi lên từng đợt sóng.

Lý Thu Thủy còn đứng chỗ này, Mộ Dung Thanh Liên thế nhưng dám đối với Mộ Dung Thất Thất như vậy, chẳng kẽ là do Lưu Yên Chi xúi giục? Nhìn thấy chuyện như vậy, Lý Thu Thủy sẽ nghĩ thế nào? Nếu nàng lại tức giận chạy vào phật đường, vậy hắn còn phải đợi đến khi nào?!

Lập tức, Mộ Dung Thái liền tát Mộ Dung Thanh Liên một cái mắt nổ đom đóm: “Hỗn đản! Dám vô lễ với công chúa! Còn không mau cút đi cho ta!”

“Phụ thân, ngươi đánh ta?” Mộ Dung Thanh Liên hiện lên vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Mộ Dung Thái.

Phải biết rằng vì thể chất của Mộ Dung Thanh Liên thích hợp tập võ, hơn nữa còn là người xuất sắc nhất ở Mộ Dung gia, cho nên Mộ Dung Thái vẫn luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, đừng nói là tát nàng, đến động vào tóc nàng cũng chưa hề.

Nhưng hôm nay Mộ Dung Thái lại vì phế vật Mộ Dung Thất Thất, đứng trước mặt nhiều người như vậy đánh nàng! Điều này khiến Mộ Dung Thanh Liên trọng sĩ diện sao có thể chịu nổi!

“Ta ghét các người!” Mộ Dung Thanh Liên hung hăng dậm chân, đôi con ngươi đỏ lên, lao ra khỏi Thúy Trúc viên.

“Thanh nhi!” Lưu Yên Chi u oán liếc mắt nhìn Mộ Dung Thái một cái, rồi vội đuổi theo.

Mộ Dung Tuấn đứng một bên vẫn yên lặng không nói, thủ đoạn của Mộ Dung Thất Thất, hắn rõ, chỉ hi vọng mẫu thân cùng muội muội hiểu chuyện một chút, đừng có động vào Mộ Dung Thất Thất.

Người của Bắc Chu quốc chất đồ cưới của Mộ Dung Thất Thất lên xe ngựa: “Công chúa, chúng ta phải đi!” Phượng Ngọc đi đến bên người Mộ Dung Thất Thất, nhẹ giọng nói.

“Đã biết!” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu.

“Cha, nương, ta đi đây!”

Không có quỳ lạy, Mộ Dung Thất Thất chỉ hơi hành lễ, bây giờ nàng là công chúa, thân phận tự nhiên bất đồng. Từ biệt Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy, Mộ Dung Thất Thất rời khỏi Thúy Trúc viên.

Ngoài tướng phủ, người đông tấp nập, rất nhiều người đến xem náo nhiệt, cũng nhiều người thầm đoán trong lòng, phải gả cho Quỷ vương, Chiêu Dương công chúa ắt hẳn khóc sướt mướt đi!

Khi Mộ Dung Thất Thất chậm rãi đi ra khỏi phủ, ánh mặt trời bao lấy người nàng, đám người trước cửa đều mở to mắt. Trên mặt nàng không có một giọt lệ, ánh mắt cũng không có vẻ như đã khóc, mà nụ cười kia sáng lạn như hoa xuân tháng tươi, không giống giả vời. Thản nhiên hào phóng, giơ tay nhất chân đều để lộ khí chất tao nhã, không hổ là trưởng nữ tướng phủ.

Quay đầu lại, lần nữa nhìn đến nơi mà mấy năm nay mình đã sống, Mộ Dung Thất Thất hít một hơi thật sâu. Từ nay về sau, phải rời khỏi nơi này, bắt đầu hành trình mới….

“Đi thôi!” Mộ Dung Thất Thất để Tố Nguyệt nâng lên xe ngựa: “Khởi hành!”

Đoàn xe chậm rãi hướng cửa thành, hợp lại với đội ngũ của Phượng Thương. Trên thành lâu có rất nhiều người vây xem. Long Trạch Vũ cùng Thượng Quan Phi Yến cũng tự mình đến cửa thành tiễn Phượng Thương đi.

♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪♫♪

Long Trạch Cảnh Thiên đứng bên cạnh Long Trạch Vũ, nhếch môi nhìn hào quang của Mộ Dung Thất Thất, trong lòng nổi lên tư vị chẳng thể nói lên lời, đã phái người đi truyền tin tức, người nọ hẳn là sẽ cùng hợp tác với mình. Chỉ cần có thể ngăn chặn hôn sự của bọn họ, hắn vẫn còn cơ hội! Hôn lễ này, chưa chắc chắn đã có thể thành! Mà nàng, cũng chưa chắc đã thuộc về Phượng Thương! Từ sau yến hội, Long Trạch Cảnh Thiên liền thông suốt, tỉnh táo hắn. Vì sao lại đối với Độc Tiên Nhi si ngốc không quên, vì sao lại để đánh giá nhầm Mộ Dung Thất Thất.

Độc Tiên Nhi xinh đẹp, nhưng hắn không cần một bông hồng ở bên cạnh. Biểu hiện của Mộ Dung Thất Thất ở yến hội, rất chi thích hợp để làm Vương phi của hắn, thậm chí là làm một quốc gia chi mẫu. Hắn nhất định sẽ là hoàng đế tương lai của Tây Kỳ quốc, mà bên cạnh hắn, sẽ cần một nữ nhân xuất thân cao quý, khôn khéo, rộng lượng.

Xe ngựa một đường đi về phía bắc.

“Chờ một chút!” Sau khi xe ngựa rời khỏi Tây Lương thành, một người một ngựa vội vã đuổi theo đến đây. “Chờ một chút!”

Người kia dừng lại trước xe ngựa của Mộ Dung Thất Thất, nàng vén mành lụa lên, thấy được Minh Nguyệt Thịnh.

Lúc này, tóc trên trán của Minh Nguyệt Thịnh rối tung, đôi mi nhíu lại để lộ vẻ lưu luyến không rời, thân vẫn mặc một bộ tử y, ngực lộ ra một mảnh da thịt màu đông. Hắn há mồm thở phì phò, hồ lô bên hông lắc lư thật mạnh, xem ra hắn đã đuổi theo rất vội vàng.

“Ngày ấy bên hồ, đa tạ công chúa đã chỉ điểm. Hôm nay công chúa đi xa, ta không có gì đưa tặng, bình hồ lô rượu này đã theo ta mười năm, ta đem nó tặng cho nàng làm kỷ niệm!”

Minh Nguyệt Thịnh phân trần một hồi rồi đưa hồ lô rượu cho Mộ Dung Thất Thất, ánh mắt sâu lắng dừng trên mặt của nàng, giống như muốn khắc sâu hình ảnh đó vào trong sinh mạng của mình: “Ta lưu lại vị trí hoàng hậu Nam Phượng quốc, nếu hắn phụ nàng, hãy cho người đưa tin, ta nhất định đến đón nàng.”

Không đợi Mộ Dung Thất Thất kịp mở miệng nói gì, Minh Nguyệt Thịnh đã cưỡi tuấn mã phiêu nhiên đi xa, cũng vội vàng y như lúc đến.

“Tiểu thư, thái tử Nam Phượng quốc nói gì vậy?” Tô Mi cau mày, vừa rồi gió lớn, thanh âm của Minh Nguyệt Thịnh lại rất nhỏ, mặc dù Mộ Dung Thất Thất ở ngay bên người các nàng, các nàng cũng chẳng nghe thấy.

“Hắn nói, chúc ta may mắn!”

Mộ Dung Thất Thất cầm hồ lô rượu, nhìn thân ảnh dần rời xa của Minh Nguyệt Thịnh. Lưu lại vị trí hoàng hậu cho nàng? Nói vậy, hắn đã quyết định, sẽ về đoạt ngôi vị hoàng đế? Vậy nàng có thể lợi dụng cơ hội lần này, hảo hảo kiếm một vố ở Nam Phượng!

Từ Tây Lương kinh thành của Tây Kỳ tới Yến Kinh kinh thành của Bắc Chu, phải trải qua lộ trình hai tháng. Lo lắng về chuyện tứ quốc tranh bá năm năm một lần sẽ cử hành vào cuối năm nay tại Bắc Chu quốc, Phượng Thương phải trình diện, nên trên đường đi, đều là ngựa không dừng vó mà chạy.

Long Trạch Vũ phái Thượng Quan Vô Kỵ hộ tống Chiêu Dương công chúa, bởi vì Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương còn chưa đại hôn, cho nên hai người không đi cùng một xe ngựa, có lẽ giáo bắt buộc, Phượng Thương khó lòng một mình gặp mặt Mộ Dung Thất Thất.

“Cát Tường, đem nho này cho tiểu vương phi đi!” Nho vừa được đưa tới cho Phượng Thương, hương bị ngọt lành, biết rằng Mộ Dung Thất Thất thích ăn hoa quả ngọt, lập tức pháu Cát Tường đem đưa cho Mộ Dung Thất Thất.

“Tuân mệnh!” Cát Tường tiếp nhận cái dĩa, đi về phía xe ngựa của Mộ Dung Thất Thất.

Từ sau chuyện lễ phục cung yến lần trước, Phượng Thương liền gạt Cát Tường sang một bên, đi chỗ nào cũng chỉ mang theo Như Ý bên người, khiến cho Cát Tường khổ sở thật lâu.

Thân là thị vệ kề cạnh, lại bị chủ tử sai làm những chuyện chẳng chút trọng yếu, khiến Cát Tường có chút khó có thể tiếp nhận. Bất quá nàng cực kỳ trung thành với Phượng Thương, tuy trong lòng có chút khó chịu, nhưng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, luôn hoàn thành tốt mọi chuyện Phượng Thương giao cho nàng, không chút nào chậm trễ.

“Vương phi, đây là nho mà Vương gia giao ta đưa cho người!”

Đi đến bên ngoài xe ngựa của Mộ Dung Thất Thất, Cát Tường đưa dĩa nho cho Tô Mi.

“Thật tốt, tiểu thư nhà ta mới vừa nói trời này có thể ăn nho thật tốt! Không nghĩ tới Cát Tường tỷ tỷ sẽ đưa đến đây, cám ơn ngươi a!” Tô Mi nhiệt tình tiếp nhận dĩa nho, tiếp đón Cát Tường lên ngựa.

“Không được, Vương gia còn đang đợi ta hầu hạ, nô tỳ xin cáo lui trước!”

Đợi Cát Tường đi rồi, Tô Mi nhìn bóng dáng dần khuất xa của nàng, nói: “Tiểu thư, người xem Cát Tường quy củ, nghiêm túc như vậy, có phải rất giống Thiết Huyết hay không? Nếu Thiết Huyết ở chỗ này, ta sẽ tưởng rằng bọn họ là huynh muội a! Như Ý gần gũi hiền hòa như vậy, vì sao Cát Tường lại lão luyện như vậy a? Bọn họ không phải cùng sinh ra sao?”

“Cái này, ta cũng không biết nữa, ngươi phải hỏi cha mẹ hắn. Có lẽ là bọn hắn một người giống tính mẹ, một người giống tính bố đi.”

Mộ Dung Thất Thất cúi đầu, viết thư trên giấy, chờ Tô Mi rửa sạch nho uy đến bên miệng nàng, nàng mới há mồm nuốt vào: “Thực ngọt!”

“Tiểu thư, là ngọt ở trong lòng đi!” Tô Mi cười cười trêu ghẹo: “Cô gia thấy thứ gì tốt đều tặng cho tiểu thư dùng trước, xem ra hắn thực để ý tiểu thư a!”

“Nói nhiều!” Mộ Dung Thất Thất cười cầm bức thư trong tay đưa cho Tố Nguyệt: “Truyền cho Phương Quỳ, tứ quốc tranh bá lần này cử hành ở Bắc Chu quốc, chúng ta có thể lợi dụng cơ hội này, nâng cao thanh danh của Thông bảo trai cùng Tuyệt Sắc phường!”

Thấy Mộ Dung Thất Thất mở miệng ngậm mồm đều nhắc đến bạc, Tố Nguyệt cười khẽ: “Tiểu thư, không bao lâu nữa chúng ta có thể “tẩy trắng” a?”

“Ừ!” Mộ Dung Thất Thất gật gật đầu…..

Về “tẩy trắng” là cách nói mà Mộ Dung Thất Thất đã phát minh ra sau khi tiếp nhận Ma Vực.

Ma Vực, từ trước tới nay luôn bị danh môn chính phái gắn mác tà giáo, khinh thường bọn họ. Mộ Dung Thất Thất sống ở Ma Vực năm năm, phi thường yêu mến nơi này, sau khi tiếp nhận Ma Vực từ tay cha nuôi, Mộ Dung Thất Thất vẫn luôn tìm cách để mọi người ở Ma Vực có thể quang minh chánh đại xuất hiện dưới ánh mặt trời, đây là nghĩa của việc “tẩy trắng” mà nàng nói.

Là tổ chức thích khách nổi tiếng nhất thiên hạ, mọi người ở Ma Vực trừ bỏ giết chóc, nghề khác đều không biết. Từ cái ngày Mộ Dung Thất Thất trở thành thủ lĩnh đứng đầu Ma Vực, nàng đã âm thầm thề, nhất định phải tạo cho bọn hắn một cuộc sống mới, một lần nữa bắt đầu lại.

Không ai thích việc chém giết ngay từ nhỏ, cũng chẳng ai thích việc tay nhuốm máu tanh, rất nhiều người bởi vì bất đắc dĩ, mới phải chọn con đường này. Sự gian khổ cùng mạo hiểm trong việc này, nàng đã trải qua, cái loại cuộc sống tuyệt vọng trong bóng đêm, nàng có thể cảm nhận được một cách sâu sắc, vì vậy mới càng hi vọng có thể giúp mọi người sống một cuộc sống quang minh.

Vì thế, Mộ Dung Thất Thất mới dùng thân phận Quang Hoa công tử, tạo ra Thông bảo trai cùng Tuyệt Sắc phường, tạo nên một kỳ tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.