Diễm Đế Khuynh Nhan

Chương 2: Anh lầm rồi !




“Ta, ta cái gì cũng không làm……” Mộ Dung Thất Thất tựa hồ như bị lời nói của Mộ Dung Thanh Liên doạ, trong mắt hiện lên một tầng hơi nước “Là nàng ta nhào tới trước, ta không biết vì sao lại như vậy……” 

Một màn vừa rồi tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, thời điểm bảo kiếm Đoan Mộc Y Y đâm tới, quả thực Mộ Dung Thất Thất không có làm gì cả, lại không hiểu tại sao cổ tay Đoan Mộc Y Y lại bị chủy thủ cắt đứt, có gọi là vô ý đánh lầm cũng không đúng. Chỉ có thể nói rằng vận khí của Mộ Dung Thất Thất thực sự quá tốt ! 

Nhưng mà, kia thật là do may mắn sao? Trong mắt Lí Vân Khanh hiện lên một chút nghiền ngẫm, xem ra vị biểu muội này tựa như một cái bảo tàng thật lớn, càng khám phá càng khiến người ta kinh ngạc. 

“Tam tiểu thư, chuyện vừa rồi tất cả chúng ta đều thấy rất rõ ràng, không quan hệ tới ngươi, chỉ là chuyện ngoài ý muốn!” Nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất bị dọa thành như vậy, Thượng Quan Vô Kỵ vội vàng mở miệng trấn an nàng,“Ngươi yên tâm, cho dù có bị trưởng bối truy xét, ta cũng sẽ làm chứng giúp ngươi!” 

“Thượng Quan công tử, cám ơn ngươi!” 

“Tam muội, uống chén rượu an ủi!” Mộ Dung Tâm Liên rót rượu đưa cho Mộ Dung Thất Thất,“Chúng ta đều nhìn thấy, không phải ngươi sai, ngươi không cần lo lắng, phụ thân cũng là người hiểu chuyện!” 

“Cám ơn nhị tỷ !” Mộ Dung Thất Thất tiếp nhận chén rượu, đưa đến bên miệng, mới vừa vào nhấp vào, liền phát hiện bên trong có vấn đề. 

A, thế nhưng đã hạ dược vào bên trong rồi sao! Sớm biết sự tình hôm nay không dễ dàng chấm dứt như vậy, đợi lâu như vậy, Mộ Dung Tâm Liên rốt cục không được nhịn được xuống tay rồi . Lông mi Mộ Dung Thất Thất hơi hơi run lên, thoải mái đem rượu ngon uống hết. 

Nàng bị cha nuôi vứt ở suối độc hai năm, suốt ngày ngâm trong đó, thứ đồ chơi cho trẻ con này, căn bản không làm khó được nàng. Bất quá, Mộ Dung Tâm Liên đã có tâm vu hãm nàng, sao lại không nhân cơ hội mà tương kế tựu kế cơ chứ! 

Không qua bao lâu, Mộ Dung Thất Thất day day trán, bày ra bộ dáng đau đầu,“Ta có chút không thoải mái, các ngươi chậm rãi thưởng ngoạn, ta đi về trước .” 

Nhìn thấy bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Tâm Liên biết dược tính đã phát tác, kiềm chế vui sướng trong nội tâm, Mộ Dung Tâm Liên giả bộ lo lắng,“ Nha hoàn của ngươi sao lại không theo tới? Ta kêu người của ta đưa ngươi về vậy! Mã Não, đưa tam tiểu thư hồi thúy trúc viên!” 

“Dạ vâng!” Một nha đầu thanh tú lập tức xuất hiện ở trước mặt Mộ Dung Thất Thất dìu nàng,“Tam tiểu thư, chúng ta đi!” “Đợi chút!” Mộ Dung Thất Thất rút tay mình về, Mộ Dung Tâm Liên biến sắc, chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì sao? 

“Ta còn chưa lấy đồ a!” 

Mộ Dung Thất Thất đi đến trước bàn, đem tất cả vật đặt cược phía trước mọi người thu toàn bộ vào trong lòng, cuối cùng lấy ra “Tuyết phu hoàn” Đưa cho Thượng Quan Vô Kỵ,“Ta cùng công tử tuy không quen biết, nhưng lại được công tử bảo hộ, nội tâm cảm kích. Viên tuyết phu hoàn liền làm tạ lễ, thỉnh Thượng Quan công tử hãy nhận lấy!” 

Không đợi Thượng Quan Vô Kỵ cự tuyệt, Mộ Dung Thất Thất trực tiếp đem “Tuyết phu hoàn” nhét vào trong tay của hắn, sau hướng tới hai người Bạch Mục Phi cùng Bạch Ức Nguyệt dịu dàng cúi đầu,“ Ân tình của hai vị, Thất Thất ngày sau sẽ báo đáp!” 

Xong, Mộ Dung Thất Thất lại ấn huyệt Thái Dương, giả bộ một bộ dáng thống khổ,“Mã Não, đưa ta trở về!” 

Nhìn Mộ Dung Thất Thất cùng Mã Não rời đi, Mộ Dung Tâm Liên hít một hơi thật sâu, biểu tình trở nên nhu hòa. 

Vừa mới lúc nãy, Mộ Dung Tuấn bởi vì bụng không được thoải mái, nên đã xin cáo từ trước. Sự tình nếu cứ tiến hành theo mong muốn của nàng, không bao lâu nữa, dược trên người Mộ Dung Tuấn cũng sẽ phát huy tác dụng, chỉ cần Mã Não dẫn tới Mộ Dung Thất Thất tới chỗ Mộ Dung tuấn, củi khô gặp được lửa lớn, sẽ lập tức bùng cháy. 

Bên này, Mã Não dìu Mộ Dung Thất Thất đang choáng váng nặng nề,“Tam tiểu thư, tam tiểu thư!” 

Kêu hai tiếng, thấy Mộ Dung Thất Thất không có đáp lại, Mã Não dựa theo kế hoạch ban đầu, đem nàng đến một gian phòng rồi vội vàng rời đi. 

Đợi Mã Não đi rồi, Mộ Dung Thất Thất mở mắt,“Tiểu thư!” Tô Mi lắc mình tiến vào. 

“Đã điều tra xong?” Bộ dáng ban nãy lập tức biến mất, đôi mắt Mộ Dung Thất Thất tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm . 

“Dạ!” Tô Mi ở bên tai Mộ Dung Thất Thất nói thầm vài câu, khóe miệng Mộ Dung Thất Thất càng lúc càng cong. Quả nhiên, chó cắn người có bao giờ sủa trước, Mộ Dung Tâm Liên chính là “người” như vậy. Nghĩ muốn hủy danh tiết của nàng sao, chuyện thiếu đạo đức như vậy mà nàng ta cũng có thể làm ra! 

“Thuộc hạ đã đem Trịnh di nương đến , tiểu thư, ngài có phải hay không nên dịch chuyển*, đem chỗ của mình tặng lại cho nàng?” Tố Nguyệt xuất hiện ở cửa, quả nhiên trên lưng khiêng một nữ nhân. (gốc: thị bất thị na nhất na- tác giả chơi chữ nghĩa là “có hay không có chuyển khỏi chỗ bị chuyển”, rất tiếc tinh hoa của tác giả hoàn toàn bị phá hỏng trong tay ta) 

Chờ Tố Nguyệt cùng Tô Mi đem Trịnh Mẫn thả lên giường, ba người lui ra ngoài, vừa đi không bao lâu, Mã Não liền dìu thêm một người vào trong phòng. 

“Nóng quá a! Nóng quá!” Mộ Dung Tuấn muốn xé hết quần áo của chính mình, trườn lên trên giường, cuối cùng đụng đến một thân thể mềm mại. 

“Thiếu gia, đây là lễ vật nhị tiểu thư tặng cho ngươi! Hảo hảo hưởng dụng!” Mã Não buông màn xuống giúp hai người, lại liếc mắt lần nữa nhìn vào hai thân thể bên trong, cười lạnh rời khỏi. 

“Một màn tình cảm mãnh liệt sắp được trình diễn!” Mộ Dung Thất Thất mỉm cười. Nếu nàng đoán không sai, không bao lâu sau, Mộ Dung Tâm Liên sẽ mang theo người đến “Bắt kẻ thông dâm”! Muội muội cùng ca ca loạn luân, việc này nếu bị truyền ra, không những chỉ nàng không còn mặt mũi nào để sóng, mà đến Mộ Dung Tuấn cũng sẽ bị hủy hoại theo. 

Trong ngọn tiểu đình giữa hồ, Mộ Dung Tâm Liên nhìn thấy Mã Não đi tới, căng thẳng trong lòng rốt cục lơi lỏng xuống, nụ cười trên miệng càng lúc càng khuếch đại. 

“Nhị tỷ tỷ, có chuyện gì vui lắm hay sao mà ngươi cao hứng như vậy?” Mộ Dung Thanh Liên nhận thấy Mộ Dung Tâm Liên có điểm bất thường, tò mò mở miệng hỏi. 

“Không có gì.” Mộ Dung Tâm Liên vội vàng lắc đầu phủ nhận, để che dấu sự giả tạo trong lòng nàng, Mộ Dung Tâm Liên đứng lên rót rượu cho những người khác.“Hôm nay thỉnh mọi người đến, nhưng không ngờ lại phát sinh nhiều chuyện như vậy, phá đi nhã hứng của các vị, thực xin lỗi, ly này coi như là ta bồi tội với mọi người!” 

Mộ Dung Tâm Liên chưa kịp uống chén rượu, chợt nghe đến một trận tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng Mộ Dung Thái hổn hển rít gào,“Cái nữ nhi bất hiếu kia ở đâu? Mộ Dung Thất Thất, ngươi lăn ra đây cho ta!” 

Hóa ra là sau một hồi, Đoan Mộc gia đã đem chuyện Mộ Dung Thất Thất đả thương Đoan Mộc Y Y bẩm báo với Mộ Dung Thái, vừa nghe nói phế vật nhà mình đả thương chất nữ của hoàng hậu nương nương, hơn nữa gân trên cổ tay của Đoan Mộc Y Y bị đánh gãy, khó có thể lành lại, Mộ Dung Thái liền tức giận đến nhảy dựng lên. 

Phế vật này, việc tốt không làm lại chuốc việc xấu, cái gì cũng đều không được, đã rước lấy họa cho hắn mà nghe nói nàng còn nhàn nhã ngắm trăng ở tiểu đình giữa hồ, Mộ Dung Thái liền vọt lại đây. 

“Phụ thân!” Vừa thấy Mộ Dung Thái lại đây, trong lòng Mộ Dung Tâm Liên Tâm phi thường vui mừng. 

Thật tốt quá! Có Mộ Dung Thái, chỉ sợ Mộ Dung Thất Thất hôm nay hẳn phải chết, không thể nghi ngờ ! Mộ Dung Thái luôn luôn để ý thể diện, nếu nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cùng ca ca quấn lấy nhau ở một chỗ, không biết có thể hay không một đao giết nàng! 

Nhìn đến còn có người tam đại thế gia ở đây, sắc mặt Mộ Dung Thái tốt lên đôi chút, chỉ là trong lòng vẫn còn tức giận không thôi,“Mộ Dung Thất Thất ở đâu?” 

“Tam tỷ tỷ không thoải mái, đã trở về phòng.” Mộ Dung Thanh Liên lập tức nhu thuận bẩm báo Mộ Dung Thất Thất đi về phía nào. 

“Hừ! Nàng không thoải mái? Gây ra họa xong liền giả bệnh,chắc chắn là nàng cố ý !” 

Thấy Mộ Dung Thái sắp đi, biết hắn đi tìm Mộ Dung Thất Thất gây phiền toái , Mộ Dung Thanh Liên vui vẻ vọt tới bên cạnh hắn“Phụ thân, ta đi cùng với ngươi a!” Xem cuộc vui, xem cái phế vật kia bị mắng, đối với Mộ Dung Thanh Liên mà nói là chuyện hết sức hạnh phúc. (Beta: Ta phỉ nhổ con mụ này)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.