Diễm Cơ Của Bá Vương

Chương 49




Địch Thanh lắc đầu nói:

-Không cần suy nghĩ, ngươi vừa nói qua, nhược điểm lớn nhất của Địch Thanh ta là xử lí theo tình cảm, không sai, ta vốn dĩ như vậy, ta cũng tuyệt không lấy tình cảm giao dịch! Ngươi bây giờ có thể giết ta, nhưng ngươi không thể bắt ta phản bội tình cảm của mình

Ngôn ngữ nặng nề, trong đó cũng mang theo quyết định chắc chắn không thể nghi ngờ.

Bọn họ vốn là hai loại người hoàn toàn khác nhau, một thâm tình, một vô tình, nhưng bọn họ hiển nhiên có chung một đặc điểm, một khi đã quyết định, sẽ không bị người bên cạnh làm cho thay đổi.

Trăng non ngoài điện đã lên cao, rọi không sáng được cái lành lạnh âm u bên trong điện.

Cặp mắt Nguyên Hạo xẹt qua một tia lạnh, nhìn chăm chăm vào mắt Địch Thanh, Địch Thanh lại không cúi đầu, hắn cũng nhìn chăm chăm vào mắt Nguyên Hạo. Trong ánh mắt đó như chiếu ra ánh lửa, đã nói cho đối phương biết tâm ý của mình. Một hồi lâu, Nguyên Hạo mới đáp:

-Ngươi nhất định sẽ hối hận.

Địch Thanh cười cười:

-Không chắc.

Nguyên Hạo cũng cười, nhưng nụ cười mang theo sự lãnh khốc vô tình nói không hết được:

-Ba ngày, ta cho ngươi thời gian ba ngày, ngươi không cần vội vàng từ chối ta, ba ngày sau, ta lại nghe đáp án của ngươi.

Khoát tay ra hiệu, có kim giáp hộ vệ vào điện, dẫn Địch Thanh đi. Nguyên Hạo nhìn bóng lưng Địch Thanh, sát khí trong mắt đột nhiên biến mất, thay thế là vài phần đau thương. Năm ngón tay y mới dãn ra, phút chốc lại nắm chặt thành quyền.

Y nắm tay thật chặt, đến nỗi bàn tay trắng bệch, xương ngón tay nổi hết cả lên, vặn vẹo nắm tay, Nguyên Hạo lẩm bẩm nói:

-Địch Thanh, ngươi nhất định phải đồng ý với ta, nếu không…ta và đều sẽ hối hận!

Địch Thanh lại không thể nghe thấy câu nói cuối cùng của Nguyên Hạo, nếu không nhất định sẽ cảm thấy rất kì quái. Xem ra hôm nay nếu Địch Thanh không đáp ứng yêu cầu, chỉ có con đường chết, Địch Thanh có thể sẽ hối hận, nhưng vì sao Nguyên Hạo phải hối hận?

Đêm đã khuya, trên trời có trăng, ánh trăng ảm đạm, sao ít ỏi…Địch Thanh sau khi ra khỏi Thiên Đô điện, hít một hơi thật sâu. Hương hoa vào đêm khuya, tình cảm nồng đượm. Biểu hiện của Địch Thanh vô cùng bình tĩnh, kim giáp hộ vệ bên cạnh hắn, tuy là trên mặt không biểu lộ gì, nhưng trông thấy ánh mắt của Địch Thanh có chút kinh ngạc.

Trên đời này thực sự có người thấy chết không sờn? Địch Thanh hít một hơi sâu, có phải là sau khi biết hắn bị bắt nhốt vào lao, lại không thể thấy được những đêm ngọt nào như vậy, sáu ngày sau, đáp án chỉ có hai, sống hoặc chết! Địch Thanh đã chọn đường nào?

Địch Thanh mới đi được vài bước, đột nhiên thính cách đó không xa có tiếng ầm ĩ truyền đến. Địch Thanh mặc dù không để ý đến sinh tử, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, lại có người dám tranh cãi làm náo loạn tại Thiên Đô điện? Lại có người dám om sòm trước mặt Nguyên Hạo?

Quay đầu qua, thấy một người xông vào Thiên Đô điện kêu:

-Ngột Tốt, là ta

Kim giáp hộ vệ ngăn cản:

-Thái tử, không có lệnh của Ngột Tốt, người không thể vào.

Người đó tức giận kêu lên:

-Hắn là cha ta, vì sao ta không thể gặp người?

Địch Thanh thầm nghĩ, người này quá nửa là hoàng thái tử Ninh Lệnh Ca rồi, cũng chính là thái tử hiện tại của Hạ quốc. Ninh Lệnh Ca vốn là con thứ hai của Nguyên Hạo, nhưng Địch Thanh nghe nói trưởng tử Ninh Minh của Nguyên Hạo vì cầu tiên tu đạo không đúng cách mà chết, do đó, Ninh Lệnh Ca này mới được lập làm thái tử. Nghe nói tướng mạo của Ninh Lệnh Ca rất giống Nguyên Hạo, Địch Thanh nghiêng mắt liếc qua, phát hiện trán của Ninh Lệnh Ca có vài phần giống với bề ngoài của Nguyên Hạo. Nhưng có nhiều hơn sự ba hoa khoát loát, thiếu đi ý chí và sự quyết tuyệt của Nguyên Hạo.

Không đợi xem được nhiều hơn, Địch Thanh đã bị thị vệ sau lưng đẩy đi, đến khi vào trong nhà lao, khoá cửa sắt lại

Địch Thanh ngồi trong ngục, ngẩng đầu nhìn đỉnh căn phòng, cũng không biết đang nghĩ gì.

Thoáng cái, hai ngày đã trôi qua, ngày hôm nay, cửa sắt nhà lao mở ra, Địch Thanh cũng không nhìn, chỉ cho rằng tên cai ngục đến, không ngờ ngửi được một hương thơm.

Mùi thơm nhàn nhạt, thấm vào nội tâm, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến, đến trước cửa phòng

Địch Thanh dừng lại. Địch Thanh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn, trông thấy một nữ tử đang đứng trước cửa nhà lao, trong đôi mắt đẹp tràn đầy cảm khái.

Địch Thanh nhìn thấy người đến là một nữ nhân, cũng không kinh ngạc, nở nụ cười hỏi:

- Không biết ta nên gọi ngươi là Trương Bộ Chủ, hay là Diệu Ca cô nương?

Nữ tử đi đến, chính là Trương Diệu Ca!

Nhìn thấy Địch Thanh không biểu lộ nửa phần kinh ngạc, Trương Diệu Ca cười nói:

-Xưng hô thế nào đều không sao cả, tên gì đều không sao cả.

Dừng lại một lát, nhìn thấy thần sắc lạnh nhạt của Địch Thanh, Trương Diệu Ca nói:

-Ngươi không trách ta trước đây gạt ngươi sao?

Địch Thanh lắc đầu nói:

- Hai nước giao binh, mỗi người thờ một chủ, ta trách gì ngươi? Ngược lại, ngươi đã hai lần cứu ta, ta phải cảm ơn ngươi mới đúng.

Lúc Trương Diệu Ca nghe Địch Thanh nói đến hai lần tương cứu, thản nhiên cười, nàng biết lúc trước Địch Thanh tại Đan Phượng các, thì đã nhận ra hắn.

Nhân sinh, vốn là có chút bất đắc dĩ.

Nàng đối Địch Thanh, căn bản không có ác cảm gì, nhưng hiện tại hai người bọn họ, một ở trong lao, một ở ngoài lao.

Địch Thanh thấy Trương Diệu Ca trầm mặc, nói:

- Nếu như ngươi là đến gặp ta trước lúc ta chết, ta rất cảm tạ, nhưng nếu như ngươi là muốn làm một thuyết khách cho Nguyên Hạo, thì không cần phải nói.

Trương Diệu Ca hơi ngừng lại, một hồi mới đáp:

-Ta lần này đến, không phải làm thuyết khách cho Nguyên Hạo…

Địch Thanh thoáng run, chua chát nói:

-Chẳng lẽ nói, ngươi là đến tiễn chân ta?

Tiễn chân hắn, đương nhiên có chút mùi vị bi thương, lạnh lẽo.

Trên khuôn mặt đang cười của Trương Diệu Ca, có vài phần bất đắc dĩ, nàng ta chậm rãi tiến lên một bước, nhẹ tiếng nói:

-Địch Thanh, ta tới là khuyên ngươi có thể thay đổi chủ ý hay không…

Hai hàng lông mày Địch Thanh chau lại:

-Thay đổi chủ ý? Chẳng phải ngươi nói không phải là thuyết khách của Nguyên Hạo hay sao?

Trương Diệu Ca thở dài nhẹ một hơi:

-Là tâm ý của ta, cũng muốn ngươi cưới Đan Đan, ta…xin ngươi, được không?

Nàng mềm giọng cầu xin, thần sắc mang theo ý ưu thương.

Địch Thanh giật mình, không nghĩ Trương Diệu Ca lại nói ra những lời này.

Trương Diệu Ca cầu hắn cưới Đan Đan, tại sao? Hắn không hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.