Diễm Cơ Của Bá Vương

Chương 30




Bên trong thành tĩnh lặng, ngoài thành có mấy chục nghìn quân hạ, cũng trầm tĩnh lại. Lúc bắt đầu, bọn họ đánh bại quân Tống, tung hoành sáu trăm dặm trong đất người Tống, binh bức Vị Châu, khiến Quan Trung, Biện Kinh đều phải khiếp sợ. Nhưng sự hưng phấn lúc đó giờ thì chậm rãi phai nhạt xuống.

Chỉ vì một thành Tế Yêu nhỏ bé này!

Tòa cô thành nhưng lại quật cường kia, vẫn như cũ sừng sững không đổ. Giống như ông lão cô độc và quật cường kia.

Sau trận chiến vào ban ngày, người Hạ bị hao binh tổn tướng. Tuy nhiên nó không có ảnh hưởng tới tâm trạng của Trung Thư Lệnh Trương Nguyên. Trương Nguyên ngồi ở trong lều quân, hỏi người đối diện:

- Ngươi nói, Địch Thanh sẽ tới hay không?

Tuy Trương Nguyên là người Hán, nhưng giống như Hàn Đức Nhượng ở Khiết Đan, ở nước Hạ, coi như là dưới một người trên vạn người.

Hai chiến dịch Hảo Thủy Xuyên cùng trại Địch Xuyên, có thể nói Trương Nguyên là tự mình tiến hành. Mà cho tới bây giờ, tất cả các chiến dịch, đều làm theo những kế sách của Trương Nguyên đề ra:

- Kế hoạch lấy thiên hạ đã sớm có. Đơn giản là tận lực phòng thủ Lũng Hữu, dựa theo địa thế thuận lợi của Quan Trung, hướng đông mà lấy Biện Kinh. Nếu lại có thể lần nữa tập kết binh lính Khiết Đan, đe dọa Hà Bắc, khiến Trung Nguyên phải lo lắng hai phía, thì bọn họ khó mà chống đỡ được lâu!

Nhưng Trương Ngọc tính sai một bước duy nhất, chính là Khiết Đan đột nhiên không còn ý dụng binh đánh Đại Tống. Nhưng đây không phải sai lầm của y. Nếu không vì Nguyên Hạo đối xử lạnh lùng với công chúa Khiết Đan, nước Hạ cùng Khiết Đanh liên minh xuất quân chiếm cả Đại Tống, cũng không phải không thể xảy ra!

Người ngồi đối diện Trương Nguyên, khuôn mặt gầy gò tang thương, không bộc lộ biểu cảm gì, chỉ yên lặng, nhưng đôi mắt của người này lại có màu xám trắng.

Người này chính là La Hầu Vương Dã Lợi Trảm Thiên

Nghe thấy Trương Nguyên hỏi, Dã Lợi Trảm Thiên lãnh đạm nói:

- Ta không phải Địch Thanh, ta không biết.

Trương Nguyên đã sớm quen với cách nói chuyện của Dã Lợi Trảm Thiên, lơ đễnh nói:

- Nếu ngươi là Địch Thanh?

Dã Lợi Trảm Thiên đảo đảo tròng mắt trắng, đùa cợt nói:

- Nếu ta là Địch Thanh, ta sẽ không tới.

- Vì sao?

Trương Nguyên truy hỏi. Vẻ mặt của y dường như có chút đắc ý, vừa giống như tràn đầy chờ mong. Một người làm được một việc đắc ý, nếu không được người khác biết, thì cảm giác thành tựu trong lòng khẳng định bị suy yếu. Trương Nguyên lúc này, vốn là đắc ý.

Dã Lợi Trảm Thiên nói:

- Thành Tế Yêu là cô thành. Ngoài thành có năm mươi nghìn kỵ binh vây quanh! Mấy chục dặm phía bắc thành Tế Yếu là thành Cổ Dương, nơi đó có hai mươi nghìn quân ta trấn thủ. Mà trong vòng mấy trăm dặm xung quanh thành Tế Yêu, là các làng mạc. Trong tay đại nhân có năm mươi nghìn kỵ binh, tấn công thành Tế Yêu, nhìn như có vẻ tấn công mạnh mẽ. Kỳ thực là muốn vây thành chờ đợi viện binh. Tổn thất lúc này chỉ là đội Chàng Lệnh Lang không quan trọng. Mà đại nhân “dĩ dật đãi lao”, yên lặng chờ Địch Thanh đi tới. Địch Thanh nếu tới, nhất định phải giao chiến với Trương đại nhân ở bình nguyên! Địch Thanh vội vàng tới, đã mất thiên thời. Tác chiến trên bình nguyên, lại mất địa lợi. Cho dù hắn dũng mãnh vô địch, cũng khó chiếm phần thắng.

(Dĩ dật lãi lao: Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt)

Trương Nguyên thở dài trong lòng, thầm nghĩ người trước mặt mình tuy mù, nhưng so với người bình thường còn sáng suốt hơn.

- Đều nói Địch Thanh dũng mãnh khó địch, lúc này lại có Thất Sĩ tương trợ. Tuy nói ta là “dĩ dật đãi lao”, cũng chưa chắc nắm được phần thắng.

Dã Lợi Trảm Thiên tươi cười mang theo vẻ mỉa mai nói:

- Nếu nói Trung Thư Lệnh không có nắm chắc sẽ thắng Địch Thanh, thì không ngồi yên ổn như bây giờ. Lúc này, trong tay của Trung Thư Lệnh còn có ba nghìn Thiết Diêu Tử, có thể so với một trăm ngàn binh. Trung Thư Lệnh chắc sẽ không quên chứ?

Trương Nguyên khẽ mỉm cười. Biết lần tính kế này không thể gạt được Dã Lợi Trảm Thiên. Y được Nguyên Hạo tín nhiệm, vây thành đánh viện binh, trong Cầm Sinh Quân lại sắp đặt sẵn mai phục Thiết Diêu Tử, kỳ thực chỉ chờ Địch Thanh – chờ để đánh bại Địch Thanh.

Biên giới phía tây bắc đại Tống, duy chỉ có hai người Địch Thanh và Chủng Thể Hành là có thể sử dụng. Nếu đánh bại được Địch Thanh, phá thành Tế Yêu, giam giữ Chủng Thế hành, thì phía tây bắc của Đại Tống, sẽ không còn người nào ngăn cản được thiết kỵ của người Hạ.

Lúc này, Trương Nguyên đã chuẩn bị mọi sự. Chỉ còn một vấn đề duy nhất, là Địch Thanh có tới hay không? Nhưng Trương Nguyên cũng không coi đây là vấn đề. Tuy y không phải là Địch Thanh, nhưng y hiểu rất rõ Địch Thanh.

Địch Thanh người này có ưu điểm, là trọng tình trọng nghĩa. Nhưng đây cũng là khuyết điểm của hắn! Chủng Thế Hành là bằng hữu của Địch Thanh. Chủng Thế Hành gặp nạn, chỉ cần Địch Thanh còn sống, cho dù là bò cũng phải bò đến.

- Địch Thanh nhất định sẽ đến! Nhất định!

Trương Nguyên thì thào tự nói, bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch, cực kỳ thoải mái. Nhưng y không để ý thấy trong mắt của Dã Lợi Trảm Thiên có chút kỳ quái.

Ánh mắt của Dã Lợi Trảm Thiên vẫn là màu xám trắng. Nhưng khi y nhìn Trương Nguyên, đột nhiên lộ ra vẻ cười nhạo. Vẻ cười nhạo chỉ thoáng qua. Không biết y cười nhạo cái gì, Trương Nguyên cũng không biết.

Trong hoàng cung của phủ Hưng Khánh, tiếng cầm thánh thót, ngân vang, có ca vũ uốn người múa theo khúc nhạc.

Địch Thanh sẽ đi cứu thành Tế Yêu hay không?

Nguyên Hạo dựa vào giường, trầm tư nghĩ đến vấn đề này, không để ý tới vũ công cùng người đánh đàn.

Người đánh đàn là một nữ tử, nữ tử hơi cúi thấp, búi tóc phía sau có cài trâm tóc, đang khẽ lay động, giống như hạt sương ngọc trong suốt trên lá sen sáng sớm tỏa ra ánh sáng. Mặc dù nàng cúi đầu, tay không ngừng gẩy dây cung, nhưng vẫn lộ vẻ kinh diễm, vượt qua cả những vũ công đang múa.

Tiếng đàn lúc thì thê lương, lúc thì trầm bổng, lúc thì như gió thổi qua khe băng, lúc thì như xuân về hoa nở.

Cảnh trí trong cung dường như theo tiếng đàn mà thay đổi, hoặc nồng đậm như trăng, hoặc ấm áp như xuân.

Tiếng đàn vừa dứt, vũ công cũng dừng múa. Toàn bộ trong cung trở nên yên tĩnh như rừng. Chỉ có mơ hồ tiếng ca của Yến Triệu trên bầu trời xanh.

Tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên. Nguyên Hạo vỗ tay nhìn người đánh đàn nói:

- Một khúc Phi thiên, thế gian khó nghe.

Nữ tử đánh đàn kia ngẩng đầu lên, cười nói tự nhiên:

- Ngột Tốt quá khen.

Ánh mắt của nàng kia không phải quá lớn, miệng cũng không nhỏ, chỉ dựa vào ngũ quan mà nói, đều không phải là tuyệt sắc. Nhưng nàng cười nói tự nhiên, làm cho cảnh vật xung quanh bị lu mờ. Chỗ động lòng nhất của nàng, không phải là dung mạo, mà là phong tình.

Nàng kia rõ ràng là: Trương Diệu Ca!

Càn Đạt Bà, theo tiếng Phạn, có nghĩa là bay lên trời. Càn Đạt Bà vốn là một trong Thiên Long Bát Bộ, cũng là nhạc thần bên người Đế Thích Thiên.

Trương Diệu Ca chính là Phi Thiên. Lúc trước Bất Không ở lầu Trúc Ca, nhìn thấy phi thiên tiên tử khắc trên lư hương bên cạnh Trương Diệu Ca, liền nhận ra Trương Diệu Ca là Phi Thiên! Cũng là bộ chủ của bộ Càn Đạt Bà!

Nhưng cho dù Bất Không nhận ra Trương Diệu Ca, cũng vô dụng. Từ đó về sau, không thấy y xuất hiện nữa.

Nguyên Hạo nhìn Trương Diệu Ca, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Nguyên Hạo hỏi:

- Ngươi gặp qua Địch Thanh?

Trương Diệu Ca bình tĩnh nói:

- Vâng.

Ở lầu Trúc Ca, nàng là ca cơ đầy phong tình. Ở trong mắt Triệu Trinh, nàng là mối tình đầu. Ở trong mắt của Bất Không, nàng là ma nữ cực kỳ đáng sợ. Ở trong Bát Bộ, nàng là đứng đầu một bộ, cũng là nhạc thần. Nhưng ở trong mắt Nguyên Hạo, nàng càng giống như một nữ nhân, cũng là cấp dưới của y.

Càn Đạt Bà theo tiếng Phạn, cũng có nghĩa thay đổi khó đoán!

Nguyên Hạo gật gật đầu, nhìn về phía cảnh xuân ngoài điện nói:

- Trong mắt ngươi Địch Thanh là người như thế nào?

Trương Diệu Ca cười, nói ngắn gọn rõ ràng:

- Trọng tình trọng nghĩa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.