Diễm Cơ Của Bá Vương

Chương 18




Bọn chúng nghe nói Địch Thanh gan góc phi thường. Một mình một ngựa đơn đao chém giết ngàn quân. Bọn chúng cũng biết lần này Địch Thanh sẽ không để cho bọn chúng thất vọng. Mà bọn chúng cũng sẽ không để cho Địch Thanh cô đơn.

Địch Thanh phóng ngựa mang đao chạy ra khỏi doanh trại, bắn tên về phía Dã Thuật Viên. Mà cấm quân tuy ra sức đuổi theo, nhưng vẫn chậm lại phía sau Địch Thanh mấy trượng.

Cấm quân như giương cung. Địch Thanh giống như mũi tên. Tuy cả đội chỉ có mấy chục người, nhưng bỗng nhiên lao ra giống như mũi tên hung hãn lao ra khỏi giây cung.

Lúc này song phương đang chiến đấu mãnh liệt. Da Luật Tông Chân thấy Địch Thanh rốt cuộc ra tay, thì tinh thần rung lên, nổi trống liên tục. Mọi người trong doanh trại nhìn thấy, đều nổi trống không ngừng, giống như núi lở.

Doanh trận của bọn phản quân thấy từ trong doanh trại của đối phương lao ra một người mang mặt nạ thanh đồng dữ tợn, mặt xanh nanh vàng, thì không khỏi kinh hãi lên, thầm nghĩ đối phương là một dã nhân. Chảng lẽ bên đó có một quỷ quái hay sao?

Dã Thuật Viên hoàn toàn mặc kệ đối phương là người hay quỷ. Nhìn thấy Địch Thanh sát khí nghiêm nghị, ngược lại kích thích tính hoang dã của gã. Gã rú lên một tiếng, thúc ngựa lao tới trước mặt Địch Thanh. Mã sóc vung lên, tạo nên sát khí nghiêng trời.

Thiên địa tựa hồ như tối sầm lại, bỗng chốc lại sang bừng lên.

Gió cuốn cây cỏ, trường đao ánh lên. Địch Thanh lần thứ hai xuất đao, đao ý tung hoành. Tung hoành thiên hạ, không thể địch nổi.

Song mã lần lượt giao thác. Địch Thanh bỏ qua Dã Thuật Viên, thế đi liên tục, lao tới hướng doanh trận quân địch.

Mọi người cả kinh, trong lúc nhất thời không biết xảy ra chuyện gì. Con ngựa của Dã Thuật Viên chạy vội tới mấy trượng, rốt cuộc chần chừ ngừng lại, bởi vì nó không nhận được mệnh lệnh của chủ nhân.

Mọi người đều trố mắt nhìn. Dã Thuật Viên thân thể trên ngựa lung lay, trên cổ xuất hiện một vết máu. Vết máu này xuất hiện cực nhanh, thoáng qua một cái máu đều phun ra, đỏ cả thân thể. Sau đó mọi người chỉ thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị, nhịn không được liền hô to lên.

Dã Thuật Viên biến thành hai nửa. Một nửa thân thể còn lại trên ngựa, một nửa mang theo cánh tay văng xuống bụi rậm.

Nguyên Địch Thanh vừa mới một đao lao tới, giống như sấm sét xẹt qua người Dã Thuật Viên. Song mã khi giao thác thì Dã Thuật Viên đã bị cắt thành hai nửa. Chỉ là đao thế quá nhanh, Dã Thuật Viên mặc dù đã chết, nhưng phải chạy mấy bước thì lúc này mới ngã xuống.

Đây là đao pháp kiểu gì?

Chẳng lẽ là đao pháp do người có thể xuất ra?

Tiếng trống trận sớm ngừng lại. Da Luật Tông Chân nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy thì ngây cả người, quên mất đánh trống. Tất cả tay trống đều bị cảnh tượng đó làm cho giật mình. Hai tay mặc dù cứng, nhưng trong lòng giống như bị một cú sốc.

Địch Thanh nhìn bọn phản quân trước mặt.

Mặt nạ thanh đồng phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Đằng sau cái mặt nạ là đôi mắt chiến ý hừng hực, giống như ngọn lửa, thiêu đốt trên người Tiêu Hàn Nô.

Tiêu Hàn Nô mất đi ý chí chiến đấu. Gã mặc dù ngang ngược, không ai bì nổi, nhưng chứng kiến sát khí như vậy, gã nằm mơ cũng không nghĩ mình sẽ gặp phải.

Sống chết trước mắt, gã chỉ biết làm một việc là quay ngựa bỏ chạy.

Mặc dù có ngàn quân, nhưng khi đối mặt với Địch Thanh, gã giống như một người trần truồng đứng giữa một nơi hoang vắng, không có bóng người, xung quanh sợ run.

Niết Hốt Nhĩ không kịp phòng ngự, thấy Địch Thanh chém giết tới trước mặt, thầm nghĩ Địch Thanh bất quá chí có một người. Cho dù có bản lĩnh thông thiên nhưng có thể làm gì được nào thì lớn tiếng quát:

- Ngăn hắn lại cho ta!

Binh sĩ còn chưa kịp giương cung, thì đã có hai người bên cạnh Niết Hốt Nhĩ tà tà tiến lên, một người dùng trường mâu, một người dùng chày sắt, gậy sắt cùng giáp công Địch Thanh.

Ba ngựa lại giao nhau. Từ chính giữa một ánh sáng lóe ra. Hai tên xoay người ngã xuống ngựa, sớm bị mất mạng.

Còn có quân sắp sửa tiến lên, liền thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy thì đâu còn dám tiến tới nữa.

Địch Thanh vọt đến trước mặt Niết Hốt Nhĩ.

Niết Hốt Nhĩ kinh hãi, nhưng người bên cạnh đã bị giết hết, dù sao cũng không cam lòng khoanh tay chịu chết, liền huy động đao lực trảm xuống, nhưng đã bị Địch Thanh ôm lấy thắt lưng.

Cánh tay Địch Thanh vung lên. Niết Hốt Nhĩ bay lên giữa không trung, oa oa kêu to, cho rằng lần này không bị ngã chết thì cũng bị vó ngựa giết chết. Đột nhiên gã rơi xuống trúng một người. Người này lập tức vung đao ngang cổ Niết Hốt Nhĩ, quát to:

- Nô tài, ngươi cũng có ngày hôm nay sao?

Người đang quát chính là Tiêu Thất Địch.

Tiêu Thất Địch thấy Địch Thanh lao ra thì hùng tâm tráng khí, cũng theo Địch Thanh vọt tới. Ông ta mặc dù biết Địch Thanh có võ nghệ cái thế, phán đoán như thần, nhưng không nghĩ tới Địch Thanh lại dũng mãnh phi thường như thế.

Địch Thanh một đao chém chết Dã Thuật Viên. Hai đao giết chết hai tên Khiết Đan, còn vung tay ném Niết Hốt Nhĩ lên trời.

Địch Thanh lao thẳng vào chính giữa ngàn quân như vào chỗ không người.

“Tây Bắc Chiến Thần” quả là không cuồng ngôn.

Tiêu Thất Địch mặc dù hận Niết Hốt Nhĩ, nhưng biết lúc này giết gã cũng chẳng được gì. Địch Thanh lưu lại Niết Hốt Nhĩ cho ông, đương nhiên là có dụng ý. Ông ta đơn đao huy động, hét toàn bộ dũng sĩ của bộ lạc xung phong liều chết. Bởi vì ông ta nhìn ra được Địch Thanh sẽ không dừng lại. Mục tiêu kế tiếp của Địch Thanh chính là Tiêu Hàn Nô.

Hôm nay đầu lĩnh của bọn phản quân chính là Tiêu Hàn Nô và Niết Hốt Nhĩ. Chỉ cần bắt được hai người, bọn phản quân như rắn mất đầu, tự nhiên tan vỡ.

Tiêu Hàn Nô liều chết chạy trốn. Y nhìn thấy cảnh tượng của Niết Hốt Nhĩ thì càng thêm kinh hãi. Y huy động mã tiên, quát lớn:

- Mau tránh ra, cút ngay.

Bên người của y mặc dù còn tướng lĩnh, nhưng y cho rằng những người này chẳng bao giờ địch lại Địch Thanh.

Phải trốn, không trốn sẽ chết.

Ý niệm này xuất hiện trong đầu Tiêu Hàn Nô. Có Tướng lĩnh xông lên, muốn chặn Địch Thanh lại. Nhưng Địch Thanh vung đao, lại có đầu người bay lên. Trong quân hình thành một cảnh tượng quái dị. Tiêu Hàn Nô tuy có thiên quân vạn mã hộ vệ, nhưng lại bị một mình Địch Thanh truy kích.

Tiêu Hàn Nô thoát được hoạn, nhưng lại bị Địch Thanh truy được. Phàm là có hộ vệ, Tiêu Hàn Nô chạy thoát được một chút, nhưng Địch Thanh chỉ cần vung trường đao huy vũ, thì đã theo sát Tiêu Hàn Nô.

Đám phản quân hô to gọi nhỏ, nhưng không thể cản được Địch Thanh.

Nội bộ bên trong phản quân liền hỗn loạn, khó khăn đánh ra. Đúng lúc này, Tiêu Thất Địch mang theo dũng sĩ trong bộ lạc, xông tới giết chết đám phản quân.

Phản quân như rắn mất đầu, tiền quân đã loạn.

Phản quân có hai vạn nhân mã, phân tiền quân, trung quân, tả hữu lưỡng quân. Địch Thanh như lưỡi đao sắc bén đâm tới. Còn đám người Tiêu Thất Địch thì như thủy triều, đánh từ đằng sau đánh tới. Tiền quân, trung quân đều loạn.

Trung quân căn bản không biết tiền phương xảy ra chuyện gì, chỉ biết là vừa đánh vào doanh trại của Tiêu Thất Địch, như thế nào chỉ trong chốc lát đã bị giết nhiều như vậy?

Quân tâm loạn toàn quân đều loạn. Quân tâm mất binh bại như sơn.

Địch Thanh lần này không giống như một thanh đao nữa mà giống như một cây đại chùy, đập vào bình hoa sứ men xanh. Bình hoa nhìn như kiên cố, nhưng vết rạn vừa hiện thì ngay lập tức bị đánh lần nữa. Rầm một tiếng liền vỡ ngay.

Phản quân bị đánh bại.

Địch Thanh cũng không ngờ tình huống lại như vậy. Khi bắt đầu, hắn biết quân phản loạn chỉ biết tốc chiến tốc thắng, mà hắn cũng giống như vậy. Hắn thờ ơ lạnh nhạt, biết đứng đầu phản quân là hai người Tiêu Hàn Nô và Niết Hốt Nhĩ. Để đảm bảo cho doanh trại không bị phá thì phải đẩy lùi tiến công của Dã Thuật Viên.

Hắn một đao chém Dã Thuật Viên, lập tức trong đầu xuất hiện ý niệm bắt giặc thì phải bắt vua. Đối phương mặc dù người đông, thuật cưỡi ngựa cũng không kém, nhưng Tiêu Hàn Nô dù sao cũng là xuất thân gia nô, cũng không biết binh. Phản quân dựa vào nhiều người, trận hình không chỉnh tề. Nhiều năm hòa bình, người Khiết Đan cũng dần dần mất đi nanh vuốt lợi hại của mình. Lúc này, phản quân Khiết Đan thoạt nhìn cũng không cường đại như vậy.

Địch Thanh nhìn thấy đối phương xuất hiện sơ hở, lập tức tiến lên bắt Niết Hốt Nhĩ. Tiêu Hàn Nô thối lui thì Địch Thanh lại truy sát. Trong quá trình truy sát, thấy đối phương tự loạn thì lập tức thay đổi ý niệm trong đầu, không nhanh không chậm chạy theo phía sau Tiêu Hàn Nô.

Tiêu Hàn Nô chạy thẳng một mạch, nhưng không biết mình đã phá hủy lòng quân. Phản quân đại loạn, dĩ nhiên không rõ có bao nhiêu địch nhân tấn công, chỉ biết chạy trối chết. Trong lúc nhất thời bị trúng tên, thương vong vô số.

Da Luật Tông Chân từ trong doanh trại nhìn thấy, hầu như không tin nổi vào mắt của mình.

Địch Thanh chỉ có một mình mà làm loạn được doanh trại phản quân? Người này là thần võ sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.