Điềm Báo Mạt Thế

Chương 6




“Cái đó, không phải nặng lắm ư? Bằng không cứ để tự mình làm đi.” Từ Phương ngượng ngùng nói với Tịch Lục, cô nhìn Tịch Lục, nghĩ thầm người này cao quá, đây chính là Tịch Lục kia đó.

Tịch Lục ngẩng mặt, lộ ra một nụ cười tự tin, trả lời: “Không sao, không sao, chút trọng lượng này đối với đàn ông mà nói không có gì, cậu xem.” Dứt lời, cậu còn vươn tay làm bộ thoải mái nhấc hai cái túi to lên.

Từ Phương có chút không yên lòng nhìn Tịch Lục một chút.

“Thật sự không có chuyện gì sao? Mẹ mình sợ mình qua bên đó không thích ứng, gói mấy bình đồ ăn khô cho mình…”

Trán Tịch Lục nhỏ vài giọt mồ hôi, cậu xua xua tay, cắn răng trả lời: “Không sao, mới mấy bước đường, lát nữa là lên xe lửa rồi.”

Từ Phương cuối cùng không kiên trì nữa.

Tịch Lục dành ra tay lau mồ hôi trên trán mình, nghĩ thầm không trách được nặng như vậy mà!

Trần Giới quay đầu lại nhìn Tịch Lục một cái, Tịch Lục vốn là đang khom lưng bởi vì túi quá nặng mà ngũ quan nhăn lại, lúc nhìn thấy Trần Giới nhìn lại mình, trong nháy mắt vẻ mặt của cậu biến thành vẻ cực kỳ vui sướng.

Trần Giới thở dài một hơi.

Cuối cùng cũng chịu đựng được lên tàu hỏa, sau khi Tịch Lục cất hành lý cất xong, cả người nhào lên giường mềm, nhẹ nhàng thở mấy hơi, sau khi hòa hoãn một chút, cảm thấy khát đến bó tay.

Đối diện một đôi tay trắng nõn mảnh khảnh cầm một chai nước đưa tới, Trần Giới không nói gì, chỉ là nhìn Tịch Lục.

Tịch Lục vội vàng đón lấy, nước hình như là đã được để lạnh, Trần Giới vẫn luôn tỉ mỉ, sau khi Tịch Lục nói một tiếng cám ơn, xoay mở nắp uống vào.

Dòng nước lạnh lẽo xuôi theo cổ họng khô khốc rồi dừng lại, làm cho Tịch Lục thở một hơi ‘Hmm’ thoải mái.

Từ Phương đối diện nhìn Tịch Lục, nói: “Ngại quá, mệt lắm nhỉ, nói thật mấy thứ này, bố mẹ mình cũng phải hai người mới nhấc lên nổi, cậu thật lợi hại, vậy mà có thể kiên trì lâu như vậy.”

Tịch Lục được khen một câu như vậy, nhìn thoáng qua Trần Giới, cả người đều lâng lâng rồi.

Cậu trả lời: “Không sao, cũng không thể để cho con gái các cậu cầm chứ.”

Trong lòng suy nghĩ, còn may mấy năm này mình đã rèn luyện, bằng không lấy thân hình giá đỗ trước kia, không chừng đi được vài bước đã thở gấp không đi nổi rồi.

Tịch Lục cảm thấy mình có chút cảm giác đang chạy tới con đường của Schwarzenegger, kìm lòng không đậu ngẩng mặt lên, để cho Trần Giới cảm giác được một mặt đàn ông của mình.

Trong buồng tàu này, bốn giường nằm, Từ Phương và Trần Giới phân biệt ở giường trên dưới đối diện với Tịch Lục, mà Tịch Lục cũng là giường dưới, về phần người ở giường trên, đợi đến lúc tàu hỏa sắp đi, mới chạy tới.

Một người mẹ dẫn theo một cô bé thoạt nhìn ba bốn tuổi.

Lúc người mẹ kia tiến vào nhìn thấy mấy người Tịch Lục bọn họ đầu tiên là ngẩn người, cuối cùng cười hỏi: “Mấy người các em hẳn là sinh viên nhỉ?”

Từ Phương trả lời: “Đúng vậy.”

Cô bé bên cạnh vẫn yên lặng đi theo bên cạnh, không nói gì thêm.

Người mẹ kia ngồi ở trên ghế bên cạnh, nói: “Như vậy các em đều là sinh viên đại học X sao?”

Từ Phương thoạt nhìn là người thân thiện, chỉ vào Trần Giới nói: “Em và cậu ấy là tân sinh viên đại học X, cậu ấy là của điện ảnh X.”

Đối phương gật gật đầu, cảm thán nói: “Đó đều là sinh viên tài cao mà, thành tích rất tốt, danh tiếng đại học X trong cả nước cũng rất lớn, cháu gái nhà chị học lại hai năm,cũng không thi đỗ, cuối cùng chọn đến trường học trong vùng, shsss shsss shsss, thật sự hi vọng bọn nhỏ nhà chị sau này cũng có thể học đại học X.”

Từ Phương vội vàng trả lời: “Nhất định, nhất định.”

“Ơ, không qua điện ảnh X mà nói, cậu nhóc này nhất định trông rất anh tuấn đi, vì sao còn phải đội mũ đeo kính râm ở trong này?” Không nghĩ tới vừa chuyển đề tài, đã chuyển tới trên người Tịch Lục.

Tịch Lục ngẩn người, cũng không ra vẻ nữa, bèn bỏ mũ và kính râm xuống, nói: “Vừa mới tiến vào, em quên bỏ.”

“A, tại sao là cậu!” Người phụ nữ kia nhìn thấy mặt Tịch Lục thì lập tức nói.

Tịch Lục nhìn cô, hỏi: “Sao thế?”

Cô bé bên cạnh ngẩng đầu, rụt rè nhìn Tịch Lục, sau đó bập bẹ nói: “Người trong TV, giống y như người trong TV đó, mama.”

Tịch Lục lập tức hiểu ngay, sau đó ngượng ngùng xoa xoa đầu, liếc mắt nhìn nhìn Trần Giới.

Trần Giới giương môi lên đang nhìn mình, lúc tầm mắt đối nhau, Tịch Lục càng thêm ngượng ngùng.

Từ Phương ở bên cạnh nói: “Tịch Lục, cậu thật đúng là nổi tiếng đấy!”

Người mẹ kia nói: “Trẻ con nhà chị thích nhất loại chocolate kia, ngày nào cũng xem cái quảng cáo này, quả nhiên người thật nhìn còn đẹp trai hơn trên TV, vóc dáng cũng cao.” Vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, nói với Tịch Lục: “Cái đó nếu như có thể, chụp cùng bọn chị tấm hình được chứ?”

Tịch Lục đầu tiên là ngượng ngùng nói: “Ngài quá khen rồi, chỉ là bởi vì quảng cáo lặp lại quá nhiều lần thôi.”

Sau đó tự giác đi đến bên cạnh người mẹ kia, vươn tay về phía cô bé kia, ý bảo chụp tấm hình bắt tay với cô bé.

Cô bé vẫn là rất nể tình nhìn Tịch Lục một cái, sau đó tựa hồ là nghĩ đến chocolate yêu thích nhất, liền lấy dũng khí đưa tay cho Tịch Lục.

Từ Phương nhận lấy di động, sau khi chụp hình giúp bọn họ xong, cô bé kia lại đứng ở bên cạnh Tịch Lục, cũng không buông tay, kéo không buông, sau đó lấy loại sô cô la Tịch Lục làm quảng cáo kia từ trong túi ra, so so với mặt Tịch Lục một cái, sau đó ăn ngon lành.

Sau khi lại hàn huyên với người mẹ kia mấy câu, đối phương tựa hồ có chút mỏi mệt, vươn tay muốn lôi kéo đứa nhỏ đi lên ngủ, nhưng là cô bé cứ kéo tay Tịch Lục không buông, cuối cùng nói: “Con chưa muốn ngủ.”

Người mẹ kia lúng túng nhìn thoáng qua Tịch Lục, đang muốn nổi giận.

Tịch Lục cảm giác ngón tay nhỏ cầm tay mình đang run rẩy, cậu nói: “Cái đó, nếu không ngại, em giúp chị trông bé một chút nhé.”

Vừa nói xong, Tịch Lục lại cảm thấy đối phương có lẽ sẽ không yên lòng, dù sao cũng là người xa lạ.

Nào biết người mẹ kia gật gật đầu, nói: “Chị đi lên nằm một chút, nếu con bé ồn ào, em cứ nói cho chị biết, chị sẽ đưa nó lên.”

Bởi vì hiệu ứng ngôi sao của Tịch Lục, tựa hồ đã bị phụ nữ coi là đối tượng có thể yên tâm.

Tới gần giữa trưa, thực sự là làm cho người ta cảm thấy mệt mỏi, Từ Phương nói chuyện với Trần Giới một lát, rồi đi lên ngủ.

Trần Giới không có ý buồn ngủ, cô nghiêng mặt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe.

Mà Tịch Lục ôm đứa nhỏ trong lòng, nhìn sườn mặt Trần Giới.

Mặc dù là đẹp, nhìn cả đời cũng không ngại, nhưng là Tịch Lục lại cảm thấy mí mắt càng ngày càng nặng, lúc sắp ngủ, cậu giật mình một cái, lại mở to hai mắt.

Lại chạm vào ánh mắt ngậm cười của Trần Giới, Trần Giới nhẹ giọng nói: “Ngủ, nghỉ ngơi đi.” Sau đó thò ngón tay chỉ bé gái đã ngủ trong lòng Tịch Lục, vươn tay nhẹ nhàng để xuống bên môi.

Tịch Lục gật gật đầu, cẩn thận từng li từng tí đặt cô bé vào bên trong giường.

Sau đó đè thấp âm lượng trả lời: “Cậu không ngủ sao?”

Trần Giới lắc lắc đầu.

Mắt Tịch Lục lại bắt đầu đánh nhau, cậu cũng muốn nói thêm mấy câu với Trần Giới, nhưng là hết lần này tới lần khác mình không hăng hái tranh giành, sáng nay dậy quá sớm, bởi vì quá hưng phấn, hơn nữa vừa rồi xách đồ quá nặng, lại bởi vì Trần Mãnh hao phí rất nhiều thể lực dư thừa, cho nên đến lúc này, cơn buồn ngủ liền tuôn ra không ức chế được.

Cậu nói: “Vậy mình ngủ trước một chút, lát nữa sẽ dậy.”

Cậu nằm ở trên giường, sợ động tác của mình quá lớn đánh thức bé gái, cuối cùng ngủ ở chỗ bên cạnh, sau đó nhắm mắt lại, chính cậu cũng không biết, chỉ là qua mấy phút, từ bên chỗ cậu đã truyền đến tiếng hít thở có tiết tấu.

Trần Giới nhìn mặt Tịch Lục, trong đôi mắt hạnh mang theo ý cười.

Chỉ là một lát của Tịch Lục, là ngủ thẳng tới lúc còn kém nửa giờ là xuống xe.

Cậu bị tiếng cô bé bên cạnh tỉnh lại đánh thức, sau đó ánh mắt mơ mơ màng màng, chớp chớp, lấy điện thoại di động ra nhìn nhìn, chợt ngồi từ trên giường dậy, đã giờ này rồi.

Tịch Lục vội vàng nhìn về phía Trần Giới.

Trần Giới dùng tay chống mặt, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp đối diện với Tịch Lục, cô cười cười, nói: “Ngủ được thật tốt.”

Tác giả có lời muốn nói: cứ như vậy, chuyến đi hai người của mi không còn rồi… Không còn rồi… Tìm chết đi, cho mi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.