Dịch Và Thời An

Chương 19




Tiết Nhượng thấy hai gò má của Tiểu Biểu Muội đỏ bừng, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cái miệng nhỏ nhắn cũng hơi dẩu ra. Lúc nhìn thấy hắn, cặp mắt to đen lúng liếng lập tức cong lên, cười đến ngọt ngào. Tiết Nhượng thản nhiên "Ừ", rồi mới lên tiếng: "Hôm nay được nghỉ, ta và Tống huynh cùng nhau đến đây một chút."

Nam tử mặc áo bào xanh bên cạnh Tiết Nhượng đúng là Nhị công tử Tống Chấp phủ Trung Dũng Hầu ôn nhuận lịch sự tao nhã. Lần trước được Tiết Nhượng liều mình cứu giúp, Tống Chấp tri ân báo đáp, muốn kết bằng hữu với Tiết Nhượng.

Tống Chấp nhìn thấy hai tiểu cô nương trước mặt, cũng mỉm cười nói: "Chân Lục tiểu thư, chúng ta lại gặp mặt."

Tỷ phu!

Chân Bảo Lộ nhìn thấy Tống Chấp, trong lòng tất nhiên vui vẻ, lại nghĩ tới chuyện ở sân ngựa ngày ấy, lập tức hỏi: "Thương thế của Tống công tử tốt hơn chưa?"

Tống Chấp mỉm cười, làm khó tiểu cô nương này còn nhớ rõ, nhân tiện nói: "Ngày ấy may mà có Tiết đại công tử, chẳng qua chỉ bị thương ngoài da, hiện nay đã không sao rồi."

Vậy là tốt rồi. Chân Bảo Lộ yên tâm, chợt nhớ tới ngày ấy Tiết Nhượng cũng bị thương, nãy giờ nàng chỉ quan tâm tới một mình Tống Chấp, thật sự là có chút nói không được. Chân Bảo Lộ lại nhìn sang Tiết Nhượng, hỏi: "Vết thương của Đại Biểu Ca cũng khá rồi sao?"

Vẻ mặt Tiết Nhượng ôn hòa, nói: "Ừ, tốt lắm."

Chân Bảo Lộ nghiêng đầu nhìn tỷ tỷ nhà mình, kéo tay vui vẻ nói: "Tỷ tỷ, vị này là Tống nhị công tử mà lần trước muội nói với tỷ đó, tỷ tỷ nhớ không?"

Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua nam tử cao lớn nho nhã trước mặt, hơi chuyển đi ánh mắt, tiểu cô nương lễ phép nói: "Tống nhị công tử." Sau xoay sang Tiết Nhượng nói: "Đại Biểu Ca, hôm nay ta và muội muội cùng lão tổ tông đến lễ Phật, nên không quấy rầy biểu ca và Tống nhị công tử nữa."

Chân Bảo Lộ cũng hiểu được, dù sao nam nữ không giống nhau, tuy Tiết Nhượng là biểu ca, nhưng Tống Chấp là ngoại nam. Chân Bảo Lộ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn qua ánh mắt của tỷ tỷ nhà mình, cũng chỉ đành từ bỏ, liền nhìn Tiết Nhượng và Tống Chấp nói: "Đại Biểu Ca, Tống công tử, ta cùng tỷ tỷ đi lên trước đây."

Thấy Chân Bảo Lộ phải đi, Tiết Nhượng mới nhớ tới cái gì, hai ba bước tiến lên, cầm túi nước trong tay nhét vào lòng Chân Bảo Lộ.

Chân Bảo Lộ ngẩn người, nhìn vào mắt thiếu niên trước mặt, mấp máy nói: "Đại Biểu Ca?" Làm sao mà hắn biết, nàng muốn uống nước? Không phải là mới vừa rồi nàng nói chuyện với tỷ tỷ, bị Đại Biểu Ca nghe được chứ?

Chân Bảo Lộ cúi đầu nhìn túi nước trong tay, tuy rằng muốn uống, nhưng túi nước này...

"Yên tâm, ta chưa uống qua."

Chân Bảo Lộ hơi ngượng ngùng, nhưng nói tới nói lui thì cũng không tiện từ chối ý tốt của Đại Biểu Ca, cười cười nói: "Vậy cám ơn Đại Biểu Ca nha." Lúc này mới đi theo tỷ tỷ cùng nhau lên núi.

Sau đó Chân Bảo Lộ mở túi nước ra, thấy túi nước quả thật vẫn còn đầy, nên xoay sang tỷ tỷ nói: "Tỷ tỷ uống không?"

Chân Bảo Quỳnh đáp: "Ta không khát, muội uống đi."

Chân Bảo Lộ nhìn vẻ nhường nhịn trên mặt tỷ tỷ nhà mình, sau đó mới nói: "Tỷ tỷ muốn muội uống trước đúng không?" Nàng cũng không khách khí nữa, cái miệng nhỏ uống vào mấy ngụm, rồi đưa qua cho tỷ tỷ. Lúc này Chân Bảo Quỳnh cũng không cự tuyệt.

Uống xong nước, Chân Bảo Lộ theo bản năng nói đến Tống Chấp: "Tỷ tỷ, vị Tống nhị công tử kia nhìn rất lịch sự, dáng dấp cũng tốt." Ỷ vào bản thân tuổi còn nhỏ, tùy ý thảo luận về ngoại nam cũng không sao.

Nhưng Chân Bảo Quỳnh lại nói: "Tống công tử là người ngoài, muội không được cứ nhắc đến bên miệng, bị người khác nghe được sẽ không tốt."

Chân Bảo Lộ cúi đầu "Ồ" một tiếng, sau đó mắt to đảo vòng quanh, hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy Tống nhị công tử có đẹp mắt không?"

Chân Bảo Quỳnh quả thực không có cách nào với vị muội muội này, bất đắc dĩ nói: "Tốt thì tốt, nhưng ta cảm thấy còn kém xa Tiết biểu ca."

A?

Chân Bảo Lộ vốn nghĩ, đời trước Tống Chấp là tỷ phu của nàng, đối với tỷ tỷ là một lòng si tình, tò mò muốn biết khi gặp mặt hai người sẽ nghĩ gì về đối phương, không ngờ tỷ tỷ nàng chưa hề để ở trong lòng. Nhưng nghĩ kỹ lại, tỷ tỷ nàng nói vậy, cũng là sự thật ---- Đại Biểu Ca xác thực tuấn tú hơn so với Tống Chấp! Đại khái là đời trước ấn tượng về Tống Chấp trong lòng nàng quá tốt, nên khi nhìn dung mạo của hắn, sẽ tận lực điểm tô cho đẹp.

Chân Bảo Lộ không tình nguyện a một tiếng, thì không nói gì thêm nữa.

Thời điểm hai tỷ muội đến Linh Phong tự, liền có tiểu tăng trong chùa dẫn đến sương phòng ở hậu sơn nghỉ ngơi. Lão thái thái và Tiết Thị đang ngồi dùng trà. Chân Bảo Lộ liếc mắt nhìn Chân Bảo Chương bên cạnh lão thái thái, đang nói chuyện vui vẻ gì đó cùng lão thái thái, cười rất là ngọt ngào. Nhìn thấy hai tiểu cô nương đã tới, Chân Bảo Chương mới nói một câu: "Tứ muội muội, Lục muội muội cuối cùng đã đến, ta còn lo lắng, tính cho Phất Đông đi xem thử đó." Bộ dáng y như một tỷ tỷ tốt.

Chân Bảo Lộ nhìn Chân Bảo Chương, cũng chỉ khẽ cười. Nếu nàng đoán đúng, chuyện của Chân Bảo Nguyệt, khẳng định có liên quan tới Chân Bảo Chương. Nàng hiểu rất rõ hai mẹ con Chân Bảo Chương và Trình Thị, khẩu phật tâm xà. Lại nghĩ đến đời trước phụ thân nàng qua đời, sau đó Nhị thúc được thừa kế tước vị, đường phát triển của Tam tỷ tỷ càng rộng mở...

Sắc mặt Chân Bảo Quỳnh lạnh nhạt, xoay sang giải thích với lão thái thái chuyện mới vừa rồi gặp được Tiết Nhượng.

Chân Bảo Lộ ở một bên nói: "Đúng vậy, Đại Biểu Ca còn bảo cháu và tỷ tỷ thay hắn ân cần thăm hỏi ngài nữa."

Sao lão thái thái nhìn không ra đường tỷ muội không hợp? Nhưng hôm nay đến Linh Phong tự, bà cũng không muốn xảy ra chuyện không thoải mái, nên khuôn mặt tỏ ý cười nói: "Đúng là đứa trẻ tốt."

Lão thái thái muốn đi nghỉ, kêu Tiết Thị dẫn ba đứa cháu cùng nhau đi bái Bồ Tát. Chân Bảo Chương muốn ở lại hầu bên cạnh lão thái thái, nhưng lão thái thái lại thản nhiên nói không cần. Tuy rằng Chân Bảo Chương bất mãn, rốt cuộc cũng không dám nói gì nữa, chỉ nhu thuận đáp dạ, rồi theo Tiết Thị cùng nhau đi bái Phật.

Là vì nàng Chân Bảo Nguyệt mới bị đánh tay, trước mắt còn ở trong phòng dưỡng thương. Tuy nói chuyện này là Chân Bảo Nguyệt không đúng, nhưng suy cho cùng Tiết Thị vẫn đau lòng cho nữ nhi, thêm nữa bà vốn không thích Chân Bảo Lộ, nhất thời cũng không cho nàng sắc mặt tốt.

Chân Bảo Lộ cũng chẳng để ý. Nàng biết Tam thẩm thẳng tính.

Bái Bồ Tát xong, Chân Bảo Lộ mới nói với Chân Bảo Quỳnh: "Tỷ tỷ, muội muốn ở trong đây thêm chút nữa, tỷ tỷ theo Tam thẩm đi trước đi."

Chân Bảo Quỳnh làm sao yên tâm, cũng không hỏi vì sao, chỉ nói: "Tỷ ở lại với muội."

Chân Bảo Lộ lắc đầu, nói: "Tỷ tỷ yên tâm, còn có Hương Hàn mà."

Chân Bảo Quỳnh nhìn thoáng qua nha hoàn Hương Hàn đi theo phía sau muội muội, biết Hương Hàn cẩn thận, lập tức cũng thoáng yên tâm hơn, rồi nắm tay muội muội nói: "Vậy ngươi sớm tới theo nha."

Chân Bảo Lộ gật gật đầu, đợi tỷ tỷ đi rồi, thế này mới quỳ gối xuống đệm hương bồ lần nữa.

"Bồ Tát, xin người phù hộ cho cha mẹ bình an, sống lâu trăm tuổi, phù hộ Thượng Nhi và Vinh Nhi khỏe mạnh ngoan ngoãn, thông minh, phù hộ tỷ tỷ thuận lợi thi vào trường nữ học, sau đó..." Thuận lợi gả cho tỷ phu.

Chân Bảo Lộ quy củ dập đầu, rồi mới từ trên đệm hương bồ đứng lên.

Hương Hàn đứng bên cạnh, đở tiểu thư nhà mình lên, mới vừa rồi lời tiểu thư nói, nàng cũng đều nghe được. Lời nói này xuất ra từ miệng của một tiểu cô nương nhỏ tuổi, thật là quá mức hiểu chuyện. Hương Hàn hỏi: "Tiểu thư sao không thay mình cẩu nguyện?"

Chân Bảo Lộ cười cười nói: "Có mà."

Hương Hàn lại tò mò hỏi: "Tiểu thư đã cầu gì vậy?"

Chân Bảo Lộ nháy mắt mấy cái cười khẽ nói: "Không nói cho ngươi biết."

Trong lòng nàng lặng lẽ hứa.

Nàng không có chí hướng gì lớn, đời trước không thể thuận lợi xuất giá, đời này thầm nghĩ thành thật lập gia đình, sau đó trải qua cuộc sống giúp chồng dạy con. Nàng muốn gả cho một phu quân trung thực, không cần có nhiều tiền đồ, đối với nàng tốt là được. Có điều, diện mạo còn phải được nữa...

Đang nghĩ tới, Chân Bảo Lộ bước ra đại điện, thì gặp Tống Chấp và Tiết Nhượng, lập tức vui vẻ nói: "Tống công tử..."

Tống Chấp mỉm cười: "Thật đúng lúc."

Chân Bảo Lộ gật đầu, vừa liếc nhìn Tiết Nhượng bên cạnh Tống Chấp, lúc này mới hỏi: "Đại Biểu Ca, các ngươi tính đi chỗ nào?"

Tống Chấp đáp: "Ta đi chào hỏi đại sư Linh Phong tự, rồi nghe nói phía sau núi có một vườn quýt, tính cùng Tiết công tử đi xem thử."

Vườn quýt? Chân Bảo Lộ lập tức thấy hứng trí, dù sao đến Linh Phong tự, bái Bồ Tát xong rồi thì cũng không có việc để làm. Mà Tống Chấp cũng nhìn thấu tâm tư của tiểu cô nương trước mặt, nói: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi đi."

Chân Bảo Lộ gật đầu nói được,, thế này mới cùng Tống Chấp và Tiết Nhượng đến vườn quýt ở hậu sơn.

Đây cũng là chỗ tốt của việc tuổi còn nhỏ, nếu qua thêm vài năm, một tiểu cô nương như nàng, sẽ không tiện đi chung với biểu ca như vậy. Tống Chấp hay nói lại vui tính, dọc theo đường đi nói chuyện cùng Chân Bảo Lộ, nhưng thật ra trò chuyện với nhau rất vui.

Tống Chấp nói: "Nhìn Chân Lục tiểu thư còn nhỏ tuổi như vậy, lại đã đọc qua nhiều sách vở."

Tuy rằng Chân Bảo Lộ thích được người khác khích lệ, nhưng làm sao nhận được lời khen từ vị Tống nhị công tử học xa hiểu rộng này, nói: "Đều do tỷ tỷ dạy ta, ta ngay cả một nửa của tỷ tỷ cũng không bằng."

Tống Chấp "Ồ" một tiếng, nghĩ đến tiểu cô nương đoan trang dịu dàng mới vừa rồi nhìn thấy, thật sự rất thanh tú nhã nhặn. Tống Chấp mỉm cười: "Có tỷ tỷ như vậy, quả nhiên Chân Lục tiểu thư thật có phúc lớn."

Chân Bảo Lộ tán đồng gật đầu, trong lòng thầm nói: Ngày sau chính là ngươi có phúc lớn đó nha.

Vẫn cùng Tống Chấp nói chuyện, Chân Bảo Lộ lại lạnh nhạt Đại Biểu Ca bên cạnh, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nói: "Đại Biểu Ca, nếu lúc này đã gặp nhau, muốn ta đem túi nước hồi nãy trả lại cho cho Đại Biểu Ca chứ?"

Ánh mắt Tiết Nhượng lạnh nhạt, nghiêng đầu nhìn vào mắt to trong suốt của tiểu cô nương, muốn nói không cần, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên khựng lại, nói: "Cũng được."

Chân Bảo Lộ giật mình, hiển nhiên không ngờ tới Đại Biểu Ca thật sự muốn. Bất quá nàng chỉ thuận miệng hỏi một câu. Chân Bảo Lộ thoáng cười, nói với Hương Hàn theo phía sau: "Ngươi đi sương phòng đem cái túi nước kia lại đây."

Hương Hàn thấy có biểu công tử phủ An Quốc Công ở chỗ này, cũng yên tâm, lập tức lĩnh mệnh trở về sương phòng lấy túi nước.

Còn chưa nhìn thấy cây quýt, cũng đã ngửi được mùi quýt thơm rồi. Lúc ba người tiến vào vườn quýt, liền nhìn thấy những trái quýt vàng óng như ngọn đèn nhỏ lung linh treo đầy đầu cành cây, cực kỳ mê người.

Chân Bảo Lộ đưa tay ra muốn hái, chỉ tiếc vóc dáng nàng nhỏ, có nhón chân lên cũng hái không đến, chỉ có thể nhờ đến hai người còn lại hái quýt.

Vóc dáng Tiết Nhượng cao gầy, khoát tay liền dễ dàng hái được, đưa cho Chân Bảo Lộ: "Nè."

Chân Bảo Lộ mỉm cười nhận lấy: "Cảm ơn Đại Biểu Ca."

Tống Chấp thấy hai người biểu huynh muội bọn họ hái quýt vui vẻ, thì nở nụ cười tiếp tục đi vào trong xem.

Chân Bảo Lộ ngồi trên một cái ghế dài bên dưới cây quýt, ngẩng lên chỉ huy Tiết Nhượng hái quýt, có điều chỉ trong chốc lát, đã hái được mười mấy trái. Chân Bảo Lộ tùy tay cầm lấy một trái quýt lột ra, thấy Tiết Nhượng lại cầm quýt tới, mới nói: "Đại Biểu Ca nghỉ một lát đi, lát nữa lại hái tiếp." Xong liếc nhìn xem chung quanh, đã không thấy Tống Chấp đi chỗ nào rồi nữa.

Chân Bảo Lộ chăm chú lột vỏ quýt, rất nhanh đã lột sạch sẽ, mùi thơm của quýt thấm vào đầy tay nàng, Chân Bảo Lộ tách ra một múi muốn nếm thử, bỗng nhiên nghĩ, không biết quýt này có chua hay không.

Nếu là chua...

Chân Bảo Lộ suy nghĩ, lập tức có biện pháp, liếc mắt nhìn Tiết Nhượng đang ngồi nghỉ ngơi bên cạnh, tay nhỏ bé đem quýt đến bên miệng hắn: "Đại Biểu Ca."

Có kinh nghiệm lần trước, lúc này Tiết Nhượng rất nhanh há miệng ra ăn vào múi quýt.

Chân Bảo Lộ thật cẩn thận đánh giá vẻ mặt của hắn, rồi sau đó mới hỏi: "Ngọt không?"

Tiết Nhượng gật đầu, âm sắc rõ ràng: "Rất ngọt."

Vừa nghe là ngọt, thế này Chân Bảo Lộ mới yên tâm ăn, mỉm cười cầm một múi quýt cho vào miệng.

Tiểu cô nương miệng nho nhỏ, múi quýt lại lớn, cả miệng lập tức phồng lên. Nào biết mới vừa cắn vào, khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Bảo Lộ trở nên giống như cái bánh bao thịt nhăn nhúm lại.

Nàng phun ra quýt trong miệng, hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn sang Tiết Nhượng bên cạnh: "Đại Biểu Ca..."

Chua chết nàng. Muốn trêu chọc nàng đây mà!

Tiết Nhượng không nói chuyện, chỉ thoáng cong khóe miệng.

Chân Bảo Lộ thầm oán một câu, sau cũng không nhịn được cười lên khanh khách.

Bị bài học kinh nghiệm, lúc này Chân Bảo Lộ cũng không dám tin lời của Đại Biểu Ca nữa, tự mình chọn vài trái ngọt.

Ngày mùa thu khí trời ấm áp dễ chịu, Chân Bảo Lộ ăn no, tựa vào ghế dài híp híp mắt. Chẳng qua làn da của tiểu cô nương quá mềm mại, chỉ mới phơi một lát, mặt mũi liền đỏ bừng hết lên.

Tiết Nhượng nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn tiểu cô nương chợp mắt trên ghế dài.

Thấy nàng thoáng nhăn đầu lông mày, Tiết Nhượng cởi ra áo khoác ngoài của mình, đứng dậy, mở rộng áo ra, giơ tay, thay nàng che đi ánh nắng.

Thiếu niên đứng thẳng tắp, chưa qua bao lâu, gương mặt đẹp trai cũng bị phơi nắng đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.