Địch Tướng Vi Nô

Chương 34: Lo Được Lo Mất




"Có lẽ tương lai của cậu cùng mặt rắn cũng không tệ nhỉ?"

"Harry, Harry! Tỉnh dậy đi! Cậu sao thế?"

Âm thanh vang vọng không ngừng quấy nhiễu bên tai, Harry cảm thấy đầu mình càng lúc càng đau buốt, khung cảnh xung quanh cũng dần biến đổi trở nên mơ hồ. Mí mắt run rẩy khó nhọc mở ra, Harry nhìn thấy gương mặt hoảng hốt cùng lo lắng của Ron.

"Ron?", Harry mơ mơ màng màng hỏi, giọng nói có chút khàn khàn.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh!", Hermione thở một hơi nhẹ nhõm vui mừng như vừa trút bỏ được sự lo âu.

"Có chuyện gì sao?" Harry chống tay ngồi dậy dựa vào thành giường, không rõ vì sao phòng ngủ của mình lại biến thành bệnh thất ở Hogwart.

"Sáng nay tớ gọi hoài thế nào bồ cũng không dậy hơn nữa còn liên tục lầm bầm cái gì đó bằng xà ngữ nữa. Làm tớ và Hermione sợ chết khiếp!", Ron kể lại mọi chuyện.

"Vậy cậu đã mơ thấy gì thế Harry?", Hermione tò mò hỏi, trong giấc mơ mà cũng dùng xà ngữ chẳng lẽ là mơ đến Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là ai-đấy.

"Voldemort!", Harry ngừng lại, nhìn ánh mắt dần mở lớn của Hermione cùng cái miệng há hốc của Ron, "Tớ thấy mình ở trong phòng ngủ của ông ta."

"Bồ tèo cậu nói sao? Cậu ở phòng ngủ của Voldemort? Cậu tính bán thân trao đổi hòa bình à?", Ron vuốt mặt mình cố gắng hạ thấp tiếng hét nhất có thể, không ổn rồi cậu cảm thấy giống như mình vừa biết một bí mật động trời nào đó. Có lẽ cậu nên đến chỗ bà Pomfrey xin ít dược, cứ thế này có khi nào cậu sẽ thấy cảnh tượng bạn thân nhất của cậu kết hôn với Chúa tể Hắc ám trong tương lai không.

"Cậu nói cái quái quỷ gì thế?" Harry trừng mắt nhìn Ron, thật muốn kiếm một cây chổi đập tên tóc đỏ này một trận, "Tớ với Voldemort đã nói chuyện, ông ta kể cho tớ nghe về lời tiên tri."

"Lời tiên tri? Nó nói về cái gì?", Hermione tò mò hỏi, giọng nói có chút sốt ruột cùng thúc giục.

"Lời tiên tri là ::Người có sức mạnh đánh bại được Chúa Tể Hắc Ám sắp xuất hiện, sinh ra bởi những người đã ba lần thách thức hắn, sinh ra khi tháng thứ bảy chết đi và Chúa Tể Hắc Ám sẽ đánh dấu người này như một kẻ tương đương với hắn:: nhưng đó chỉ là một nửa. Nửa còn lại nằm ở một nơi khác...", Harry thở dài trả lời.

"Đúng thế, nó nằm ở trong Sở Bảo Mật. Xin lỗi vì đã nghe lén papa.", Lily chậm rãi bước vào mà theo sau là Alex.

"Đó là một căn phòng chứa vô số quả cầu tiên tri.", Lily đáp, đôi mắt cô lấp lánh một chút niềm vui, nếu như mọi chuyện không thay đổi thì thời khắc quan trọng mà papa từng kể có lẽ sắp đến rồi. Lily nắm chặt tay, cô nhất định phải dốc toàn sức để tác hợp cho papa và daddy mới được, "Con chỉ có thể nói tới đó thôi."

"Anh hiểu.", Harry gật đầu vẫy tay, "Không sao."

"Vậy cậu muốn đến đó sao?", Hermione lo lắng hỏi, "Cậu không tính nói cho giáo sư Dumbledore biết?"

"Đúng thế.", Harry cúi đầu nói, "Thầy ấy đã giấu tớ quá nhiều việc quan trọng liên quan giữa tớ với Voldemort. Tớ không rõ vì sao thầy ấy luôn nói dối tớ nhưng ngay lúc này tớ thực sự không muốn để thầy biết."

"Nhưng Harry dù có thế, cậu không thể nào hiện tại đột nhập vào đó được!", Ron nóng nảy nói, Sở Bảo Mật chứ không phải là Hogwarts mà đám học sinh như họ muốn vào là được. Nếu kinh động đến Bộ Phép Thuật chắc chắn họ sẽ lại lãnh đủ với lão già Fudge kia.

"Tớ biết mà nhưng chỉ cần có cơ hội tớ liền sẽ đi.", Harry chỉ để lại một câu như thế rồi ngay lập tức bước xuống giường vội vã đi ra ngoài.

"Harry...!", Hermione vừa tính nói gì đó đã bị Alex kéo tay lại lắc đầu khuyên ngăn.

"Nên để papa im lặng suy nghĩ đi chị Hermione." Lily vô vỗ bả vai thành thật khuyên nhủ, xem ra có lẽ daddy đã nói gì đó khiến papa phải ngẫm nghĩ rồi.

"Được rồi.", Hermione gật đầu, "Có gì nhớ nhắc Harry giúp chị là anh chị ở phòng sinh hoạt chung đợi anh ấy,"

"Em biết rồi.", Lily đáp ứng, đợi Alex kéo Ron cùng Hermione đi cô liền lập tức bám theo Harry.

Lily đứng ở góc phòng Cần Thiết nhìn Harry ngồi yên lặng trên ghế có chút ngán ngẩm, cái tính lơ là ngẩn ngơ của người này hình như vẫn chưa thay đổi được. Thảo naò sau này lúc nào cũng bị daddy trêu chọc dụ dỗ.

"Papa, con biết ngay là người ở đây mà." Harry nghe thấy âm thanh của Lily giật mình quay đầu lại.

"Daddy đã nói gì với papa thế?" Lily ngồi xuống, hai tay chống cằm mở to đôi mắt màu xanh lục tuyệt đẹp chớp chớp cười hỏi, "Hay đúng hơn là người đã nói gì với daddy thế?"

"Ông ta rõ ràng không tin lời tiên tri giữa chúng ta!"

"Bình thường, dù sao bất cứ ai nghe thấy tương lai mình cùng tử địch kết hôn, sinh con thì làm sao có thể còn tin được cái lời tiên tri kia.", Lily nhún vai đáp.

"Vì thế anh nói vời ổng là ::Chẳng phải lời tiên tri là để phá vỡ sao?::", Harry xoắn xuýt nói, không biết vì sao lúc ấy mình lại xúc động lỗ mãng đến thế.

"Như thế càng tốt!", Lily nở nụ cười hưng phấn đập bàn, "Nếu daddy và papa có thể giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì chẳng phải toàn bộ giới phép thuật sẽ yên bình sao? Daddy ngốc lắm nên papa phải khuyên daddy nhiều vào!"

Harry ngẩng đầu nhìn dáng vẻ con mẹ nó rất oai hùng của Lily không khỏi ngưỡng mộ.

"Đừng nhìn con như thế. Con chẳng qua do đến từ tương lai nên biết nhiều hơn papa mà thôi.", Lily giả bộ ho vài tiếng, "Giáo sư Dumbledore quả thật giấu papa rất nhiều chuyện cho nên nếu muốn biết người phải tự thân tìm hiểu nha."

Harry nhìn Lily, bất chợt cả hai cùng mỉm cười.

"Anh phải trở về đây. Hermione cùng Ron có lẽ đang đợi anh ở phòng sinh hoạt chung,", Harry đeo ba lô lên.

"Tạm biệt papa! Đừng quên chiều nay có khóa huấn luyện Quidditch đó!" Lily nhanh chóng nhắc nhở rồi rời đi.

Harry nhìn bóng dáng nhỏ nhắn biến mất mỉm cười, có thể nuôi ra một cô con gái hiểu chuyện cùng vô tư như thế. Có lẽ tương lai của cậu cùng mặt rắn cũng không tệ nhỉ?

*17.05.18*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.