Địch Tướng Vi Nô

Chương 30: Hành Vi Trẻ Con




"Ta sẽ chấp nhận ngừng chiến nếu các ngươi giao Hary Potter cho ta!"

Voldemort im lặng không nói thêm lời nào, bởi vì qua ma pháp huyết thống hắn hoàn đã có thể chắc chắn được thân phận của ba đứa trẻ kia, tuy hắn vẫn không muốn tin mình lại có con với thằng nhãi Potter.

Lily nhân lúc không ai để ý âm thầm vung đũa phá bỏ bùa chú cho Harry, Voldemort đương nhiên nhìn thấy nhưng hắn lại không nói gì cũng chẳng quăng Crucio ra như mọi khi khiến bầu không khí hết sức quỷ dị. Harry vì đã lâu không cử động nên tay chân tê rần, gần như không còn cảm giác. Cậu cố gắng nhặt đũa phép mình lên, ếm cho bản thân mình một cái Protego rồi khó khăn đi đến chỗ nhóm Rivaille. Lily nhanh tay đỡ lấy Harry dần kiệt sức sau đó liền nghe thấy âm thanh tê tê tức giận của Voldemort.

{Chết tiệt, nếu chưa muốn chết thì lũ ranh tụi bây nhanh cút về Hogwarts trước khi ta đổi ý!}

Harry cũng quá mệt để quan tâm đến Voldemort, cậu nghĩ mình sẽ phải có một cuộc nói chuyện nghiêm túc với nhóm Rivaille khi trở về trường, "Accio!", chiếc cúp đang nằm lăn lóc dưới đất nhanh chóng bay vào tay cậu.

{Hiện tại tụi con cũng phải trở về Hogwarts nếu không với tính cách của giáo sư Dumbledore, ông ấy sẽ nghi ngờ ngay. Tạm biệt daddy, chúng ta sẽ gặp lại sớm thôi!} Rivaille cúi đầu kính cẩn sau đó liền độn thổ rời đi.

Chờ cho nhóm bốn người biến mất, toàn bộ Tử thần Thực tử lúc này mới đồng loạt run rẩy quỳ sụp xuống, bò về phía Voldemort, và hôn lên cái lai áo chùng đen của hắn một cách tôn kính cùng hoảng sợ. Voldemort lạnh lùng nhìn hết thảy, ánh mắt trống rỗng của hắn khiến chúng cảm thấy rợn người như nhìn thấu mọi suy nghĩ tội lỗi mà chúng cố gắng che dấu.

"Chủ nhân, xin hãy tha thứ cho sự tò mò của bề tôi nhưng tại sao ngài lại không giết Harry Potter?", một tên Tử thần quỳ gối cả gan hỏi.

"Ta tạm thời vẫn chưa muốn giết nhãi ranh đó hơn nữa thân phận của ba đứa nhóc kia khiến ta hơi hoài nghi!", Voldemort lạnh lùng trả lời.

"Còn bây giờ, ta thấy các ngươi, những kẻ luôn thề nguyện trung thành với ta nên có một vài lời giải thích chứ?", Voldemort nheo đôi mắt đỏ rực, ngẩng gương mặt khủng khiếp của hắn lên và khịt mũi, hai lỗ mũi giống hai cái khe nở lớn ra.

"Chào các Tử thần Thực tử, mười ba năm đã trôi qua, mười ba năm kể từ ngày ta gặp các ngươi lần cuối cùng. Vậy mà các ngươi vẫn đáp lại lời hiệu triệu của ta như thể chỉ mới hôm qua. Thật là một điều đáng mừng! Tuy nhiên ta vẫn luôn tự hỏi trừ bỏ những kẻ đã bị nhốt vào Azkaban thì những kẻ khác, những kẻ may mắn sống sót tại sao chưa bao giờ chúng đến giúp chủ nhân của chúng?"

Không một ai dám lên tiếng cũng không ai dám cử động ngoại trừ Đuôi Trùn vẫn đang quằn quại trên nền đất.

"Và ta đã tự trả lời. Có lẽ chúng cho rằng Dark Lord đã bại trận, không có khả năng trở mình lần nữa vì thế chúng liền gấp rút về phe địch nhân nói rằng chúng ngu muội, dốt nát, bị phép thuật không chế, bị uy hiếp đúng không?", Voldemort rít từng chữ một, giọng điệu của hắn so với gió trời còn lạnh hơn gấp nhiều lần, Tử thần Thực tử vẫn cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng mặt lên.

"Điều gì khiến chúng nghĩ ta đã thua cuộc? Chẳng phải ta đã từng nói Dark Lord không gì là không thể sao?"

"Bởi có lẽ chúng tin rằng có một quyền lực còn lớn hơn nữa, một quyền lực có thể làm tiêu tan chúa tể Voldemort chẳng hạn như lão già ngu ngốc Albus Dumbledore chăng?"

Một trong số Tử thần quăng mình tới trước. Hắn run rẩy từ đầu đến chân, và gục xuống chân Voldemort rít lên, "Chủ nhân! Thưa chủ nhân, hãy tha thứ cho tôi! Hãy tha thứ cho tất cả chúng tôi!"

Voldemort cười lạnh bước tới, tàn nhẫn dẫm lên thân xác đáng thương của kẻ hầu cận kia, "Không cần nhiều lời Mulciber. Dark Lord luôn biết ai thật tâm ai giả dối."

Một lần nữa cơn run rẩy lan truyền trong vòng tròn bọn Tử thần Thực tử đang đứng lắng nghe. Voldemort để cho sự yên lặng căng đến mức khủng khiếp rồi mới tiếp tục, "Lucius và Yaxley, Bộ Pháp Thuật đã yên bình quá lâu rồi và ta mong các ngươi sẽ hiểu mình nên làm gì mặc dù cái trò nhộn ở trận Quidditch tranh Cúp thế giới khá vui đấy nhưng như thế vẫn chưa đủ đối với ta. Và gia đình nhà Lestrange hẳn nên bây giờ đứng ở đây chứ không phải là ngục Azkaban bởi sự trung thành tận tụy của họ đối với Chúa tể. Và Carow, hai anh em các ngươi hãy đem Karkaroff về đây cho ta và ta mong hắn vẫn còn sống để đến gặp ta. "

Đêm nay một lần nữa mọi thứ lại xảy ra, không gì có thể cản được dòng chảy của lịch sử nhưng không một ai hay biết tương lai đã sớm thay đổi.

Kẻ được chọn và Chúa tể Hắc ám, mối quan hệ của họ rồi sẽ phải thay đổi.

*30.04.18*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.