Đích Tử Nan Vi

Chương 7




Bên trong hang đá, tiếng nước chảy tí tách.

“Đây là chỗ nào…” Ta ngồi trên tảng đá khóc thút thít không ngừng, Tử Huy ngồi xổm trước mặt đưa ta cái khăn: “Xem như là nhà của ta đi, A Tường đừng khóc.”

Ta lấy cái khăn qua lau mắt, vừa nghẹn ngào vừa nói: “Tuy rằng ta ngu ngốc, nhưng vẫn còn nhớ rất rõ khi nhỏ cha mẹ đối tốt với ta. Rõ ràng sư phụ cũng tốt như vậy…Nhưng vì sao hắn lại giết cha mẹ ta? Vì sao lại muốn gạt ta?”

Tử Huy trầm mặc một lát mới nói: “A Tường, bây giờ ngươi hẳn là không thể trở về Thánh Lăng giáo, kế tiếp ngươi có tính toán gì không?”

“Ta… Vẫn chưa tính.” Ta lắc đầu: “Ta đã đánh sư phụ, sư phụ sẽ không cần ta nữa, ta cũng không nghĩ trở về Thánh Lăng giáo, nhà…Nhà cũng không thể quay về. Ta…không biết.”

Tử Huy nắm tay của ta, lẳng lặng nhìn ta, trong đôi mắt tối tăm của hắn ta như thấy một tia sáng xẹt qua: “Như thế, sau này A Tường đi theo ta được không?” Hai tay hắn sờ soạng mặt ta, ta lại không quen, vừa định trốn, tay hắn đã rời khỏi: “Ngươi là thê tử của ta, ta sẽ đối xử với ngươi còn tốt hơn cả sư phụ, sẽ không lừa ngươi, sẽ không vứt bỏ ngươi.”

Ta nhìn hắn một hồi lâu: “Nhưng mà, sư phụ sẽ không đồng ý…”

Tử Huy sửng sốt, lập tức cười nói: “Sư phụ? Cô nương ngốc, hắn giết cả nhà ngươi, ngươi lại muốn nhận hắn làm sư phụ sao?”

Nước mắt lại lạch cạch rơi xuống xuống: “Không thể nhận sao?” Dù sao, sư phụ đối xử với ta tốt như vậy.

“Đúng vậy, đã có thù hận sâu nặng như vậy, sao có thể làm sư đồ.” Tử Huy nắm chặt tay ta: “Ta sẽ cưới ngươi, thay thế sư phụ đối xử tốt với ngươi. Ngươi có bằng lòng không?”

Ta nhìn từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay, gật đầu.

Tử Huy nở nụ cười, hắn đứng dậy sờ đầu ta: “A Tường thật tốt, chỉ là gia tộc ta từng có qui định, ai gả vào gia tộc của ta cũng phải uống một chén thuốc, khiến cho thân thể thích hợp hơn với cuộc sống của ta. A Tường muốn uống sao?”

Ta máy móc gật đầu. Tử Huy rời đi khỏi tầm mắt, chỉ trong chốc lát đã bưng một chén thuốc màu đỏ trở lại. Ta không hoài nghi, ngửa đầu nuốt vào, cảm giác nóng nóng, tanh lại ngọt, giống như uống máu tươi, khiến ngực ta không hiểu vì sao lại khó chịu.

Tử Huy vỗ đầu ta, trên mặt vui mừng, hắn chỉ vào giường đá ở bên cạnh: “Hai ngày này chắc ngươi rất mệt mỏi, đi nằm trước đi.”

Kỳ thực ta cũng không muốn ngủ, nhưng là nghe xong lời này của Tử Huy, không biết vì sao chân lại không ý thức mà đi đến bên giường, ngoan ngoãn nằm xuống. Ta nhắm mắt, thế giới đã tối đen, trong đầu hỗn loạn không thể chịu nổi, đầy hình ảnh của Thánh Lăng giáo, Phong Tuyết sơn trang, còn có sư phụ, đang cười, đang giận…

Ta nghĩ rằng sau này ta sẽ không thể thấy sư phụ như vậy nữa.

Sau khi làm tân nương của Tử Huy thì ta ngoan ngoãn ở trong hang đá.

Ta không muốn bước ra khỏi không gian này, giống như bên ngoài sẽ có yêu quái giương nanh múa vuốt, lúc nào cũng có thể ăn thịt ta. Ta trở nên thật lười, nơi này không có người bắt ta giặt quần áo chồng chất, không có người sai ta lật sách đứng quạt. Tử Huy thường không có ở đây, cả ngày ta ngồi trên giường đá, cũng không biết thời gian bên ngoài. Cuộc sống thế này lại khiến ta cảm thấy không thoải mái, tựa như luôn có tảng đá đè nặng trong lòng.

Một ngày Tử Huy trở về, ta oán giận không khí không tốt trong hang đá, làm cho tâm hồn ta thật buồn, Tử Huy ngẩn người nói: “Thật có lỗi, ta không có trái tim, nên không biết cái gì gọi là buồn.”

“Tim?” Ta không hiểu: “Nhưng mà mọi người đều có a, ở trong này này.” Ta khua chân múa tay với hắn, nhớ tới những gì sư phụ đã dạy ta trước đây, trong lòng lại phiền muộn.

“Ân, ta biết.” Tử Huy vẫn cười hí mắt như cũ, nhưng thần sắc đã có chút hoảng hốt: “Trước kia ta cũng có, nhưng mà không quý trọng, lại đem nó cho người khác.”

“Tim còn có thể cho người khác sao?”

“Người thường không làm được, yêu ma thần tiên thì có thể.” Khóe môi cong cong của Tử Huy kéo thẳng lại, giọng có chút lạnh: “Lấy tim của con người làm thuốc thì vô cùng tốt.”

Ta kinh ngạc: “Người khác đem tim của ngươi làm thuốc?”

Tử Huy im lặng một lát, phút chốc lạnh lùng cười, giống như chế giễu mỉa mai: “Không phải, là tự ta lấy nó ra đưa cho người khác.” Hắn nói thật nhẹ nhàng bâng quơ, ta tò mò tới gần chạm vào ngực hắn: “Bên trong không có gì a, đau không? Lạnh hay không?”

Đợi hồi lâu cũng không thấy Tử Huy trả lời, ngẩng đầu nhìn đã thấy hắn đang dại ra mà nhìn ta, một lúc sau mới sờ đầu ta, cười khổ sở: “Cô nương ngốc.”

Bỗng nhiên đôi mắt của Tử Huy xoay chuyển, tươi cười của hắn chợt tắt, hắn nắm tay ta đến ngồi bên giường, bàn tay vỗ nhẹ đầu ta: “Nghỉ.” Hắn chỉ nói một chữ, trước mặt ta bỗng tối sầm, giác quan không còn.

Không biết qua bao lâu, ta lại thấy trước mắt sáng ngời, vẫn là hang động này, ta vẫn ngồi trên giường đá như trước, Tử Huy đứng bên cạnh ta, trước mắt lại có thêm một người. Thấy hắn, cả người ta run lên, trực giác bỗng muốn tiến lên bắt lấy hắn, nhưng không biết vì sao bản thân lại không thể động đậy được. Ta sợ hãi muốn mở miệng nói chuyện nhưng ngay cả môi cũng không mở ra được, thân mình như bị cố định một chỗ.

“Đợi Sơ Không thần quân đã lâu.”

“Ngươi làm gì nàng?” Sư phụ nhìn ta chằm chằm, chau mày.

“Thần quân đừng lo lắng, ta chỉ tạm thời phong bế ngũ quan của nàng, không thể cảm nhận được xung quanh mà thôi.”

“Nói thẳng đi.” Ánh mắt sư phụ từ trên người ta chuyển đi, lạnh lùng mở miệng: “Ngươi hao tổn tâm tư bắt lấy đồ đệ ngu ngốc này của ta, rốt cuộc muốn cái gì?”

“Trái tim của bán tiên.”

Ta hoảng sợ, Tử Huy hắn… Hắn muốn tim của sư phụ!

“A, dã tâm của tiểu yêu không nhỏ.” Ánh mắt nhàn nhạt của sư phụ nhìn qua ta: “Ngươi dựa vào cái gì mà chắc chắn ta sẽ cho ngươi?”

“Ta không thể chắc chắn, là thử thời vận thôi. Ta đại khái có thể đoán được thần quân hạ thế là vì trải qua kiếp phạt. Đối với Sơ Không thần quân mà nói, một đời này chỉ là kiếp số mà thôi, thân thể này cũng chỉ là thể xác tạm thời. Thần tiên đối với cái chết rất lạnh bạc, nhưng thần quân lại đặc biệt chú ý đến cô nương này, ta liền đánh bạc một lần, cho dù thắng hay thua thì ta vẫn còn một tính mạng, cũng không sợ đắc tội tới ngươi. Quả nhiên, mặc dù A Tường đối với ngươi như vậy, ngươi vẫn tha thiết mà đuổi tới.”

Sư phụ hơi hơi hí mắt, nắm thật chặt roi trong tay: “A, ngươi nói ta hiếm lạ cái đồ đệ ngu xuẩn này sao? Ngươi muốn giết nàng thì giết, muốn ăn nàng thì ăn, ta đến chỉ là muốn tiêu diệt hòn đá đại nghịch bất đạo như ngươi, dám tính kế ta, đánh ngươi mất hồn mất vía vẫn chưa đủ.”

Ta không hiểu lắm, cái lạnh theo nhau kéo đến, giống như bị những con rắn quấn chặt, đang lúc mờ mịt lại nghe Tử Huy cười nói: “Yêu lực của ta quả thật không thể đấu với thần quân, thần quân muốn giết cứ giết, ta không ngại. Chỉ là A Tường đã cùng ta kết làm vợ chồng. Ta lấy máu của ta đưa vào người nàng, nàng cùng ta huyết mạch tương thông, sinh tử tương liên. Thần quân cũng không hiếm lạ đồ đệ này, vậy thì để ta cùng nàng mất hồn mất vía đi.”

“Kết làm vợ chồng, hồn mạch tương thông… Các ngươi…” Sư phụ cắn răng, roi trong tay có chút run run.

Ta cảm giác tay Tử Huy ôm vai ta, hắn ngồi bên cạnh ta nói: “Thần quân, ngươi xem, là hôm nay kết liễu đôi ta? Hay là chờ một tháng sau A Tường cùng ta hồn phiêu phách tán? Vĩnh viễn không thể luân hồi, triệt để biến mất, như thế có thể làm tiêu tan phẫn hận của thần quân không?”

Sư phụ trầm mặc, ánh mắt u ám, dung nhan như tu la. Bỗng nhiên hắn quất một roi tới đánh mạnh vào mặt Tử Huy, nhưng không hiểu sao trên mặt của ta lại đau đớn, nóng bừng bừng, tiếp theo là máu chảy ra từ gò má.

“Một roi này, thần quân đánh cũng không dùng lực đâu. Nếu thần quân không tin lời nói của ta, có thể mang ta giết thử một lần.” Tử Huy cười nói: “Ta vốn là đá yêu thanh tu, không hề làm việc ác nham hiểm. Mặc kệ lấy thê tử hay ngươi cho ta trái tim bán tiên đều phải là cam tâm tình nguyện. Bởi vì nếu có nửa điểm bắt buộc, nhất định sẽ tổn hại lớn đến pháp thuật của ta. Trái tim bán tiên này có thể giúp ta lấy lại năng lực đã mất, còn biến ta thành yêu quái bất tử. A Tường nhờ thế cũng có thể sống thật lâu dài. Sự thật đặt ở trước mắt thần quân, muốn cứu hay muốn giết tùy thần quân xử trí.”

Ta gắt gao nhìn chằm chằm sư phụ, trong lòng kinh hãi một trận lại một trận, chợt thấy sư phụ cong môi cười, hô hấp của ta nghẹn lại, nghe hắn nói:

“Tốt lắm, thù này, xem như ta đã kết với ngươi.”

Sư phụ cất roi rút ra một con dao nhỏ, hắn dùng tay tự đâm lưỡi dao vào ngực của mình. Sắc mặt sư phụ nhanh chóng tái nhợt, lại như không biết đau mà rạch xuống một đường, dường như ta có thể nghe thấy tiếng xé rách của xương cốt.

Thần trí ta sợ hãi, cánh tay trên vai cứng đờ, giống như sững sờ.

Sư phụ lại không mặn không nhạt nói: “Thạch yêu, ngươi cho là ngươi có thể tính kế được với ta sao?” Cổ tay hắn vừa chuyển, sắc mặt lại trắng thêm, trên trán mồ hôi đổ như mưa: “Nhưng vận khí của ngươi lại rất tốt, vừa vặn lại chạm đúng trách nhiệm trên lưng ta. Về sau nếu để ông đây gặp lại ngươi…nhất định cho ngươi biết thế nào là chết không bằng sống.”

Nhưng mà về sau… Cái gì là về sau?

Tâm trí ta rung động mạnh, giãy dụa muốn hét ra tiếng nhưng một chút cũng không được.

Sư phụ xoắn lưỡi dao, máu trong ngực chảy ra ướt sũng quần áo, miệng vết thương to dần, ta giống như có thể nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của hắn. Giống như trước đây khi ta gặp ác mộng mà cọ cọ đến trên giường sư phụ, hắn nói: “Có ta ở đây, người khác sẽ không dám khi dễ ngươi.” Khi đó ta nằm sấp trong lòng hắn, nghe được âm thanh trầm ổn mà ấm áp, ngăn trở tất cả phức tạp cùng bất an ở bên ngoài.

Sư phụ…

Thân mình sư phụ run lên, thắt lưng hơi cuối xuống. Ta nghe được một tiếng kêu rên không thể kiềm chế, máu đỏ tươi tí tách rơi trên mặt đất. Sư phụ đưa tay nắm lấy vật màu đỏ gì đó, tuy ý ném xuống đất, như ném đi một viên đá nhỏ không giá trị: “Cầm…Khụ, ta cho ngươi.”

Bàn tay trên vai ta rời đi, ánh mắt ta không thể chuyển động chỉ có thể nhìn sư phụ chằm chằm, thấy sư phụ cũng đang nhìn ta, môi tái nhợt như tờ giấy của hắn giạt giật: “Không được nói chuyện hôm nay với nàng, không được nhắc về ta với nàng. Nha đầu kia ngu ngốc cực điểm, ngươi lừa nàng vài lần nàng sẽ quên.”

Sư phụ… Sẽ không.

“Vì một nha đầu ngốc mà mất một cái mạng, còn không để nàng nhớ ngươi, không phải ngươi sẽ chịu thiệt sao?”

“Khụ… Ngươi quan tâm cái rắm, chỉ là…” Sư phụ che ngực, lạnh lùng cười: “Nếu ngươi không để nàng sống thật lâu thật khỏe mạnh, nhất định ta vẫn có rất nhiều cơ hội để ngươi chịu thiệt.” Nói xong, thân hình hắn nhoáng lên một cái, chống đỡ vách tường, thẳng lưng, khó khăn nhưng không mất đi vẻ thong dong mà ra ngoài.

Nhiệt độ trong lồng ngực như bị vét sạch, cái gì ta cũng không nghĩ được, chỉ cảm thấy bây giờ phải ở bên sư phụ, mặc kệ là cái gì, mặc kệ thâm cừu đại hận giữa chúng ta, ta phải đi cùng hắn, lật sách đứng quạt cho hắn như trước kia, vì hắn giặt quần áo chồng chất.

Không biết sư phụ đã đi bao lâu, đỉnh đầu ấm áp, là Tử Huy nhẹ nhàng vỗ lên đầu ta một cái, nhàn nhạt nói một chữ “Giải”, khiến cả người ta buông lỏng, toàn thân đều mềm nhũn, nhìn vết máu trên đất kia, mũi ta đau xót, rơi lệ.

“A Tường?” Tử Huy có chút ngạc nhiên: “Ngươi lại…” Hắn bừng tỉnh như hiểu ra điều gì, gật gật đầu nói: “Ngươi ở cùng hắn lâu như vậy, nhất định cũng học được chút tiên pháp, khó trách có thể phá vỡ phong ấn.”

Tử Huy kéo tay ta: “Chớ để ý quá mức về sinh mạng kiếp này của hắn, sư phụ ngươi không phải là người thường…”

Ta tóm mạnh lấy tay Tử Huy, hung hăng cắn xuống một cái, hận không thể cắn tới xương cốt của hắn: “Ngươi đem trái tim trả lại cho hắn! Trả lại cho hắn!” Ta nỉ non mơ hồ, miệng đều là máu của Tử Huy, cũng là nước mắt của chính mình.

Tử Huy không đẩy ta ra, chỉ nhẹ nhàng nói: “Hắn như thế này cũng không đi xa được, ta cùng ngươi đi theo đưa tiễn hắn thôi.” Máu nóng của hắn chảy vào cổ họng, thân mình lười nhác mấy ngày nay bỗng nhiên thoải mái lên. Sư phụ, sư phụ…Ta không nghĩ Tử Huy làm gì, không biết cái gì là trái tim bán tiên, cái gì là thâm thù đại hận, nhưng ta biết hiện tại sư phụ rất khổ sở, hắn lẻ loi một mình, trong ngực trống trơn, chảy nhiều máu như vậy lại không có người chăm sóc hắn.

Ta không hề để ý tới Tử Huy, đứng lên chạy từ trong hang động ra ngoài.

Nhiều ngày không đi khiến ta có chút choáng váng, chạy ra khỏi hang đá mới biết đây là núi đồi hoang dã, bốn phía đều là vách núi, chỉ có một con đường nhỏ uốn lượn đi lên đỉnh núi, mà trên đường đó lại có nhiều máu tươi, ta đi theo, miệng gọi nhỏ: “Sư phụ, sư phụ.”

Gió hoang vắng thổi gào, đi qua một khúc rẽ đã đi đến vách núi, sư phụ nằm ở chỗ kia, quanh thân toàn là máu. Ta chỉ cảm thấy ngực co rút nhanh chóng, yết hầu cũng bị đè nén như vậy, phát không ra được tiếng kêu, chỉ có thể nức nở, quỳ trước người hắn: “Sư phụ…”

Ta ôm lấy đầu của hắn, đầu ngón tay lại chạm đến một mảng lạnh lẽo, hắn lợi hại như vậy, giống như là anh hùng không ai địch nổi, vì sao lúc này dáng vẻ lại yếu ớt tái nhợt đến như vậy.

Đôi mắt khép chặt của sư phụ bỗng nhiên giật giật. Hắn thấy dáng vẻ hoảng loạn của ta thì thở dài một tiếng, khóe môi giật giật: “Ngu ngốc…”

“Ta ngu ngốc!” Ta vội đáp: “Đều do ta… Đều do ta.”

“Đồ đệ ngu ngốc, nước mắt nước mũi đều nhỏ hết lên mặt ta…Vừa bẩn vừa xấu.” Sư phụ nâng tay được một nửa lại vô lực thả xuống. Ta nắm tay hắn dán vào mặt ta, khóc không thành tiếng. Sư phụ thở dài một tiếng: “Mười năm trước, giết Dương phủ không phải là ý của ta, nhưng hơn ba mươi mạng người quả thật là chết trong tay người Thánh Lăng giáo, ngươi muốn trách ta thì cứ trách đi.”

“Không trách.” Ta lắc đầu: “Không trách, ta cùng sư phụ trở về Phong Tuyết sơn trang, ta thay ngươi quạt mát lật sách, đấm vai bóp chân! Ta…Ta cũng không cần tướng công, ta chỉ cần sư phụ, chúng ta trở về, cùng nhau trở về.”

“Việc này.” Ánh mắt sư phụ mông lung, dường như đang nhìn trời cao, thanh âm của hắn suy yếu mà nhỏ bé: “Không phải ta trúng kế yêu quái, cũng không phải do ngươi…” Sư phụ cắn chặt răng, phảng phất như hận đến xuất huyết: “Chỉ là ta không thể chống lại được ý trời.”

“Nhưng mà… Cũng được. Ngươi cứu ta, ta cứu ngươi, một kiếp này… Một kiếp này, chúng ta…” Sư phụ mệt mỏi chậm rãi nhắm mắt lại: “Huề nhau.”

“Chúng ta trở về, chúng ta trở về…” Trừ bỏ những lời này, ta lại không biết nói những lời khác.

Gió thổi vù vù trên vách núi, không chỉ là mình sư phụ, dường như tim của ta cũng bị lấy ra, thế giới đã không còn gì.

“A Tường.”

Ta ngồi ôm sư phụ không biết đã bao lâu, chợt nghe một tiếng gọi, là Tử Huy tìm đến, hắn đứng ở sau chúng ta hai bước, lẳng lặng nói: “Nợ một ân tình này của hắn, sau này ta sẽ thay sư phụ ngươi chăm sóc ngươi, ta cũng sẽ đối tốt với ngươi giống như hắn, buông ra đi.”

Ta hoảng hốt nhìn hắn, lại sờ sờ ngực trống rỗng của sư phụ, mơ hồ nghĩ, sư phụ không phải là người tốt, nhưng là hắn đối tốt với ta, trên đời này không ai có thể so sánh được.

Không ai có thể biến thành sư phụ của ta, không ai có thể cùng nắm tay ta đi lên Phong Tuyết sơn trang, rốt cuộc ta cũng không thể quay về…

Ta ôm chặt sư phụ, ngã người về sau, gió núi gào thét bên tai, bầu trời cách ta ngày càng xa, tất cả trở nên chập chờn, chỉ có thân thể lạnh lẽo của sư phụ vẫn đang ở bên cạnh ta.

Ta sẽ chờ hắn, luôn luôn chờ hắn. Mãi cho đến tương lai một ngày kia, dưới ánh nắng tươi đẹp, xuyên qua những mùi hương vấn vít, ta có thể nghe hắn nhẹ giọng gọi ta: “Tiểu Tường Tử, qua đây.”

Ta nhắm mắt lại, thế giới một mảnh yên lặng.

Quỷ sai mang gông xiềng cho ta, bước từng bước chân trên con đường xuống hoàng tuyền, mỗi bước đều là trí nhớ điên cuồng đập vào mặt, thiên giới, địa phủ, điện Nguyệt Lão, cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà…

Ha ha ha ha ha ha…

Sơ Không, ngươi rất giỏi! Quả nhiên ngươi rất giỏi!—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.