Đích Trưởng Tôn

Chương 26: Con biết!




Thật ra thì Tùy Ức vãn không hiểu được gặp mặt bạn bè có ý nghĩa ở chỗ nào, trước đây lúc còn đi học ngày ngày được gặp mặt mọi người cũng không nói chuyện với nhau được mấy câu, bây giờ gặp mặt nhau để làm gì? Không nhẽ để khoe khoang? Tìm khán giả để khoe ra những thành tích mà hôm nay đạt được à?

Cô thật sự không hiểu sao, giống như việc cô không hiểu nổi vì sao lúc ra đến cửa cô lại hỏi Tiêu Tử Uyên có muốn đi cùng cô hay không.

Phòng không lớn, nhưng người đến tham gia lại không ít một chút nào, âm thanh nói chuyện với nhau vang mãi bên tai không dứt, chủ đề không có gì ngoài mấy chuyện về khoe bạn gái của người này đẹp hay bạn trai của người kia thành công như thế nào.

Tùy Ức im lặng ngồi ở trong góc phòng, cái miệng nhỏ của cô không ngừng hút nước trái cây, thỉnh thoảng liếc trộm Tiêu Tử Uyên một chút, còn Tiêu Tử Uyên vẫn bộ dáng nhàn nhã tự do uống nước trà, cũng không thấy anh tỏ ra rốt ruột.

Tùy Ức biết Tiêu Tử Uyên giống cô, cũng không thích náo nhiệt, anh chịu đến đây chủ yếu là vì cô, nên cô nhìn anh hơi áy náy sau đó hỏi, "Anh có cảm thấy không có ý nghĩa không?"

Tiêu Tử Uyên quay đầu nhìn Tùy Ức sau đó mỉm cười nói, "Cũng được."

Đúng lúc này một nhóm người đang trò chuyện về những việc đã trải qua khi ra nước ngoài, rõ ràng là bọn họ càng lúc càng có ý khoe khoang mọi chuyện, giọng nói cũng càng lúc càng lớn.

Tùy Ức cau mày tự cười bản thân, "Người quê mùa như mình chưa bao giờ ra nước ngoài có lẽ không nên đến đây mới đúng?”

Nụ cười trên mặt Tiêu Tử Uyên lại sâu thêm, ngẩng đầu lên vuốt hai chân mày của cô đang nhíu chặt vào nhau, chăm chú nhìn cô một lúc hình như có điều cần suy nghĩ nói, "Bánh bao. . . . . . Em gần đây hình như hơi béo lên rồi….”

Nói xong tiện thể đưa tay sang bẹo má của Tùy Ức, cảm giác khi sờ vào má cô mềm mại làm anh không nỡ buông tay ra.

Mặt Tùy Ức bắt đầu nóng lên, nhìn sang bên cạnh không có ai chú ý mới đẩy tay Tiêu Tử Uyên ra, đồng thời ở trong lòng oán thầm, mình thật sự đã làm điều thừa rồi, làm sao anh có thể cảm thấy buồn chán được, anh buồn chán có thể lấy việc trêu chọc cô mà, chơi đùa rất vui vẻ.

Bàn tay Tiêu Tử Uyên bị cô gạt ra, anh mỉm cười rồi lại cầm chặt lấy tay cô.

Tùy Ức vùng vẫy vài lần, cuối cùng đành phải mặc kệ anh.

Lúc nãy giờ có một cô gái ngồi bên cạnh Tùy Ức từ lúc Tiêu Tử Uyên vào cửa đến giờ thỉnh thoảng lại nhìn chằm chằm vào anh, cô giật mình, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người con trai nào có phong thái giống như vậy. Nhưng vẻ mặt anh ta từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, thản nhiên nhìn mọi người xung quanh, rồi chào hỏi mọi người một cách thản nhiên. Cô nhìn anh ta lâu như vậy, nhưng ngay cả một ánh mắt anh ta cũng không thèm nhìn cô lấy một lần, mà lúc này ánh mắt anh ta tràn đầy cưng chiều nhìn về phía Tùy Ức.

Mặc dù cô đã có bạn trai, nhưng nếu đem ra so sánh với chàng trai trước mắt này đúng là không thể nào so sánh bằng, nghĩ như vậy trong lòng cô lại tức giận thêm.

Đối với người con gái mà nói, nếu mình không có được thì sẽ tìm mọi biên pháp để hủy đi anh ta, cho dù không hủy được thì cũng phải cố gắng chê bai người đó.

Nhìn cách ăn mặc cảa anh ta không giống như người có tiền, bộ dáng không tồi, nói không chừng anh ta là anh chàng nghèo nàn! (Du: dám chê anh TTU của ta ả này đáng đánh *Binh* *Bốp* …….)

Một người con gái khác giật mình, bỗng nhiên giơ tay lên dùng ánh mắt yêu thương ngắm nhìn chiếc nhẫn kim cương, vẻ mặt thẹn thùng, "Trời ạ, tay tớ mỏi quá, tớ đã dặn anh ấy là không được mua cái lớn như vậy rồi, anh ấy cứ nhất định phải mua cho tớ bằng được, thật là!"

Ánh mắt của mọi người đều dồn hết vào trên tay trái của cô gái kia, sau đó hiểu ý nhau ngoài mặt cười nói tỏ ra rất hâm mộ cô gái kia nhưng thật ra trong lòng lại rất xem thường.

"Bọn tớ thật sự hâm mộ cậu đó!"

"Phải rồi phải rồi, bọn tớ đã nghe thấy cậu tìm được chàng rể là một con rùa vàng, lần sau đưa đến cho bọn tớ nhìn nhé!"

"Đúng đúng đúng, mau kể cho bọn tớ biết anh ta theo đuổi cậu như thế nào”

Trong lòng Tùy Ức suy nghĩ, thật ra thì mấy người bạn học của cô còn rất tử tế rồi, nếu như đổi thành ba người trong phòng của cô, có thể với những tin đồn như thế này bọn họ ánh mắt sẽ phát sáng lên và không kiêng kị mà nói thẳng, "Mau nói cho chúng tớ biết hai người các cậu làm thế nào quan hệ bất chính được với nhau vậy?"

Cô gái đó lại như một con lừa xuống núi, giả vờ thẹn thùng khoe khoang , "Ôi chao, thì anh ta thổ lộ với tớ thôi, tớ lúc ấy rất cảm động!”

"Anh ta nói gì với cậu?"

"Anh ấy nói, bất luận có xảy ra chuyện gì anh ấy đều có thể đi theo tớ giúp tớ đi xuống…..”

Cô ta vừa nói vừa khoát tay sang một bên, cũng không biết là cố ý hay là vô ý, khuỷu tay cô ta lại đụng trúng Tùy Ức, Tùy Ức cũng không để trong lòng chuyện này, nhưng Tiêu Tử Uyên để trong mắt chuyện này, nhíu chặt mày lại, đưa tay kéo Tùy Ức dựa sát vào người anh để bảo vệ.

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh thì thấy trên mặt anh hiện lên sự chán ghét, cô nghĩ rằng anh thấy chán ghét loại người như cô bạn đó bắt đầu bực mình rồi, trong lòng cô cũng nôn nóng theo.

Nghĩ như vậy nên cô quay đầu sang hỏi, "Nhà anh ta không có thang máy à?"

Mọi người sửng sốt, sau đó lại bắt đầu có gắng nhịn cười, nhịn đến nỗi vẻ mặt vặn vẹo.

Cô bạn vội vàng giải thích, "Không phải ý đó, ý của anh ấy là sẽ cùng tớ đi, suốt cả cuộc đời!”

Tùy Ức vẻ mặt thắc mắc không vội vàng hỏi lại cô bạn, "Vậy hóa ra hai người cả đời nếu đi như vậy thì cũng không cần mua xe nhỉ?”

Cuối cùng mọi người không nhịn được nữa cười lớn lên, vẻ mặt cô gái đó thảm hại vô cùng, mà người nói ra lại mỉm cười đối diện với ánh mặt của cô ta.

Cô từ xưa đến này vỗn dĩ không phải là một người hay làm việc tốt, bên ngoài thì dịu dàng nhưng năng lực chiến đấu lại mạnh.

Tiêu Tử Uyên vỗ về bờ vai đang run lên của cô, những ngón tay thon dài lại dịu dàng vuốt ve lòng bàn tay của cô.

Tùy Ức thấy vẻ mặt lúng túng của cô bạn ấy, nhớ đến nhiều năm tình cảm bạn bè nên cũng không muốn cậu ta lâm vào thế bí nên thản nhiên đứng dậy nói, "Tớ vào phòng vệ sinh một lát."

Cô không nghĩ rằng cô vừa mới ra ngoài có mấy phút, vậy mà lại có người không sợ chết chạy đến trước mặt đại thần nói khoác, hơn nữa cô cũng không nhớ nổi cậu bạn này tên là gì nữa.

"Cậu là. . . . . . bạn trai của Tùy Ức?"

Tiêu Tử Uyên khép mắt lại chỉ mỉm cười mà không nói hì, coi như là đã nhận.

"Cậu thật là may mắn, năm đó lúc còn đi học Tùy Ức có rất nhiều người theo đuổi. Tớ bây giờ đang đi du học ở nước ngoài, XX cậu chắc đa nghe rồi chứ? Tớ học ở đó, nếu có thời gian rảnh đến tìm tớ sẽ dẫn cậu đi tham quan."

Sau đó lại bắt đầu nói khoác đủ thứ, "Mọi người đều nói XX là một nơi tốt, nhưng mà tớ cảm thấy ở đó không được tốt lắm, chi phí sinh hoạt quá cao, một tháng tớ được gửi không ít vậy mà vẫn thiếu không đủ để chi tiêu, anh họ của tớ cũng sống ở nước ngoài, nơi anh ấy sống mức phí quá cao, nhưng mà chỗ đó rất đẹp, mà lại sầm uất nữa. . . . . ."

Tiêu Tử Uyên cầm cốc nước lên nhấp môi, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng mở miệng đánh giá, "Cũng được."

Tùy Ức đứng tại chỗ không dám bước đến chỗ đó, bởi vì cô cũng không nắm chắc đại thần lúc nào sẽ xuất chiêu, nhỡ ra chiêu đó quá lớn ảnh hưởng đến cô, khi đó cô cũng không kịp tránh, nếu máu bắn lên người mình thì không tốt cho lắm. Bản thân cô đã nếm nhiều thiệt thòi, đại thần đã xuất chiêu, những kẻ dám xâm phạm sẽ rút lui hết.

Lúc này Tùy thật sự có chút đồng tình với cậu bạn này.

Cậu bạn đó nghe được phản ứng của Tiêu Tử Uyên lại càng đắc ý hơn, "Chỉ có không tệ thôi à? Anh họ của tớ chính là sinh viên suất sắc của XXX! Làm việc trong phòng thí nghiệm XX đấy! Cậu chắc hẳn đã nghe đến cái tên này đi, phòng thí nghiệm này rất hiếm người được vào đó.”

Lúc cậu bạn đó đang nói thì cửa phòng mở ra, một sinh viên nam đeo mắt kính xuất hiện ở trước cửa, cậu bạn này lại đắc ý hơn nữa, bật người dậy chạy ra ngoài cửa, kéo sinh viên nam đó ngồi vào bên cạnh Tiêu Tử Uyên, "Đây chính là anh hộ của tớ, anh ấy rất lợi hại! Đạt được học bổng ở XXX đấy! Để tớ giới thiệu cậu với anh ấy, sau này cậu có gì khó khăn có thể tìm anh ấy nhờ anh ấy giúp đỡ.”

Nhìn qua giống như cậu ta đang nói chuyện với Tiêu Tử Uyên, nhưng giọng nói càng lúc càng lớn, mọi người xung quanh đó đều quay đầu nhìn lại.

Cậu bạn đó nói khoác đến mức nước miếng văng tứ tung, dương dương tự đắc đón nhận ánh mắt chăm chú từ bốn phía, anh họ cậu ta nhìn thấy người đang ngồi trước bàn thì sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, đụng nhẹ cánh tay của cậu ta, cau mày nhỏ giọng nói, “Đừng nói nữa.”

Tiêu Tử Uyên vẻ mặt vẫn bình thường mỉm cười cúi đầu uống trà, đợi đến lúc cậu bạn kia cuối cùng cũng dừng lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu sinh viên kia bước đến phía mình mới từ từ nói, "Đã lâu không gặp."

Anh họ của cậu ta sắc mặt càng lúc càng khó coi, chúng ta ở chung một phòng thí nghiệm, mấy hôm trước về nước còn gặp nhau, cách hôm nay mới có mấy ngày, chẳng lẽ trước anh ta làm như không thấy mình hay sao?

Sau khi người anh họ trừng mắt nhìn cậu bạn kia một cái, vẻ mặt tươi cười mở miệng giải thích, "Tiêu sư huynh, xin lỗi, em họ của tớ nói bậy, cậu đừng để ý!”

Tiêu Tử Uyên cười đến mức ôn hòa nói, "Không có việc gì."

Tùy Ức chớp chớp mắt, thật là trùng hợp quá, vậy mà cũng biết nhau nữa.?

Lúc đầu khi Tiêu Tử Uyên bước vào cửa cùng Tùy Ức, mọi người đã cảm thấy được người đàn ông này không hề đơn giản, lần này mọi người nhìn Tiêu Tử Uyên với ánh mắt khác hơn nữa.

Người khác đều nghĩ là anh khoan dung độ lượng, chỉ có Tùy Ức biết, không phải là anh không tức giận, mà vốn dĩ anh không để người ta vào trong mắt, nếu đã không để vào mắt, thì tại sao phải tức giận?

Cậu bạn đó vẫn không chịu được ấm ức, kéo chặt lấy người con trai đeo mắt kính hỏi nhỏ, “Anh ta là ai vậy?”

Vẻ mặt của người anh họ kia giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giọng nói mang theo chút trách móc, "Anh ta chính là đại thần cùng một phòng thí nghiệm anh đã từng kể với em đó! Cùng anh vào trường một lần nhưng lại được vào phòng thí nghiệm sớm hơn anh! Đến cả anh con phải gọi cậu ta một tiếng sư huynh, em còn dám ở đây mà đắc chí, thật sự là có mắt không biết thái sơn!”

Cậu bán đó miệng há thành chữ “O”, sau đó cho đến lúc kết thúc cuộc gặp mặt im lặng không nói một câu nào.

Tùy Ức bước lại ngồi xuống phía sau người Tiêu Tử Uyên, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.

Tiêu Tử Uyên sau khi cảm giác được tầm mắt của cô đang nhìn vào anh, nhướng mày, dường như muốn hỏi cô có chuyện gì.

Tùy Ức lắc đầu, mỉm cười quay đầu lại.

Tiêu Tử Uyên đưa tay ra cầm bàn tay Tùy Ức, mười ngón tay đan xen nhau mới hài lòng mở miệng, "Nói đi.”

Âm cuối dịu dàng uyển chuyển này không phải là phong cách của Tiêu Tử Uyên, mà lại giống như cách nói chuyện của một đôi đang bước vào giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.

Tùy Ức nghiêng đầu do dự một lúc lâu.

Tiêu Tử Uyên đối với phần lớn mọi người mà nói, tồn tại giống như một vị thần thần, bất kể lúc nào cũng có năng lức rất suất sắc chắc hẳn sẽ là một người luôn thoải mái không bị ràng buộc . Cô đã từ lâu không tin tưởng đến cái được gọi là vận may rồi, có thiên phú ư, từ nhỏ đã suất sắc. Cô chỉ biết rằng, con người phải rất cố gắng mới có thể để người ngoài nhìn vào giống như không mất một chút công sức nào .

Cô cũng không biết nếu nói là "Rất cố gắng" rốt cuộc là cố gắng đến bao nhiêu, cô cũng không biết ở trên một đất nước khác, anh cuối cùng cố gắng hơn người khác bao nhiêu công sức mới làm cho lòng người tâm phục khẩu phục cung kính gọi anh một tiếng "Tiêu sư huynh" , người khác thấy anh như vậy là huy hoàng, nhưng cô lại chỉ thấy cô đang tiếc nuối. Những ngày những đêm anh cố gắng như vậy, mà cô lại không thể ở bên cạnh anh.

Thế nhưng tất cả tiếc nuối và mất mát của cô, cô không biết làm sao đứng trước mặt người đàn ông này mà nói ra.

Tùy Ức ngẩng đầu nhìn anh một lần nữa, ánh mắt rơi vào đường cong rõ nét xinh đẹp trên khuôn mặt anh, hàng ngàn hàng vạn chữ cũng chỉ hóa thành một câu, "Tiêu Tử Uyên, rốt cuộc anh khi nào thì trở về?"

Tiêu Tử Uyên ngẩn ra, lần đầu tiên nghe thấy cô không hề kiêng kỵ chuyện gì mà kêu tên anh, trong giọng nói của cô còn hàm chứa một ít ý tứ làm nũng và oán trách, khiến anh không khỏi nắm chặt tay của cô lại, nụ cười hòa lẫn với giọng nói trầm thấp bay ra, cố gắng an ủi cô, "Anh sẽ trở về thật nhanh."

Nụ cười của anh sáng ngời mà ấm áp, lúc anh cười khóe mắt có một ít nếp nhăn nhỏ hiện lên trên mặt, hơn nữa trong mắt và giữa hai lông mày hiện lên nét dịu dàng, tất cả những điều này cũng đã làm người ta cảm thấy vô cùng cảm động.

Tùy Ức hình như đã bắt đầu mong chờ ngày anh trở về.

Giữa lúc hai người nói với nhau, các món ăn đã được dọn lên đầy đủ rồi, thật ra thì các cuộc hội họp như thế này ăn uống cho đến lúc này không phải là vấn đề chính, mà chủ yếu là để khoe khoang và uống rượu rồi giở trò lưu manh mới đúng.

Vừa mới ăn chưa được bao nhiêu, mọi người trên bàn ăn đã bắt đầu chúc rượu, người mời ta ta mời lại người, đây là phẩm chất tốt nhất thường xuyên được thấy trên bàn rượu. Tùy Ức là con gái, mà mới trải qua một màn vừa rồi cũng không ai dám chủ động đi đến xúc phạm Tiêu Tử Uyên nữa, cho nên hai người cực kỳ yên ổn ăn mấy đồ lặt vặt.

Nhưng mà rượu xuống bụng, tất nhiên là sẽ có phản ứng.

Chẳng được bao lâu Chu Trác đã bắt đầu lại ngồi đối diện trước mặt Tùy Ức, chỉ nhìn cô như vậy cũng không nói một lời nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.