Đích Trưởng Nữ

Chương 47: Sơ hở




Edit: Thiên Kết

Tất cả hôn lễ cũng gần hoàn tất, một đôi tân nhân tươi cười rạng rỡ đi xuyên qua nhiều người quen biết và không quen, nâng ly cạn chén trong tiếng chúc phúc.

Quan Ẩn Đạt và vợ trước là bạn học, nhưng khi đi học hai người không có quan hệ thân thiết. Sau đó ông lại vào trường quân đội, khi được nghỉ về nhà thăm người thân, được người khác giới thiệu gặp mặt mới phát hiện là bạn học. Hai người chưa từng đề cập đến chuyện yêu hay không yêu. Quan Ẩn Đạt vẫn sống trong bộ đội, vợ trước của ông cũng không muốn theo quân, cho nên hai người mỗi năm đều gần ít mà xa nhiều, đó cũng là nguyên nhân mà hai người không có con. Sau khi Quan Ẩn Đạt giải ngũ thì về đoàn tụ cùng vợ, nhưng một chút dấu hiệu báo trước cũng không có, một ngày kia vợ trước của ông mất trong giấc ngủ do tim bị tắc nghẽn.

Mặc dù Quan Ẩn Đạt đã tới tuổi năm mươi, nhưng về mặt tình cảm thì chẳng khác gì là một tờ giấy trắng. Khi ông tham gia một buổi xã giao thì gặp được Đàm Trân, người khác nói cho ông biết, bà vừa mới li dị, không biết lý do tại sao, ông lại hốt hoảng làm ly rượu trên tay đổ vào ống tay áo.

Cả đêm không chợp mắt.

Ngày thứ hai, ông đem tất cả những kinh nghiệm có được từ khi học trung học cho đến khi đi làm, rồi số điện thoại của bạn bè, người thân, cùng với tình hình tài sản của mình viết ra một tờ giấy rồi lái xe đến phòng làm việc của Đàm Trân cung kính mà đưa cho bà.

Đàm Trân sửng sốt, không hiểu ý của ông.

“Đây chính là toàn bộ tài sản của tôi, em có thể đi ngân hàng thẩm tra lại, cũng có thể nhờ người khác cố vẫn. Nếu như em cảm thấy có thể chấp nhận, chúng ta liền tiến tới.” Cục trưởng Quan khiến cho tội phạm nghe thấy đều sợ mất mật vậy mà lại không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của một người phụ nữ.

Đàm Trân bị sự lỗ mãng của ông làm cho có chút không biết nên khóc nay cười, nhưng trong lòng cũng cảm thấy đây là một người đàn ông thành thật.

“Vậy anh hiểu rõ tình trạng của tôi sao?”

“Em như thế nào tôi cũng chấp nhận được.” Ông trả lời rất nhanh.

Đàm Trân cười: “Tại sao lại chắc chắn như vậy?”

“Trực giác nói cho tôi biết, em là một người phụ nữ tốt, chỉ là người khác không biết quý trọng.”

Cũng không phải là dùng từ ngữ hoa lệ, cũng không phải là thổ lộ thâm tình, chỉ là một câu nói rất chất phác, được nói ra từ miệng của một người đàn ông cao lớn tóc đã hoa râm, nhưng cũng khiến người khác động lòng.

Đàm Trân cúi nhìn tờ giấy được viết rõ ràng rành mạch trong tay mình, khóe miệng tràn ra một đóa hoa.

Đi tới ngõ cụt cuối cùng cũng tìm ra một lối thoát.

Rốt cuộc Đàm Trân cũng đợi được mùa xuân thứ hai của bà.

Quan Ẩn Đạt sóng vai đứng thẳng cùng Đàm Trân, toàn bộ hạnh phúc đều được viết rõ trên mặt ông. Tối nay, ông thay đổi dáng vẻ nghiêm nghị bình thường, người nào mời rượu ông cũng uống cạn. Đàm Trân có chút gấp gáo, không ngừng lén túm lấy tay ông, còn ông thì vui vẻ quay đầu lại: “Không sao, không sao, anh là cấp trên trong bộ đội, chút rượu này anh gánh vác được.”

“Khi đó anh bao nhiêu tuổi?” Đàm Trân nhỏ giọng nói, ánh mắt lướt qua đám đông, Đồng đồng đâu rồi?

Đồng Đồng mới đi theo bọn họ kính rượu một vòng, có một bàn toàn những tiểu tử làm công an cũng vô cùng tốt, nhìn theo Linh Đồng với ánh mắt chăm chú trắng trợn. Một bàn khác là con chiến hữu của Quan Ẩn Đạt, quân nhân đời thứ hai, ai cũng hiên ngang mạnh mẽ, lúc uống rượu còn cười cười tự đề cử mình, la hét muốn theo đuổi Đồng Đồng.

Trì Linh Đồng cũng cười lại, đây chẳng qua là lễ phép, nhưng trong mắt lại không chứa nụ cười.

“Cái gì mà đám cưới của chú Quan và dì Đàm, rõ ràng là đại hội xem mắt của em mà. Nói đi, em nhìn trúng ai rồi?”

Tiêu Hoa bận việc không thể tham gia hôn lễ, nên Tiêu Tử Hoàn đi thay ông. Tiểu Tử Hoàn uống nhiều rượu thay cha, bên miệng đang ngậm điếu thuốc nhưng khi cất tiếng trong miệng lại toàn mùi rượu.

Trì Linh Đồng nhìn ra bóng đêm bên ngoài, cô vuốt cổ không ngừng, chỉ cười không đáp.

Mùa xuân mặc dù tới trễ nhưng cuối cùng đã tới. Trong không khí phảng phất mùi hoa, gió xuân ấm áp thổi tới, không còn phải mặc áo bông dày cộp, thạch cao trên tay cũng đã được tháo, cô liền giơ tay, có cảm giác cực kỳ nhẹ nhàng.

“Không phải là nhiều quá nên hoa mắt rồi chứ?” Tiêu Tử Hoàn cũng đi tới, đứng cạnh cô.

“Sao không mang Yên Nhiên tới?” Trì Linh Đồng xoay người nhìn anh.

Tiêu Tử Hoàn cúi đầu, nhả ra một vòng khói: “Cũng có nghĩ tới, nhưng anh tới Tân Giang từ trước, cô ấy không có nhiều thời gian để đi chung.”

“Đi Tân Giang chuyến này còn để bàn chuyện làm ăn?”

Tiêu Tử Hoàn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt vô sỉ đem tàn thuốc bắn ra xa: “Đi thăm anh hai, anh ấy đã từ HongKong trở về.”

Trì Linh Đồng gật đầu một cái, mấy ngày trước khi điện thoại với Khổng Tước, cô ấy cũng có nhắc đến.

“Chuyến này anh ấy đi thật lâu, lần này là dẫn theo nghiên cứu sinh?” Trong sảnh tiệc quá ồn ào, vì cười quá nhiều mà cơ mặt của cô trở nên cứng ngắc. Cho dù là hôn lễ của mẹ, nhưng vẫn giống như cái gai đâm vào trái tim đau đớn của cô.

Cô không nán lại ở trong đó quá lâu, muốn ra ngoài hóng chút gió.

Cô thích một mình đứng thẫn thờ, không ngờ Tiêu Tử Hoàn lại đi theo ra. Cô sợ anh hỏi lung tung nên không ngừng tìm đề tài khác.

Tiêu Tử Hoàn nhảy lên lan can, đung đưa hai chân, thở dài: “Sợ là cái gì anh ấy cũng không làm được.”

“Cái gì? Anh ấy làm sao?”

“Nói là xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, trong đầu có máu ứ đọng, chèn ép vào thần kinh não, làm cho trí nhớ của anh ấy hoàn toàn bị mất. Còn nữa, anh ấy…Anh không nói rõ được, có chút cảm giác là lạ.” Tiêu Tử Hoàn đưa tay lễ khẽ gãi gãi tai.

“Chuyện sẽ ảnh hưởng tới sinh mạng sao?”

“Cũng không biết nữa, bác sĩ chỉ nói là tạm thời, đợi sau khi máu ứ đọng tan thì trí nhớ sẽ hồi phục.”

“Ồ.” Trì Linh Đồng kinh ngạc, tại sao Khổng Tước lại không nói đến những chuyện này?

“Vậy anh ấy có nhận ra anh không?” Con mọt sách thật sự trở nên ngẩn ngơ? Trì Linh Đồng khẽ cười.

“Em đừng có dùng loại ánh mắt hiếu kì đó nhìn anh. Anh ấy giống như một người bình thường, hành động cũng bình thường, chỉ là quá khách khí lễ phép lại quá yên lặng. Anh ấy nhìn thấy anh thì sẽ gật đầu một cái, giống như biết anh mà lại không biết anh. Ai, đừng nhắc đến anh ấy nữa, em nói về dự tính của mình đi, theo anh về Thanh Thai hay ở lại bên cạnh dì Đàm?”

“Em về Tân Giang.”

“Đi tới khu bờ sông Tân Giang sao?”

Trì Linh Đồng lắc đầu một cái: “Hiện tại em không muốn nghĩ nữa. Chỉ là, nghề kiến trúc này em không muốn đụng vào nữa.”

“Em nha… Thật là phung phí của trời…” Tiêu Tử Hoàn thở dài.

Ngày thứ hai thì Quan Ẩn Đạt cùng với Đàm Trân đi du lịch ở Côn Minh, họ muốn Trì Linh Đồng đi cùng.

“Chúng ta đều cần không gian riêng.” Trì Linh Đồng nói.

Đàm Trân gọi điện thoại cho Trì Minh Chi, nói Đồng Đồng sẽ về đó ớ tạm mấy ngày.

Trì Linh Đồng mang theo tất cả quần áo, cô không muốn ảnh hưởng đến tuần trăng mật của Đàm Trân nên chưa nói mình sẽ về Tân Giang luôn.

Rốt cuộc thì Hi Vũ cũng mướn được phòng cho cô ở khu dân cư cạnh Khế Viên. Anh ta thao thao bất tuyệt nào là tìm bao nhiêu người, thông qua bao nhiêu mối quan hệ, tóm lại là vô cùng phiền toái khó giải quyết, nhưng anh ta vẫn làm được.

Trì Linh Đồng trợn mắt một cái, không muốn làm ảnh hưởng đến uy phong của Hi Vũ nên chỉ thản nhiên nói cảm ơn.

Hi Vũ ra bến xe đón cô, đưa cô đến nơi ở.

Tường bên ngoài mới được quét sơn lại, phòng ốc được dọn dẹp rất sạch sẽ, trong nhà có vài món đồ dùng đơn giản, một bồn hoa nhỏ, một cái giường nhỏ, cạnh giường có một cái bàn để máy tính.

Nhà một người ở, thế là đủ, Trì Linh Đồng vô cùng hài lòng.

Hi Vũ nhìn từng căn nhà xung quanh đều đóng chặt cửa chính, trên tường đều đóng cái dấu “Giải tỏa”, hai bên đường đi mọc đầy cỏ dại, làm cho anh ta vô cùng không hài lòng.

“Linh Đồng, anh có thể nhờ quan hệ, mướn cho em một căn nhà trong Khế Viên. Chỗ này thật sự không hợp để ở, buổi tối đến, trừ em ra, sợ là chỉ còn quỷ, anh không phải đang hù dọa em đâu.”

Trì Linh Đồng đã đi vào trong nhà rồi, cô nghĩ thầm, cô còn lâu mới sợ quỷ ghé thăm.

Trì Minh Chi đem những vật dụng cô hay dùng cùng sách cô hay đọc và bộ máy tính bàn tới. Đối với quyết định của cô, ông chỉ thở dài vỗ vỗ vai.

Khế Viên đã dần dần có người vào ở, tụm năm tụm ba căn nhà lên đèn. Cô đi dọc tường rào một vòng, tâm tình yên bình trước nay chưa từng có.

Dịch Thanh, chúng ta lại gặp nhau đúng không? Cô mỉm cười nhìn bầu trời tự hỏi.

Nhóm khách đầu tiên ghé thăm nhà trọ của cô chính là Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy, họ ngồi xe một ngày, khuôn mặt bụi bặm mang theo hoa tươi cùng trái cây.

“Sao lại đình đám như vậy?” Trì Linh Đồng mời hai người vào trong nhà.

Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy quan sát bốn phía rồi khẽ sững sốt.

“Cái ghế kia tôi đã ngồi thử, vẫn còn tốt, chỉ cần hai người đừng quá mạnh tay là được.” Trì Linh Đồng nói.

“Bảo bối, tình hình kinh tế của cậu dạo này không quá xuống dốc phải không?” Nhan Tiểu Úy cẩn thận từng li từng tí ngồi xuống rồi hỏi.

“Không tới nỗi nào. Hai người muốn mượn bao nhiêu? Là kết hôn hay là mua nhà?”

Trần Thần thiếu chút nữa té xỉu: “Cô… Cô tưởng rằng chúng tôi chạy từ bắc xuống nam là để vay tiền?”

“Nếu không thì” Trì Linh Đồng vớt trái cây trong bồn rửa, dùng khăn lông lau sạch đưa cho anh ta, cô ngồi ở bên giường. Hết cách rồi, trong nhà chỉ có hai cái ghế.

“Trở lại Thanh Thai đi bảo bối, chúng ta lại ở chung.” Nhan Tiểu Úy đau lòng vuốt ve mặt của Trì Linh Đồng.

“Cậu xem bộ dạng hung dữ của Trần Thần này, anh ta sẽ ăn sống mình mất.”

Trần Thần đột nhiên vỗ đùi: “Chỉ cần cô trở lại Thanh Thai, tôi sẽ dọn ra ngoài ở.” Buổi tối lừa gạt Nhan Tiểu Úy đến nhà trọ của anh ta không phải là xong sao?

Trì Linh Đồng nhàn nhạt cười một tiếng: “Hai người làm như ở Thanh Thai có cái vị trí thú vị nào đó đang chờ đợi tôi không bằng?”

Trần Thần liếc mắt nhìn Nhan Tiểu Úy, đồng loạt thở dài.

“Linh Đồng, đúng là không lừa được cô. Nhạc đổng nói đã hơn ba tháng, cánh tay của cô cũng đã được tháo bột, nên để tôi cùng Tiểu Úy đón cô về Thái Hoa.” Trần Thần nói.

Trì Linh Đồng hạ thấp tầm mắt, cắn quả táo: “Cảm ơn ý tốt của Nhạc đổng. Hiện tại tôi không còn nghĩ tới công việc.”

“Được, Nhạc đổng nói chừng nào cô trở về cũng được, trong thời gian này đều coi là nghỉ phép.”

“Bảo bối, cậu không có thù với tiền bạc chứ. Cậu xem đây là nơi nào của Tân Giang chứ, cậu đã như vậy…

Cậu ở đây, là đang đóng phim kinh dị sao?”

Trì Linh Đồng cười: “Hai người chắc là lần đầu tiên tới Tân Giang? Tôi dẫn hai người đi ra ngoài hóng gió buổi tối ăn hải sản. Mùa này cua không mập nhưng xào với hành lá ăn cũng rất ngon.”

“Linh Đồng…”

“Bảo bối…”

Trì Linh Đồng chớp hai mắt thật to mấy cái: “Trần Thần, Tiểu Úy, tôi nói với mọi người đều là thật, tôi không thể thiết kế được nữa. Không có thử thách, không có linh cảm, trong lòng vô cùng bài xích, tôi nhìn thấy những bản vẽ kia liền thấy hoa mắt, ghê sợ. Người như vậy, Thái Hoa còn muốn sao? Tôi không phải là mang thù hận với Nhạc đổng, ở vào vị trí của chị ấy, tôi hiểu. Tôi không trở về Thái Hoa, cũng sẽ không bao giờ đi bất kì một công ty địa ốc nào nữa.”

Một nhân tài giới kiến trúc cứ như vậy mà biến mất, Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy cùng nhau mặc niệm.

Bọn họ mang tâm sự nặng nề đi vào nội thành cùng với Trì Linh Đồng, buổi tối ăn hải sản ở làng chài ven sông. Thật ra thì bọn họ làm gì có khẩu vị, nhưng không đành lòng phụ sự nhiệt tình của Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng vô cùng biết chăm sóc người khác, cô cầm thực đơn chu đáo hỏi hai kia có kiêng ăn gì không, còn phiền nhân viên phục vụ giới thiệu những món đặc sản hôm nay.

Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy đều nhìn vẻ điềm tĩnh dịu dàng của Trì Linh Đồng, trong lòng vô cùng ưu sầu.

Trong lúc chờ món lên, phục vụ mang trà lên, mùi vị không tệ, uống vào rất ngon.

Trì Linh Đồng nâng ly trà lên, hỏi thăm những đồng nghiệp khác ở Thái Hoa, rồi nhìn nhà hàng một vòng.

Đột nhiên cô cảm thấy sau lưng giống như có người nhìn cô chăm chú, cô quay đầu lại, ánh mắt dừng trên một bàn ăn không có gương mặt nào quen thuộc.

Cô quay người lại tiếp tục uống trà, nhưng cảm giác kia lại đột nhiên trở nên mãnh liệt.

Cô lại quay đầu ra sau: “A…” Cô giật mình nhảy lên. Tiêu Tử Thần đang đứng thẳng tắp sau lưng cô.

Trời ạ, con mọt sách này giống như xác ướp rồi. Có thể là do bất ngờ gầy, nên cao hơn so với trước kia một chút. Cuối cùng cũng đã chịu bỏ cặp mắt kính, cô sớm đã nói anh có một đôi mắt anh tuấn, ah, hình như con mọt sách đang run rẩy?

“Anh… Khỏe chứ? Tiêu Tử Thần?” Cô vội vàng đỡ anh.

Anh không chớp mắt nhìn cô, không chỉ thân thể run rẩy gào thét mà ngay cả đôi môi cũng dần trở nên run rẩy.

Thấy anh không nói lời nào, Trì Linh Đồng đành phải lên tiếng: “Anh đi cùng ai vậy?”

“Linh Đồng, cậu đã về rồi.” Từ phía toilet truyền đến tiếng hét kinh hãi, Khổng Tước nghẹn ngào nhìn trân trối, chạy tới: “Tử Thần, anh nhớ Linh Đồng?”

Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, từ từ yên tĩnh lại, chậm rãi lắc đầu một cái: “Không.”

“À, đây là Trì Linh Đồng, bạn thân cũng là bạn học của em.” Khổng Tước khoác cánh tay của anh, như chim nhỏ mà nép vào vai anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.