Đích Trưởng Nữ

Chương 45: Truy tìm




Edit: Thiên Kết

Mỗi ngày chính là từng tờ giấy trong cuốn sách, ào ào lật qua liền kết thúc một năm.

Giao thừa, năm mới, tết Nguyên tiêu, kế tiếp là Đoan Ngọ…Trì Linh Đồng cũng là một 8x điển hình, luôn nhớ kỹ những ngày lễ tết Dương lịch, còn những ngày lễ tết Âm lịch nếu như không phải bởi vì được nghỉ thì căn bản sẽ luôn mơ hồ.

Cô đặt cuốn hoàng lịch xuống, hốc mắt sớm có chút ê ẩm. Trong phòng cũng vô cùng yên tĩnh, bảo mẫu cùng với Tả Tả và Hữu Hữu đang ngủ trưa, Trì Minh Chi cùng với Cam Lộ đã trở lại trường, cô ngồi yên tĩnh ở ban công phơi nắng.

Sauk hi bán biệt thự đi, Trì Minh Chi liền chuyển vào kí túc xá của trường đại học. Ông cũng là một trong những người có tiếng nói trong trường cho nên phòng ở cũng rất lớn, còn có cả một căn phòng riêng dành cho cô.

Ở trong nhà này, cô nghiễm nhiên chính là đại tiểu thư. Trì Minh Chi đối với việc cô bị gãy tay thì rất lo lắng, cho nên khi nói chuyện hết sức cưng chiều. Có lẽ trong lòng Cam Lộ không vui nhưng ngoài mặt cũng phải giả bộ hòa thuận. Người giúp việc là một dì người nông thôn hiền lành chất phác, thuở nhỏ mồ côi mẹ, sau đó chịu rất nhiều cực khổ mà lớn lên. Đối với Trì Linh Đồng sớm sinh ra đồng cảm, khuỷu tay cũng vì vậy mà ngoặt về phía cô, ngay cả đồ ăn vặt của Tả Tả và Hữu Hữu cũng chia cho cô một phần. Còn Tả Tả và Hữu Hữu tuy chưa gọi rõ được ba mẹ nhưng lại gọi “chị” vô cùng rõ ràng.

Mỗi ngày cô đều ăn ngủ, rồi ngồi trên ban công đan áo len, chỉ thiếu một cặp mắt kính lão nữa thôi là đã trở thành bà lão dưỡng già.

Đàm Trân gọi điện thoại tới, mọi việc trong nhà đều đã được sắp xếp ổn thoản, ngày mai Quan Ẩn Đạt sẽ lái xe đón cô về.

Ăn không ngồi rồi, một ngày dài như một năm. Cuộc sống của mọi người đều được an bài có kỷ luật, cô chỉ có thể làm một khán giả được sắp đặt vào mà thôi.

Trong thời gian nghỉ đông, khi thời tiết ấm áp Trì Minh Chi sẽ mang cô ra ngoài đi dạo. Những nhà hàng bên ngoài, vừa qua mùng sáu liền lục tục mở cửa khai trương. Có một nhà hàng nhìn vô cùng sạch sẽ, trang trí cũng rất bắt mắt, nhìn rất có khả năng hấp dẫn những cặp tình nhân học sinh. Cô tùy ý nhìn một chút, liền phát hiện ra ông chủ ngồi phía sau quầy thu ngân chính là bạn học cũ của cô. Vị bạn học kia chính là cái thể loại gỗ mục không thể đẽo, đủ để bức điên thầy cô giáo. Cuối cùng thầy giáo phải kêu người lớn trong nhà tới tuyên bố không có khả năng, xin gia đình chuyển trường cho cậu ta. Ba cậu ta đúng là người thấu tình đạt lý, vui vẻ cười nói không có việc gì, nhà ông ta không có yêu cầu cao, chỉ cần cậu ta biết mấy chữ là được rồi.

Mà cô thì lúc nào cũng đứng ở trung tâm, điểm số, công việc, giải thưởng, cái gì cũng cảm thấy dễ dàng. Cha mẹ cô mỗi khi nhắc đến cô thì lông mày thường nhếch lên vui vẻ.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây.

Chỉ biết cậu bạn gỗ mục này cũng trở thành một ông chủ có chút thành tựu.

Mà người tài năng như cô lại trở thành một người thất nghiệp đáng thương.

Cô thật lo lắng ngày nào đó mình sẽ là ví dụ điển hình của “ kiến thức nhiều cũng vô dụng”, như vậy sẽ giáng một đòn mạnh vào nền giáo dục đang phát triển phồn thịnh. Sau trăm tuổi, ở trên trời gặp mặt với Khổng phu tử, ông ấy không hận cô thấu xương?

Cô thu hồi ánh mắt, cẩn thận núp bên cạnh Trì Minh Chi, khẩn trương rời khỏi nhà hàng.

Quan Ẩn Đạt giống như muốn so bì với Trì Minh Chi. Mỗi ngày đều sẽ gọi điện cho cô, hiền lành, thân thiện, ôn hòa, quan tâm.

Ông hỏi: Đồng Đồng, con gái chính là để nuông chiều, làm trưởng bối không thể để con mười ngón tay phải khổ cực.

Trì Minh Chi lại nói: Đồng Đồng, con vĩnh viễn là trách nhiệm cùng nghĩa vụ hạnh phúc nhất của cha.

Cô cười hắc hắc, trong lòng tràn đầy vẻ bi thương. Trì Linh Đồng thế như lại có ngày lưu lạc làm sâu gạo.

Trần Thần gọi điện thoại chúc tết cô, vô cùng kích động nói cho cô biết, Thái Hoa trúng thầu công trình biển, chính là dùng bản thiết kế của cô. Ngày hôm trúng thầu, Thái Hoa tràn ngập vui mừng nhưng Nhạc Tĩnh Phương lại nhốt mình trong phòng làm việc, nửa ngày cũng không ra ngoài.

Điều này cũng không phải là điều làm cho người ta vui nhất. Cái tên Trì Linh Đồng lại làm chấn động giới kiến trúc, bản vẽ “ Khế Viên” dự thi của cô đạt giải vàng.

Cô cầm chặt điện thoại di động trong tay, mơ hồ như thấy được quán cà phê nhò trên đường Quế Lâm, anh uống cà phê đen, cô uống trà sữa, hai người cũng ngồi trên một cái ghế sofa, trên bàn đặt máy tính xách tay, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bọn họ tranh luận kịch liệt rồi mỉm cười ăn ý. Bên ngoài trời đổ mưa, từng giọt theo cửa kính quán cà phê chảy xuống, tí tách, tí tách…

” Tôi.” Cô nhắm mắt lại, rời mở mắt nhìn cánh tay phải bó thạch cao, cười tự giễu một tiếng. Trong lòng không có chút động đậy, giống như những chuyện kia đều đã cách cô cả một đời.

Lời của cô càng ngày càng ít, nếu như không phải bất đắc dĩ, cô cũng rất ít khi lên tiếng, phần lớn chỉ là những từ “ ừ, nha”. Nhưng cô rất khát khao được nói chuyện, nhưng với người quen thuộc thì cô lại không nói được

Có khi cô vô thức rời khỏi nhà, hòa mình vào đám đông, tận hường âm thanh, mùi vị cuộc sống một cách tỉ mỉ không bỏ qua bất cứ điều gì, cho đến khi đôi chân mất đi cảm giác.

Nhưng cô lại cảm thấy vô cùng cô đơn, nhìn xung quanh một lượt không ai để có thể nói chuyện.

Có một lần, cô còn đi vào phòng game, chơi những trò chơi chiến đấu của trẻ con. Một phụ nữ ngồi trong phòng chơi game cả ngày trời thật đúng là làm cho người ta ngạc nhiên, cho đến khi cô vào phòng game lần thứ tư, ông chủ rất nhiệt tình kêu lên: “ Em gái, một tay cũng có thể chơi, em thử nhìn xem vị ni cô này cụt một tay càng múa tay áo đến sảng khoái hơn. Bằng không, tôi sẽ làm tay phải của em.” Cô liền chạy trối chết.

Tối nay Khổng Tước mời cô ăn cơm, bào là muốn làm tiệc chia tay.

Đối với hiện trang trước mắt của cô, Khổng Tước liền quơ tay múa chân nói. Chân trời khắp nơi đều có cỏ thơm, trải qua vấp ngã mới có thể tìm kiếm được thứ tốt hơn. Còn về phần công việc, thiên tài giống như cô, làm cái gì cũng đều giòi giang.

Những lời nói này của Khổng Tước giống như vô ích, hiệu quả như người mù chỉ đường.

Trì Minh Chi nghe nói cô muốn ra ngoài ăn cơm thì vô cùng vui vẻ:” Cùng bạn bè tâm sự nhiều một chút, muộn muộn hãy gọi điện cho cha, cha sẽ đi đón con.”

Cam Lộ nhìn cô một cách sâu xa: “ Là bạn học làm ờ đài phát thanh sao?”

Cô hạ mi xuống.

Cam Lộ cười quỷ dị một tiếng: “ Phụ nữ làm việc ở đài phát thanh, cũng coi như cùng ở trong giới giải trí phức tạp. Người bạn học kia của cô làm ở đài phát thanh, tuy nói là tử tế, nhưng thật ra thì…”

“ Cam Lộ.” Trì Minh Chi cắt đứt lời nói của Cam Lộ: “ Không nên nói năng lung tung. Đồng Đồng là người lớn, tự có bạn bè.”

Cam Lộ chu miệng: “ Em không phải là muốn tốt cho con bé sao. Không nòi thì không nói nữa, gần mực thì đen, gần đèn thì sang.”

“ Dì Cam, tôi ở gần dì thì sẽ biến thành cái màu gì đây?” Trì Linh Đông buộc lại khăn quàng cổ, trước khi ra cửa ném lại một câu.

Cô thuê xe đi tới đài phát thanh. Khổng Tước hiện tai không làm chương trình giải trí mà đổi qua chủ trì tiết mục > nói về chủ đề đọc sách, âm nhạc, thời trang, thời gian phát chính là bốn giờ chiều. Khổng Tuốc luôn cố gắng không ngừng.

“Hắt xì…” Trì Linh Đồng bất ngờ hắt xì một cái thật to, cũng may là ngăn cách qua kính cách âm, cô không khỏi ngượng ngùng, xoa xoa lỗ mũi cười cười với người phụ tá phát thanh.

Khổng Tước nhìn thấy cô, liền hướng về phía cô làm hành động như mèo cắn, sau đó tiếp tục nói gì đó nữa.

Cô thích dáng vẻ cố làm ra vẻ đáng yêu này.

Đọc diễn cảm xong, Khổng Tước để cho khan giả cùng cô nghe bài hát của Y Năng Tịnh.

Rốt cuộc cũng đợi được đến lúc Khổng Tước tan ca, hai người vui vẻ dẫn nhau đi ăn cơm Ấn Độ, như vậy Trì Linh Đồng cũng không khó xử.

Khổng Tước cũng có lúc rất tinh tế.

Lúc ăn cơm, Khổng Tước nhắn tin không ngừng, cô ấy xem rồi cười cười.

“ Là con mọt sách sao?” Trì Linh Đồng hỏi.

“ Anh ấy?” Khổng Tước sửng sốt một chút: “ Hiện tại không biết đã chu du đến nước nào nữa rồi. Mới bắt đầu thì nói là đi Hồng Kong trao đổi học thuật, sau đó kéo dài thời gia thì nói là đi nước Anh thỉnh giảng, mấy ngày trước còn nói là đến Pháp. Dù đi tới chỗ nào, học viện đó cũng sẽ gọi điện thoại báo cho mình một tieng51.”

Trì Linh Đồng rất kinh ngạc: “ Anh ấy không gọi điện thoại cho cậu sao?”

“ Có lúc anh ấy sẽ gửi thư, bên trong kèm bưu thiếp. Điện thoại quốc tế đường dài đắt lắm, mình nói anh ấy đừng gọi.”

“ Anh ấy là người nghèo?” Trì Linh Đồng cảm thấy là lạ.

Khuôn mặt Khổng Tước đột nhiên đỏ lên, ánh mắt né tránh:” Có thể tiết kiệm liền tiết kiệm, tiền kiếm được rất khó khăn.”

Trì Linh Đồng đột nhiên hiểu: “ Là cậu sợ anh ấy kiểm tra?”

“ Làm sao cậu ăn ít như vậy? Ăn nhiều một chút, cậu xem mặt của cậu cũng gầy thành cỡ bàn tay rồi. “ Khổng Tước tươi cười quyến rũ, không muốn nói đến đề tài này nữa.

Trì Linh Đồng thở dài một cái: “ Khổng Tước, cậu đừng quá tự tin. Xem thường con mọt sách, thật ra anh ấy chính là một món đồ cổ đắt giá, nếu như để người khác phát hiện được, lúc đó cậu muốn khóc cũng không kịp.”

“ Ha ha, người khác thì mình không biết, còn anh ấy, tớ thả ra cũng yên tâm 100%. Anh ấy tuyệt đối là người chung thủy.”

“ Cái gì?”

Khổng Tước giảo hoạt chớp chớp mắt vài cái, tiến tới bên tai Trì Linh Đồng:” Biết không, anh ấy cho rằng anh ấy là người đàn ông đầu tiên của mình.”

“ Ý cậu là sao?”

“ Cậu biết rõ lớp mười hai mình đã không còn là xử nữ, hắc hắc?”

“ Vậy sao có chuyện như vậy?”

“ Vừa khéo, không phải phụ nữ đều có dì cả sao? Ngày đó đúng lúc dì cả của mình sắp tới, anh ấy lại uống một chút rượu, vì vậy…” Khổng Tước che miệng cười khanh khách không ngừng: “ Lúc đó anh ấy khẩn trương cực kỳ, nói nhất định sẽ chịu trách nhiệm với mình đến già”

“Nhưng anh ấy là bác sĩ, cậu gạt được anh ấy?”

“ Bác sĩ đều là lý luận suông, không từng có kinh nghiệm thực tiễn, anh ấy có thể có bao nhiêu phụ nữ? Huống chi cũng không phải bác sĩ phụ khoa.”

Trì Linh Đồng nhún nhún vai, bỏ túi xách trong tay xuống, cảm giác trong dạ dày có chút khó chịu, có lẽ cô không thích ứng được khẩu vị nặng của cà ri.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.