Đích Trưởng Nữ

Chương 44: Tìm cứu viện




Edit: Thiên Kết

Lần nữa mở mắt ra, đã là gần tối. Mặt trời sắp xuống núi, nhưng ánh tà dương đưa tình vẫn chiếu vào từ cửa sổ sát đất. Cả căn phòng cứ như vậy mà đắm chìm trong ánh nắng nhạt, không biết có phải do mùa đông hay không, mà càng trở nên trống rỗng thêm mấy phần.

Trì Linh Đồng mở trừng hai mắt rồi nhắm lại. Cô cảm giác mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh, chắc vẫn đang còn trong mông. Tại sao trong phòng lại đầy người?

Cô nhắm mắt lại rồi mở ra, hơi dời ánh mắt đi một chút, cô lại nhìn thấy Đàm Trân với đôi mắt sưng đỏ đứng ở trước giường, rồi thấy khuôn mặt Trì Minh Chi lún phún râu xanh, nhìn có vẻ tiều tụy hơn mấy phần so với lần trước gặp mặt. Quan Ẩn Đạt, Tiêu Hoa, ách, ngay cả mẹ kế Cam Lộ của cô cũng có ở đây, phía dưới là hai đứa trẻ nhỏ đang tập tễnh bước đi, Tiêu Tử Hoàn thì đang nói gì đó với Đào Yên Nhiên, Đào Yên Nhiên giống như đang lau nước mắt, còn có Trần Thần, Nhan Tiểu Úy. Vẻ mặt mỗi người một kiểu, miệng thì không ngừng đóng đóng mở mở nói với cô.

Trước mắt cô là một mảnh mờ mịt.

Mới trong nháy mắt, ánh nắng mặt trời trong phòng đã biến mất, thay thế vào đó là hoàng hôn nhàn nhạt. Bác sĩ đi vào mở đèn lên làm cho mọi người tránh ra, bác sĩ nâng cánh tay của cô lên, nhìn một chút rồi hài lòng gật đầu.

“Cục trưởng Quan, kết quả giải phẫu rất tốt, ngày mai có thể xuất viện.” Bác sĩ nói với Quan Ẩn Đạt.

“Mấy ngày nay đã phiền toái rồi.” Quan Ẩn Đạt bắt tay cùng với bác sĩ rồi tiễn bà ra ngoài.

“Đồng Đồng sẽ đi cùng tôi về Tân Giang, tôi sẽ chăm sóc con bé.” Trì Minh Chi nói.

“Không được, Đồng Đồng là con gá của tôi, dĩ nhiên phải để tôi chăm sóc. Công việc của tôi bây giờ không bận như trước kia, Ẩn Đạt cũng có thể giúp đỡ, mà bệnh viện ở thành phố cũng có kỹ thuật tốt hơn.” Đàm Trân nói.

Trì Linh Đồng đột nhiên cười: “Con muốn đi HongKong.” Vừa mở miệng mới phát hiện giọng nói thì phát hiện cổ giọng khàn rát.

Trong căn phòng đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh.

“Đồng Đồng, con bây giờ sao có thể ngồi máy bay?” Đàm Trân khóc thành tiếng.

“Con có thể uống thuốc an thần, ngủ một giấc là đến HongKong.”

“Trì Linh Đồng.” Tiêu Tử Hoàn đột nhiên vọt tới, nắm lấy vai trái cô: “Em tỉnh đi, anh ta hạ táng cũng được một tuần rồi, anh đi HongKong để nhìn mộ bia anh ta sao?”

Một tuần? Cô nhìn về phía Đàm Trân ý muốn hỏi thăm.

Đàm Trân nghẹn ngào gật gật đầu.

Bùi Địch Thanh nói bốn ngày sau anh sẽ trở về, cô không đợi được, hiện tại đã kéo dài được một tuần.

Thời gian giống như nước chảy, quả thật không phải là giả, đã sắp bắt đầu năm mới.

Khổng Tước từng nói, năm này là năm xấu, không nên gả cưới, nên trông coi kỹ tình cảm của bản thân.

Trên đời này đã không còn người tên là Bùi Địch Thanh nữa, bóng dáng ấy đã chôn sâu dưới lòng đất.

Ý thức dần dần trở nên rõ ràng, cô đã tỉnh.

Tin tức về Bùi Địch Thanh không nhiều lắm, Quân Mục Viễn có ghé qua chỗ cô một lần, đem chìa khóa nhà trọ của Bùi Địch Thanh đưa cho cô. Nhà họ Bùi nhờ cô xử lý đồ đạc bên trong giúp. Anh ta cũng không nói nhiều lời, đứng một lúc liền rời đi.

Cô không đi HongKong được, cô cũng nói với Đàm Trân cùng với Trì Minh Chi, cô muốn về Tân Giang trước, sau đó sẽ về lại thành phố nghỉ ngơi. Nhà mới của Đàm Trân cũng mới sửa chữa xong, có rất nhiều đồ cần chọn mua. Đàm Trân suy nghĩ một chút rồi đồng ý, nhưng cũng chỉ đồng ý cho Trì Linh Đồng ở nhà Trì Minh Chi trong nửa tháng.

Tả Tả Hữu Hữu rất khỏe mạnh, chỉ cần thức liền hoạt động không ngừng nghỉ, làm cho người khác cũng không yên.

Trì Linh Đồng để cho Trì Minh Chi và Cam Lộ trở về trước, cô đến công ty bàn giao lại công việc, thanh toán tiền nhà trọ với Nhan Tiểu Úy, rồi xử lý nhà trọ của Bùi Địch Thanh, sau khi mọi việc kết thúc, cô liền ngồi xe trở về Tân Giang.

Lúc nói vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, khóe miệng giơ lên nụ cười, nhìn giống như đã khôi phục lại bình thường.

Đàm Trân cùng Trì Minh Chi bất đắc dĩ rời Thanh Thai.

Nhan Tiểu Úy cùng Trần Thành đi cùng với cô trở về nhà trọ. Trần Thần trên đường đi thở ngắn than dài, anh ta chỉ muốn khoe khoang thiết kế của mình, không ngờ lại khiến cho Trì Linh Đồng ngã gãy tay, còn dẫn đến mất việc. Mà lúc này, người yêu của cô cũng đã vĩnh viễn ra đi.

“Địch Thanh đã không còn ở Thanh Thai, mình ở lại chỗ này làm gì? Mình hiện tại giống như một con vịt con lạc đường, chỉ muốn bơi về lồng ngực của mẹ, nũng nịu mà cầu mong ấm áp.” Lần gãy tay này, cô gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn ra rất nhiều, chỉ có đôi mắt vẫn trong suốt như trước kia.

Trần Thần liếc mắt nhìn Nhan Tiểu Úy rồi cả hai cùng lắc đầu một cái.

Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy quyết định ở chung. Trần Thần trả lại nhà trọ của mình rồi dời đến chỗ này với Nhan Tiểu Úy. Trì Linh Đồng chỉ cần đem tiền mướn phòng trả đến cuối tháng là được.

Những thứ này đều là chuyện nhỏ.

Cánh tay cô không tiện, cho nên hành lý chỉ có thể phiền Nhan Tiểu Úy cùng với Trần Thần dòn dẹp, sau đó gửi tới Tân Giang giúp. Năng suất làm việc của công ty vận chuyển rất tốt, chỉ một cuộc điện thoại, không đến mười phát sau đã tới.

“Thật trùng hợp, tôi đang muốn tới chỗ cô đưa thư.” Nhân viên chuyển phát bưu kiện là một cậu nhóc choai choai.

“Tôi không có mua đồ trên mạng?” Nhan Tiểu Úy là một người cuồng mua đồ trên mạng nhưng cô ấy cũng nghi ngờ hỏi lại: “Có phải chuyển phát nhầm địa chỉ không?”

Nhân viên bưu kiện vặn lông mày, từ ba lô phía sau lấy ra một cái hộp: “Địa chỉ không sai, Trì Linh Đồng vẫn ở chỗ này chứ?”

Trì Linh Đồng nhướn đôi mắt to trẻ con đứng trong phòng, nghe thấy tên của mình, kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Bưu phẩm gửi từ HongKong, chỗ người gửi đề tên “FRANK”, bên trong là hai chiếc đồng hồ đeo tay, một chiếc là mẫu của đàn ông, một chiếc là của phụ nữ.

“Linh Đồng, hiện tại và tương lai của anh đều là dành cho em, công bằng về sau, từng giây từng phút của em cũng chính là của anh. PS: nếu em không nghe lời, anh có chứng cứ cùng giường chung gối với em.”

Cô nhắm mắt lại, giống như nhìn thấy Bùi Địch Thanh đang khẽ mỉm cười.

Biết rõ cô hiện tại chính là cái gai trong măt Nhạc Tĩnh Phương, nhưng khi đến công ty dọn dẹp đồ đạc của mình thì Trần Thần vẫn kiên trì đi bên cạnh. Thật ra thì đồ đạc của cô đâu có gì, chỉ có ít tài liệu trong máy vi tính, còn có mấy cây bút cùng với vài quyển sách tham khảo.

Cô là người hiểu lễ nghĩa, bước vào phòng làm việc chào tạm biệt. Các đồng nghiệp khi nhìn lại cô có người thương hại có người khi dễ, cô đều lấy vẻ dịu dàng mỉm cười để đáp lại.

Cuối cùng cô cũng đi tới phòng làm việc của Nhạc Tĩnh Phương.

Nhạc Tĩnh Phương đang phê duyệt công văn, nhìn thấy cô, vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt không thay đổi nhìn cô.

Cô cười cười: “Nhạc đổng, tôi đi, cảm ơn chị đã quan tâm tôi hai năm qua. Yêu ai là do duyên trời định, cũng không phải do muốn là được. Tôi hiểu băn khoăn của chị, nhưng mong chị đừng buông hạng mục biển.”

Cô cúi đầu chào Nhạc Tĩnh Phương, sau đó xoay người.

Cô lại chọn một ngày để đến nhà họ Tiêu. Cô ngồi trong vườn phơi nắng với mẹ Tiêu. Thật kỳ quái, cô cùng với mẹ Tiêu lại có tiếng nói chung. Nếu như có thể, cô nguyện đem trí nhớ của mình dừng lại ở một thời điểm nào đó, trong thế giới của cô chỉ cần một người, sạch sẽ, đơn giản.

Chờ tất cả mọi việc vặt đã xong, cô mới đi tới nhà trọ của Bùi Địch Thanh.

Là một mình cô tới.

Cửa mở ra, trong phòng có chút xốc xếch, ống nghe điện thoại vẫn còn lơ lửng giữa không trung. Anh trở về HongKong là từ bệnh viện đi, chỗ này là khi cô bỏ rà ra đi, anh đã vội vã đuổi theo.

Trong tưởng tượng của cô bộ dạng của anh lúc đó: lông mi cau lại, môi mỏng mím chặt, ánh mắt âm trầm giống như biển đêm.

Ha ha, anh đã từng vì cô mà lo được lo mất, đây cũng là niềm hạnh phúc, cô cười.

Mỗi món đồ dùng trong phòng, cô dùng tay trái chậm rãi sờ qua. Mỗi một bộ quần áo, cô dùng tay trái tinh tế chạm lên. Mỗi một cuốn sách, mỗi một cây bút, cô đều dùng tay trái bỏ vào trong hộp. Ở trong ngăn kéo của anh, cô nhìn thấy một bản thiết kế. Không phải là thiết kế của căn hộ, mà là thiết kế của một khu nhà trọ. Là bản thiết kế của Khế Viên…

Cô nhìn thấy chú thích của anh trên bản vẽ: phòng khách, phòng ăn, thư phòng Bùi Địch Thanh, thư phòng Trì Linh Đồng, phòng chứa quần áo của Trì Linh Đồng, phòng ngủ của Bùi Địch Thanh và Trì Linh Đồng, còn giường ngủ của bảo bảo thì đặt ở đâu?

Tên vô lại, em còn chưa đồng ý gả cho anh…anh lại dám ở sau lưng em yy, hừ, còn dám nói bảo bảo. Cô lầu bầu, vuốt từng chữ trên bản vẽ, nước mắt cô không ngừng rơi xuống.

Khi Trì Linh Đồng trở về Tân Giang đã là cuối tháng chạp, xe đò đầy áp người, nhưng cô lại mua được hai vé. Tiêu Tử Hoàn muốn đưa cô về, nhưng cô không đồng ý, Mỹ Thục Quán hai ngày nay công việc rất bận rộn.

Hành lý đều đã được gửi, cô liền leo lên xe, ngồi vào chỗ gần cửa sổ, cô lấy cuốn 《 Trung Quốc dân cư 》từ trong túi ra, mắt nhìn chằm chằm vào cửa xe.

Hành khách trên xe đã lên đủ, tài xế kinh ngạc liếc mắt nhìn qua Trì Linh Đồng, xe chậm rãi rời khỏi bến.

Vừa tới nội thành, tài xế đột nhiên thắng gấp xe, cửa xe mở, trái tim Trì Linh Đồng đập bịch bịch, cô nhắm mắt lại.

“Hai trăm bốn mươi tệ, không thiếu một phân, bây giờ là lúc nào rồi, còn không rõ sao?” Phụ lái hướng về người bên ngoài xe nói.

“Được rồi, được rồi,” Bên ngoài vang lên một giọng nói bất đắc dĩ.

Một cái bao bố lớn ném lên xe, sau đó là một đôi giày dính đầu bùn đất. Trái tim Trì Linh Đồng rơi thẳng xuống đáy vực.

Người lên xe đi thẳng về phía sau.

“Chỗ này có người.” Trì Linh Đồng nói với người đang muốn ngồi xuống.

“Không phải là trống sao?”

Trì Linh Đồng giơ hai vé xe lên: “Có người.” Cô cố chấp nói.

Mọi người trên xe nhìn về phía cô.

“Cô bị sao vậy, chỗ này trừ có quỷ, làm gì có bóng người nào?”

“Tôi nói có người là có người, ông không nghe sao?” Trì Linh Đồng đột nhiên hét lớn tiếng, sau đó nước mắt giống như đê vỡ mà tuôn rơi.

“Khóc cái gì, không ngồi thì không ngồi.”

Cô chính là muốn khóc, tự do khóc, khóc lớn tiếng.

Tám tháng trước, cô cũng lên xe một mình, cũng ngồi hàng này, gần cửa sổ, trong tay cũng cầm cuốn 《 Trung Quốc dân cư 》.

Khi xe chuẩn bị khỏi động thì đột nhiên xuất hiện một đôi chân dài trước mắt.

Anh hờ hững ngồi xuống bên cạnh cô, tầm mắt rơi vào 《 Trung Quốc dân cư 》.

“Đọc hiểu sao?” Anh hỏi.

Cô mỉm cười ngẩng mặt lên: “Nếu anh muốn tôi có thể chỉ cho anh một chút.”

Đó là khi bọn họ mới quen.

Nếu như biết trước kết quả này, cô sẽ cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy anh.

Tình yêu cũ như đường, ngọt đến đau thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.