Đích Trưởng Nữ

Chương 42: Đổi phòng




Edit: Thiên Kết

Hai người đi tới một quán cà phê nhỏ trên đường Quế Lâm, khó có được một chủ quán chăm chỉ, sớm như vậy đã mở cửa rồi.

Bọn họ ngồi cũng coi như là khách quen cũ, người phục mỉm cười dẫn bọn họ đến vị trí thường ngồi. Trì Linh Đồng muốn uống một ly caramel sữa, Bùi Địch Thanh nhìn cô một lát, trầm giọng nói: “Cà phê và chanh.”

“Anh không cần nói chuyện, em nói trước.” Cô nhẹ nhàng đẩy ly cà phê cùng chanh đến trước mặt anh, rồi lại nhìn gò má quyến rũ của Bùi Địch Thanh, góc cạnh rõ ràng, hàng lông mi cong vút làm người ta đố kỵ. Trì Linh Đồng cắn môi, hạ thấp tầm mắt.

“Được.” Bùi Địch Thanh gật đầu.

“Anh có thể không trả lời, nhưng nếu như đã trả lời, không được nói dối, có thể làm được không?” Cô giống như sợ lạnh, bàn tay trái phủ lên ly caramel sữa.

“Được.” Anh nói năng khí phách, trả lời chắc chắn.

Cô chậm rãi nhếch mắt, vẻ mặt điềm tĩnh, con ngươi đen như mặc chăm chú theo dõi ánh mắt của anh. Cô không muốn nói bóng gió, cũng lười phải phân tích, tính toán, cho nên là nói thẳng đi.

“Đứa bé trong bụng Tống Dĩnh là của anh?”

“Không phải.” Anh không do dự chút nào.

Cô cong khóe miệng, cười cười: “Tại sao cô ta lại muốn báo tin này cho anh đầu tiên?”

“Chuyện này liên quan đến thể diện của nhà họ Bùi cùng với nhà họ Tống, thậm chí còn có thể ảnh hưởng đến sự tăng giảm cổ phiếu của Hằng Vũ, là chuyện cô ấy không thể mở miệng nói ra, cô ấy cần người giúp đỡ.”

“Nói như vậy, quan hệ bây giờ của hai người là bạn bè có thể chia sẻ bí mật cá nhân?”

Anh im lặng.

Cô cong miệng tự giễu: “Anh rất yêu cô ta, đúng không?”

“Đã từng yêu.”

“Anh xác định tình cảm đối với em bây giờ không giống với cô ta?” Cô hỏi lại.

Anh không vội vàng trả lời, nhịp tim dần tăng lên: “Cô ấy là một đoạn quá khứ, bây giờ là chị dâu của anh, có lúc còn là đối tác của nhau. Bọn anh cũng sẽ thỉnh thoảng cùng nhau ăn một bữa cơm, tán gẫu chút chuyện công việc cũng như việc nhà. Cô ấy ngại ở khách sạn không quen, anh cho cô ấy mượn phòng khách. Chuyện chia tay ngày xưa, cũng sẽ không có ý sẽ coi cô ấy như người xa lạ, tự nhiên coi như như bạn bè cũng tốt, không liên quan đến giới tính. Nếu như còn khúc mắc, anh sẽ lựa chọn trốn tránh cô ấy. Anh đối với em, có thể nói như thế nào? Hay là nói như này, anh cam tâm đem một nửa chiếc giường bên phải chia sẻ cho em, cam lòng đem tất cả sổ tiết kiệm của anh, thẻ tín dụng, thẻ điện thoại, cùng toàn bộ bất động sản đưa cho em, chịu bầu bạn cùng em sau này, chịu vì em mà sẵn sàng rửa tay nấu canh, chịu để cho em tiêu xài thỏa sức mà anh không ngại làm việc như trâu như ngựa…Thật ra thì anh không phải là người hào phòng, nhưng vì em anh không hề cảm thấy miễn cưỡng, em hài lòng không?”

Tình huống trước mắt là cái dạng gì? Cô trợn to hai mắt, miệng há rộng. Lần đầu tiên cô trốn nhà rời đi, cả đêm đau lòng, khóc ướt gối đầu, chuẩn bị hết lý lẽ để nói rõ ràng chuyện của mình, anh chỉ cần vài ba lời nói đã làm sáng tỏ, cô có vẻ ngây thơ, quá trẻ con rồi hả?

“Em tham lam như vậy sao?” Cô há miệng, nhưng chỉ nói được câu này.

“Em là cô bé ngoan, là anh muốn em có lòng tham như vậy.” Anh vươn tay, nắm lấy tay cô, ánh mắt sáng ngời.

“Vậy…Vậy….” Cô há hốc mồm, đầu lưỡi cứng đờ, đầu óc nóng lên, vẫn trừng mắt như cũ, nhưng không biết nên nói cái gì.

Anh thừa thắng tiến tới: “Em mới đồng ý với anh không được kích động, không được tùy hứng, thế nào mà vừa quay đầu đã liền chứng nào tật nấy? Đầu tiên là tai nạn xe, sau đó là trốn đi. Em có nghĩ tới khi anh ra thấy phòng khách trống rỗng giống như người điên lái xe đi khắp nơi tìm em thì có cảm giác gì không?”

Trong mắt anh lộ ra một tia lo sợ không yên.

Cô cúi đầu nhìn móng tay tái nhợt.

“Trì Linh Đồng, em là người thông minh, tại sao không có tự tin với bản thân vậy?” Anh nâng cằm cô lên, mỉm cười xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

“Thông mình quá sẽ bị thông minh hại, có được hay không?” Cô tức giận trừng mắt, giọng nói vút cao.

“Ai, nghe giọng nói tràn đầy sức sống. Nói thật, khuôn mặt cô vợ nhỏ ghen tuông lúc nãy, thật đúng là không giống em.”

“Anh cũng hả hê đi, nhìn em vì anh mà lo được lo mất.”

“Không phải hài lòng, mà là hạnh phúc. Linh Đồng, em chưa bao giờ nói cho anh biết, em có yêu anh hay không?” Anh dùng giọng nói mị hoặc thôi miên cô.

“A. mau lên, sắp tới thời gian bác sỹ kiểm tra phòng.” Cô sợ hãi nhảy dựng lên, che giấu khuôn mặt đang đỏ ửng của mình.

Bùi Địch Thanh đè bả vai cô xuống, bất đắc dĩ nói: “Linh Đồng, ngày mai anh phải về HongKong, về sau cũng chỉ có thể nhờ vả bạn cùng phòng chăm sóc em. Em đừng gấp gáp, hãy nghe anh nói hết đã. Chuyện của Tống Dĩnh, không phải là trách nhiệm của anh, nhưng anh muốn giúp cô ấy, là vì Hằng Vũ cùng như vì anh cả. Nhiều nhất bốn ngày anh sẽ trở về, mỗi tối anh sẽ gọi điện thoại cho em, được không?”

Cô không nói gì, cũng không nói được gì, trong lòng xẹt qua một tia khủng hoảng, cô lạnh nhạt nói: “Chúng ta trở về bệnh viện đi.”

Hai người đi ra ngoài, anh đi trước, cô đi sau. Tia nắng mặt trời thưa thớt chiếu qua cành lá rọi xuống, anh mở cửa xe, dịu dàng nhìn về phía cô.

Cảnh tượng này làm cho cô cảm thấy mủi lòng, ấm áp đến tận đáy lòng. Cô kinh ngạc nhìn anh, đột nhiên bước lên mấy vước, cánh tay trái ôm chặt lấy hông anh, dán chặt đầu vào lưng anh.

“Địch Thanh, em yêu anh.” Cô ngượng ngùng nói vô cùng rõ ràng.

Tay anh run rẩy một hồi: “Linh Đồng…” Giọng nói của anh khàn khàn, chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp đến mức hốc mắt anh cũng có chút nóng lên.

Anh từ từ xoay người, cúi đầu, đưa hai cánh tay ôm cô vào ngực, gương mặt cô mang theo màu ửng hồng làm người ta say mê, ánh mắt trong suốt mà nhu hòa.

“Đừng đi HongKong. Em thừa nhận là em đang ghen, em thừa nhận là em không rộng luowngk, vì em, đừng về HongKong, đừng vì người phụ nữ khác mà để ý. Chờ khi tay em khỏi, em…cùng anh trở về HongKong.”

Cô nép sâu vào trong ngực anh, để cho hai người không còn khoảng cách.

Anh cúi đầu hôn lên tóc cô, dịu dàng nói: “Linh Đồng, bốn ngày trôi qua rất nhanh. Anh trở về là muốn giải quyết chuyện này, không phải bởi vì tình cũ khó quên.”

“Vậy anh gọi điện thoại cho anh anh đi, anh ấy là con trưởng, Hằng Vũ về sau là của anh ấy, có chuyện gì anh ấy cũng phải nên gánh vác.”

“Chuyện này không thể so sánh, có thể nói cho anh cả biết không?” Anh cười khổ.

“Nhưng không thể không cho anh ấy biết gì được, anh ấy cần hiểu rõ mọi thứ.”

“Linh Đồng…đây không phải là chuyện nhỏ trong nhà…”

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh không chớp mắt: “Đây là lần cuối cùng em rộng lượng, lần cuối cùng đồng ý anh quan tâm người phụ nữ khác. Em cố gắng hiểu tín nghiêm trọng mà anh nói, trong lòng em có khúc mắc rất lớn, rối rắm cũng nhiều. Nhưng anh cố ý muốn đi, em không níu giữ anh lại nữa. Bốn ngày đúng không, nếu như sau bốn ngày nữa không thấy anh, em…đá anh ngay lập tức, rồi ở trên đường kiếm đại một người đàn ông để gả.”

“Cô bé ngốc của anh…” Anh buồn cười nhìn gương mặt nghiêm túc của cô: “Vậy nếu như anh trở lại đúng hẹn, có phải em sẽ lập tức gả cho anh đúng không?”

“Để coi tình hình rồi lại nói.” Cô giương cằm lên.

Ngày hôm nay, anh trở lại công ty, đem vài chuyện dặn dò, sau đó liền ở trong bệnh viện với cô. Anh mang cho cô CD ghi hình ảnh thi công Khế Viên. Khế Viên đã có mấy tòa nhà được hoàn thiện, anh nói người đăng ký thuê cũng đã đủ, có một số người còn muốn mượn mối quan hệ để đi cửa sau.

“Là sáng kiến của em, về sau tiền thuê nhà phải chia đều cho em.” Cô cười híp mắt nói.

“Đã nói nói, tất cả của anh là của em.” Anh nhéo chóp mũi cô.

Buổi trưa, anh đưa cô đi ăn hải sản, tay trái của cô không cầm được đũa, chỉ có thể để anh đút cho. Những người khác trong nhà hàng đều mỉm cười khi nhìn thấy bọn họ, mặt cô vì mắc cỡ mà đỏ bừng, trong lòng lại vô cùng ngọt ngào.

Buổi tối, anh ngồi bên giường của cô, hai người đan chặt hai bàn tay vào nhau, cô ngủ thiếp đi cũng không muốn buông ra.

Sáng sớm, anh nhẹ nhàng rút bàn tay mình ra khỏi tay cô, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ say của cô, lưu luyến hôn lên một cái rồi đứng dậy đi rửa mặt. Chuyến bay của anh là lúc bảy giờ sáng.

Khi anh rón rén đi ra khỏi phòng bệnh thì một giọt nước mặt chợt rơi xuống từ khóe mắt Trì Linh Đồng.

Thật ra thì cô không có rộng lượng, cô rất để ý.

Nhưng mà, ngày trước khi anh chưa có cô, anh là người đàn ông trọng tình nghĩa, dù là Tống Dĩnh phụ bạc tình cảm anh, anh cũng không thể mặc kệ cô ta, có lẽ thật sự không liên quan đến tình cảm.

Yêu phải một người đàn ông như vậy, là may mắn hay không đây?

Cô không biết, chỉ thấy trong lòng rất phiền não, rất hoảng hốt.

Con người, ai cũng đều có quỹ đạo vận hành của mình. Lúc mới gặp nhau đều rực rỡ chói lọi, nhưng lại không thể nào thay đổi quỹ đạo.

Bạn của Tiêu tử Thần ở bệnh viện cũng là người có hình dáng thư sinh. Tiêu Tử Hoàn mang Trì Linh Đồng tới gặp anh ta, khi tới thì anh ta đang làm một ca phẫu thuật. Hai người đành ngồi ở phòng làm việc đợi anh ta, sau khi phẫu thuật xong anh ta liền trở lại. Anh ta nhìn cánh tay của Trì Linh Đồng, vô cùng cẩn thận, vẻ mặt vô cùng nặng nề, sau đó anh ta mang Trì Linh Đồng đi khoa phóng xạ chụp phim.

Khi Trì Linh Đồng đưa tay vào máy chụp, đôi chân không khỏi run rẩy. Tiêu Tử Hoàn ở phía sau phải đỡ lấy, cô mới đứng vững.

Sau một giờ cuộn phim được đưa tới, bạn học của Tiêu Tử Thần nhìn Trì Linh Đồng, chép chép miệng: “Có phải cô nhập viện vào buổi tối?”

“Đúng vậy, tôi xảy ra tại nạn xe cộ, khi xe cứu thương đưa tới bệnh viện là đêm khuya.”

“Cấp cứu quá vội vàng, không có nối xương cẩn thận, bây giờ nhìn lại, vết nối bị lệch một chút.

Công việc chuyên môn của cô là gì?”

Trái tim Trì Linh Đồng nhảy lên tới cổ họng, hai mắt đăm đăm: “Kiến trúc sư.”

Bác sỹ lại chép miệng: “Khi vẽ bản vẽ, cùng vẽ trên phần mềm, đều phải dùng đến tay phải.”

“Đúng…”

“Nếu công việc của cô là như vậy, di chứng để lại sau này cánh tay sẽ không linh hoạt lắm, nhưng không có ảnh hưởng gì lớn. Bây giờ chỉ cần bẻ gãy tay rồi nối lại.”

Lời nói này đối với Trì Linh Đồng giống như sấm giữa trời quang, khuôn mặt nhất thời không còn chút máu.

Tiêu Tử Hoàn cũng sợ ngây người: “Là thật hay giả?”

“Chuyện này sao có thể tùy tiện nói giỡn, thời gian giải phẫn không thể kéo dài. Ca này không tính là lớn, cô có thể làm ở chỗ này, cũng có thể yêu cầu bác sĩ bên kia làm. Làm ở chỗ này, tôi liền an vài phòng bệnh cho cô.”

Đầu óc Trì Linh Đồng rối loạn: “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại có thể như vậy…” Trì Linh Đồng lắp bắp hỏi.

Cô là một kiến trúc sư, làm sao có thể không có tay phải đây?

“Đừng sợ, chích thuốc tê, sẽ không quá đau.” Tiêu Tử Hoàn cũng nhẹ giọng an ủi cô.

Cô làm sao còn lòng dạ nghe, khi trở lại bệnh viện, hơn nửa ngày cũng không nói một câu.

Buổi chiều, Bùi Địch Thanh gọi điện thoại tới, vừa nghe thấy giọng nói của anh, nước mắt cô rơi như mưa, khóc không thành tiếng.

“Địch Thanh, cánh tay của em có vấn đề…Còn nặng hơn chẩn đoán…Anh có thể trở về không? Em sợ…Anh có thể về bên em không?”

Giọng nói của Bùi Địch Thanh vô cùng rõ ràng: “Linh Đồng, em đừng gấp, từ từ nói, sự việc như thế nào?”

Cô nức nở đem mọi chuyện nói rõ một lần, thật lâu sau mới nghe thấy tiếng thở của anh: “Ừ, kiến trúc sư không thể thiếu tay phải, chúng ta làm giải phẫu đi. Em bây giờ chuẩn bị chuyển viện, sau khi định thời gian giải phẫy liền nói cho anh biết, anh sẽ nhanh quay về.”

“Anh…Ngày mai không thể…Quay về sao?”

Bùi Địch Thanh không lên tiếng, trong loa truyền đến giọng nói một cô gái dùng tiếng Anh nói chuyện: “Frank tiên sinh, phu nhân đã mang thai được mười bảy tuần, thai nhi phát triển tốt, đã nhìn ra là một bé gái, không cần ở bệnh viện dưỡng thai, về nhà tĩnh dưỡng là được rồi.”

Bàn tay cầm điện thoại của Trì Linh Đồng khẽ run.

“Được, cảm ơn.” Bùi Địch Thanh nói một câu tiếng Anh mang âm điệu Mỹ.

“Linh Đồng, ngày mai anh còn có chuyện cần giải quyết, anh nhất định sẽ trở về trước ngày em phẫu thuật.”

Cô nhắm mắt lại, nhịp tim đập loạn xạ, thân thể liền run rẩy vì rét.

“Linh Đòng, hôm nay anh còn gặp người bạn Tiêu Tử Thần của em, thì ra anh ta là bạn học của anh cả, hiện tại anh ta đang ở HongKong trao đổi học thuật.. Linh Đồng, em đâu rồi?”

“Ờ.” Cô dùng hết sức lực mới có thể nói ra một từ bình thường.

“Ngoan, không phải sợ, anh rất nhanh sẽ trở về.”

Cô cười: “Không cần.”

“Linh Đồng?”

“Tôi biết anh nói chuyện dễ nghe, nhưng không biết anh liên tục nói dối cũng dễ nghe như vậy. Bùi Địch Thanh, tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh nữa…anh đi chết đi.”

Cô quăng điện thoại một phát vào tường, nhìn nó tan rành, sau đó chậm rãi vuốt ve cánh tay đang treo trước ngực, giống như nó có sinh mạng hết sức đáng thương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.