Đích Trưởng Nữ

Chương 36: Cùng giường (phần 2)




Một thùng máu chó được tạt tới làm cho Trì Linh Đồng chỉ còn biết đứng im há hốc miệng.

Thì ra Tổng giám đốc của Hằng Vũ lại là con do vợ lẽ sinh, đáng tiếc là vợ cả cũng có một đứa con cho nên người đó mới có tiền đồ, cũng là người làm việc lớn. Thì ra trên thế gian này thật sự có kết hôn vì lợi ích gia tộc, Bùi Thiên Lỗi muốn tập đoàn Hằng Vũ lớn mạnh nên tìm tới ngân hàng Vinh Phát để làm hậu thuẫn mạnh mẽ, đem cháu trưởng Bùi Địch Văn cùng thiên kim tiểu thư Tống Dĩnh kết thành một đôi. Mà ông trời khéo trêu người, tiểu thư Tống Dĩnh lại là bạn gái của Bùi Địch Thanh. Bùi Địch Thành là người tài mạo song toàn, nhưng so với Bùi Địch Văn là con vợ cả thì kém hơn một chút. Tống Dĩnh là người có mắt nhìn, lại hiểu rõ đạo lý, nên đành chặt đứt đoạn tình cảm này, trở thành vợ của Bùi Địch Văn. Đám cưới truyền thuyết ở Hongkong đó không khác gì đám cưới năm xưa của Thái tử Charles và Diana.

“Ông nội bảo bọc anh cả rất tốt, một mực đem anh ấy đi du học Pháp cho nên không có mấy người được gặp anh ấy. Sau khi anh ấy trở về Hongkong, Tống Vinh Phát liền mở tiệc chiêu đãi. Tống Dĩnh đối với anh ấy có thể nói là vừa gặp đã yêu, phong cách của anh cả nho nhã, tôn quý, lại có khí phách, con gái khó có thể mà không thích. Cô ta liền đổi điện thoại di động giống với anh cả, nhạc chuông cũng đổi giống, ngay cả số đuôi điện thoại cũng là số tình nhân. Anh cả thích xem kịch, cô ta thì tìm được vé xem kịch quý. Khi có thời gian rảnh sẽ chạy tới Hằng Vũ tìm anh cả.”

Bùi Địch Thanh nắm lấy hông Trì Linh đồng, ôm cô vào ngực, tránh đụng vào người đi đường.

Đây là trung tâm của Thanh Thai, kẻ đến người đi nườm nượp. Sau khi ăn hai phần ăn nhẹ ở quán cà phê, anh liền mang cô tới đây để đi dạo một chút.

Chuyện cũ của anh thật dài.

“Trong lòng anh có cảm thấy khó chịu không?” Má lúm đồng tiền của cô như hoa, hỏi thăm mỗi một chi tiết nhỏ.

“Em cứ vui mừng thầm đi.” Anh nghe ra sự ranh mãnh trong giọng nói của cô, liếc nhìn cô một cái.

“Em nào có mừng thầm, mà là công khai vui mừng. Dường như em đã từ lâu lắm rồi không coi kịch cẩu huyết, hôm nay được nghe chuyện cũ của anh, em phát hiện cuộc sống mặc dù cẩu huyết, nhưng lại có rất nhiều điều thú vị khác. Này, thật ra thì anh cũng đừng mãi oán trách anh trai của mình, em thấy anh là người thật may mắn.”

Cô rất vui vẻ vỗ vai anh.

Anh nhíu hàng lông mày anh tuấn lại, người phụ nữ trước mặt là người phụ nữ bình thường sao? Người bình thường khi nghe, nếu là người yếu đuối sẽ nước mắt lưng tròng, người cứng rắn một chút thì sẽ thở dài thay anh. Cô thì lại giống nghe chuyện lạ, khóe miệng không ngừng cười.

Hai người ngồi trên băng ghế dài bên đường, một người bán mứt quả rong đi qua trước mặt.

“Mua cho em một cây.” Cô đẩy anh một cái rồi nói.

“Không được, ăn buổi tối không tốt cho răng.” Anh giống như một người cha nghiêm khắc, không chút thương lượng.

“Trước khi đi ngủ em sẽ đánh răng, cuộc sống ngắn như vậy, so đo nhiều làm gì, như vậy không tốt đâu.” Cô chống đôi tay vào cằm, hết hy vọng.

Bùi Địch Thanh im lặng nhìn cô nửa ngày, bất đắc dĩ đứng lên, đuổi theo người bán hàng rong, mua một xâu mứt trở lại.

Cô cười ha ha mà nhận lấy, cắn một cái: “Oa, rất ngọt. Thật đấy, anh nếm thử một chút đi.” Cô chu đôi môi đỏ hồng đến trước mặt anh.

Lòng anh khẽ rung động, nâng ót cô lên, đầu theo bản năng mà hạ thấp xuống.

“Ha ha.” Cô tinh nghịch nghiêng đầu đi, môi anh khẽ rới trên vai cô: “Vì bảo vệ tốt cho răng của anh, em cảm thấy vẫn là để một mình em chịu khổ đi.”

“Quỷ nha đầu.” Anh cưng chiều bật cười, tâm tình buồn rầu lúc nãy dường như đã tan thành mây khói. Chỉ cảm thấy người con gái có đôi mắt to tròn này đang chiếm hết suy nghĩ của anh, làm cho anh vui vẻ đến không tả được.

“Em nói với anh nha…” cô không chú ý hình tượng mà nhai nhai mứt quả: “Nếu như cha anh không có lòng, ông ấy sẽ không gặp được mẹ anh, dĩ nhiên cũng sẽ không có anh. Nếu như cha anh không phải là người Hongkong, ông ấy sẽ ở Đại Lục, dĩ nhiên càng không thể nào hưởng được phúc này, đây chính là phạm pháp. Hơn nữa ở Đại Lục kế hoạch hóa gia đình rất nghiêm ngặt, nếu không anh đã không có cơ hội xuất hiện trên thé giới phồn hoa này rồi. Anh xem xem, anh so với người khác vẫn còn may mắn hơn rất nhiều. Hướng chi nhà họ Bùi vừa có tài vừa có thế, anh tuổi còn trẻ đã lập nên sự nghiệp huy hoàng. Người anh em, anh làm cho người ta hâm mộ đến phát điên rồi đây.”

Bùi Địch Thanh bị cô nói làm cho không biết nên khóc hay cười, rồi lại không thể không thừa nhận trong đó có mấy phần đạo lý. Có lúc, bước tới một bước lại là ngõ cụt, nhưng chỉ cần lùi về sau một bước thì sẽ lại là trời cao biển rộng.

Ở phương diện nào đó, anh so với người khác đã may mắn hơn rất nhiều rồi.

“Chúng ta lại tiếp tục.” Cô liếm những mảnh đường vụn trên cây mứt, vô tư chép miệng, đôi mắt ánh lên sự vui vẻ: “Về tiểu thư Tống Dĩnh bỏ gian tà theo chính nghĩa, em không có dám đánh giá, mỗi người đều có chí hướng riêng. Tình yêu là thứ không thể nhìn bằng mắt thường, nên để cho nhà khoa học nghiên cứu đi. Thật ra thì nếu Bùi Địch Văn không xuất hiện, thì sẽ có Ngô Địch Văn, Từ Địch Văn xuất hiện, cô ta là một quả bom vô hình, sớm muộn gì cũng sẽ nổ, anh lại chỉ bị một vết thương nho nhỏ, nhưng với anh anh chính là vết thương chí mạng. Quay đầu lại nhìn một chút, không phải là anh rất may mắn sao? Là cô ta rời bỏ anh trước, trong lòng sẽ có áy náy với anh, như vậy anh trong cảm nhận của cô ta luôn luôn tốt, là người đàn ông mà cô ta sẽ vĩnh viễn mơ tưởng tới. Một điều cuối cùng……Ai, tại sao chỉ có một mình em nói, cho anh một cơ hội, anh nói đi, nói đúng có thưởng.”

Cô nhảy lên, đem cái que ném vào thùng rác cách dó không xa, nhân tiện có vòi phun nước liền rửa tay một cái nhưng vẫn không quên kêu lạnh.

Anh lấy khăn tay ra, tinh tế lau tay cho cô: “Mất cái này được cái kia. Cuộc sống chính là phải từ từ mà sống, sẽ phải chịu đựng những đau đớn, nhưng sau khi đau khổ sẽ thấy cầu vồng. Anh là người may mắn, anh đã có em.”

Lần này, anh không cho cô có cơ hôi trốn tránh, nâng cằm cô lên, hôn lên môi cô. Mặc dù chỉ là lướt qua , nhưng hai người cũng không khỏi tự chủ mà run rẩy. Sau đó, anh kéo cô đi vào dòng người đông đúc.

“Anh đã kể cho em nghe chuyện mối tình đầu của mình. Công bằng thì em cũng phải nói cho anh biết về mối tình đầu của mình cho anh nghe một chút.”

“Chuyện cũ trước kia không cần nhắc tới.” Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh Hi Vũ cùng Dương Vân sánh đôi cùng nhau trong siêu thị.

“Đối với em là vết thương rất lớn?” Anh trêu ghẹo cô.

Cô liếc mắt, mắng anh: “Em so với anh có tiền đồ hơn nhiều. Bọn em là chia tay trong hòa bình lẫn chúc phúc. Hiện tại, anh ta đang nắm giữ chức vị quan trọng, có một bạn gái như hoa như ngọc, không chỉ có thể thỏa mãn tâm thái hư vinh của anh ta, mà còn rất có điều kiện phát triển tiền đồ của anh ta. Sau này, nếu như em có quay đầu lại nhờ vả thì chắc cũng được thơm lây.”

“Nói cũng đừng nói quá. Em có cơ hội quay đầu lại sao?” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian cũng đã rất khuya, anh nắm tay cô đi lòng vòng về phía bãi đậu xe.

“Ha, không phải đôi khi cũng có những lúc phức tạp sao, có lúc sẽ vô cùng đáng thương, sau đó sẽ tự nhiên xuất hiện một người giống như hiệp sĩ, tình cảm sẽ nảy sinh mãnh liệt.”

“Chính là như vậy, nhưng hiệp sĩ kia sẽ là anh chứ sao lại có thể là anh ta?” Mặt của anh bất giác cau lại.

“Cái gì? Tham muốn chiếm giữ mạnh như vậy không giống như phong cách của anh. Con người đâu có thể nào treo cổ trên một thân cây, dù sao cũng sẽ phải chừa cho bản thân một con đường….ô….”

Trên mông bị vỗ một cái, cô đau đến nhếch miệng.

“Trừ khi anh chết, nếu không anh sẽ chặt sạch cây bên cạnh em.” Mặt anh một lần nữa trở nên tái mét.

“Như vậy là anh yêu em. Yêu đến không ai thay thế được?” Cô rên rỉ nhào vào lồng ngực anh, đè giọng nói nhỏ, cảm giác mình rất có sức hấp dẫn.

Anh bóp mũi cô: “Rất hả hê trong lòng?”

Cô nghiêm túc gật đầu một cáu, thản nhiên cười: “Dĩ nhiên. Anh là người ưu tú, làm sao lại bị em tóm được? Em nghĩ mãi đến giờ mà vẫn không ra.”

“Biết thì sẽ phải quý trọng. Mau lên xe.” Anh mở cửa xe cho cô.

“Làm sao đây, Nhan Tiểu Úy hôm nay nhất định sẽ hận em vì thấy chết mà không cứu sao?” Dọc đường đi, cô bày ra vẻ mặt đau khổ, nghĩ đến thực tế trước mắt thì than nhỏ.

“Vô cùng dễ. Tới đầu đường anh sẽ quẹo một cáu, anh cho em giường, còn cho em cả một cái gối ôm ấm áp.” Anh chậm rãi liếc cô một cái.

“Nghe thì không sai, nhưng cô nam quả nữ, không thích hợp.”

“Này, sau khi gặp ông nội anh, giống như là có câu trả lời, cũng không cần câu nệ tiểu tiết. Em cũng không giống là người truyền thống.”

“Truyền thống là tốt đẹp, là khắc sâu vào lòng chứ nào có khắc trên mặt.”

“Ừ, chừng nào tới hôm đó, anh sẽ nói Quân Mục Viễn tới đón em.”

“Chỉ bằng chút chuyện kia mà đã muốn thu thập em? Không có cửa đâu.” Đầu cô lắc giống như trống.

“Em là sợ ông nội anh không vừa ý em?” Sắc mặt anh không đổi: “Không có vấn đề gì đâu, miễn sinh con được là tốt.”

“Này, anh tìm heo mẹ sao Em sợ cái gì, nói cho anh biết, anh anh chính là người trèo cao bám lấy em.” Cô bị anh đả kích đỏ mặt tía tai.

“Ừ, anh một lần nữa cô cùng thành khẩn và hèn mọn, cầu xin em, gả…….”

“Đừng….Em đi.” Nói thêm gì nữa sợ thành cầu hôn luôn rồi. Cô đầu hàng, cô thỏa hiệp, không phải chỉ là gặp một ông già thôi ư, sợ cái gì.

Trước cửa nhà trọ có ánh đèn, Nhan Tiểu Úy ở nhà.

“Trở về nghỉ ngơi cho tốt, phụ nữ suy nghĩ nhiều sẽ có nếp nhăn.” Anh xoay người hôn xuống môi cô: “Tối nay, anh muốn em nằm mơ thấy anh, nếu không đêm dài sẽ vô cùng cô đơn.”

Anh nói bên tai cô.

Mặt cô hồng hồng nhảy xuống xe, anh đẩy cửa x era đuổi theo, ôm lấy cô từ phía sau: “Ngày hôm đó nhớ ăn mặc đẹp vì anh, sau đó sẽ ăn tối ở nhà trọ của anh chứ?”

“Không thèm quan tâm tới anh nữa.” Cô ngượng ngùng né tránh anh, chạy tóe khói.

Cửa phòng Nhan Tiểu Úy khép chặt, trong nhà yên lặng khác thường. Trì Linh Đồng cẩn thận từng li từng tí đi tới toilet rửa mặt, không dám làm ảnh hưởng đến cô ấy, cũng không dám hỏi chuyện hai người họ lúc sáng.

Trì Linh Đồng không biết sau cái tát kia, Trần Thần ngập ngừng nửa ngày không biết lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên ôm lấy Nhan Tiểu Úy, nói một câu: “Tiểu Úy, anh yêu em.”

Sau đó…………sau đó Trần Thần cùng Nhan Tiểu Úy nói chuyện, tình cảm cũng không ngừng phát triển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.