Dịch Thiếu Đừng Quên, Cô Ấy Là Cháu Gái Của Anh

Chương 17: Em gái thân ái, hoan nghênh về nhà




“Đừng. . . Ta thấy nóng quá. . .”

Vô thức xé mở vạt áo của chính mình, Vương Ngự Phong bây giờ cảm thấy toàn thân nóng đến mức như bị thiêu cháy, cảm giác trong cơ thể có một cỗ dục vọng khó chịu muốn được thoát ra ngoài.

“Nóng? Người đang hảo sao đột nhiên lại nóng như vậy. . .”

“Uh. . . Dật thiên. . . Nóng quá. . . Ta nghĩ muốn. . .”

Hoàn toàn không biết mình bị cái gì, Vương Ngự Phong chỉ biết là chính mình mặc dù nóng đến khó chịu, nhưng thân thể lại chủ động tựa vào người Tôn Dật Thiên cọ xát, giống như làm vậy sẽ thoải mái được một chút.

“Ngự. . . Ngự Phong. . . Ngươi bị cái gì. . .”

Bị việc y đột nhiên dán lên người mình mà cọ xát hù dọa, nhìn Vương Ngự Phong trước mắt, gương mặt đỏ hồng quen thuộc, cảm giác hạ thân đang bị y vội vàng ma sát, hạ phúc lập tức bành trướng dục vọng mãnh liệt.

“Dật Thiên. . . Uh đừng. . . Ta nghĩ muốn. . . Muốn ngươi. . .”

Lý trí đã bị thiêu đốt hoàn toàn, bây giờ Vương Ngự Phong chỉ là thuận theo bản năng trong cơ thể mà chuyển động, dục hỏa làm cho đôi môi chủ động dán lên liếm mút cổ Tôn Dật Thiên, y trước đó chưa từng chủ động, việc này làm cho dục vọng Tôn Dật Thiên dấy lên càng không thể vãn hồi.

“Chờ một chút. . . Ngự. . . Dừng tay. . . Ngự Phong. . . Chẳng lẽ. . .”

Biết động tác của Ngự Phong giờ phút này tuyệt đối không phải do tự nguyện, hắn vội vàng cưỡng chế dục vọng bị y khơi mào, đem Vương Ngự Phong giờ phút này đang ngồi trên người mình đẩy ra, đi đến dĩa cao để trên bàn còn đang tỏa hương thơm ngát, cầm lấy một khối, tách ra liền ngửi thấy mùi hương bên trong.

“Đáng chết. . .Cao bị tẩm xuân dược. . .”

Từ nhỏ hắn đã được tiên phụ tận lực huấn luyện, nên khứu giác hắn có thể dễ dàng nhận ra hàng trăm loại độc dược cùng mê dược, huống chi đây vốn chỉ là loại dược tầm thường, sao có thể làm khó được hắn.

Mà giờ phút này, Tôn Dật Thiên ngửi thấy được mùi mê dược từ trong dĩa cao, vốn là xuân dược thường thấy trong hoàng cung, dược tính chẳng những khoái lại mãnh liệt, Tôn Dật Thiên biết vì cái gì mà Di quý nhân muốn đem theo điểm tâm này đến gặp hắn, dự tính là muốn lừa hắn ăn điểm tâm đã tẩm xuân dược, sau đó sủng ái nàng ta, cho dù sau này có bị hắn khinh thường đi nữa thì cũng bằng long.

Không nghĩ tới lại bị Vương Ngự Phong ăn mất, hắn phải nhanh đi tìm Thái thái y mới được.

“Thái. . . Đừng. . . Ngự. . .”

Đang lúc Tôn Dật Thiên xoay người muốn gọi người, lại bị y chủ động phong trụ môi, đột nhiên bị hôn, làm cho hắn lặng đi một chút.

“Dật Thiên. . . Ta nóng quá. . . Giúp ta. . .”

Rời môi, hai mắt mê ly nhìn hắn, trong mắt hiện lên hơi nước lóng lánh, môi nhẹ mở, cảm giác nhiệt khí y phà lên mặt đều mang theo mùi thơm quyến rũ.

“Không được. . . Ngự Phong. . . Ngươi ăn phải xuân dược rồi. . .”

Nghĩ định ngăn cản, nhưng quên phòng ngự liền bị Vương Ngự Phong đè ngã xuống đất.

“Ta mặc kệ. . . Nóng quá. . . thật là khó chịu. . . Nhân gia muốn ngươi. . .”

Như tiểu hài tử nghịch ngợm, đem cả người hắn đè ngã xuống đất, dám khóa ngồi trên người hắn, đôi môi đỏ mọng làm càn tại cần cổ Tôn Dật Thiên khẽ cắn.

“Ngự. . . Đừng. . .”

Mạnh mẽ hôn lên môi Tôn Dật Thiên, phấn lưỡi sinh nộn tại trong miệng hắn đảo loạn, vô thức đong đưa cọ xát trên người hắn, sau khi cảm giác được Tôn Dật Thiên đã có phản ứng mãnh liệt, càng thêm lớn mật học theo phương thức của hắn, thân thủ phúc thượng xoa bóp.

“Ngự Phong. . . Không. . . Uh . . .”

Khó khăn dùng mọi cách khống chế ham muốn đối với y, nhưng y một lần lại một lần chủ động đã làm tan rã ý định của hắn, không hề để cho Vương Ngự Phong chủ động, Tôn Dật Thiên bị câu dẫn toàn thân như lửa đốt, hai tay rất nhanh xé hạ quần áo trên người cả hai, môi không quên dán lên môi y, nóng bỏng câu quấn đầu lưỡi y.

“Đừng uh. . . Uh. . .”

Hai tay ôm chặt Tôn Dật Thiên, cảm giác tay hắn mang dục hỏa đang ở trên người mình dao động an ủi, một trận lại một trận khoái cảm mãnh liệt, dục vọng trong cơ thể Vương Ngự Phong càng thêm cấp bách.

Tôn Dật Thiên bị dục vọng xóa đi lí trí, tay sớm đã tùy theo đường cong thân thể y dần đi tới cấm địa mê luyến, không chút nghĩ ngợi liền xâm nhập hai ngón tay, rất nhanh mà trừu sáp.

“Uh ah. . . Dật Thiên. . . Mau nữa . . . Ha hả. . . Muốn. . . Nhân gia muốn. . .”

Xuân dược mang đến cảm giác khô nóng, làm cho Vương Ngự Phong hoàn toàn không cảm thấy đau đớn khi dị vật xâm nhập, ngược lại còn đem đến khoái cảm mãnh liệt, thân thể lại càng không tự giác phối hợp đong đưa phần eo theo Tôn Dật Thiên.

Chập chờn thân ảnh, tiếng rên rỉ câu người, lửa nóng trong thân thể cả hai cọ xát mang theo khoái cảm, đã làm cho Tôn dật thiên không cần suy nghĩ, mang hạ thân đi vào bí huyệt y, động tác của hắn như vừa lấp dầy khoảng trống trong Vương Ngự Phong.

“Hả ── đừng uh. . . Vào được. . . Dật Thiên. . . Muốn. . .di chuyển ma. . .”

Miệng thốt ra từng chữ, bị sức nóng làm cho sung sướng, không cảm thấy đau đớn, tự động không ngừng xoay thắt lưng theo, nghĩ đến sẽ có càng nhiều sung sướng khoái cảm.

“Uh. . . Đừng nóng vội. . . Sẽ thỏa mãn ngươi. . .”

Nheo nheo mắt, hai tay ôm chặt thân thể mềm mại của y, bắt đầu trong cơ thể Vương Ngự Phong di chuyển.

“Uh ah. . . Đừng uh. . . Nhanh lên một chút. . . Mau nữa . . . Dật Thiên. . . Đừng uh. . . Tiến vào một chút. . . A ha. . .”

Phần eo phối hợp tùy theo luật di chuyển của hắn, môi không quên thổ lộ càng nhiều càng nhiều yêu cầu, bởi vì xuân dược tựa hồ đã làm cho Vương Ngự Phong càng thêm tham lam càng khó thỏa mãn

“Ngự Phong. . . Uh. . .”

Hoàn toàn hiểu rõ ý muốn của y, đem Vương Ngự Phong ép chặt trong người, phần eo đong đưa động tác càng lúc càng nhanh, lực đạo cũng càng ngày càng thô lỗ.

“Đừng uh. . . Ha hả. . . Dật thiên. . . Uh ha. . . Hảo trướng. . . Đừng ah. . .”

Một lần lại một lần nữa đi vào mang đến khoái cảm, thân thể không cách nào khống chế tùy theo động tác thô bạo của hắn mà di chuyển, hai tay ôm chặt cổ Tôn Dật Thiên, lien tục rên rỉ sung sướng tại bên tai hắn, cùng hắn chinh phục khoái cảm.

Cánh tay rắn chắc ôm chặt thắt lưng y, dùng sức xuất khí lực, đem Vương ngự phong ôm trọn vào lòng, lưng đúng lúc dựa vào tường, đong đưa thắt lưng liên hồi.

“Ah. . . Đừng uh. . . Dật Thiên. . . Ha hả. . . Đỉnh. . . Đỉnh đến. . . Xuyên vào thật là tốt. . . Đừng uh. . . Ha hả. . .”

Hai tay giữ chặt đầu vai hắn, cảm giác dục vọng trong cơ thể chính không ngừng được thỏa mãn, cảm giác đến nhanh như vậy khiến Vương Ngự Phong quên mất mình đang ở nơi nào, chỉ biết ôm trụ lấy cơ thể nóng ấm của hắn.

“Ngự Phong. . . Ngươi đẹp quá. . .”

“Đừng uh. . . Không được. . . Ta. . . Ha hả. . . Ta sắp. . . Ha. . . Không được. . .”

Hạ thân trướng đến phát đau tiểt ra không ít dịch trắng, ngay lúc cuối cùng mang theo cảm giác thỏa mãn.

“Chờ một chút. . . Ta nhanh. . .”

Khoái cảm đã lên đến đỉnh, thắt lưng đong đưa không cách nào khống chế tốc độ.

Nhẹ thổi lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, chủ động dán môi lên môi hắn, phấn lưỡi sinh nộn chui vào càn quấy.

“Đừng uh. . . Uh – “

“Uh – “

Hỏa lưỡi giao quấn không bao lâu, hai người liền đồng thời phát tiết dục vọng, hai tay vẫn là ôm chặt lẫn nhau, chỉ là nụ hôn vẫn chưa kết thúc.

“Uh đừng. . . Hô. . . Ha. . . Dật Thiên. . . Ta. . .”

Vì thiếu dưỡng khí cánh môi liền tách ra, cằm dựa lên vai Tôn Dật Thiên, toàn thân đỏ hồng, thấy trong mắt Tôn Dật Thiên ánh lên vài tia thỏa mãn như vừa mới ăn được bữa cơm ngon.

“Hô. . . Hô. . . Sao vậy?”

“Ta. . . Ta. . . Hảo trách. . . Cảm giác được. . . Thân thể hết nóng rồi. . .”

Đỏ mặt nói, Vương Ngự Phong cũng không biết chính mình cũng có lúc ham muốn như vậy …

“Ai bảo ngươi tham ăn như vậy! Ngươi đem xuân dược Di quý nhân mang đến ăn hơn phân nửa rồi. . .”

“Cái gì. . . Xuân dược! Ta không. . . Ha. . . Không. . .”

“Ngươi ăn khối cao trong đó tẩm xuân dược. . .”

Cười khẽ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Ngự Phong, Tôn Dật Thiên cảm giác được nếu y đến cả dược cũng ăn ngon lành. . . Vậy hắn rõ ràng tiện thể. . .

“Vậy. . . Ha. . . Vậy làm sao. . . Đừng uh. . .”

Nhiệt độ trong cơ thể lại lên cao, vô thức cắn môi dưới, tựa hồ là tận lực áp chế dục vọng đang không ngừng dâng lên.

“Ngươi lại muốn sao đây?”

“Ta. . . Đừng. . .”

Đôi môi đỏ mọng lại một lần nữa bị hắn chiếm hữu, thân thể lại bắt đầu tùy theo Tôn Dật Thiên dao động.

Từng tiếng rên rỉ phát ra, lại một lần nữa tràn ngập ngự thư phòng, cũng may tất cả hạ nhân trong ngự thư phòng đã bị hắn đuổi hết ra, nếu không, những âm thanh câu người vừa nãy, thật không biết đã hại bao nhiêu hữu tình nam nữ đỏ bừng mặt.

__END 18__

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.