Đích Thê Tại Thượng

Chương 95: Đóng cửa đánh chó




Dịch giả: Tiểu Băng

Sức mạnh sinh cơ này rất mạnh mẽ, tỏa ra cực nhanh, khiến mặt đất dưới chân Bạch Tiểu Thuần vùn vụt mọc đầy cây cỏ nhỏ, những cây cỏ nhanh chóng mọc lan ra, trong vòng mấy trăm trượng xung quanh hắn trở thành một vườn cây cỏ, những đóa hoa thi nhau nở rộ.

Nhưng lão tổ đầu tiên đã thu Nghịch Hà Đan lại, bỏ lại vào trong hộp gỗ, cất vào trong khu phong ấn.

Cây cối xung quanhnhanh chóng héo rũ, chỉ qua mấy lần hít thở, chúng đã hoàn toàn biến mất, như chưa từng tồn tại.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há hốc mồm...

Hắn chưa từng thấy viên thuốc nào như vậy, sức sống này quá mạnh, mạnh tới mức khủng bố.

"Nghịch Hà Đan không thể lấy ra quá lâu, lần này lấy ra, có lẽ đã làm tiêu hao một tia dược lực..." lão tổ đầu tiên đau lòng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Viên thuốc này, là mười tức Nghịch Hà Đan, trong truyền thuyết nếu có thể luyện đan này ra cực hạn, có thể luyện chế ra vĩnh hằng Nghịch Hà Đan, có thể làm cho Chân Linh thức tỉnh vĩnh viễn."

"Tiểu Thuần, luyện chế Nghịch Hà Đan, có yêu cầu gì ngươi cứ nói, tất cả tông môn đều dùng toàn lực hỗ trợ cho ngươi!" Nhất Đại lão tổ hít sâu, nghiêm nghị nói.

Bạch Tiểu Thuần im lặng, nhớ lại dáng vẻ Chân Linh, và sức mạnh khủng bố của Nghịch Hà Đan, trong lòng không có một chút nắm chắc, miễn cưỡng khẽ gật đầu, trầm tư rời đi.

Về chỗ ở, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận nghĩ lại mọi việc, viên đan dược kinh khủng kia đã kích thích sự hứng thú của Bạch Tiểu Thuần.

"Một viên thuốc, chứa đựng sức mạnh sinh cơ cực mạnh… rút cuộc là làm như thế nào? Nhất là không hề cảm giác được mùi vị của thảo mộc bên trong nó… hình như đan dược này… không phải là do cây cỏ luyện chế ra." Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, hắn đã có một lần thử luyện Nghịch Hà Đan, biết Đan này phải dùng nước Thông Thiên hà dung nhập vào trong người, lấy cơ thể làm lò đan mà luyện chế.

"Nhưng nếu không có cây cỏ, chỉ có nước Thông Thiên hà, làm sao tạo thành sức sống mạnh như vậy được?" Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, không ngừng suy tư.

Một ngày sau, với đôi mắt mỏi mệt, hắn lôi đan phương Nghịch Hà Đan ra, nhìn ngắm kĩ lưỡng, lại lấy ra Hàn Môn dược quyển, cuối cùng quăng cả hai cái ra, lôi ra thánh đan tàn bích lấy được trong Hùng Thành.

"Muốn luyện chế Nghịch Hà Đan, với khả năng luyện dược của ta hiện nay là chưa đủ..." Bạch Tiểu Thuần thở một hơi dài, nhìn thánh đan tàn bích, tập trung cảm ngộ tàn bích, đôi mắt dần trở nên mờ mịt, cả người đắm chìm vào trong đan bích.

Nửa tháng nhanh chóng trôi qua, suốt thời gian này, Bạch Tiểu Thuần không hề xuất quan, danh sách truyền thừa và lão tổ bận rộn luyện chế thông thiên chiến thuyền, đại quân tu sĩ cũng đã lần lượt trở về, Thiết Mộc Chân và Hầu tiểu muội cũng đều trở về rồi.

Linh Khê Tông lại náo nhiệt, ai cũng hào hứng với cuộc chinh chiến trung du Không Hà Viện.

Bạch Tiểu Thuần tỉnh táo trở lại, cầm Hàn Môn dược quyển lên nhìn, lần này đã hoàn toàn khác với những lần trước.

Nhiều chỗ lúc trước hắn nhìn không hiểu, thì bây giờ đều hiểu được, mấy ngày sau, hắn bỏ Hàn Môn dược quyển xuống, nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi.

"Ta cần Thông Thiên hà thủy!" Hắn thì thào, lôi ngọc giản, báo cho tông môn.

Đám lão tổ tuy bận rộn làm chiến thuyền, nhưng vẫn luôn để mắt tới chỗ Bạch Tiểu Thuần, nghe hắn nói cần nước Thông Thiên Hà, Thiết Mộc Chân tự mình ra tay, mang một thùng lớn nước Thông Thiên hà tới động phủ của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đưa tay chỉ một cái, một giọt nước bay lên, lơ lửng trước mặt hắn. Bạch Tiểu Thuần há miệng nuốt nó vào.

"Lấy thân thể làm lô đỉnh, hòa sinh cơ vào trong nước Thông Thiên hà, khiến sinh cơ trở nên tràn đầy, hóa thành Linh dược!" Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt, tập trung điều khiển giọt nước Thông Thiên hà, tìm cách dung nhập một tia sinh cơ của bản thân vào.

Một ngày sau, động phủ của hắn bùng một tiếng nổ vang, tóc tai Bạch Tiểu Thuần bù xù, trong động phủ mùi hôi ngút trời, nhưng hắn mặc kệ, lại hút một giọt nước Thông Thiên hà mới, tiếp tục thử.

Nửa tháng nữa trôi qua, nửa tháng này, động phủ Bạch Tiểu Thuần vang lên tiếng nổ không ngừng, mùi hôi tản ra khắp Chủng Đạo sơn, nhưng lần này không một ai lên tiếng phàn nàn, lão tổ đầu tiên đã sớm ra tay, giải thích giúp cho Bạch Tiểu Thuần, bảo cho mọi người biết, Bạch Tiểu Thuần đang phải luyện chế cho tông môn một viên đan dược vô cùng quan trọng!

"Sinh cơ chưa đủ, chưa đủ a!!" nửa tháng không ngủ không nghỉ, Bạch Tiểu Thuần gầy hẳn đi, tóc tai bù xù, hai mắt sưng đỏ, nhìn như người điên, thùng Thông Thiên hà đã bị hắn dùng hết hơn phân nửa, nhưng vẫn chưa hề thành công.

Nguyên nhân cơ bản, là do sinh cơ chưa đủ, Bạch Tiểu Thuần tính sơ sơ, dù có đem cả tính mạng hắn nhập hết vào, cũng không đạt được một phần mười vạn sinh cơ của viên Nghịch Hà Đan kia.

"Xem ra, có bảo tu sĩ trong tông môn phụng hiến sinh mạng, thì cũng cần phải có tới mười vạn Trúc Cơ, mới miễn cưỡng đạt được yêu cầu của Nghịch Hà Đan..."

"Hoặc mười vạn người Trúc Cơ, hoặc một vạn Kim Đan, hoặc một nghìn Nguyên Anh lão tổ... Điều này sao có thể..." Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, phương pháp luyện chế này, dù trên lý luận là có thể thực hiện, nhưng trên thực tế căn bản là không thể nào làm được, đừng nói Linh Khê Tông, dù có là Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng không làm được.

"Là hướng đi của mình đã sai..." Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhíu mày, nhưng hắn có nghĩ tới kiểu nào, cũng không nghĩ ra cách, đành báo cho lão tổ đầu tiên, mình không làm được.

Lão tổ đầu tiên dù thầm than trong lòng, nhưng nhìn dáng vẻ đầy mệt mỏi tiều tụy của Bạch Tiểu Thuần, cũng rất đau lòng, lão hiểu, nếu Nghịch Hà Đan dễ luyện ra như vậy, đâu đến mức Linh Khê Tông suốt bao nhiêu năm, bao nhiêu thế hệ cũng không ai luyện chế thành công.

"Không sao, việc này không thể cưỡng cầu... Tiểu Thuần, ba ngày nữa lão phu và những lão tổ khác sẽ dẫn các danh sách truyền thừa vào trong vực sâu, mang thiên nhân thú cốt năm đó ta thấy nhưng không mang về được đem về, ngươi cũng đi và đi, vực sâu chi địa, là một bí cảnh Linh Khê Tông ta trước kia đã tìm ra."

"Chỗ đó rất nhiều khu vực, Linh Khê Tông ta chưa bao giờ đi qua, dù sẽ có nguy hiểm nhất định, nhưng cũng sẽ có cơ duyên đồng hành, có lẽ trước khi khai chiến, các ngươi sẽ tìm được một phần cơ duyên tạo hóa cho mình." Lão tổ đầu tiên an ủi.

Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi gật đầu, trong lòng phiền muộn, sự thất bại khi luyện dược đã đả kích tinh thần hắn, làm hắn không thể nào vui nổi, trở về động phủ ngồi xuống tu hành, mà trong đầu vẫn còn suy tư chuyện Nghịch Hà Đan.

Hầu tiểu muội tuy đã trở về, nhưng cô biết thời điểm này không nên tới quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, nên không hề xuất hiện, đám Trương Đại Bàn cũng vậy. Ba ngày sau, tu vi và thân thể Bạch Tiểu Thuần đã khôi phục như cũ, hắn cũng đành tạm thời bỏ qua việc luyện chế Nghịch Hà Đan.

Ba ngày sau, ngọc giản trong túi trữ vật chấn động, là lão tổ đầu tiên bảo hắn tới bách thú viện bờ bắc tập hợp.

"Ta đã tận lực, Nghịch Hà Đan, ta hiện giờ không thể nào luyện ra được." Bạch Tiểu Thuần đi ra động phủ, bay đi bờ bắc.

Trên đường, tu sĩ Linh Khê Tông thấy Bạch Tiểu Thuần đều cung kính chào hỏi, làm Bạch Tiểu Thuần thấy vui hẳn lên, bày ra dáng vẻ tiền bối, mỉm cười gật đầu.

Nhất là thấy các nữ đệ tử đang tuổi thanh xuân, thân thể mềm mại, tràn đầy sức sống đỏ mặt nhìn lén mình, làm Bạch Tiểu Thuần càng thêm hưởng thụ, tạo ra dáng vẻ tự cho là đầy mị lực, nở nụ cười dịu dàng, ngẩng đầu tiêu sái bước qua, trong lòng đầy vui tươi hớn hở.

"Hặc hặc, Bạch Tiểu Thuần ta quả nhiên là mị lực vô hạn, ài, đành phải trách ta, sao quá hấp dẫn người." Bạch Tiểu Thuần đang tự sướng, thì nhìn thấy Chu Tâm Kỳ, hai người nhìn thấy nhau, hắn vừa bày ra nụ cười, Chu Tâm Kỳ đã cau mày, mặt lạnh te bay sượt qua.

"Tâm Kỳ sư điệt nữ dừng bước." Bạch Tiểu Thuần nheo mắt, cảm thấy giữa mình với Chu Tâm Kì chắc có hiểu lầm gì đó, nên vội kêu.

Chu Tâm Kỳ khựng lại, bình tĩnh nhìn hắn.

"Không biết thiếu tổ có gì phân phó?"

"Có một câu, ta vốn đã định nói với ngươi từ sớm, tiếc là vẫn luôn không có cơ hội, hôm nay, ta nhất định phải nói cho ngươi biết... ta chính là... Tiểu Ô Quy!" Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng, bày ra dáng vẻ u buồn, cằm hất lên, trong lòng nghĩ, sau khi Chu Tâm Kỳ rung động, mình sẽ bày ra dáng vẻ phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay).

"Đã biết." Chu Tâm Kỳ thần sắc như thường, quay người bay đi.

"A?" Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, ngơ ngác nhìn theo, Chu Tâm Kỳ biểu hiện quá trấn định, hoàn toàn khác với tưởng tượng của hắn.

Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp phản ứng, trong túi trữ vật của hắn đã vang lên tiếng cười của tiểu Ô Quy.

"Ngươi là tiểu Ô Quy? Hặc hặc, mà thôi mà thôi, ngươi đã sùng bái Quy gia như vậy, sau này Quy gia không mắng ngươi nữa."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.