Đích Thê Tại Thượng

Chương 47: Nội chiến




Editor: Puck

Lúc Trâu Thịnh nhận được điện thoại của Tuệ Tuệ thì đang theo đám bạn uống rượu ở quán bar, nghe thấy bên kia truyền đến tiếng khóc nức nở không khỏi đau lòng mà hỏi: “Tuệ Tuệ, cậu sao vậy?”

“A Thịnh, mau tới cứu tớ!” Thiên Ca Tuệ thút tha thút thít khóc nói, cô biết a Thịnh nghỉ hè tới nhà cô cậu ấy ở Newyork rồi, bây giờ chỉ có cậu ấy gần mình, bạn bè có thể nhờ giúp đỡ chỉ có cậu ấy.

“Được, tớ đến ngay, cậu đang ở đâu?” Trâu Thịnh cau mày hỏi.

“Tớ không biết vị trí cụ thể, tớ lạc đường...”

“Vậy cậu hỏi thăm người đi đường hoặc chụp một tấm hình tòa nhà có địa chỉ gần đó rồi gửi tin nhắn cho tớ, tớ lập tức đến liền.”

“Ừ, a Thịnh, cậu ngàn vạn lần đừng nói với cha mẹ tớ.” Thiên Ca Tuệ không muốn để cho cha mẹ lo lắng quá mức.

“Tớ hiểu.” Trâu Thịnh an ủi.

Thiên Ca Tuệ tìm hồi lâu mới thấy một tòa nhà cao tầng có địa chỉ, chụp tấm hình gửi tin nhắn qua.

Tin nhắn lập tức được đáp lại: Tớ biết rõ ở đâu, cậu ngoan ngoãn ở đó đừng đi đâu, sau một tiếng tớ đến liền.

Cô theo lời ngồi trong toilet, thân thể không nhịn được run lẩy bẩy, nước mắt càng không thể ngừng, cặp mắt sưng đỏ như con thỏ nhỏ, dáng vẻ đáng thương đó khiến nhiều cô gái vào phòng vệ sinh phải chú ý, mọi người rốt rít kỳ quái sao cô bé này lại núp trong toilet khóc, còn khóc đến thảm thương như vậy.

Có một cô gái tóc vàng chừng mười lăm tuổi nhàn rỗi đến nhàm chán cần điện thoại di động lên chụp lại cảnh này, thuận tay tung lên mạng, bên cạnh còn kèm theo bình luận: Chị này khóc đến hai mắt đỏ ngầu như con thỏ nhỏ bị vứt bỏ, thật đáng thương...

Sau khi hình này bị người dùng Weibo phát N lần, bị Cốc Châu Dần nhìn thấy, lập tức tìm IP của chủ nhân tài khoản Weibo, hy vọng có thể tìm được cô gái này, cũng dễ dàng tìm Tuệ Tuệ về.

Úy Nam Thừa nhìn Tuệ Tuệ khóc đến cặp mắt sưng đỏ trong hình, trái tim đau đớn từng cơn, đau đến anh sắp đứng không vững, trái tim khó chịu như bị khoét một cái động.

Việc này tạm thời nói sau.

Mọi người người ngã ngựa đổ tìm một đêm, không hề có tiến triển, từng người ủ rũ cúi đầu, dù sao buổi tối khuya tìm một cô gái cố ý trốn tránh bọn họ cũng thật sự không dễ dàng.

Nhất là Úy Nam Thừa, chân chạy sắp đứt nhưng vẫn không hề có tin tức, ảo não đến chân mày nhíu thành hình chữ xuyên (川), lấy điện thoại di động gọi từng số điện thoại cho người Tuệ Tuệ có thể liên lạc, tất cả mọi người đều nói không thấy Tuệ Tuệ, hơn nữa giọng vô cùng kỳ quái, nghe không giống như đang nói đùa.

Nhất là Thiên Chỉ Dương, tràn đầy kinh ngạc và không tin.

【Cậu chọc chơi tôi hả? Sao lại không thấy Tuệ Tuệ? 】

“Tôi hy vọng đây là giả.” Giờ phút này Úy Nam Thừa hối hận đến ruột cũng xanh rồi.

Thiên Chỉ Dương ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu: 【Tiểu Thừa tôi nói cho cậu biết, mặc kệ giữa hai người náo loạn không vui cái gì, tôi đều không hy vọng Tuệ Tuệ bị tổn thương, con bé vĩnh viễn là công chúa nhỏ không buồn không lo của nhà chúng tôi, nếu ngày mai cậu vẫn còn chưa tìm được Tuệ Tuệ, tôi đoán chừng trong nhà sẽ biết, cậu tự nhìn mà làm đi! 】

Sau khi cúp điện thoại, hai tay Úy Nam Thừa che mặt ngồi trên ghế dài trong công viên, trong lòng tràn đầy ảo não và tự trách.

Đổng Yên và Hạ Lan Thu, không phải hai cô ấy là bạn tốt của Tuệ Tuệ sao, nói không chừng họ sẽ biết Tuệ Tuệ ở đâu, ôm một tia hy vọng cuối cùng gọi vào Weibo, chỉ hy vọng có thể có kết quả tốt.

“Đổng Yên, tôi là Úy Nam Thừa, Tuệ Tuệ có gọi điện thoại cho em không?”

【Không có, sao vậy? 】 Tại thành phố W Trung Quốc xa xa, Đổng Yên cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ Tuệ Tuệ và người đàn ông của cậu ấy giận dỗi hả? Ngay sau đó an ủi: 【Tuệ Tuệ chính là miệng hơi lợi hại chút, thật ra thì lòng dạ rất mềm rất đơn thuần, anh dỗ dành nói vài câu xin lỗi là không có chuyện gì đâu! 】

Trong lòng Úy Nam Thừa hoàn toàn không có cảm xúc, sao anh không biết tính tình của Tuệ Tuệ, chỉ có điều có vài chuyện qua rồi mới càng hiểu thấu đáo.

Nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rưỡi rồi, vẫn không hề có chút tin tức, Đổng Yên và Hạ Lan Thu đều nói không nhận được điện thoại của Tuệ Tuệ, xem ra cô ấy nhất định rất hận mình, không muốn bị mình tìm được, nhưng cô có thể đi đâu? Chưa quen thuộc cuộc sống nơi đây, lỡ như...

Lỡ như, cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chắc cả đời anh sẽ không tha thứ cho mình.

Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, rốt cuộc em đang trốn ở đâu? Anh thật sự vô cùng lo lắng cho em, lo lắng em một mình núp trong phòng khóc; lo lắng em bị người xấu bắt nạt; lo lắng bây giờ em vừa đói lại lạnh.

Anh biết rõ anh không tốt, không nên hung dữ với em, không nên nhất thời xúc động đánh em một cái tát, chỉ cần em chịu trở lại, cái gì anh cũng bằng lòng làm.

Úy Nam Thừa gục đầu giữa hai đầu gối, khổ sở đau đớn không kiềm chế được.

Cốc Châu Dần đi về nhà một chuyến, thấy hành lý tán loạn đầy đất, than thở một tiếng, trên người Tuệ Tuệ không mang theo ví tiền, cô sẽ chạy trốn đi đâu? Buổi tối làm gì? Cô chưa quen cuộc sống ở Newyork này, huống chi không có một người quen biết!

Nhặt hộ chiếu trên đất, liếc nhìn cô gái cười đến thoải mái trong hình, xem ra chỉ có thể gửi hy vọng lên đài truyền hình và báo chí đăng tin thông báo tìm người rồi.

Haizzz... Nam Nam vẫn còn không buông tha chuyện năm đó như vậy sao? Nếu như khúc mắc đó không mở ra, như vậy cậu ấy nên toàn thân toàn ý đi tiếp nhận Tuệ Tuệ như thế nào đây?

Chỉ hy vọng sau khi trải qua lần này, Nam Nam có thể chân chính thấy rõ tim mình, chuyện cũ đã qua, người sống nên sống tốt hơn không phải sao? Cứ rối rắm chuyện quá khứ còn không bằng quý trọng người trước mắt.

Sau một tiếng, cuối cùng Trâu Thịnh đúng hẹn chạy tới.

“A Thịnh.” Thiên Ca Tuệ hít mũi nhào vào trong ngực Trâu Thịnh, lòng còn thấp thỏm lo lắng vừa rồi cuối cùng cũng bỏ xuống, nói không sợ chút nào nhất định là giả, nhưng sợ hãi nữa cô cũng sẽ không trở về, Thiên Ca Tuệ cô luôn tính tình quật cường, chuyện đã xác định cho dù đánh vỡ đầu cũng không quay lại!

“Đừng sợ, có tớ ở đây.” Trâu Thịnh đau lòng vỗ lưng Tuệ Tuệ, cảm thấy người trong ngực khẽ run rẩy, “Không có việc gì đâu, thật sự không có việc gì.”

Có thể Trâu Thịnh trấn an có tác dụng, thân thể run lẩy bẩy của Thiên Ca Tuệ dần bình tĩnh lại, hít mũi một cái, ngước mắt đỏ ửng lên, “A Thịnh, cậu có thể chứa chấp tớ một tuần lễ không?”

“Đứa ngốc, nói chứa chấp cái gì, cậu muốn ở bao lâu cũng có thể, không phải cậu không biết cô dượng tớ, còn có em họ Lộ Nhã và anh họ Caesar, đều hoan nghênh cậu đến làm khách.” Trâu Thịnh hiền hòa cười nói, đưa tay định lau nước mắt trên khóe mắt Tuệ Tuệ, nhưng nửa đường lại đổi thành vén tóc xốc xếch trên trán cô.

Có nhiều việc không thể thay đổi quá nhanh, phải tiến hành theo chất lượng, nhất là lúc này, anh không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dù là thích Tuệ Tuệ, theo đuổi Tuệ Tuệ, Trâu Thịnh anh cũng sẽ quang minh chính đại.

“A Thịnh, cám ơn cậu, cậu có thể nhờ cô cậu giữ bí mật giúp tớ không? Tớ không muốn để người trong nhà biết.”

“Yên tâm, tớ hiểu.”

“A Thịnh, cậu thật tốt.” Mí mắt Thiên Ca Tuệ hạ xuống.

“Cô ngốc, bây giờ cậu mới phát hiện ra!” Trâu Thịnh nắm tay Tuệ Tuệ, đi đến bên cạnh xe.

“Đã sớm phát hiện ra rồi.” Thiên Ca Tuệ lẩm bẩm đi theo anh lên xe.

Ở trên xe, Thiên Ca Tuệ cầm điện thoại của Trâu Thịnh hít thở sâu vài cái, mới lấy dũng khí gọi một cú điện thoại về nhà, “Mẹ, con là Tuệ Tuệ, bây giờ con vô cùng tốt, chơi rất vui vẻ, hai ngày nữa con muốn đến một chỗ chơi, có thể sẽ quên gọi điện thoại cho cha mẹ, không cần lo lắng cho con đâu.”

【Đứa nhỏ ngốc, con và Thừa nhi ở chung một chỗ, cha mẹ có gì phải lo lắng. 】 Đinh Như giận trách.

“Mẹ, nếu có người bắt nạt con, mẹ có đứng về phía con không.”

【Ai dám bắt nạt bảo bối ngoan nhà ta, để Thừa nhi đánh cho nó một trận! 】 Đinh Như hiển nhiên vô cùng thích con rể.

Chính là tên Úy Nam Thừa khốn kiếp kia bắt nạt con! Thiên Ca Tuệ mắng thầm trong lòng.

“Vâng, vậy mẹ thay con gửi lời thăm hỏi cha, bên này đã muộn rồi, con không nói nữa.”

【Bảo bối ngoan, nhất định phải chơi vui vẻ đó ~】 Đinh Như cười ha ha dặn dò con gái.

Thiên Ca Tuệ sợ mẹ lại nói đôi câu cô sẽ không nhịn được mà khóc, vội vàng cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi đó, không nói được lời nào.

“A Thịnh, sao cậu không hỏi tớ xảy ra chuyện gì?” Sau khi ngồi yên một lúc lâu, Thiên Ca Tuệ đột nhiên hỏi.

“Cậu muốn nói dĩ nhiên nói rồi, không muốn nói tớ cũng không miễn cưỡng.” Trâu Thịnh cưng chiều nói.

“Tớ cãi nhau với đầu heo Úy Nam Thừa kia, tớ cũng không cần để ý đến anh ta nữa! Tớ hận chết anh ta! Anh ta lại có thể đánh tớ!” Thiên Ca Tuệ cắn môi tức giận nói.

“Anh ta đánh cậu?” Trâu Thịnh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nào có đàn ông đánh phụ nữ chứ?

Thiên Ca Tuệ rưng rưng gật đầu, “Anh ta lại vì bạn gái cũ mà đánh tớ! Anh ta là một tên lừa gạt, sau khi trở về tớ muốn ly hôn với anh ta! Hu hu...”

Càng nói càng uất ức, nói xong lời cuối cùng lại nức nở nghẹn ngào mà khóc lên, Trâu Thịnh đau lòng ôm chầm Tuệ Tuệ tựa vào vai mình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: Nếu như Tuệ Tuệ thật sự ly hôn với Úy Nam Thừa, không phải cơ hội của mình đến rồi sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.