Đích Phi Sách

Chương 105: Ngoại Truyện 3




- 500 anh em.

Tuấn Hào làm mặt ngây ngô, mù mịt nói. Thấy bản mặt này tên gia hỏa kia cho rằng Tuấn Hào đang sợ mất mật trong lòng đắc ý cười ha hả nhưng rất nhanh hắn liền bị Tuấn Hào tạt nhanh gáo nước lạnh.

- Ta tưởng ngươi còn có thể gọi nhiều người hơn thế chứ.

- Hừ! Cứ chờ đi rồi ta cho ngươi biết thế nào gọi là lợi hại.

Tuấn Hào vẻ mặt bình tĩnh, sát khí trong mắt lóe lên rồi biến mất tựa như chưa có gì. Nở nụ cười lãnh lẽo. Tên kia vừa mắt trông thấy liền lạnh sống lưng thầm kêu không ổn, bình thường những kẻ khác đã khóc lóc bù lu rồi quỳ xuống xin hắn tha mạng ầm ỹ. Nghĩ tới cảnh mình người đông Tuấn Hào chỉ có 1 hắn vứt bỏ nỗi sợ hãi tự tin hẳn lên.

1" 2" ...

Tầm 30" sau người của hắn đã đến. Chỉ là mười mấy tên côn đồ mặt mũi non choẹt. Tóc tai nhuộm đủ màu, áo quần thì phanh ra, dáng dấp như những tên côn đồ chuyên đi đòi nợ thuê chính hãng. Bất quá cũng chỉ dám bắt nạt vài hạng người trong xã hội này mà thôi, còn những kẻ quyền cao chức trọng thì không tiếc nước bọt nịnh hót. Chúng cho rằng chỉ cần có thể tiến thêm 1 bước thì chừng ấy nước bọt vẫn chưa là gì. Khi chúng nhìn thấy Tuấn Hào thì trong mắt hiện lên ý khinh thường rõ rệt. Quần áo là hàng vỉa hè, đôi giày vải hoen ố, đầu tóc rối tung. Một tên mập bước lên vì muốn lấy lòng lão đại hung hăng quát:

- Tên nhà quê chết tiệt. Dám mắng lão đại chúng ta, ngươi chán sống rồi hả?

Tuấn Hào vẫn bộ mặt bình tĩnh, nhưng lạnh lùng hơn, trong mắt sát khí dày đặc. Khi liếc đến từng người mà tên kia mang tới, bọn chúng cảm thấy lạnh sống lưng. Bỗng ôm bụng cười to:

- bộ đây là 500 anh em của ngươi hả? Làm ta thất vọng rồi đấy.

Tên mập 2 chân mềm nhũn ra cảm giác như ai đó chạm vào người liền ngã lăn ra đất mà bất tỉnh nhân sự. Vì muốn lấy lòng lão đại với dựa vào mình cảnh người đông sức mạnh liền lấy dũng khí ra nói tiếp.

- cần cc gì! Xử thăng nhóc ngươi, mười mấy anh em chúng ta là đủ rồi!

Tuấn Hào thôi mặt cười ngửa mặt lên hít 1 hơi sâu rồi từ từ nói: " Trăm thằng như một, nghìn thằng như không, càng đông càng dễ đánh" Cuồng ngạo!

Thật sự là quá bá cmn đạo! Những người xung quanh thầm cảm thán. Một người thì thầm " thật sự quá cmn hay có lẽ sẻ trở thành câu nói bất hủ của năm". Mọi người xung quanh thầm cảm thán cũng đồng suy nghĩ với gã này quyết định ở lại xem kịch quả không uổng phí.

Trong lúc cái lũ được gọi là "500 anh em " kia chưa kịp hoàn hồn thì giọng Hạ Thiên lại vang lên:

- Cùng lên đi. Ta không thừa thời gian chơi xa luân chiến.

Một hồi im lặng đang do dự có nên tiến lên hay không thì Tuấn Hào đã xông lên.

Bịch!

Bốp!

Á.. Á!

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên. Xung quanh im lặng không khí dần nặng nề. Đập vào mắt bọn họ là cảnh tượng không thể tin được 1 thiếu niên có thể đánh ngã hơn 10 người hơn nữa quần áo không có một vết nhăn. Không thể tin được cảnh tưởng như chỉ có trong phim nay lại xảy ra trước mắt bọn họ! Họ không còn tin vào mắt mình, dụi mắt cấu véo da thịt mấy lần nhưng đây là sự thật không thể thay đổi.

Một thiếu nữ xinh đẹp đứng cách xa nơi đó quan sát bên này từ đầu đến cuối rồi nở nụ cười đầy mê hoặc:

- Đúng là một kẻ thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.