Đích Phi Sách

Chương 103: Ngoại Truyện 1




Phía Tây Bắc Việt Nam, trên môt đỉnh núi trong dãy Hoàng Liên Sơn cao hơn 1500m so với mực nước biển. Một thiếu niên tiêu sái đang luyện quyền ngoài trời. Thời tiết vừa lạnh vừa rét buốt dường như không ảnh hưởng đến hắn. Tướng mạo tuyệt vời, khí chất xuất chúng thật đúng là một thiếu niên tuyệt sắc nghìn năm khó gặp.

Sư phụ hắn là một bộ đội đặc chủng xuất ngũ do quá buồn chán nơi cuộc sống đô thị nên đã ẩn cư tại nơi này rồi sau đó nhặt được hắn. Tuổi tác đã già nhưng không hề ảnh hưởng đến tướng mạo của ông. Hàng ngày ông dạy hắn võ thuật, mọi thứ, còn bắt hắn đọc rất nhiều sách toàn là thứ quốc ngữ quái dị của các nước. Ông yêu thương hắn như con nhưng cũng rất nghiêm khắc dạy hắn cách sinh tồn, chém giết.

Hắn sợ ông ta, hận, nhưng cũng rất yêu thương ông ta, hắn biết thân số của mình, biết cảnh ông " gà trống nuôi con " ra sao nên trong lòng hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Một hôm:

- Tuấn Hào ! Không cần tập nữa. Hôm nay đến đây thôi.

- Sư phụ có chuyện gì vậy - Đến đây ăn cơm ta có chuyện muốn nói với ngươi.

Hắn thấy ki quái từ khi còn nhỏ hắn đâu biết gì là cơm. Dù trong giấc mơ hắn cũng chỉ ao ước được ăn cơm 1 lần. Sống ở nơi khỉ ho cò gáy này có quần áo mặc là tốt lắm rồi làm gì còn nghĩ đến cơm. Đói sao? Kiếm thảo dược trong rừng mà ăn. Nghĩ tới đây sống mũi của hắn có chút cay cay.

- sư phụ! Sao người không ăn.

- ta không đói. Ngươi cứ ăn no đi, mà ngươi chỉ được ăn ở nhà bữa này nữa thôi. " Vậy bữa sau con ăn ở đâu " hắn lo lắng hỏi nghĩ đến câu nói vừa rồi của, lòng hắn có dự cảm không hay. " ngươi sẽ ăn ở thế giới bên ngoài " ông lão không nhanh không chậm nói. Nhìn vẻ mặt của hắn ông lão giải thích thêm:

- ngươi đã đến lúc trưởng thành rồi, nên đi ra thế giới bên ngoài học hỏi. Kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc. Tiền tài quyền lực mọi thứ không phải là tất cả. Thế nhưng thứ đó cũng rất quan trọng cho địa vị của ngươi. Những gù có thể dạy ta đã dạy, Đến lúc ngươi thể hiện bản lĩnh của mình đóng góp cho quốc gia rồi. Chuẩn bị đi ngày mai khởi hành.

Vẻ mặt buồn rầu có chút không nỡ, dù là ai cũng vậy khi rời xa nơi mình sống lâu năm như vậy. Sáng hôm sau trước lúc xuống núi ông có đưa cho hắn tấm thẻ màu vàng kim, theo như hắn biết đây là thẻ ADN hay ATM gì gì đó chỉ cần cắm vào một cái lỗ nhập một dãy số vô là rút được tiền ngay. Lúc xuống chân núi hắn quay đầu lại hốc mắt ươn ướt. Giọng núi vang như sấm của ông truyền vào đầu hắn.

- Đi đi! Đến lúc thể hiện những gì ta dạy cho ngươi rồi! Đừng làm ta thất vọng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.