Đích Nữ Vương Phi

Quyển 2 - Chương 16: Giả say mèm, Vương gia học hỏi kinh nghiệm




Nếu Lưu Vũ Yến đã đưa ra lựa chọn, chuyện tiếp theo vô cùng đơn giản, Trần Trung ngay lập tức báo cảnh sát.

Cảnh sát tới rất nhanh, khi bọn hắn tới, Trương Quang Bắc vẫn trong bộ dạng đáng thương chỉ mặc một chiếc quần quỳ trên mặt đất, hai mắt vô thần, trong miệng còn chảy ra một chút nước bọt, thân thể thỉnh thoảng lại co giật vài cái. Phương Minh Viễn nói muốn đánh y một trận nhớ đời, nên Trần Trung tất nhiên không quên.

Chẳng qua y đánh rất có kỹ xảo, chẳng những không để lại dấu vết gì trên người Trương Quang Bắc, cũng không khiến y bị nội thương, chỉ đau nhức mà thôi! Thời điểm bị đánh, Trương Quang Bắc ngay cả suy nghĩ muốn chết cũng có!

Cảnh sát đưa tất cả mọi người đi về đồn, ngay cả người phụ nữ trung niên kia cũng bị đem về đồn điều tra. Tội hiếp dâm không thành, thậm chí còn bị bắt ngay tại chỗ, ở quốc gia hiện đại, đều được coi là án hình sự, thậm chí chuyện này còn liên quan tới ba sinh viên trường đại học Hoa Đông, nên bọn họ tất nhiên không dám chậm trễ.

- Chị, chị muốn tới trường đại học nào ở Bắc Kinh? Những trường đại học cao cấp nhất ở Bắc Kinh, thì còn phải đợi cơ hội, còn mấy trường đại học khác, ngay đầu năm sau là chị có thể vào học luôn rồi!

Trần Trung đang được hỏi bên trong để ghi chép lại, Phương Minh Viễn thì đã khai xong, nhìn thấy Lưu Vũ Yến bên cạnh đang chấn kinh như con thỏ nhỏ, nhẹ giọng cười nói.

- Thật à?

Lưu Vũ Yến vui vẻ nói. Phải biết rằng hiện giờ cũng đã là tháng 12 rồi, đây chẳng phải là nói, việc học của cô sẽ không bị ảnh hưởng gì sao.

- Không có vấn đề gì. Có điều chị nên về suy nghĩ kĩ lại, muốn học ở đâu.

Phương Minh Viễn cười nói. Với mạng lưới người của nhà họ Phương ở Bắc Kinh, muốn sắp xếp một người vào trường đại học nào đó, không phải chuyện khó gì. Huống chi, Lưu Vũ Yến không phải là một người thành phố, mà có thể làm quản lý trong hội học sinh học viện đại học Hoa Đông, điều này cũng chứng minh năng lực của chính cô. Chỉ cần chuyển học bạ của cô, chắc chắn sẽ rất nhiều trường đại học sẵn lòng đón nhận.

- Ừ, có điều nếu có thể không đi thì vẫn tốt hơn!

Sắc mặt Lưu Vũ Yến lại ảm đạm. Dù sao cô cũng đã học ở đại học Hoa Đông hơn một năm, cho dù là bạn học hay thầy cô giáo, cô cũng đã quen thuộc. Hơn nữa cô cũng đã quen với sinh hoạt ở đây, nếu tới Bắc Kinh, đến cái nơi mà một người cô cũng không biết ấy, tất cả mọi thứ đều bắt đầu lại từ đầu, trong lòng cô vẫn có chút không yên.

- Chị có đi hay không cũng không sao, dù sao lời hứa của em vẫn sẽ có hiệu lực!

Phương Minh Viễn cười cười, nói. Chỉ cần Lưu Vũ Yến có thể không thèm để ý tới lời nói của người đời, còn những việc khác, đối với Phương Minh Viễn cũng chẳng có vấn đề gì.

Lưu Vũ Yến vẫn không nói gì, ở cửa đồn cảnh sát vang lên một tiếng chói tai. Ngay sau đó xuất hiện một phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, cùng với 3 người đàn ông và 1 người phụ nữ, đi vào cửa.

- Đồntrưởng Thôi Hoàn ở đâu?

Một người đàn ông trong số đó vừa vào cửa, lập tức túm lấy một viên cảnh sát, hỏi.

- Ông là ai? Tìm đồn trưởng của chúng tôi làm gì?

Viên cảnh sát kia có chút không vui nói.Đồn trưởng đồn cảnh sát, tuy cũng không phải cán bộ cao cấp gì, nhưng cũng không phải ai muốn cũng có thể gặp. Nếu không phải nhìn thấy mấy người này cũng không phải người bình thường, y ngay cả một câu cũng lười trả lời.

- Đồng chí này, có phải các cậu vừa bắt một sinh viên tên là Trương Quang Bắc không, Chủ tịch Hội đồng quản trị của chúng ta là mẹ của cậu ấy, nghe nói việc này, nên vội chạy tới đây muốn hiểu rõ chuyện gì xảy ra.

Người phụ nữ giống thư ký kia vội vàng cười nói với viên cảnh sát, trừng mắt với người đàn ông.

- Trương Quang Bắc, là sinh viên đại học Hoa Đông bị bắt vì tội hiếp dâm không thành sao?

Nghe nói trong đám người này có một người là chủ tịch Hội đồng quản trị, giọng điệu viên cảnh sát hòa hoãn không ít.

- Đúng đúng, cậu ấy là sinh viên đại học Hoa Đông, nhưng không phải là người hiềm nghi án hiếp dâm không thành gì cả.

Người phụ nữ vội vàng nói:

- Xin hỏi cậu ấy đang ở đâu?

- Có phải hiếp dâm không thành hay không, tôi nói không tính, mấy người nói cũng không tính, mà phải xem chứng cớ.

Viên cảnh sát chỉ tay về phía cầu thang nói:

- Đồn trưởng Thôi ở phòng làm việc trong cùng của tầng 2.

- Còn Trương Quang Bắc, y còn đang được lấy khẩu cung!

- Xin hỏi vị đồng chí này, Trương Quang Bắc nó được lấy khẩu cung ở đâu?

Người phụ nữ trung niên kia lập tức tiếp lời, hỏi. Lời nói tuy có chút khách khí, thế nhưng trong giọng nói, vẫn mang theo vài phần cả vú lấp miệng em.

Đang nói chuyện, chỉ thấy một cảnh sát khoảng chừng 30 tuổi từ tầng trên đi xuống, nhìn thấy người phụ nữ trung niên kia, mắt lập tức sáng lên, vội vàng tươi cười tới nghênh đón:

- Bà chính là vợ của chủ nhiệm Trương – bà Kỷ Vận sao? Tôi là Thôi Hoàn.

- Đồn trưởng Thôi, chào ông!

Kỳ Vận thản nhiên nói:

- Cục trưởng Lý chắc cũng đã nói với anh rồi đúng không? Tôi tới đây là vì Trương Quang Bắc.

- Nói rồi, nói rồi! Chủ tịch Kỷ, xin mời đến phòng làm việc của tôi nói chuyện.

Thôi Hoàn theo bản năng nhìn lướt qua Phương Minh Viễn và Lưu Vũ Yến bên cạnh.

- Đồn trưởng Thôi, không cần phiền toái như vậy. Là một người mẹ, tôi muốn gặp con tôi ngay lập tức!

Kỷ Vận khoát tay chặn lại, nói:

- Xin hãy nói cho tôi biết, con tôi đang ở đâu?

Thôi Hoàn có chút xấu hổ xoa xoa tay, y mới nhận được điện thoại của phó cục trưởng cục quản lý hình sự Lý Lập Long, trong điện thoại Lý Lập Long có nhắc tới Trương Quang Bắc bọn họ mới bắt được là con của phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố. Nếu không có việc gì lớn, tốt hơn hết là nên nể mặt chủ nhiệm Trương, việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không. Y lúc đấy còn không biết Trương Quang Bắc bị báo tội hiếp dâm không thành, chờ tới lúc y hiểu rõ sự việc, đang muốn báo lại tình hình cụ thể cho Lý Lập Long, thì đã có người thông báo cho y, có một người phụ nữ trung niên không giống người bình thường đang tìm y ở tầng dưới, còn mang theo bốn người nữa. Vì vậy y vội vàng chạy xuống.

Thôi Hoàn thật ra cũng có thể hiểu vì sao Lý Lập Long lại nói như vậy, dù sao cảnh sát thì cũng là người, con trai con gái của họ cũng có khi cần giải quyết vấn đề liên quan tới trường học, nhất là vấn đề vào đại học. Giúp phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, sau này khi nhờ người ta cũng dễ ăn nói hơn. Nhưng yêu cầu này của Kỷ Vận, lại trái với quy định.

- Đồn trưởng Thôi, tôi mới nhận được điện thoại, có người báo cho tôi bị người ta đánh, còn bị vu cáo tội hiếp dâm không thành! Điều này thật sự là quá hoang đường! Cha nó là phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục, tôi lại mở công ty, lấy điều kiện của Quang Bắc nhà chúng ta, những con bé còn ước gì được nó để mắt tới ấy chứ, sao có thể hiếp dâm được? Nhất định là có người hãm hại nó!

Khuôn mặt vẫn còn dáng vẻ xinh đẹp thời trẻ của Kỷ Vận hiện rõ vẻ tức giận, nói:

- Sở trưởng Thôi, Quang Bắc bị người ta đánh đó, nếu bị nội thương gì, vì không cứu chữa kịp thời mà lưu lại hậu hoạ về sau, ai sẽ chịu trách nhiệm? Anh có thể chịu trách nhiệm sao?

Thôi Hoàn trong lòng lập tức nghĩ, không phải chỉ là con người có tiền có quyền thôi sao? Con của người có tiền có quyền thì phạm pháp sẽ không bị pháp luật trừng trị sao? Làm cảnh sát nhiều năm như y há miệng ra là có thể đọc vanh vách cả chục trường hợp tương tự. Thế nhưng y cũng hiểu, nếu thật sự làm như vậy, chức đồn trưởng của y cũng không còn giữ được bao lâu nữa.

Y bất quá chỉ là một đồn trưởng nho nhỏ, mặc dù ngành cảnh sát là ngành mạnh, thế nhưng cấp của y trên quan trường kém quá nhiều cấp của Trương Minh, người ta lại quen với Lý Lập Long, loại nhân vật nhỏ như y đương nhiên không phải đối thủ.

- Tiểu Quách?

Thôi Hoàn liếc mắt nhìn thấy viên cảnh sát vừa bị giữ lại, nói:

- Trương Quang Bắc kia thật sự là bị người khác dánh sao?

Viên cảnh sát được gọi là tiểu Quách vội nhìn thoáng qua đám người Kỷ Vận, thấp giọng nói:

- Đồn trưởng, y cũng nói như thế, nhưng chúng ta không nhìn thấy vết thương nào trên người y. Có nội thương hay không, chúng ta cũng không phải bác sĩ, nên khó mà nói rõ được, nhưng chắc chắn không có ngoại thương.

- Đợi tới khi phát hiện ra nội thương, thì đã không kịp chữa trị rồi! Đồn trưởng Thôi, bây giờ tôi đến đây chính là để đem Trương Quang Bắc tới bệnh viện kiểm tra một lượt, nếu nó bị thương tổn gì, tôi nhất định bắt hung thủ phải trả giá!

Kỷ Vận oán hận nói.

Thôi Hoàn lập tức đau đầu không thôi, Trương Quang Bắc chính là người tình nghi trong vụ án hiếp dâm, mặc dù là không thành, nhưng vẫn là án hình sự, sao có thể để cho người khác nói mang đi là mang đi? Hơn nữa, khẩu cung vẫn chưa lấy xong.

- Chủ tịch Kỷ, điều này… không phù hợp quy định. Cho dù là muốn kiểm tra thương tích…

-… cũng phải do bệnh viện do cảnh sát sắp xếp tiến hành kiểm tra. Bà không thể mang người đi được. Dù sao con trai của bà vẫn là người bị tình nghi, tội hiếp dâm không thành chính là tội lớn đó!

Thôi Hoàn ấp a ấp úng nói. Vừa muốn điều tra theo đúng trình tự thông thường, vừa phải nể mặt Phó chủ nhiệm Trương và Lý Lập Long để Kỷ Vận mang Trương Quang Bắc đi, cũng không phải là không thể. Thế nhưng Trương Quang Bắc hiện tại là người bị tình nghi án hình sự, nếu tội được cấu thành, chắc chắn sẽ phải ngồi tù. Nếu bây giờ cho Kỷ Vận đem y đi, Trương Quang Bắc tẩu thoát, trách nhiệm sẽ rất lớn!

Đến lúc đó, cấp trên cũng không cần biết chồng Kỷ Vận là ai, hay Lý Lập Long có nói gì với y hay không, mà chỉ biết y là người chịu trách nhiệm lớn nhất! Huống hồ người trong cuộc vẫn còn đang ngồi bên cạnh, y có gan to hơn cũng không dám làm như vậy, đây không phải là vạch áo cho người xem lưng sao? Y còn nghe nói ba người này là sinh viên đại học Hoa Đông, việc này nếu là do sinh viên gây ra, thì còn phiền toái hơn. Sớm biết như vậy không bằng giao cho Cục xử lý cho rồi.

Lông mi Kỷ Vận lập tức dựng đứng lên, công ty của bà ta tuy không lớn, nhưng cũng có vài chục người, chồng bà ta lại là phó chủ nhiệm Ủy ban giáo dục thành phố, thường ngày cũng rất nhiều người theo sau bợ đít, nên bây giờ nổi giận, cũng có vài phần uy phong!

- Chủ tịch Kỷ, việc này chỉ sợ không được! Tôi phải tuân theo quy định trong Cục! Nếu như chủ tịch Kỷ lo lắng, có thể chờ thêm một chút, đợi khẩu cung được lấy xong, tôi nhất định sẽ sắp xếp người đưa cậu ấy đi bệnh viện được chỉ định để kiểm tra sức khỏe.

Thôi Hoàn cắn chặt răng, lắc đầu nói.

Trong lòng Kỷ Vận mười phần tức giận, nhưng bà ta đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, cũng không phải là người ngu ngốc, cũng hiểu Thôi Hoàn không muốn vì làm chuyện này mà chịu phiêu lưu gì. Chồng bà ta Trương Minh tuy cấp bậc cao hơn Thôi Hoàn, nhưng nếu đối phương đã kiên trì, Trương Minh cũng không có biện pháp làm gì y, dù sao mọi người cũng không cùng làm trong một ngành, Trương Minh tay cho dù có dài hơn, cũng không có quyền đuổi một đồn trưởng. Còn Lý Lập Long được Trương Minh nhờ, không biết đã nói gì với Thôi Hoàn!

- Tôi có thể gặp nó một lần không?

Kỷ Vận lạnh lùng thốt.

- Yêu cầu này cũng không quá phận chứ?

Quang Bắc bây giờ chưa phải là phạm nhân.

- Gặp cậu ấy không có vấn đề gì, nhưng phải sau khi lấy khẩu cung, có cảnh sát giám sát!

Thôi Hoàn nói.

- Vậy ai là người vu cáo hãm hại Quang Bắc nhà ta là hiếp dâm không thành?

Kỷ Vận lại hỏi.

- Ai vu cáo hãm hại con trai bà tôi không biết, nhưng nếu bà muốn hỏi tới người báo án, chính là mấy người bên cạnh đây!

Thôi Hoàn chỉ Phương Minh Viễn bên cạnh nãy giờ chỉ quan sát, Lưu Vũ Yến và Trần Trung – hiện đã khai báo xong, còn người phụ nữ trung niên kia, tới giờ vẫn chưa được đi.

Kỷ Vận chú ý tới điểm này, lúc này mới ý thức được mình đúng là đầu óc mụ mẫm cả rồi, đáng ra nên đến phòng làm việc của Thôi Hoàn nói chuyện. Ai đời lại nói ở đây, trước mặt người trong cuộc kia chứ.

Thôi Hoàn cho dù muốn giúp mình, cũng không thể cứ thế mà đồng ý. Có điều việc đã đến nước này, bà ta cho dù hối hận cũng đã muộn.

- Là mấy người báo cảnh sát rằng Quang Bắc nhà ta hiếp dâm sao?

Kỷ Vận đi vài bước tới trước mặt Phương Minh Viễn, nhìn thẳng Lưu Vũ Yến lạnh lùng nói:

- Nghe nói mấy người cũng là sinh viên đại học Hoa Đông, mấy người có biết vu cáo cũng phải chịu trách nhiệm hay không? Quang Bắc nhà chúng ta chắc chắn không thể nào làm ra mấy chuyện như vậy!

Vừa rồi Kỷ Vận nói chuyện với Thôi Hoàn, Lưu Vũ Yến cũng ít nhiều nghe được một ít, biết rõ trước mặt là mẹ của Trương Quang Bắc, đồng thời cô cũng nghe nói, người này cũng là chủ tịch của một công ty, hôm nay đến đây cũng là tiền hô hậu ủng, trong lòng cũng có chút lo lắng. Nghe bà ta trách mắng như vậy, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào.

Phương Minh Viễn chú ý tới khóe mắt của Lưu Vũ Yến lại bắt đầu đỏ lên, hắn tiến lên phía trước một bước, chắn giữa Lưu Vũ Yến và Kỷ Vận, lạnh lùng nói:

- Chủ tịch Kỷ, nếu là chủ tịch, vậy, một, bà không phải người của viện kiểm sát, hai, bà không phải người của tòa án nhân dân, Trương Quang Bắc có tội hiếp dâm không thành hay không, chúng tôi có phải vu cáo hay không, lời bà nói không tính! Hơn nữa, cho dù bà có là người của Viện kiểm sát và Tòa án nhân dân, căn cứ theo pháp luật của quốc gia chúng ta, bà cũng chẳng có quyền gì nói chúng ta! Chủ tịch Kỷ, bà cũng không phải trẻ con, đạo lý dễ hiểu như thế mà bà cũng không hiểu nổi sao?

Kỷ Vận lập tức giận tím mặt, Thôi Hoàn không dựa theo ý kiến của bà ta xử lý, bà ta cũng có thể nhịn được, dù sao người ta cũng có chút quyền, còn người thanh niên trước mắt này, thoạt nhìn cùng lắm chỉ 20 tuổi, mà lại dám nói với bà ta như vậy! Hổ không phát uy, ngươi lại cho rằng là mèo bệnh sao!

- Cậu là ai?

Lập tức sau lưng Kỷ Vận có người hỏi.

- Chủ tịch Kỷ, tôi là người phát hiện Trương Quang Bắc có ý định hiếp dâm bạn học, cũng là người ngăn y phạm tội, đồng thời cũng là người báo án. Bà đã nói chúng tôi vu cáo, không có biết có chứng cớ gì không?

Phương Minh Viễn không thèm để ý tới người chất vấn sau lưng Kỷ Vận, nhìn thẳng hai mắt Kỷ Vận:

- Nếu bà nói không đúng sự thật, như vậy có thể coi là bà phạm tội phỉ báng xúc phạm tôi không?

- Hừ, vậy các cậu có chứng cớ gì?

Kỷ Vận lạnh lùng thốt:

- Cậu thanh niên, tôi cũng phải nhắc nhở cậu, không phải cứ là thứ cậu cho là chứng cứ, thì tòa án sẽ chấp nhận là chứng cứ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.