Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Chương 9: Tận cùng của tình yêu




Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó hướng về một hòn giả sơn, trong miệng nhẹ ngâm xướng một câu chú văn, một ma pháp trận hiện ra, một quả hỏa cầu trực tiếp bay ra, đánh thẳng lên hòn giả sơn kia, khiến cho hòn giả sơn đó bị đánh nát bét.

Thấy một màn như thế hiện ra, trong lòng Trương Mạn Ny mừng rỡ như điên, quỳ một gối xuống, hôn lên mũi giày của hắn, biểu đạt sự trung tâm của mình:

- Đa tạ chủ nhân ban tặng lực lượng cho ta! Từ hôm nay ta sẽ hết sức mình vì chủ nhân, cho tới khi ta chết mới thôi.

Toàn bộ đám nữ nhân trong Thiên Hương các thấy một màn như thế đều tràn ngập sự đố kỵ.

Thế giới này so với địa cầu còn tàn khốc hơn, chỉ cần có lực lượng thì có thể sống tốt, người không có lực lượng thì đến nước cũng đừng nghĩ là có thể uống được, có khi còn biến thành thức ăn cho kẻ khác. ở trong thế giới tàn khốc như này thì lực lượng vô cùng trọng yếu.

Tứ đại phong nguyệt thánh địa của Thanh Trượng thành, không có một nữ nhân nào là không khát vọng thu được lực lượng, bởi chỉ khi có được lực lượng thì mới có thể thoát khỏi được số phận làm đồ chơi.

Y Bích Ti, Enie, Tế Thanh Nhi ba người thấy được một màn Trương Mạn Ny thu được lực lượng, đều cảm thấy kinh hãi không gì sánh được, ánh mắt nhìn Nhạc Trọng cũng nóng rực vô cùng.

Nhạc Trọng nhìn Trương Mạn Ny rồi ra lệnh:

- Đứng lên đi! Ngươi dẫn mọi người đi thu thập các loại vật tư và xe cộ, hai tiếng sau chúng ta sẽ rời khỏi Thanh Trượng thành.

Trương Mạn Ny đứng lên, nàng cảm giác được bản thân như thoát thai hoán cốt. Trên mặt đầy một vẻ tự tin tràn đày sức sống:

- Vâng! Chủ nhân!

Trương Mạn Ny nhanh chóng chỉ huy đám mỹ nữ đi thu thập vật tư và xe cộ bên trong Thanh Trượng thành.

Nhạc trọng thì ngồi lại bên trong Thiên Hương các, ăn vài món điểm tâm mỹ vị, vừa hưởng thụ sự xoa bóp của tiểu mỹ nhân Y Bích Ti, nghe tiếng ca của Tề Thanh Nhi.

Một vị mỹ nữ tóc vàng vóc người cao gầy đi tới trước mặt Nhạc Trọng:

- Chủ nhân, những người còn lại trong Thanh Trượng thành cũng muốn đi theo chúng ta, có tiếp nhận bọn họ hay không?

Nhạc Trọng hỏi:

- Có bao nhiêu người? Chúng ta có thể tìm được thứ gì giúp chúng ta tiếp tục duy trì tới Hồng Nham thành không??

Mỹ nữ tóc vàng có chút lo lắng:

- Bốn ngàn người muốn đi theo chúng ta, giờ đã đủ vật tư, có thể miễn cưỡng giúp chúng ta mang theo cả bọn họ đi tới Hồng Nham thành, Nhưng mà quy mô lớn di chuyển như thế thì trên đường di sẽ gặp khá nhiều vấn đề đó.

Nhạc Trọng liền nói:

- Thế thì tiếp nhận bọn họ đi, chẳng qua trước khi nhận phải nói chúng là tổ chức Thánh chiến chống lại Thực nhân quỷ và Hấp huyết quỷ. Bọn họ muốn theo ta thì phải gia nhập tổ chức, làm theo mệnh lệnh của chúng ta, nếu như không chịu gia nhập thì cứ để bọn họ rời đi.

Nguyên bản Thanh Trượng thành có quy mô của thành thị bảy vạn nhân khẩu, nhưng qua vụ tàn sát của đám Hấp Huyết quỷ với Thực Nhân quỷ kia thì chỉ còn lại khoảng bốn vạn người. Mà bốn vạn người kia, thì chân chính muốn đi theo Nhạc Trọng rời đi, với điều kiện phải gia nhập tổ chức chỉ có gần ba ngàn người,

Còn lại hơn ba vạn người kia không muốn rời khỏi nơi này, bởi ở đây bọn họ có được bất động sản xa xỉ với nhiều vật tư sinh hoạt. Hơn nữa ở Thanh trượng thành có nguồn nước sạch sẽ, mà khi bọn họ rời đi khỏi nơi này thì những gì thuộc về bọn họ cũng sẽ bị cướp đi hết.

Trong thế giới này, đi đường dài di chuyển chính là loại chuyện nguy hiểm nhất, nếu không có cường giả tọa trấn ,rất dễ bị đám biến dị nhân, bạo dân, biến dị thú, phúc xạ quỷ, hoạt thi, vân vân, rồi nào là đám biến dị quái vật trực tiếp làm thịt.

Nhạc Trọng để Ania chỉ huy đám hộ vệ nhân loại, sau đó điều thêm năm tên tinh nhuệ nhị giai Thần chiến sĩ cho Trương Mạn Ny chỉ huy, sau đó dẫn theo một đám người với lượng vật tư khổng lồ, cùng hướng vè Hồng Nham thành mà đi. Có hộ vệ là tứ giai Thần chiến sĩ, chi bộ đội này có thể chống lại đại bộ phận uy hiếp.

Sau khi an bài tốt, Nhạc Trọng mới tiếp tục dẫn tổng bộ tiến lên.

Thanh Trượng thành có nguồn nước sạch sẽ, vô cùng thích hợp cho đám nhân loại ở, nhưng hắn cũng không có dự định chiếm lĩnh lấy thành thị này, bằng không thì Thánh thành chỉ cần cho một đạo quân yểm trợ là có thể giải quyết đám người bọn họ nhanh chóng đơn giản.

Tổng bộ quân kháng chiến đã ở vào một mảnh phế tích cách chiến trường một ngàn km.

Trường Lan phế tích với Cổ Thác phế tích cũng là những thành thị đã bị bỏ quên từ lâu, ở nơi này cũng có đại lượng thực vật biến dị, hoạt thi, biến dị thú, đám phóng xạ quỷ....

Cũng chỉ trong hoàn cảnh sinh tồn hiểm ác của phế tích, thì nhân loại mới tìm được cho mình một mảnh đất tự do. Những Thánh tộc đã biến thành giai cấp thống trị kia thì căn bản sẽ chưỡng mắt, bởi một vị phú ông có hàng tỉ tài phú ắt sẽ không bao giờ đi phá một gian nhà nát bên trong một xóm nghèo.

Ở Trường Lan phế tích có thể tùy ý thấy được những khu phóng xạ, một tên chiến sĩ đi theo Jess sau khi dùng dược vật kháng phóng xạ, cầm theo máy dò xét chậm rãi mà đi về trước.

Nhóm Nhạc Trọng sau khi tiêu diệt ba đàn hoạt thi, biến dị thú quần công, lúc hắn đi tới được phóng xạ khu thì cả một nơi này đã hoàn toàn biến thành một khu phế tích không biết bao nhiêu năm bị bỏ hoang rồi.

- Cứu mạng a!

- A! Cứu ta!

- .....

Đúng lúc này từ phương xa có âm thanh nhân loại gào thét khủng khiếp, chói tai vang lên.

- Chuẩn bị chiến đấu cho tốt, ta đi qua xem!

Nhạc Trọng nói xong, thân hình chợt lóe lên trực tiếp hướng về nơi có tiếng kêu thảm kia vang lên mà chạy tới.

Trong vài hô hấp, đã thấy hơn một trăm nhân loại đang cướp đường mà chạy, phía sau đám người đó có một kẻ có vẻ giống với nhân loại, nhưng toàn thân là màu hồng, vô số bướu thịt mọc trên người, đôi mắt tựa như mắt côn trùng, hai chân tráng kiện, lại có thêm một bộ móng vuốt sắc bén, thân thể tản ra mùi hôi thối, đang lao theo đám người bỏ chay kia.

Đám quỷ phóng xạ kia cũng chỉ hơn hai mươi con, nhưng chúng lại hành động nhanh nhẹn, một con yếu nhất thì cũng phải gấp bốn lần người thường về mặt lực lượng và tốc đô. Chúng ở phía sau điên cuồng truy sát đám nhân loại, một trong số đó bị một con thủ lĩnh cấp trức tiếp cắn đứt yết hầu.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng truyền tới, những người đó thực sự là vô cùng yếu đuối tựa như đám gà con trước mặt đám quỷ phóng xạ kia, không thể nào chống lại được bọn chúng, chỉ có thể để mặc đám quỷ phóng xạ kia căn cổ mà thôi.

Trên thực tế thì nhân loại ở đây có tới mấy trăm người, nếu như mọi người đồng tâm hiệp lực lại thì tuyệt đối có thể giết sạch hai mươi con quỷ phóng xạ kia, nhưng những người đó bị quỷ phóng xạ dọa cho chết sợ, chỉ biết chạy trốn, cuối cùng cũng chỉ có thể làm con mồi cho đám quỷ phóng xạ kia mà thôi.

Trong sự chạy trốn đó, tính xấu của nhân loại liền biểu hiện ra, vì có thể sống sót, vì có thể chạy trốn nhanh hơn, mà người phía sau không ngừng lao lên trước đánh ngax người phía trước mặt.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.