Đích Nữ Khó Gả

Chương 50: Khinh thường




Kết quả hội chẩn của bác sĩ tốt hơn mong đợi nhiều, thể trạng Tiêu Lương Văn còn trẻ khỏe, nền tảng lại tốt, thời gian này chỉ khiến hắn rơi vào tình trạng suy sinh dưỡng, lại quan sát thêm xem có di chứng gì để lại không là được, chủ yếu chính là giải tỏa tâm lý một chút, thân thể ngược lại không có gì đáng lo, nằm viện điều dưỡng một thời gian là khôi phục.

Lúc bác sĩ tìm người nhà đến ký tên, Đinh Húc ký, nên lúc này cũng đi tìm Đinh Húc, dặn dò y phải nhiều chuyện phải chú ý. Đinh Húc nghiêm túc nghe, lúc bác sĩ ra đến cửa y vẫn còn nhỏ giọng hỏi, rất sợ bỏ sót thứ gì đó.

“… Cơ bản không có gì khác phải chú ý, đều là nghỉ ngơi thôi, chú ý tăng cường dinh dưỡng thích hợp, người trẻ tuổi khôi phục rất nhanh.”

Đinh Húc thở phào nhẹ nhõm, lộ nụ cười đầu tiên từ lúc đến tới giờ, nói cảm ơn với bác sĩ: “Làm phiền ngài rồi, tôi có thể vào bồi cậu ấy không?”

Bác sĩ nói: “Dĩ nhiên, trò chuyện nhiều có lợi với việc giải tỏa tâm lý với cậu ta, có điều cậu ấy có thể kiên thì dưới lòng đất suốt nhiều ngày như thế, dục vọng cầu sinh thật mãnh liệt, ha ha, là người có tâm trí kiên cường.”

Tiễn bác sĩ đi, Đinh Húc nửa đường quay lại về phòng bệnh chăm Tiêu Lương Văn.

Tiêu Lương Văn tiêm một mũi còn chưa tỉnh lại, dáng vẻ gầy đến có chút lạ lẫm, góc cạnh trên mặt rõ ràng nhìn càng dữ hơn bất cứ lúc nào khác, đây cũng là lần đầu tiên Đinh Húc thấy khuôn mặt đó của hắn, nhưng tuyệt đối không sợ dù chỉ một chút, nhìn hắn nằm đó lòng chỉ cảm thấy thật chân thực. Đinh Húc ngồi xuống, cầm lấy cánh tay hắn, ma sát mấy lần, lại nắm chặt tay hắn, ngón tay đan nhau, nhoài người bên mép giường đầu dán sát vào cơ thể Tiêu Lương Văn hồi lâu không nhúc nhích.

Tiêu Lương Văn tiêm dinh dưỡng xong là có thể ăn chút thức ăn lỏng, y phải đi chuẩn bị mọt ít cháo mới phải, đầu óc Đinh Húc hết sức tỉnh táo, thế nhưng một bước cũng không muốn rời.

Người này hoàn chỉnh lành lặn nằm bên cạnh mình, còn thở, còn có thể chạm vào, thật sự là quá tốt.

Cho tới bây giờ y chưa từng tin tôn giáo gì, nhưng trong đoạn thời gian Tiêu lương Văn mất liên lạc đó, y lần đầu tiên sinh ra loại ý nghĩ muốn lạy thần bái phật. Y chưa bao giờ bức thiết khẩn cấp khẩn cầu gì đó như vậy, cho dù là tôn giáo hay tín ngưỡng gì, chỉ cần có thể đem người này về bên cạnh y, bảo y đi tin cái gì cũng được…

Đinh Húc nghiêng mặt dán và cánh tay hắn, thầm thì: “Nếu cậu mà không xuất hiện nữa, tôi chỉ còn muốn đi làm hòa thượng thôi.”

“… Vậy thì không được rồi.”

Giọng nói rất nhẹ, còn có chút ý cười, Đinh Húc sửng sốt một thoáng mới nâng người dậy, cẩn thận nhìn hắn hỏi: “Cậu tỉnh rồi? Có khó chịu chỗ nào hay không, tôi gọi bác sĩ đến…?”

Tiêu Lương Văn mở hờ mắt nhìn y, cười một chút nói: “Đừng, em chỉ muốn nhìn anh một chút thôi.”

Đinh Húc kéo chăn mỏng đắp cho hắn, nhẹ giọng nói: “Lúc nào nhìn đều được, tôi đi gọi bác sĩ đã, cậu chờ tôi.” Y đứng dậy muốn đi nhưng gần như lập tức bị nắm cổ tay, Tiêu Lương Văn ngửa cổ nhìn y tâm trạng có hơi bất ổn, tay nắm Đinh Húc đều run nhè nhẹ. Đinh Húc khom người ôm hắn một chút, lại vỗ vai an ủi hắn: “Tôi đi ra ngoài một chút, một phút thôi, có được không?”

Tiêu Lương Văn không buông tay, chỉ một mực nhìn chằm chằm Đinh Húc không rời, nháy mắt cũng không, tựa như một giây nữa thôi Đinh Húc sẽ không thấy tăm hơi.

Đinh Húc không còn cách nào, hôn hắn một chút, sau khi cảm giác được Tiêu Lương Văn thoáng thả lỏng, lại hôn thêm hai cái, lúc này mới khiền người nọ thả tay. Y không cần dùng đến một phút đã quay về, tầng nhà này có bác sĩ và y tá sẵn sằng khám lại bất cứ lúc nào, Tiêu Lương Văn lại còn do Phan Phong đưa tới, người khắp chốn đều rất chú ý, tự nhiên sẽ cung cấp đãi ngộ tốt nhất trong khả năng của mình.

Bác sĩ làm kiểm tra lại, hỏi Tiêu Lương Văn mấy vấn đề, để y tá đưa phần ăn dinh dưỡng tới, lúc này mới đi khỏi.

Đinh Húc đỡ hắn ngồi thoải mái lên, đút cơm cho hắn, chỉ có một chén cháo rất nhỏ, Đinh Húc đút rất chậm, Tiêu Lương Văn cứ nhìn Đinh Húc mãi, cũng ăn rất chậm.

“Khoảng thời gian này em đã nghĩ rất nhiều.” Tiêu Lương Văn ăn một miếng cháo thấp giọng nói, “Đây có lẽ là báo ứng, trước kia em làm sai rất nhiều chuyện, thời gian ở dưới đó em đều suy nghĩ đến nó, thật may không báo ứng lên người anh.”

“Đừng có nói bậy bạ, cậu sẽ tốt thôi, cả hai chúng ta đều sẽ thật tốt…” Giọng Đinh Húc phát run, át lời Tiêu Lương Văn, đồng thời đút miếng cháo vào miệng Tiêu Lương Văn để hắn không nói nữa.

Tiêu ương Văn “ừm” một tiếng, cười nhẹ với y, chỉ chuyên tâm ăn cháo.

Xế chiều Phan Phong đến gặp Tiêu Lương Văn, vết thương của hắn lại vỡ, bị quân y áp đến khâu lại, khi gặp Tiêu Lương Văn hai người đều mặc quần áo bệnh nhân, lúc nhìn nhau ai nấy đều cảm thấy đối phương thiệt tình hơi thảm.

Phan Phong bó bột tay, ngồi xuống trò chuyện vài câu. Đinh Húc biết phương diện công việc của bọn họ cần bí mật không tiện cho mình ở lại, liền đứng lên nói: “Đội trưởng phan tới thật đúng lúc, anh ở chơi với cậu ấy một hồi, tôi đến doanh trại lấy đề của mình tới, tôi mới vừa nói với phía bệnh viện thêm một giường nhỏ, cũng tiện buổi tối ở chăm.”

Phan Phong vội nói: “Tài xế ở dưới lầu, tôi bảo anh ta đưa cậu qua, còn cần gì thì bảo anh ta đưa cậu đến siêu thị gần đây mua cho đủ.”

Đinh Húc vốn muốn từ chối, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lương Văn, lại gật đầu nói: “Dược, cảm ơn aanh đội trưởng Phan.”

Phan Phong cười ha hả nói: “Người một nhà cả, khách khí làm gì.”

Thấy Đinh Húc đi, Phan Phong mới “chậc” một tiếng: “Đãi ngộ của cậu tốt quá nhỉ, lại còn có người bồi giường nữa, lúc tôi lấy đạn cũng còn không có người bồi khâu đây, haizzz.”

Ánh mắt Tiêu Lương Văn nhìn chằm chằm ra cửa, hơn hai mươi ngày không thấy người, đối với Đinh Húc có một loại cảm giác lệ thuộc cực kỳ đặc biệt, nghe thấy Phan Phong nói cũng không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ trả lời: “Tại anh không dám nói với người nhà kia.”

Phan Phong cười khẩy: “Ồ, cậu thì dám hả?”

Lúc này Tiêu Lương Văn mowiss ngẩng đầu nhìn về phía Phan Phong, hỏi: “Chuyện của tôi, là anh nói cho Đinh Húc à?”

“Phía trên ra lệnh nghiêm như vậy, tôi nào dám chứ, hơn nữa toàn bộ tinh lực đều đặt vào việc cứu viện, chuyện lần này lớn như thế, ai mà còn tâm tư thông báo cho thân nhân đâu.” Phan Phong ném một ánh mắt cho Tiêu Lương Văn, hừ, nói: “Vị này nhà cậu ngược lại thần thôn quảng đại, tự mình tìm tới.”

Tiêu Lương Văn trầm mặc một chút, nói: “Chuyện dẫn độ quay về em sẽ viết một bản báo cáo, sẽ viết cặn kẽ cụ thể chuyện đã trải qua.”

Phan Phong gật đầu, nói: “Chạy mất một đám cá tạp, chết hai con cá lớn, người và tang vật cơ bản thu được hết không chạy đi đâu. Công viêc kết thúc tôi giao cho Vũ Thất đi làm, cậu yên tâm nghỉ ngơi, đừng bận tâm những thứ này.” Phan Phong suy nghĩ một chút, lại nói: “Tôi đích thân xin với cấp trên, tai nạn lần này đột ngột phát sinh ngoài tầm tay chúng ta, cậu chịu khổ, sai phạm trước đó đã được xóa, đây cũng coi như cậu lập công chuộc tội…”

Khóe miệng Tiêu Lương Văn động đậy một cái, nói: “Có thể đền bù công trạng em đã hài lòng rồi.”

Phan Phong nhếch lông mày, cười mắng: “Chỉ có ngần ấy tiền đồ à, sau này làm sao mà leo lên được hả?”

Tiêu Lương Văn không tiếp lời, hắn nhìn Phan Phong nói: “Đội trưởng Phan, em muốn rút lui.”

Phan Phong mặc dù đã sớm biết hắn sẽ nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có có chút khó chịu, hắn cũng không quá dám nhìn thẳng người đàn ông gầy đến da bọc xương này, chỉ khẽ gật đầu nói: “Được, vậy sau này cậu muốn làm gì?”

Tiêu lương Văn suy nghĩ một hồi, cười nói: “Còn đang nghĩ, có thể sẽ quay về bên quê Đinh Húc, ở cạnh Đinh Húc, anh biết em không thể rời bỏ anh ấy mà.”

Phan Phong cười mắng một câu, nói: “Cậu ngược lại thật tốt số, giải ngũ còn có một giáo sư chịu nuôi cậu.”

Tiêu Lương Văn chỉ cười một cái, không đáp lời, chẳng qua trong lòng cũng nghĩ y như vậy. Hắn đã nghĩ chuyện này thật lâu, mỗi một chuyện đều có bóng dáng của Đinh Húc, đây chính là toàn bộ động lực khiến hắn có thể kiên trì chịu đựng suốt nhiều ngày qua.

Hắn muốn sống, sống cùng người mình thích, qua nửa đời còn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.