Đích Nữ Có Thai: Phụ Thân Phúc Hắc, Thiên Tài Bảo Bảo

Chương 23: Giết người rồi!




Ta nhìn Giang Thần, hắn như không nghe thấy lời của Thích muội muội, chỉ cười nói với Thích phu nhân: “Mẫu thân khen tiểu Mạt, thật ra là khen con tinh mắt đúng không?”

Thích phu nhân cười khanh khách nhìn ta: “Tự nhiên hào phóng, thanh tú thoát tục, như xuất thủy phù dung, vừa gặp đã yêu, khó trách Thần nhi kén chọn thế cũng bị hàng phục.”

Ta không chỉ xấu hổ mà còn vã mồ hôi ướt lưng. Số lời khen nghe được ngày hôm nay nhiều hơn của mười lăm năm qua cộng lại, khó mà tiêu thụ cho hết. Về chuyện hàng phục Giang Thần? Ta chưa từng dám nghĩ, ta biết cái gì gọi là biết thân biết phận, tính tình của hắn may ra có Dạ Xoa khống chế được, lý tưởng của ta là trở thành hiền thê lương mẫu, chưa từng nghĩ tới chuyện làm Dạ Xoa, chủ yếu là tự cảm thấy bản thân không có tố chất.

Thích phu nhân lại cười hỏi: “Đi đường có mệt không?”

“Không mệt, chỉ hơi say sóng thôi ạ.”

Ta vẫn nghĩ là Giang Thần tính tình cao ngạo, mẹ hắn nhất định cũng rất khó gần, không ngờ lại dịu dàng bình thản như thế, thật khiến ta thụ sủng nhược kinh, rất ngoài ý muốn. Bà có gia thế lại xinh đẹp quý phái ung dung, phong thái xuất chúng, lẽ ra phải là kiêu ngạo hơn người, khắc nghiệt xét nét con dâu, tại sao không có chút bất mãn nào với ta? Là tâm tư quá sâu hay thật sự rất hài lòng về ta?

Thích phu nhân chỉ vào bốn cô gái đứng cách đó: “Mai Lan Trúc Cúc, là hầu gái ta chuẩn bị cho tiểu Mạt, Thần nhi, dẫn tiểu Mạt đi Lan Trạch Viên rửa mặt nghỉ ngơi trước đi, ta sai người chuẩn bị cơm.”

Bốn mỹ nhân xinh xắn đồng loạt tiến tới thi lễ với ta. Mỹ nhân thế mà lại cho ta làm nha hoàn? Ta vội nói: “Phu nhân, cháu … cháu có mang theo nha hoàn.”

Ta quay đầu nhìn lại, đã thấy Tiểu Hà Bao rụt rè tránh sau lưng Thiếu Hoa, so với bốn vị mỹ nhân chỉ như sẻ con trên núi.

Thích phu nhân nói: “Một người sao đủ, mấy nha đầu này hầu hạ Thần nhi từ nhỏ, được ta dạy bảo đến nơi đến chốn, con cứ tự nhiên sai bảo. Mai Lan Trúc Cúc, tham kiến Thiếu phu nhân, sau này cẩn thận nghe lời Thiếu phu nhân sai bảo.”

Ta hoảng sợ, chưa cưới đã gọi là Thiếu phu nhân? Thử thách con dâu xấu gặp mẹ chồng thế là xong sao? Sao lại dễ dàng như thế? Khác xa tưởng tượng của ta, ta không định lấy lòng bà, ta muốn bà ghét ta mà, ta còn mong bà bất mãn với ta, sau đó hủy bỏ hôn sự này, giờ ta phải làm sao?

Giang Thần vui mừng kéo ta đi, ta ngơ ngác theo hắn ra khỏi phòng, buồn bực hỏi: “Giang Thần, mẹ huynh trước giờ vẫn thân thiện thế sao?” Thích phu nhân nổi danh giang hồ, ta một mực cho rằng bà là một nhân vật lợi hại mạnh mẽ, vạn lần không ngờ là một phu nhân xinh đẹp quý phái thân thiện.

Giang Thần cười nói: “Bà chỉ thân thiện với ta, nhưng yêu ai yêu cả đường đi, tất nhiên cũng thân thiện với muội.”

“Ồ.”

Trên đường đi gặp không ít nha hoàn tôi tớ, ai nấy đều nhanh chóng thi lễ với Giang Thần. Ta phát hiện, nha hoàn của Quy Vân Sơn Trang đều rất xinh xắn, hơn nữa nhìn thấy Giang Thần đều có vẻ thẹn thùng bẽn lẽn.

Giang Thần dẫn ta và Tiểu Hà Bao đến Lan Trạch Viên, hắn vốn có phòng riêng, nhưng lại đòi chen chúc ở Lan Trạch Viên với ta, ở phòng bên cạnh phòng ta, còn lý do lý trấu là muốn bảo vệ ta, một tấc không rời.

Tiểu Hà Bao kề tai ta thầm thì: “Tiểu thư, cô và cô gia ở cùng một chỗ rất đúng, nha hoàn trong phủ này ai cũng xinh đẹp, lại còn Thiếu Dung biểu muội, tiểu thư phải trông chừng cho chặt vào.”

Ta thở dài một cái, một người đàn ông mà phải trông chừng từ ngày này qua ngày khác, thử hỏi sống bên nhau còn ý nghĩa gì?

Sau khi tắm rửa xong, ta ngồi bên cửa sổ chải đầu, Giang Thần thong thả rảo bước vào phòng.

Ta ngẩn người nhìn hắn, hắn tắm rửa xong đã thay xiêm y mới, trường bào lam nhạt, đai lưng xanh ngọc, tinh thần sảng khoái, tuấn dật phóng khoáng. Tay phe phẩy một cây quạt đàn hương, mặt quạt vẽ núi non Giang Nam trong mưa bụi mịt mờ, đúng là cử chỉ nhàn nhã, thanh tao lịch sự.

“Tiểu Mạt đói bụng chưa? Mẫu thân sai người làm cơm xong rồi.”

Ta nói được, vừa xuống tàu đã đến cửa hàng thử quần áo, giằng co hồi lâu, giờ đúng là đói bụng.

Ta cầm tóc, đang định búi qua loa, Giang Thần khép quạt, gài bên hông, tiến tới cười nói: “Nương tử, để ta làm.”

Ta nhảy bật lên như chim sợ tên, lắp bắp: “Muội… muội tự làm được.”

Hắn nhíu mày: “Tiểu Mạt, cái này gọi là thú vui khuê phòng, ta còn đang muốn vẽ lông mày cho muội đây!”

Ta càng thêm kinh hoảng: “Không… không được… đa tạ.”

“Vợ chồng với nhau khách khí làm gì?”

Vừa nói hắn vừa tới gần, ta tránh hắn vòng quanh bàn, hoảng hốt đến vã mồ hôi, thú vui khuê phòng gì đó, ta… ta không tiêu hóa được.

Hắn chống bàn phi thân tới, tóm được ta.

Ta suýt nữa hô lên cứu mạng, khẩn cấp bối rối như gặp thích khách.

Hắn trìu mến dịu dàng: “Tiểu Mạt, sao muội lại chạy, muội sợ gì chứ, ta sẽ không ăn thịt muội, cùng lắm chỉ muốn vẽ lông mày cho muội thôi, sao muội không chút cảm kích với tấm lòng của vi phu vậy?”

“Muội… muội thầm cảm kích trong lòng có được không?”

Hắn mỉm cười lắc đầu: “Phải cảm kích thực tế.”

Ta ê răng.

“Công tử, thức ăn chuẩn bị xong rồi.”

Ta thở phào một hơi, Mai Nhi cô nương tới thật đúng lúc, đang tươi cười đứng ở cửa, dáng vẻ phục tùng, như thể nhìn thấy hết mà không phát hiện gì.

Rốt cuộc Giang Thần thả tay, cười nói: “Lát nữa đùa tiếp, giờ đi ăn cơm.”

Ta kinh ngạc giật mình, lát nữa lại đùa? Xem ra ta phải ăn nhiều một chút, không thì lấy sức lực đâu đối phó với hắn. Ta lau mồ hôi, cuộc hôn nhân này phải tìm cách giải trừ thôi, ngày nào cũng bị Giang Thần hành hạ thế này chẳng mấy mà mắc bệnh tim.

Bàn tiệc thịnh soạn thế này là lần đầu tiên ta được thấy. Cùng ngồi ăn chỉ có Thích phu nhân, huynh muội Thiếu Hoa, Giang Thần và ta, thế mà có hơn mười nha hoàn đứng quanh hầu hạ. Một nửa trong số các món ăn ta chưa từng được thấy chứ đừng nói ăn.

Thích phu nhân cử chỉ văn nhã, mỗi món gắp một miếng, cơm ăn như đếm hạt. Ta đã ăn hết một bát bà mới ăn có mấy miếng.

Bà cũng không nói gì mấy, chỉ nhìn ta mỉm cười, mặc dù nụ cười hiền hòa, nhưng ánh mắt sắc bén, ta bị bà nhìn đến mất tự nhiên, nhưng nghĩ lại, đây đúng là cơ hội tốt cho ta thể hiện.

Vì vậy, ta không ngại nữa, thoải mái ăn luôn bát thứ hai.

Ta cảm thấy, một phu nhân nhã nhặn như bà, thấy ta ăn thùng uống vại như con nha đầu hoang dã thế, nhất định rất không thích.

“Chị dâu, chị định ăn nữa sao?” Thiếu Dung biểu muội chắc là không nhịn được nữa phải lên tiếng, nhìn ta lo âu.

Thích phu nhân buông đũa, nghiêm mặt nói: “Tiểu Mạt con cứ ăn thêm đi, ăn được người mới khỏe, khỏe mạnh mới dễ đẻ dễ nuôi.”

Dễ đẻ dễ nuôi! Ta sợ đến suýt thì phun cơm, vội vàng buông đũa thấp giọng nói: “Dạ… phu nhân ăn từ từ, cháu ăn đủ rồi.” Dứt lời ta đỏ mặt, thật là thất bại thảm hại.

Giang Thần cười phì: “Mẫu thân, mẹ đừng dọa nàng thế. Lần sau nên nói chuyện tế nhị hơn chút.”

Thích phu nhân gật đầu cười nói: “Đúng là nên tế nhị hơn, tiểu Mạt đỏ mặt rồi, ta thích nhất làn da mịn màng trắng hồng như thế, sau này em bé di truyền được làn da này là tốt nhất.”

Giang Thần và Thiếu Hoa đều cười ra tiếng, các nha hoàn đứng bên khổ sở nín cười.

Mặt ta nóng bừng, như ngồi trên đống lửa, thế mà gọi là tế nhị sao?

Tiếp theo, Thích phu nhân lại “tế nhị” căn dặn Giang Thần: “Thần nhi, đừng cứ quấn quít lấy tiểu Mạt, sau khi ăn xong để con bé ngủ một mình, nghỉ ngơi cho tốt.”

Trước giờ ta đều ngủ một mình mà! Ta bị sự tế nhị của Thích phu nhân làm cho mặt đỏ tới mang tai, chật vật vô cùng. Xem ra các cụ nói mẹ nào con nấy cấm có sai! Theo ta thấy, ở đây thêm mấy ngày chắc ta thành Quan Công lão gia, đỏ mặt trường tồn.

Ta u sầu về phòng ngủ một mình, sau đó Giang Thần gọi ta dậy đi dạo phố, nói là mẫu thân sai hắn đưa ta đi mua sắm, bởi vì bà không biết ta thích gì nên nhắn ta thích gì cứ mặc sức mua, coi như quà ra mắt của bà.

Tiểu Hà Bao hưng phấn vỗ tay: “Tốt quá tiểu thư, đồ của kinh thành hẳn là rất đẹp.”

Đẹp thì có đắt không nhỉ? Ta bất ngờ nảy ra một ý tưởng.

Ra phố, ta điên cuồng mua sắm, Giang Thần theo sau trả tiền. Ta vừa mua vừa cắn răng, sao đồ ở kinh thành đắt đỏ vậy, ta làm vậy có quá đáng không? Vì tương lai con em chúng ta, ta bất chấp, tiêu hoang một lần đi, tội lỗi tội lỗi.

Đến khi chân sắp chuột rút, mặt trời xuống núi chúng ta mới về.

Về phủ tất nhiên phải bái kiến mẫu thân hắn trước, Giang Thần muốn ta để đồ lại, ta lại cố ý ôm đống đồ đó vào trong phòng Thích phu nhân, cho bà thấy ta là loại con dâu phá sản thế nào.

Thích phu nhân thấy ta và Tiểu Hà Bao ôm một đống đồ đi vào, giật mình: “Đây là đồ hai đứa mua sao?”

Ta xấu hổ áy náy gật đầu, tha thiết mong chờ ngóng trông Thích phu nhân nổi cơn giận dữ, thứ con dâu phá sản như ta thật không thể chứa chấp thêm nữa, phải giải trừ hôn sự này ngay.

Bà nhìn đống đồ ta mua, quả nhiên nhíu mày.

“Tiểu Mạt, sao con lại mua những thứ tầm thường này. Thần nhi cũng thật là, sao không đưa vợ con đi mua đồ tốt nhất đắt nhất? Để người ngoài biết, không phải nói con làm tướng công hẹp hòi, mà là nói ta làm mẹ chồng hẹp hòi.”

Giang Thần vuốt trán: “Mới có thế này, nàng đã phải cắn răng mấy lần mới xuống tay để mua, con thật sự không đành lòng phá vỡ nhã hứng của nàng, bạc là việc nhỏ, nàng vui mới là chuyện lớn, mấy thứ này cứ coi như mua cho vui, sau con sẽ đi mua đồ tốt hơn cho nàng.”

Ta kinh ngạc nhìn thành quả phá sản một chiều của mình, phi thường thất bại. Chiêu này thật là thất sách, cả cặp sư tử đá trước cổng nhà hắn cũng đeo dây xích chuông vàng, ta tiêu chút tiền lẻ này, thật là không đủ trình độ để mà thất bại, không còn mặt mũi nào. Nhưng ta ở Tiêu Dao môn được sư phụ dạy dỗ cẩn thận mười mấy năm, giờ đột nhiên bảo ta coi tiền như rác, ta thật sự không xuống tay được.

Có lẽ ta phải tìm cách khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.