Đích Nữ Bận Rộn

Chương 30




Huyết Hồ cảm giác được ánh mắt Lục Trúc đưa qua, mặt mày mỉm cười nhìn Lục Trúc, khóe môi câu lên, trên đuôi lông mày tràn đầy lãnh ý, ánh mắt phát lạnh nhìn vào trong ao. Ngón tay chỉ hướng hai người trong ao, thản nhiên nói:

“Nguyên tắc của Huyết Hồ ta chính là người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta thề sẽ trả lại gấp trăm nghìn lần! Đây chính là kết cục đắc tội Huyết Hồ ta!”

“Huyết, Huyết Hồ?”

Trong mắt Lục Trúc tràn đầy khó hiểu, trong lòng rất là buồn bực, nghĩ nghĩ tiểu thư nhà mình mất tích lâu như vậy như thế nào ngay cả tên đều thay đổi.

“Ừ! Nhớ kỹ! Từ nay về sau, tên ta là Huyết Hồ, không phải nhị tiểu thư phế vật của Lam gia Lam Vũ Lạc! Ai nếu khi dễ ta, thề tất diệt”

Huyết Hồ cường điệu nói, dừng một chút liếc liếc mắt nhìn Lục Trúc giật mình, tiếp tục nói:

“Nếu không muốn bị người khi dễ, liền trở nên thật mạnh mẽ cho ta! Huyết Hồ ta không cùng kẻ yếu làm bạn. Nếu ngươi nguyện ý làm tỷ muội của ta, vậy liền đem hết rác rưởi cứt chó hết thảy dẫm nát dưới chân cho ta (Ta xin thề câu nói này là của tác giả =.=”) mà không phải hướng bọn họ khúm núm, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ! Hiểu không?!”

Con ngươi Huyết Hồ một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng, sắc mặt đông lạnh. Huyết Hồ giờ phút này một thân lãnh ngạo, tràn đầy khí phách. Lục Trúc bỗng nhiên cảm giác được tiểu thư trước mắt có chút xa lạ.

Nhưng mà nàng cũng không sợ. Bởi vì nàng biết, Huyết Hồ là quan tâm nàng. Không nói đến việc Huyết Hồ đã từng có ân cứu giúp. Nhìn nàng (HH) vừa mới đem nàng (LT) bảo hộ ở sau người, hướng nàng nói câu tỷ muội mà không phải chủ tớ, trong lòng Lục Trúc liền cảm động vô cùng, nàng liền nguyện ý thề sống chết! Huyết Hồ nói đúng! Nếu không muốn bị người khi dễ phải trở nên cường đại! Điều này ở đại lục Huyễn Vũ lấy huyễn thuật làm chủ là mười phần chân lý!

“Tiểu thư, Lục Trúc hiểu được, Lục Trúc sẽ vĩnh viễn làm nô tỳ ở bên người tiểu thư”

Lục Trúc ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, vẻ mặt tràn đầy kiên định nói.

Huyết Hồ nghe vậy nâng lên đôi mi thanh tú, mắt phượng nhìn Lục Trúc, giọng điệu bình thản, giọng nói leng keng hữu lực:

“Lục Trúc, nhớ kỹ, không ai sinh ra là nô tỳ cả, ta không phải, ngươi cũng không phải! Vĩnh viễn cũng không được đem mình hạ thấp! Giữa chúng ta, không phải chủ tớ, mà là tỷ muội! Ta muốn ngươi cùng ta đứng trên đỉnh cao quan sát thế giới, bễ nghễ nhìn thiên hạ, nhìn thế gian phồn hoa! Hưởng thụ non sông này!”

Nhìn Huyết Hồ cả người khí phách vương giả, hồng sa tung bay, một thân lãnh ngạo. Thân ảnh kia mang mười phần tự tin, ngạo nghễ coi rẻ vạn vật, không một tiếng động làm rung động tâm Lục Trúc. Trong mắt thoáng chốc sáng lên, giống như thật sự thấy được ngày đó sẽ đến.

Không ai sinh ra là nô tỳ. Ta không phải, ngươi cũng không phải! Không phải chủ tớ mà là tỷ muội!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.