Dịch Lộ Lê Hoa

Chương 11: Nằm ngủ




Quách Tuân, Địch Thanh và Phi Tuyết lúc này đã xâm nhập xuống sâu bên dưới.

Đó là một cái khe rất dốc và dài, chỉ vừa đủ cho một người dùng cả hai tay hai chân bò xuống. Lúc đám người Địch Thanh có thể đứng thẳng trên mặt đất thì có lẽ bọn họ đã bò xuống sâu khoảng mười trượng. Cả đám không khỏi lấy làm ngạc nhiên, thầm nghĩ: “Nếu như con đường này thật sự dẫn đến Hương Ba Lạp thì Hương Ba Lạp kia tại sao lại nằm ở một nơi sâu như vậy?”

Đây là thiên đường hay địa ngục?

Từ chỗ ban đầu của cái khe cho tới mặt đất bên dưới này có thể thấy được bề mặt đứt gãy đều là nham thạch. Nếu bên trên Hương Ba Lạp không phải là loại nham thạch này và nếu không có động đật xảy ra thì chỉ sợ với sức một người tuyệt đối không thể đi xuống sâu như thế này.

Hương Ba Lạp kia ở nơi đâu? Trên đời thật sự tồn tại một người có bản lĩnh giống như thần tiên, có thể đem chốn tiên cảnh trong truyền thuyết đặt sâu dưới lòng đất như vậy sao?

Địch Thanh càng thêm kinh ngạc, ngay khi bọn họ một lần nữa dẫm lên mặt đất thì phía trước chỉ còn là một mảnh tối tăm.

Quách Tuân sớm đã có chuẩn bị, anh ta lấy từ trong ngực ra một viên dạ minh châu to bằng nắm tay trẻ con, tỏa ra ánh sáng mờ mờ trên mặt đất.

Địch Thanh vừa nhìn thấy viên dạ minh châu này thì đột nhiên hắn nhớ tới tình huống xảy ra tại Lăng Vĩnh Định năm đó.

Khi đó, trước mặt hắn chính là cảnh tượng cực kỳ huyễn hoặc, cũng giống lúc này vậy.

Chẳng qua, đối với sự việc tại Lăng Vĩnh Định năm đó, hắn đã có sự lý giải. Đó là Hương Ba Lạp trong mộng của Chân Tông . Nhưng hình dạng chân thực của Hương Ba Lạp là gì thì Địch Thanh cũng không biết.

Viên dạ minh châu kia tỏa ra ánh sáng không mạnh, nhưng cũng đủ để mọi người nhìn rõ thấy cảnh vật xung quanh.

Ba người bọn họ hiện đang đứng trong một hành lang, hai bên vách đều là nham thạch cứng rắn.

Khi mọi thứ xung quanh đều có thể thấy rõ thì sắc mặt ba người đều biến đổi, chẳng qua Quách Tuân nhìn thấy hoàn cảnh xung quanh như vậy liền đi tới phía trước. Hành lang bọn họ đang đi tới lúc này bỗng chia làm hai ngả, Quách Tuân liền chọn con đường bên tay phải.

Địch Thanh thầm nghĩ, nếu bên tay phải là đường dẫn tới Hương Ba Lạp, vậy…

Con đường bên trái sẽ dẫn tới đâu? Như vậy đâu là con đường bình thường dẫn tới Hương Ba Lạp?

Hắn đi theo Quạch Tuân, dưới ánh sáng le lói phát ra từ dạ minh châu, hắn để ý thấy vách nham thạch xung quanh cũng không hề nhẵn nhụi, ngược lại còn có rất nhiều dấu vết do búa tạo ra, khiến hắn kinh ngạc thốt lên:

- Chẳng lẽ lối đi này là do con người mở ra?

Mặc dù hắn phát ra âm thanh rất nhỏ, nhưng với hoàn cảnh tĩnh lặng xung quanh thì có vẻ giọng nói của hắn có chút vang vọng.

Quách Tuân nói:

- Xem tình hình thì có lẽ đúng là như vậy. Theo suy nghĩ của ta thì trên đời này e rằng chỉ có hậu nhân họ Tào của Quy nghĩa quân mới có được năng lực này. Mấy đời Tào gia chiếm cứ tại Sa Châu, bọn họ phái người mở ra con đường này cũng không có gì là lạ.

Địch Thanh nhíu mày nói:

- Nhưng làm sao bọn họ biết được dưới nham thạch này là Hương Ba Lạp chứ?

Quách Tuân sau một lúc trầm tư, lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ lắm.

Phi Tuyết nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên từ phía sau Địch Thanh nói:

- Nghe nói một vị tổ tiên họ Tào năm đó là Tào Nhân Quý được thần tiên chỉ dẫn, chiếm được một mớ của cải khổng lồ, nhờ vậy mới có thể thay thế họ Trương, kêu gọi dân chúng gần xa chống lại sự xâm lấn của Thổ Phiên, từ đó trọng chấn Quy nghĩa quân. Sau khi Tào thị tiếp quản Sa Châu thì lại chính là vị thần kia muốn họ Tào xây dựng một con đường bí mật thộng tới nơi này để bảo vệ con cháu đời sau được yên bình. Tào Nhân Quý lúc này mới dốc hết tráng sĩ trong tộc, ngày đêm mở núi, đả thông con đường dẫ tới Hương Ba Lạp này. Nhưng chuyện này cực kỳ bí ẩn, Tào Nhân Quý chỉ nói nơi này có bảo tàng nên cho dù là Quy nghĩa quân đông người thì bọn họ cũng chỉ là đào móc tìm bảo tàng mà thôi, chưa bao giờ có ai biết đây là con đường dẫn tới Hương Ba Lạp cả. Rất nhiều năm trước, nơi này từng xảy ra một trận động đất làm cho con đường dẫn đến Hương Ba Lạp bị chặt đứt. Sau này con cháu Tào gia dần dần suy bại, không thể một lần nữa mở ra con đường này, hơn nữa bọn họ còn bị người Đảng Hạng, Cao Xương, Thổ Phiên bức bách nên đành phải dâng Sa Châu cho Nguyên Hạo.

Sau một lần Phi Tuyết hiếm hoi nói cặn kẽ như vậy, Địch Thanh nghe xong, thầm nghĩ nếu đúng theo thời gian mà tính thì năm đó thương nhân họ Lịch kia cùng con cháu họ Tào đã tới Hương Ba Lạp, sau đó bọn họ làm cho động đất, núi lở xảy ra rồi Tào gia mới đem Sa Châu dâng cho Nguyên Hạo. Nếu như Nguyên Hạo vẫn có thể đi vào Hương Ba Lạp, vậy thì chắc chắn phải có một con đường khác.

Với khả năng của Nguyên Hạo, mở lại một con đường đi vào Hương Ba Lạp cũng chẳng có gì là kỳ lạ.

Nói như vậy, không phải là có hai con đường tới Hương Ba Lạp sao?

Nguyên Hạo tung ra địa đồ, cơ bản là để dụ những người muốn đi đến Hương Ba Lạp ra mà giết, nhưng xem tình hình thì chỉ sợ Nguyên Hạo cũng không hề ngờ rằng, mặc dù động đất làm tắc nghẽn con đường do họ Tào mở ra, nhưng ở nơi khác lại tạo ra một cái khe nứt. Mà chỗ khe nứt này lại vừa vặn ngay tại nơi mà Nguyên Hạo thiết lập bẫy rập.

Chuyện đời thần kỳ cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi, tạo hóa trêu ngươi, khiến người khác phải thổn thức. Chẳng qua Phi Tuyết làm sao lại biết được lối ra này?

Quách Tuân đi tới Hương Ba Lạp, còn nói hắn ta đã gặp qua thần của Hương Ba Lạp. Quách Tuân sẽ không lừa hắn, nhưng vì sao khi nói đến Hương Ba Lạp anh ta lại không nói hết mà giữ lại một số chuyện. Hơn nữa, rất nhiều chỗ Quách Tuân nói không rõ ràng, hay là chính Quách Tuân không muốn nói?

Ba người yên lặng đi về phía trước một lúc lâu, không khí trong hành lang mặc dù không khiến người ta cảm thấy khó chịu, nhưng việc chỉ nghe tiếng bước chân rất nhỏ vọng lại khiến cho ba người trong hành lang này giống như những bóng ma đang di động.

Đi thêm chừng hơn mười trượng, Địch Thanh đột nhiên phát hiện trên tường đá vốn vẫn rất thô ráp bông dưng có biến hóa.

Ban đầu tường đá hai bên chỉ là được bổ ra một cách thô sơ, nhưng tường đá ở đây không hiểu là do trời sinh hay sao mà hoàn toàn trơn nhẵn như được mài dũa vậy bởi con người vậy.

Địch Thanh lấy tay sờ sờ, hắn cảm giác được trong sự trơn nhẵn đó có ẩn hiện một chút lồi lõm.

Phi Tuyết thấy động tác của Địch Thanh liền nói:

- Một chút nữa thôi là sẽ đến được Hương Ba Lạp rồi.

Địch Thanh chấn động, hắn thấy Quách Tuân phía trước yên lặng gật đầu, lại càng khiến tim trong ngực đập liên hồi. Người ta nói tới được Hương Ba Lạp thì có thể thực hiện nguyện vọng của chính mình, hắn trăm cay nghìn đắng tìm kiếm nhiều năm, chính là để thực một hiện nguyện vọng.

Không vì bản thân, không vì giang sơn, cũng chẳng vì của cải, mà chỉ vì sự say đắm và nỗi nhớ mong ngày đêm đối với một người.

Nhưng nguyện vọng này có thể thực hiện được không?

Trong lúc tâm trạng kích động, hắn chợt nghe thấy giọng nói của Phi Tuyết vọng qua:

- Tường đá này trơn nhẵn như vậy là do ở gần Hương Ba Lạp. Lúc người của Tào thị mở đường đến chỗ này thì cảm thụ được sự thần kỳ của thiên địa, lúc này bọn họ không tự chủ được mà sinh lòng kính ngưỡng, ngay trên bức tường đá này đã điêu khắc nên những pho tượng.

Quách Tuân nghe đến đó, bước chậm lại, rồi quay người đưa viên dạ minh châu cho Địch Thanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.