Địch Hậu

Chương 41




Bóng đêm phủ xuống, Phương Tình tùy ý đi vào một quán bar thoạt nhìn có chút phong cách. Đèn đóm lờ mờ, nhưng không có cảm giác không khí ngột ngạt, cũng không có âm nhạc đinh tai nhức óc, trong phòng bố trí ngắn gọn, bàn gỗ lim, có trang trí sắc thái dân tộc. Phương Tình liếc mắt đánh giá một lượt, rất phù hợp với thẩm mỹ của cô, liền đi thẳng ngồi cạnh bàn quầy bar.

Trong sân khấu có một người đàn ông phong cách đặc biệt, đeo kính mắt vàng nhã nhặn, dưới ánh sáng ảm đạm khó nhìn ra bao nhiêu tuổi, đối với microphone vô cùng thâm tình mà hát bài “Chờ người yêu tôi”, chưa từng có lời bài hát nào khởi đầu lại thấy tình cảm mãnh liệt như thế, tiếng nói nhu hoà, khiến cho người nghe xong cũng dần dần sinh ra cảm giác đau lòng xót dạ. Phương Tình trừng mắt nhìn, chớp chớp mắt muốn tránh xúc động mà rơi lệ, quay người lại đi về hướng quầy bar.

Người pha chế rượu là một người thanh niên nhìn khí chất vô cùng trong trẻo tuổi cũng còn trẻ, hai tay trở lên trên trở xuống dưới, động tác lưu loát tiêu sái, Phương Tình chống khuỷu tay lên quầy bar, nghiêng đầu nhìn người pha chế rượu đang làm nhiệm vụ.

“Cô bé, có muốn nếm thử chút không?” gã pha chế rượu cười nhìn cô trong mắt có chút kinh ngạc lẫn tán thưởng

Phương Tình mất hứng, vóc dáng thế này, ăn mặc khiêu khích thế này, vậy còn có người coi mình là cô bé.

“Em trai, tôi cũng không phải là cô bé !” Nói xong còn học cử chỉ của Tạ Xuân Hồng xoắn xoắn tóc, hướng gã đối diện híp mắt quyến rũ.

Trên mặt nét tươi cười có chút méo mó, rõ ràng là tự nhận bị Phương Tình quyến rũ, động tác đó như sấm rền.

“Em trai à, mang cho bà chị chén rượu!” Phương Tình nữ vương ngẩng đầu, dùng cằm hất hất chỉ chén rượu trong tay gã pha chế.

Nét tươi cười đùa dai trên gương gã ôn hoà chỉ loé rồi biến mất, rót một ly chất lỏng màu xanh thẫm đưa tới trước mặt Phương Tình.

“Đây là ‘Lam Đồng’ tôi vừa mới nghiên cứu chế tạo, mời thưởng thức!” Ly rượu cocktail này thành phần rất đơn giản, màu xanh lam có một mị hoặc cực hạn, nhưng mà….số độ không phải người bình thường có thể thử, như vậy một cô bé nũng nịu uống xong không bị sặc mới là lạ! Gã pha chế rượu lộ ra tươi cười vô lại nhìn Phương Tình vươn tay đón lấy ly rượu. Chà, cái này cũng không nên trách gã a, ai bảo cô ta nói cô ta là ‘bà chị’ a.

Một mùi thơm nồng đậm xông vào mũi, Phương Tình hít sâu ngửi một chút đều cảm thấy muốn say, quả nhiên là rượu ngon! Khẽ nhấp một ngụm, ở trong miệng chạy một vòng, chậm rãi nuốt xuống,cảm giác mát lạnh đã có tác dụng mạnh, một ly cạn sạch, Phương Tình liền cảm thấy hai má đã nóng lên chút.

“Rượu ngon!” Bỏ ly xuống, nâng lên nhìn vào đôi mắt long lánh của người pha chế, Phương Tình không khỏi dựng thẳng lên ngón cái khen.

Kinh ngạc nhìn thấy cô gái mặt có chút hồng, không nghĩ tới cô bé này tuổi còn trẻ mà tửu lượng lại cao thế. Bản thân mình nhìn người từ trước tới nay đều chuẩn, ánh mắt sạch sẽ tinh khiết như vậy, tươi cười giảo hoạt phảng phất như trốn học du ngoạn, thấy thế nào cũng không giống mấy cô gái ‘ăn chơi’, vậy mà lượng rượu lại tốt thế?

“Còn có rượu ngon nào không?” Phương Tình chờ đợi nhìn chằm chằm quầy bar ở phía sau bày rất nhiều rượu.

Gã pha rượu cười cười, động tác thuần thục gở xuống mấy cái chai, nhanh chóng phối ra một ly màu sắc sặc sỡ.

“Đây rượu gì, giống như thức uống ngọt ngào?” Phương Tình uống một ngụm còn hoàn toàn chưa tan hết vị trong miệng.

“Là ‘ Ngũ sắc tường vân ’, đừng cảm thấy được nó vị trong veo, này có thể sánh bằng một ly có độ cao hơn ly vừa nãy”

“Ha hả, đẹp trai tay nghề cũng tốt lắm a, tôi cho tới bây giờ còn chưa có uống qua loại rượu nào dễ uống mà lại có ý tứ như vậy. Ly nữa!”

Gã chế rượu đẹp trai nhíu nhíu mày, nhưng đừng uống quá mà gặp chuyện không may nha, Lệ Giang cũng không phải là chổ yên bình, lẻ loi một mình chạy tới quán bar không hề cảnh giác lại uống rượu, còn là một cô nương xinh đẹp, chẳng may xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ!

Nhìn thấy gương mặt do dự của gã, Phương Tình phóng khoáng cầm tiền vỗ lên quầy bar, cao giọng gọi vào: “Sợ cái gì, lão nương có rất nhiều tiền!” Rất có một dáng vẻ không để cho ta uống rượu ta liền quậy phá. Bất đắc dĩ, gã đó đành phải điều chế ra rượu có nồng độ thấp chút, hy vọng vị ‘nữ trung hào kiệt’ đừng uống nhiều mà say.

Lục Hân từ trong góc quán bar đi ra, chuẩn bị về khách sạn, thoáng lơ đãng nhìn thấy cô gái mặc vái dài xanh thẫm ngồi bên quầy bar đang cười khanh khách, lại đảo qua thấy cô gái này có chút quen mắt, tay đã nắm vào tay vịn cửa bỗng quay lại, ánh mắt sáng quắc nhìn cô gái không hề biết hạn chế uống cạn ly rượu trong tay, đó không phải cô gái ở Hắc Long Đàm sao?

Lập tức bình tĩnh rút tay về, Lục Hân đôi mắt híp lại, không vội không nóng nảy đi đên bên người Phương Tình, nhíu mày nhìn nhìn cô gái ánh mắt đã có chút mê ly, nghiêng đầu đối với gã pha chế rượu ra lệnh: “Mang cho cô ấy ly nước đá”

Cuối cùng cũng đến một người quen cô này, gã pha rượu thở ra một hơi, tên này mặc dù có lạnh lùng chút, nhưng rõ ràng không giống người gian trá, vì thế khẽ mỉm cười gật đầu với Lục Hân.

Phương Tình mắt say lờ đờ mông lung nhìn thấy gã đàn ông mặc vest đen bên cạnh, , sau một lúc lâu nhếch miệng cười: “Đại hiệp, người là anh hùng cứu mỹ nhân sao?”

Lục Hân nhíu mày nhìn cô gái say rượu hai gò má đỏ bừng một lát, chẳng nói gì đưa qua một ly nước đá.

Phương Tình cười cười không để ý lắm đón nhận, ngửa đầu một ngụm, sau đó vô cùng bất ngờ ……..một ngụm nước phun vào trước ngực Lục Hân.

“A. . . . . lạnh quá!” Phương Tình vỗ hai má, bỉu môi bất mãn mà la lối, “Tôi muốn uống rượu!”

Lục Hân bị bắn lên cả người bị ướt, sắc mặt trầm trầm, nhìn thấy cô gái vẻ mặt ngây thơ trước mặt, lại không thể nào giận được..

“Cô say, không thể uống nữa!” Lục Hân trầm tĩnh nói.

“Nói nhảm, không say tôi không uống!” Phương Tình đã trừng mắt xem thường.

Lục Hân có chút kinh ngạc, bình thường mọi người say rượu hay la hét bản thân mình không có say, thản nhiên thừa nhận mình say giống như vậy thực sự là lần đầu mới thấy đó à ha.

“Đại ca, nói thật cho anh biết. . . . . . Ách. . . . . .” Phương Tình đánh cái nấc cục, nói, “Cô nương ta. . . . . .ta chính là đến mua say, cho nên đại ca. . . . . . Thật sự là rất xin lỗi, nay ngài làm anh hùng không đảm đương nổi ! Hì hì!” Phương Tình lắc lắc đầu đứng lên, vỗ vỗ bả vai Lục Hân an ủi, sau đó nghiêng ngả lảo đảo đi về phía cửa.

Lục Hân vội vàng đuổi theo kịp, giúp đỡ Phương Tình đứng không vững, tâm tư nhanh chóng vòng vo mấy vòng, hỏi: “Tiểu thư, cô ở chỗ nào? Tôi đưa cô trở về thế nào?”

Phương Tình vô cùng bình tĩnh đẩy tay đang khoác lên vai mình, vô cùng anh hùng dựng thẳng một ngón tay lắc lắc, vẻ mặt quang minh chính đại nhìn Lục Hân: “Tiên sinh xin ngài tự trọng chút, đừng cho là tôi say ngươi có thể làm việc gây rối, làm không được anh hùng cứu vớt mỹ nữ cũng đừng đi làm cẩu hùng lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn a! Trên đầu ba thước có thần linh, giữa thanh thiên bạch nhật cẩn thận thúc thúc cảnh sát tới bắt ngươi! Nếu không nữa thì. . . . . . còn có nữ thần chiến sĩ xinh đẹp, đại diện ánh trăng tiêu diệt ngươi!”

Lục Hân bao nhiêu năm chưa gặp phải tình huống dở khóc dở cười này, không nói gì nhìn Phương Tình thấy hai mắt sáng ngời thần tình nghiêm túc nói một đống lời chính nghĩa sau đó oai dũng ngã vào lòng mình, tâm tình cô gái này thực là càng lúc càng kỳ lạ..

Cẩn thận ôm cô lên xe, Lục Hân liền không chút do dự lái xe hướng về khách sạn mình, chạy như bay.

Phương Tình giật giật, mở mắt, nhìn chàng trai lái xe bên cạnh cười quyến rũ, khẽ mở chu môi: “Tiên sinh, ngài muốn đưa tôi đi chổ nào nha?” tận lực nói tiếng mềm mại, mị hoặc vô cùng.

Lục Hân kiên cường tự trấn tỉnh, tiếp tục trầm ổn lái xe.

Phương Tình bĩu môi, đột nhiên nghĩ đến An Lập Nhiên luôn luôn sạch sẽ ôn nhã, dáng vẻ chật vật trên ghế sô pha, không khỏi cảm thấy rằng đàn ông trên đời này chẳng có ai là tốt, toàn bộ đều là đầu óc hạ lưu. Hừ, An Lập Nhiên bình thường biểu hiện so với ai cũng đều thuần khiết hơn, tác phong nhẹ nhàng, nhất nhất dáng vẻ quân tử, nhưng vừa thấy mỹ nữ, còn không phải hoá thành sói sao? Nghĩ đến đây, vũ trụ nhỏ bé của Phương Tình lại bạo phát, đừng tưởng rằng chỉ có đàn ông các người mới có thể ‘gió đông thổi bạt gió tây’, hôm nay để cho nữ vương Phương Tình áp chế một đám đàn ông các người!

Lục Hân đột nhiên bị thân thể mềm mại dám lên người khiến tay run mà trượt, xe suýt chút chệch đường bay ra, một chân giẫm phanh mới quay về

Phương Tình không quan tâm mà nâng mặt Lục Hân, cố sức muốn nhìn rõ người trước mặt, không biết tại sao, thấy đầu choáng váng, nghiêm túc mà ra lệnh: “Tôi muốn hạ gục anh, tôi cùng anh 419!” Tiếp theo, “bẹp” một tiếng hôn lên trán anh chàng.

Lục Hân nhíu mày nhìn người dán vào trước người mình, ánh sáng phản chiếu đã sớm thấy cổ áo lộ ‘cảnh xuân mơn mởn’, kìm không được khí huyết đã bốc lên, hắn cũng không phải là người chính nhân quân tử, sao có thể bỏ qua thời cơ tốt thế này, siết chặt eo nhỏ giai nhân, vừa định hôn thắm thiết, Phương Tình nghiêng đầu, lăn ra ngủ.

Lục Hân bất đắc dĩ, để mặc cô, trên đường về ôm cô đưa cô về phòng ở khách sạn của mình.

Mơ mơ màng màng có cảm giác bản thân mình được đặt lên một chiếc giường lớn mềm mại. Phương Tình miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt người đàn ông trước mắt, vừa định mở miệng, đột nhiên cảm thấy trong dạ dày cuồn cuộn, vội vàng đẩy người đàn ông ra, chạy vọt vào phòng vệ sinh ói.

Lục Hân nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng mở miệng: “Bàn chải và đồ dùng rửa mặt trên bàn đều là mới, cô tắm rửa trước đi, tôi đi ra ngoài dọn dẹp phòng trước! Ngoan, tắm rửa xong đi ra ngoài phòng chờ tôi!!” Lời này nói ra, thực cầm thú! Nếu Phương Tình tỉnh táo, nhất định khinh thường hắn đến chết.

Phương Tình ói ra sau một lúc lâu, cảm giác bản thân mình đều ói ra luôn cả mật, cả người nhũn ra hết lực tựa vào cạnh bồn cầu, ngồi ở trên sàn nhà lạnh như băng, hồi lâu mới trở lại bình thường được.

Đây là ở đâu? Xem xét phòng vệ sinh xa hoa rộng lớn, ói ra hồi lâu rốt cục Phương Tình cũng khôi phục lại ý thức trong lòng ngạc nhiên nghi ngờ, thận trọng nhớ lại những chuyện xảy ra khi nãy, bỗng nhiên nhớ tới bản thân mình hoá thành sắc lang

“Tôi muốn hạ gục anh, tôi cùng anh 419!” Trời ơi!! Phương Tình che mặt, trong lòng kêu rên một tiếng.

Tại sao có thể như vậy? Bản thân mình sau khi say sao không thay đổi thành con cừu non ngoan ngoãn, lại thành một nữ vương cuồng bạo mãnh mẽ, lại có thể không sợ chết mà biến thành sắc lang đói khát hai mắt xanh lè..

Đột nhiên, Phương Tình vội vàng đứng lên, âm thầm nắm chặt nắm tay, phải dừng lại hết thảy sai lầm này, đem vấn đề cẩu huyết 419 bóp chết ở trong nôi!

Rón ra rón rén bước ra khỏi buồng vệ sinh, Phương Tình nghe thấy trong phòng truyền tới ào ào tiếng nước chảy, trong lòng không khỏi thầm mắng, ở trong phòng xa hoa như vậy, nhất định là một lão đại thúc trung niên thô tục mắt hí mũi tẹt rụng hết răng!

Nghĩ đến lần đầu tiên của cô suýt chút nữa bị con thú thế này chiếm lấy, trong lòng Phương Tình dâng lên một cơn rét lạnh run nghĩ mà sợ.

Mới vừa đi đến phòng cửa, tiếng nước dừng lại, Phương Tình sợ tới mức tay run lên, ngay tức khắc tiện tay rút luôn thẻ phòng, đóng cửa phòng, như tia chớp chạy thẳng về phía thang máy, chạy khỏi khách sạn.

Lục Hân nghe thấy tiếng cửa phòng mở vội vàng khoác khăn tắm, thấy phòng trống rỗng, cô gái đã chạy trốn mất rồi, còn thuận tiện mang theo thẻ phòng, không khỏi sắc mặt càng thêm lạnh lùng, ánh mắt lóe ra tia lạnh

Tốt lắm, cho tới bây giờ chỉ có phụ nữ bại trong tay mình, đây là lần đầu tiên bại trong tay ả này.

Phương Tình đã quay về phòng mình không khỏi rùng mình một cái, thầm nghĩ quả nhiên nhiệt độ ban đêm rất thấp, nơi này thị phi không nên ở lâu, vẫn là nhanh chóng rời đi mới tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.