Diabolik Lovers Tam Đại Bi Kịch

Chương 34: 34: Trời Sao Và Biển Nước Của Hắn




Mất đi long cốt, nói cho cùng hắn chỉ là một con rắn. Nếu Long Vương quyết tâm làm khó hắn thì thực sự quá dễ dàng. Có điều hiện giờ đã khác, hắn đã có năm nghìn năm công lực, nếu Long Vương muốn ngăn hắn lại cũng phải mất một phen công phu.

Long cung vẫn giống hệt như lúc trước khi hắn rời đi. Kiến trúc với màu trắng chủ đạo, rong biển bồng bềnh, ốc biển bao quanh, vỏ sò cực lớn mở mở đóng đóng, thỉnh thoảng còn nhả ra bọt khí.

Binh tôm tướng tép nhìn thấy hắn, lần lượt mất đi khả năng ngôn ngữ, vừa phản ứng lại liền vội vàng thu ánh mắt cúi đầu xuống kêu lên, “Chào buổi tối, điện hạ!”

Yêu Nghiệt không trả lời, tiếp tục đi thẳng đến Thiên Điện.

Trong Thiên Điện, Long Vương Long Hậu cùng với Tiểu Thập đệ đệ của hắn đang ăn đêm, thấy hắn bước vào, ba khuôn mặt ngay lập tức ngờ nghệch.

Long Hậu và Tiểu Thập đương nhiên không cần phải nói nhiều, căn bản không hề nghĩ đến hắn sẽ quay lại.

Long Vương đã nghĩ đến việc đó, nhưng mới chỉ nghĩ đến trong tiềm thức, thằng con trai bất cần này cho dù có quay về, cũng sẽ không về sớm như vậy.

Trong không khí trầm lặng, Yêu Nghiệt mở lời, trực tiếp đi vào chủ đề chính, “Cơ Yêu Nguyệt ở đâu?”

“Yêu Nguyệt? Yêu Nguyệt lẽ ra đang ở tẩm cung của con chứ nhỉ? Tiểu Cửu, con về rồi? Mau đến đây để mẫu hậu ngắm con nào!”

Long Hậu nhìn có vẻ không quá ba mươi tuổi, tư thái đoan trang cử chỉ nho nhã, là một mỹ nhân cổ điển hiếm thấy. Nghìn năm không gặp, tóc mai của bà ấy đã có thêm vài sợi tóc bạc, ngoài ra không hề có thay đổi quá nhiều.

Bà không hề biết Cơ Yêu Nguyệt đã làm gì với hắn.

Yêu Nghiệt thu ánh mắt lại, nhìn sang Long Vương, “Cơ Yêu Nguyệt ở đâu?”

Long Vương sầm mặt xuống, đập đũa đứng đậy, “Đây chính là thái độ của con với mẫu hậu sao? Ngồi xuống! Ăn cơm trước đã!”

“Thái độ? Năm đó khi ông kề dao lên cổ của bà ấy, sao không nghĩ đến thái độ chứ? Tôi hỏi ông một lần nữa, Cơ Yêu Nguyệt ở đâu?”

“Ly Cửu Ca!”

“Long Vương đúng là người bận rộn hay quên, từ một nghìn năm trước, tôi đã không mang họ Ly rồi.”

Yêu Nghiệt nói xong câu này, tiện tay cầm lấy một vật trang trí trong cung điện để vào lòng bàn tay ngắm nghía.

Mãi một lúc sau không nghe thấy Long Vương tiếp tục nói nữa, hắn làm ra vẻ như giờ mới nhớ ra, hỏi, “Con trai tôi đâu?”

“Nó đã ngủ từ sớm, nếu con muốn gặp nó thì ngày mai gọi nó dậy cũng không muộn.”

Long Hậu nói đến cháu trai, khuôn mặt hiện rõ sự yêu thương, “Đứa bé rất giống con, tính tình bướng bỉnh lắm, đến bây giờ vẫn còn sống chết không chịu gọi bà nội cơ. Lần này con trở về thì đừng đi nữa nhé?”

“Con sẽ không rời xa cô ấy! Lần này đến đây chính là muốn đưa con trai đi!”

Yêu Nghiệt nói xong, đi thẳng đến tẩm cung của Long Hậu, nhìn con trai yên ổn ngủ trên chiếc giường nhỏ, phất tay thu vào trong tay áo.

Sắc mặt Long Hậu ảm đạm, thấy hắn ra ngoài vội vàng hỏi, “Thật sự không thể ở lại sao?”

“Không thể!”

“Cửu Ca, cho dù huynh không cưới Yêu Nguyệt tỷ tỷ, vậy thì huynh cũng không thể lấy người phụ nữ xấu xa đó! Còn nữa, sao huynh có thể nói chuyện với mẫu hậu như vậy chứ!”

Tiểu Thập nãy giờ giữ chức vụ làm nền cuối cùng cũng không chịu nổi lên tiếng, Yêu Nghiệt vừa nghe thấy liền cười, “Phụ nữ xấu xa? Ha ha, ai dạy đệ điều đó?”

Tiểu Thập nhất thời lắp bắp, “Không… không ai dạy cả.”

Cậu ta còn lâu mới nói với Cửu Ca đó là do Yêu Nguyệt tỷ tỷ nói, nói ra như thế, há chẳng phải lại để Cửu Ca hiểu lầm Yêu Nguyệt tỷ tỷ sao?

Nghĩ đến đây, Tiểu Thập ngay lập tức lẽ thẳng khí hùng, “Rõ ràng là huynh đã gặp phải một người phụ nữ xấu xa, lại còn không cho người khác nói sao? Hừm! Đệ cứ nói! Cô ta chính là người phụ nữ xấu xa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.