Diabolik Lovers Tam Đại Bi Kịch

Chương 19: 19: Chương 17




Đậu Đậu ôm con gái ấn chuông cửa, tiểu trọc đầu kéo cửa ra, vừa nhìn thấy Viên Viên thì lại chạy lạch bạch vào.

Đậu Đậu ôm con gái đứng ở cửa không biết đã xảy ra chuyện gì.

Sau đó là tiếng của Lý Xuân Hoa, “Cái thằng bé này, vừa nãy kêu con rửa mặt con không rửa, bây giờ còn biết xấu đẹp lãng phí sữa rửa mặt của bà đây nữa sao? Con đứng lại cho mẹ, đừng có chạy!”

Tiểu Trứng Thối lạch bạch chạy ra, khuôn mặt nhỏ đỏ ưng ửng, mắt nâu vừa tròn vừa đáng yêu, “Chào dì Đậu Đậu, cháu có thể chơi với Viên Viên không?”

Lý Xuân Hoa đuổi tới nhìn thấy Đậu Đậu, nhất thời hiểu ra, sau đó vừa lắc đầu vừa thở dài, “Con cái lớn rồi không nghe lời cha mẹ nữa!”

“Trẻ con đều như vậy mà, đã chơi thì mẹ ruột cũng không nhận nữa.”

Đậu Đậu đặt con gái xuống đất, sau đó xoa cái đầu trọc của Tiểu Trứng Thối, “Dĩ nhiên là được rồi, đưa em đi chơi đi.”

Lý Xuân Hoa lấy ra đôi dép lê từ trên giá, “Mau vào trong, thi thế nào rồi? Có thông qua không?”

“Thông qua rồi, nói là chiều nay có thể lấy được giấy chứng chỉ hành nghề bắt yêu.”

“Vậy sau khi lấy được rồi em còn ở Cục bắt yêu không?”

“Chắc vẫn phải ở một thời gian.”

“Ừ, chị nghe nói anh họ em bị thương, haizz, em nói xem cái thời buổi này sao yêu quái lại hoành hành khắp nơi hại người vậy chứ? Đáng ghét quá đi!”

Lý Xuân Hoa nghĩ tới nguyên nhân cái chết của chồng mình, nói tới yêu yêu quỷ quỷ là nghiến răng nghiến lợi.

Sau đó còn nhìn Đậu Đậu bằng ánh mắt đồng tình, nói, “Em thật đáng thương, tuổi còn nhỏ mà đã bị yêu ức hiếp. Sau này mang theo con nhỏ thì phải làm sao?”

Đậu Đậu còn có thể nói gì được? Đậu Đậu còn có thể nói thế nào?

Lẽ nào cô phải nói với Lý Xuân Hoa cô không hề hận con yêu đã ngủ với cô một chút nào, hơn nữa còn muốn tiếp tục ngủ cùng hắn, ngủ mãi, ngủ tới trời long đất lở sao?

Không nói ra miệng được!

Cô chỉ có thể ha ha cười gượng hai tiếng, “Đi bước nào hay bước đó, em cũng không thể vì điều này mà tự sát phải không?”

“Dĩ nhiên không thể!” Lý Xuân Hoa nắm tay, “Chúng ta phải sống thật tốt thì mới có hi vọng báo thù!”

Đậu Đậu, “… Phải, chị nói phải, rất phải.”

“Có điều, chị thấy em cũng không cần phải buồn. Chị thấy Thiếu soái rất tốt với em và Viên Viên, nếu như em thích anh ta thì phải nắm lấy cơ hội!”

“Khụ, khụ khụ khụ!”

Đậu Đậu suýt chút nữa thì bị nước miếng của mình sặc chết, bừng tỉnh trở lại vội vàng nói, “Không có chuyện như vậy đâu, tuyệt đối không có chuyện như vậy. Em và Lạc Lê? Cái gì với cái gì thế chứ! Chờ anh họ em khỏe lên rồi, chờ Viên Viên nhà em đứt được đuôi rắn thì em có thể rời khỏi Cục bắt yêu.”

“Em không vừa mắt Lão Đại sao?”

“Không, không, tuyệt đối không… Là em không xứng với anh ta.”

“Không phải là được rồi? Chuyện này chị thấy được đó! Em tốt hơn nhiều so với Bạch Linh mắt cao tận đỉnh kia, bọn chị đều thấy em rất được!”

Đậu Đậu khóc không ra nước mắt, “Chị… chị Xuân Hoa, chúng ta không nói chuyện này nữa được không? Người phụ nữ có con với yêu như em, sao xứng ở bên Lão Đại của các chị? Chị nghĩ điều này có lý không?”

“Có phải là sợ Bạch Linh lại ngáng chân em không? Chị nói em nghe, đừng sợ, em vẫn còn trẻ, thêm vài năm nữa thôi là chắc chắn đánh cô ta răng rơi đầy đất!”

“Cái này thì em biết.”

“Vậy em còn sợ cái gì?”

“Em… em không thích Lạc Lê.”

“Hả? Em không thích Lạc Lê? Chuyện này sao có thể? Lão Đại là người lợi hại nhất Cục bắt yêu mà. Em thử thích xem, nhất định có thể!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.