Địa Ngục Thời Gian

Chương 43: Ngày sinh nhật gặp đen đủi




Nhìn thấy Nam Cung Yến đột nhiên biến mất, An Nhiên vội vàng chạy tới, ai ngờ chạy chưa được hai bước đã hụt chân, thật may là có người giữ lại ở phía sau. Có ánh đèn chiếu tới, An Nhiên liếc nhìn dưới chân, không khỏi sợ hết hồn, đột nhiên xuất hiện một cái cống ở chỗ bị cỏ dại che khuất.

"Em muốn chết phải không!" Giọng nói tức giận đùng đùng của Nam Tịch Tuyệt.

An Nhiên quay đầu lại, mới phát hiện Nam Cung Quân Như xách theo đèn bin đi tới, lo lắng gọi Nam Cung Yến " Yến tử, cậu ở chỗ nào" Sau khi gọi mấy tiếng, giọng nói yếu ớt của Nam Cung Yến truyền từ dưới công lên: " Anh, thật là đau"

Nam Cung Yến lăn xuống, may mà nước đọng trong khe không sâu, nhưng lại không may bị bụi gai cào rách chân, vết thương vừa sâu lại rất lớn, dưới ánh đèn chiếu rọi, gương mặt của cô ấy trắng bệch.

Nam Cung Yến bị Nam Cung Quân Như ôm thẳng về phòng, mấy người khác vẻ mặt cũng nghiêm túc đi tới đây.

Nam Cung Quân Như cẩn thận nâng làn váy dính đầy bùn đất của Nam Cung Yến lên, cũng không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, từ đùi phải đến sau đầu gối bị thương trầy da sứt thịt, còn ít gai đâm vào trong thịt, máu đỏ tươi ào ạt chảy ra.

An Nhiên muốn tới gần phía trước, lại bị Nam Tịch Tuyệt đẩy ra ngoài, "Chớ thêm phiền." An Nhiên nghẹn ngào hỏi: "Yến tử không sao chứ?"

Lúc trước phát hiện hai người bọn họ một trước một sau chạy sâu vào trong rừng rậm, Nam Tịch Tuyệt vội vã sắp xếp Khâu Thiếu Trạch quản lý chuyện bên này, sau đó lập tức mang người đuổi theo, nhưng vẫn là đã xảy ra chuyện. Chỉ cần nghĩ tới An Nhiên suýt nữa cũng bị ngã theo, Nam Tịch Tuyệt lại càng phiền não, trách mắng: "Nói không cho phép chạy loạn, làm sao lại không nghe lời!"

An Nhiên cũng uất ức: "Em, em sợ Yến tử đi một mình sẽ gặp chuyện không may."

"Em cho rằng có em đi cùng thì sẽ không xảy ra chuyện sao? Làm chuyện lỗ mãng, đến bây giờ còn không chịu sửa đổi!" Nam Tịch Tuyệt càng nói càng tức, đưa tay búng một cái lên trán cô, "Thấy cô ấy chạy đi em phải nói cho bọn anh biết trước chứ!"

An Nhiên bị anh mắng xong"Tí tách tí tách" nước mắt liền rơi xuống, nhưng chỉ nhỏ giọng nức nở không dám khóc thành tiếng.

"Đây chính là thái độ phục vụ của các người sao?" Nam sinh tóc nâu cùng tổ với An Nhiên đột nhiên xuất hiện kéo cô ra sau lưng mình, tức giận nhìn Nam Tịch Tuyệt phía trước, "Anh không phải là người phụ trách sao? Đội viên của chúng tôi xảy ra chuyện các người không xin lỗi thì thôi, lại còn đánh! Tôi nhất định sẽ tố cáo các người."

"Đúng thế!" Bạn trai Nam Cung Yến nãy giờ chỉ có thể ở bên ngoài lo lắng suông, cũng đem hỏa khí đẩy lên người Nam Tịch Tuyệt, "Loại tổ chức nhỏ này của mấy người thật sự không thể tin tưởng được, nếu không phải vì Yến tử, tôi nhất định sẽ không tham gia loại trại hè này của các người."

An Nhiên thấy bọn hắn trách cứ Nam Tịch Tuyệt, lập tức không muốn, "Các cậu câm miệng cho tôi!"

"Anne, sao cậu lại giúp bọn họ trốn tránh trách nhiệm, Yến tử không nên có người bạn như vậy."

"Cậu có tư cách gì nói tôi?" An Nhiên tức giận nói.

Bọn họ ở chỗ này cãi nhau loạn thành một đoàn, Nam Tịch Tuyệt xoa bóp cái trán đau nhức, nghiêm mặt lên, "Câm miệng hết cho tôi. Có chuyện gì ngày mai hãy nói, tất cả đi ngủ, ngay bây giờ, lập tức!"

Vẻ mặt anh lạnh lùng, ánh mắt sắc bén, hai nam sinh thấy thế không tự chủ được rụt cổ một cái, liếc nhìn nhau, tức giận rời đi.

Trong phòng, Trương Nhiên gặp phải chút phiền toái khi cố gắng khâu vết thương cho Nam Cung Yến , cô khóc ầm ĩ, sống chết không để Trương Nghiên đụng vào. Nhưng vết thương của cô ấy lại ở vị trí tương đối nhạy cảm, mấy nam sinh đi theo đều không thuận tiện, bệnh viện lại cách nơi này hơi xa, hơn nữa, vết thương cũng không thể để lâu không xử lí được.

Nhìn thấy sắc mặt cô ấy càng ngày càng trắng, lại cuộn tròn người kiên quyết không cho cô đến gần, Trương Nghiên lau mồ hôi trên trán một chút, đi ra ngoài gọi Nam Cung Quân Như: "Cậu lên khâu vết thương cho em gái đi, mình thật sự không thể làm được." Thấy An Nhiên đứng ở dưới gốc cây đang lo lắng, cô chào hỏi: "Tiểu Nhiên lên làm trợ thủ giúp một tay đi, cám ơn."

Quần áo bẩn trên người Nam Cung Yến còn chưa thay, An Nhiên lấy một cái váy sạch thay cho cô ấy, lúc cởi áo ngực thì Nam Cung Quân Như rất tự giác xoay người đi chỗ khác.

Nam Cung Quân Như chỉ mang theo duy nhất một đôi gang tay vô khuẩn, động tác thành thục. Nam Cung Yến nhìn chằm chằm hắn ngẩn người, hết sức phối hợp. An Nhiên nhìn hai người bọn họ, trong lòng lại dâng lên chút lo lắng.

Cô biết mẹ của Nam Cung Yến qua đời sớm, cô ấy từ nhỏ đều do anh trai nuôi lớn. Chỉ là trước khi gặp Nam Cung Quân Như, Yến tử chưa bao giờ đề cập đến người anh trai này với cô.Lúc mới quen biết An Nhiên còn cảm thán cha mẹ của Yến tử thật thiên vị, sinh cô đẹp như vậy, ngược lại anh trai của cô mặt mũi lại rất bình thường. Nhưng vào lúc này nhìn bộ dáng cau mày của Nam Cung Quân Như, dáng vẻ đó giống hệt như Yến tử.

Yến tử so với An Nhiên phải độc lập hơn rất nhiều, quan hệ của cô ấy với mẹ kế cũng rất tốt. Theo đạo lý mà nói, không có lý do gì. . . . . . Yêu anh trai chứ?

An Nhiên ở trong lòng cẩn thận từng li từng tí toát ra ý niệm không tốt như vậy.

Thực tế luôn tàn nhẫn. Thời điểm khi Nam Cung Quân Như cẩn thận đỡ em gái nằm xuống, An Nhiên đang thu dọn đồ đạc lại nghe được âm thanh có chút kỳ quái, theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn, cuộn băng gạc vừa mới cầm liền từ trong tay rơi xuống đất, lộc cộc lăn tới góc tường.

Yến tử đưa tay ôm cổ Nam Cung Quân Như, hôn lên bờ môi hắn. Thân thể cô suy yếu, hôn lên không có tí hơi sức nào, chỉ rải rác nhẹ nhàng giống như đang mổ, Nam Cung Quân Như vẫn duy trì tư thế cúi người, sắc mặt giống như bình thường.

An Nhiên cơ hồ là hoảng loạn trốn đi, bị Nam Tịch Tuyệt chặn lại: "Em khẩn trương làm gì, Yến tử không sao chứ?"

An Nhiên lắc đầu liên tục, lời nói cũng không lưu loát : "Không có, không có việc gì." Cô chột dạ nhìn Trương Nghiên một cái.

"Tôi đi xem một chút." Trương Nghiên lưu loát leo lên, quay đầu hướng Nam Tịch Tuyệt nói, "Nếu không còn chuyện gì nữa, Nam tử cậu đi nghỉ ngơi đi."

Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái. Chú ý tới An Nhiên đứng bên cạnh nắm thật chặt váy của mình, khẩn trương như vậy, đưa tay sờ trán của cô đều là mồ hôi lạnh, "Bị hù sợ rồi hả, không có chuyện gì. Đoán chừng Quân Như muốn coi chừng Yến tử, em phải ngủ chung cùng Trương Nghiên rồi."

An Nhiên kéo tay của anh, "Trương Nghiên cùng Quân Như yêu đương, tại sao còn phải ở chỗ của anh? Anh tại sao lại gạt em?"

Nam Tịch Tuyệt trả lời rất thành thực: "Không biết."

Không biết? An Nhiên mếu máo, ngay cả giải thích anh cũng lười nói. Anh thật sự rất ghét cô sao?

An Nhiên quay người đi đến phòng của Trương Nghiên, vẫn cảm thấy ủy khuất, từ trong cửa sổ nhô đầu ra, hướng Nam Tịch Tuyệt gào lên: "Không cần anh phải đắc ý, em mới không lạ gì anh, anh không cần phải đề phòng em như đề phòng cướp! Anh thích cùng phụ nữ lên giường cũng không liên quan đến em, em, " cô hít một hơi thật sâu, run rẩy hét, "Nguyền rủa anh Tinh Tẫn Nhân Vong!" (t*ng trùng đều chết hết ~~ sặc)

Cô hét rất lớn, chung quanh đều vang lên tiếng cười. An Nhiên đỏ mặt lùi vào trong nhà hờn dỗi.

Ngày thứ hai An Nhiên chạy đi thăm Yến tử, Nam Cung Quân Như đang đút cho cô ấy ăn cái gì đó. Hắn rõ ràng là cả đêm không ngủ, đáy mắt đều là tia máu.

"Em tới rồi, anh đi nghỉ một lát đi." An Nhiên nhận lấy cái bát trong tay Nam Cung Quân Như.

Chờ Nam Cung Quân Như rời đi, vẻ mặt Yến tử trắng bệch nói: "Cậu thỏa thích cười nhạo tớ đi."

"Tớ không có ý này." An Nhiên nói, ". . . . . . Cậu thật, đối với anh ta. . . . . ."

"Việc của tớ và anh ấy không cần cậu quan tâm!"

An Nhiên nhẫn nại khuyên: "Cậu như vậy chắc chắn sẽ không có kết quả. Cậu nên bảo vệ bản thân mình một chút, đừng đổi nhiều bạn trai như vậy."

Nam Cung Yến không nhịn được đẩy cô một cái, bát cháo trong tay An Nhiên đổ hết lên mặt đất, "Cậu dựa vào cái gì mà dạy dỗ tớ! Tớ thích cùng đàn ông lên giường đấy, cậu quản được sao?" Cô hung dữ nói, "Đều tại cái người Nam Tịch Tuyệt đó, tại sao lại gọi Trương Nghiên đến, bây giờ anh ấy cũng tính toán cùng cô ta kết hôn, tớ phải làm thế nào? Các người cũng tới giành anh ấy, cút, tớ không muốn nhìn thấy cậu!"

"Cậu. . . . . ." An Nhiên tức giận đến phát run, "Cậu thật là không thể nói lý."

Nam Cung Yến liếc cô một cái: "Ai cho cậu để ý đến tớ? Tránh ra!"

An Nhiên tức giận sập cửa rời đi.

Nam Cung Yến được trong nhà phái máy bay trực thăng tới đón vào bệnh viện, cùng đi theo còn có Nam Cung Quân Như. Nghe nói cháu gái bảo bối gặp chuyện không may, ông cụ nhà Nam Cung cũng vội vàng theo tới, đem cháu trai mắng to một trận, cũng hung hăng khiển trách Nam TịchTuyệt một hồi.

Mới bắt đầu một ngày đã xảy ra chuyện như vậy, làm cho không khí của cả đoàn cũng ngột ngạt. Cũng may Trương Nghiên giỏi điều hòa không khí, trừ mấy người quen biết Yến tử, những người còn lại tâm tình cũng không bị ảnh hưởng nhiều.

An Nhiên cùng cậu nam sinh tóc nâu khi rất thân thiết, cậu ta tên George, vô cùng yêu chuộng chính nghĩa, luôn luôn cùng cô thảo luận về anh hung Robin Hood. Hai người kết bạn tham gia không ít hoạt động, phiêu lưu, tìm kiếm. . . . . . Hoạt động buổi tối thì An Nhiên còn hào phóng theo sát hắn chia sẻ về kỹ thuật bắt ve sầu, hai người một khiêng bắt bươm buớm, một xách theo đèn bin, phối hợp thân mật gắn bó.

Tối ngày thứ ba, mọi người đều đem đồ mình kiếm được tập hợp lại, tổ chức một buổi dạ hội tưng bừng, không khí náo nhiệt, mấy nam sinh tập hợp lại nhóm lên đống lửa, vây quanh đống lửa uốn éo người thành những vũ điệu nhiệt tình

Trương Nghiên lôi kéo An Nhiên vào nhảy cùng. Trương Nghiên rất xinh đẹp không nói, tính tình cũng hào phóng, hôm nay bạn trai lại không có ở đây, các nam sinh túm lại lấy lòng không ít, cô ấy rất nhanh bị một đồng học khôi ngô kéo qua nhảy.

George tích cực dựa tới, cơ hồ là dán vào thân thể An Nhiên đang nhảy. Chung sống mấy ngày nay, An Nhiên cũng không ghét nam sinh này. Da hắn trắng nõn, lại không thiếu dịu dàng, rất hiểu lấy lòng các cô gái.

George lôi kéo An Nhiên tránh khỏi đám người náo nhiệt, ôm cô tựa vào một gốc cây to. Đống lửa đỏ rực sau lưng chiếu lên thân thể hắn, hắn có chút kích động, cầm lấy tay cô, ở trên gò má cô hôn xuống một cái.

Đôi mắt của người thiếu niên có chút ướt át, hắn nhỏ giọng nói: "Nghe nói các cô gái Đông Phương rất kín đáo, tớ có thể hôn môi cậu không?"

An Nhiên cười cười, gật đầu một cái. Cùng George chung đụng không có áp lực chút nào, cũng không có cảm giác áy náy, cô không phải cũng nên nếm thử một chút cảm giác yêu bạn cùng lứa tuổi sao?

George có huyết thống quý tộc Anh quốc, khi giơ tay nhấc chân đều không thiếu phong cách thân sĩ, hắn vuốt ve tóc An Nhiên: "Tớ rất thích tóc cậu, mượt mà mềm." Môi của hắn dần dần đến gần, cảm giác không giống với Nam Tịch Tuyệt hôm đó, không hề có mùi thuốc lá, mà là hơi thở mát mẻ của thiếu niên.

Hai mắt An Nhiên nhắm chặt lại.

Nụ hôn chậm chạp không có rơi xuống.

George cau mày nhìn người quấy rầy bọn họ Nam Tịch Tuyệt: "Chuyện gì?"

Nam Tịch Tuyệt nghiêm túc nói: "Đêm đã khuya, các người tốt nhất không nên cách tôi quá xa. Dù sao chúng tôi cũng phải phụ trách sự an toàn của mọi người."

Sau khi tan hội, An Nhiên cùng mấy nữ sinh được phân công ra bờ sông, do Trương Nghiên dẫn đầu đi múc nước, rửa sạch ly, bàn, dao, nĩa.

Sau khi tan hội, An Nhiên cùng mấy nữ sinh khác được phân công rửa ly, bàn, dao ,nĩa được Trương Nghiên dẫn ra bờ sông múc nước.

Còn chưa rửa xong, Nam Tịch Tuyệt liền đi tới kêu bọn họ nhanh đi về, nói là dự báo khu rừng tối nay có mưa to. Mặc dù không là dông bão, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.

Trên đường trở về, giọt mưa lớn như hạt đậu liên tiếp rơi xuống dày đặc. An Nhiên bước một bước liền trượt trở về ba bước. Cô bị vấp vào một cái rễ cây, lảo đảo mấy bước ôm chầm lấy đằng sau Nam Tịch Tuyệt.

Cả người anh cứng lại, đỡ cô: "Cẩn thận một chút."

Hai người chưa nói chuyện qua đã khoảng mấy ngày, lúc này ôm hông của anh, An Nhiên phát hiện, cô vẫn còn rất đáng xấu hổ tham luyến mùi vị của anh.

Sau khi Nam Cung Yến rời đi, chỉ còn một mình An Nhiên ở trong phòng. Sau khi bố trí mọi người ổn thỏa, Nam Tịch Tuyệt lại đội mưa dẫn người vào trong các nhà nhìn một vòng, xác nhận an toàn. Chờ đến khi anh trở lại nhà cây của mình, lại phát hiện đèn nhà An Nhiên lúc này bỗng lập lòe rồi chợt tắt.

"Tiểu Nhiên, em không sao chứ?" Nam Tịch Tuyệt cách một màn mưa to gọi An Nhiên, không có người đáp lại. Khâu Thiếu Trạch lười biếng nằm ở trên giường thưởng thức mưa to: "Em ấy sẽ có chuyện gì được chứ? Có lẽ là đụng phải công tắc đi."

Nam Tịch Tuyệt mới vừa leo lên nhà cây nhỏ của An Nhiên, đang muốn gõ cửa, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, còn có tiếng bước chân đi tới cửa.

Xem ra thật sự là anh quá lo lắng. Anh xoay người định đi, lại nghe thấy tiếng An Nhiên hỏi: "Ai ở bên ngoài?" Ngay sau đó cửa"Ken két" một tiếng mở ra.

An Nhiên trợn to hai mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt cả người ướt đẫm: "Anh, anh tới làm gì?"

Cô vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn bốc hơi nước, trên người là bộ váy màu trắng còn chưa khô dính sát vào cơ thể, hiện ra những đường cong mát mẻ của người thiếu nữ.

"Anh chờ chút, em lấy cho anh cái ô." An Nhiên vừa mới xoay người, hai cánh tay Nam Tịch Tuyệt đã đưa ra vòng qua người cô, chợt buộc chặt, ôm cô vào trong ngực.

Khi môi anh tìm tới chặn lại cái miệng đang kháng nghị của cô, lúc đó cô mới ý thức được là anh đang hôn mình.

Đầu An Nhiên "Oanh" một tiếng nổ tung.

Đôi môi dán chặt, cảm giác chân thực như thế, trên môi của anh còn dính chút nước mưa, lành lạnh, theo đầu lưỡi của anh đưa đẩy đi vào.

Toàn thân cô run rẩy, quay người lại, ngửa đầu, khập khiễng, không lưu loát mà hốt hoảng đáp lại, giống như là lo lắng, nếu chậm lại một chút, Nam Tịch Tuyệt sẽ biến mất ngay trước mắt mình. Mà tất cả việc này, bất quá chỉ là do cô nhớ nhung hòa lẫn vào hơi thở của đêm mưa lên men thành một giấc mộng đẹp mà thôi.

Hai mắt cô ngấn nước, óng ánh sáng ngời, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, miệng lưỡi đang dây dưa, màu ửng hồng dần dần hiện lên hai gò má.

Nam Tịch Tuyệt nâng một cái tay lên, che lên đôi mắt của cô.

Khi đôi môi hai người tách ra, Nam Tịch Tuyệt khom người xuống, vùi đầu vào cổ cô thở dốc.

Nam Tịch Tuyệt là lần đầu tiên tay chân luống cuống như vậy. Anh buông An Nhiên ra, hai tròng mắt nhìn cô, nhưng không biết nên nói cái gì, ngu ngốc mà đứng tại chỗ. Ảo não có, nhiều hơn, là một loại cảm giác hạnh phúc.

Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu, An Nhiên cắn môi mấy lần, rốt cuộc nhịn không được, nhếch môi cười lên, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, mang theo chút ngây thơ, ngượng ngùng lại vui vẻ.

Hai tai Nam Tịch Tuyệt đỏ lên, An Nhiên kéo anh, ngửa mặt chỉ chỉ miệng của mình, "Còn muốn."

Cánh môi non nớt của thiếu nữ bị anh mút có chút sưng đỏ diễm lệ. Anh cúi đầu, lại lần nữa ngậm lấy, vẫn là nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau , nhưng cực kỳ dịu dàng.Trong lòng hai người tích trữ bao nhiêu oán hận cũng hòa tan triền miên ở trên môi và lưỡi.

Anh càng ngày càng thấy đói khát, siết chặt lấy vòng eo của cô, hai cánh tay thu hẹp hơn, ở đó một đoạn ngắn vuốt ve. Ở trong mắt Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên giống như một cái cây non tươi tốt, mặc dù mập mạp, nhưng lại chưa tới thời khắc thu hoạch.

Anh ôm cô ngồi lên giường, tắt đèn. An Nhiên dán lên trên người anh, giống như con mèo nhỏ chà xát lung tung. Hai cánh tay cô quấn lên cổ anh, mặt dán vào lồng ngực anh. Bởi vì không thích loại cảm giác dính ướt này, cô cớt hết áo sơ mi của anh ra, rất tò mò đưa tay vuốt ve cơ bắp cường tráng trên người anh.

Cô dần dần có chút xao động, tiếng hít thở vừa nhỏ vừa vội.

"Ngủ đi." Nam Tịch Tuyệt dụ dỗ cô, giống như đang an ủi đứa bé mà vỗ vỗ cô.

Một đêm này An Nhiên ngủ đặc biệt ngon. Nam Tịch Tuyệt lại không dễ chịu chút nào. Anh đã sớm qua thời kỳ ngây ngô, bây giờ lại cùng đắp chăn tựa sát vào nhau, đối với anh mà nói không khác gì một loại hành hạ.

Ngày thứ hai thời tiết cực đẹp, tâm tình của An Nhiên còn rực rỡ hơn. Đối với việc sáng sớm cô và Nam Tịch Tuyệt cùng nhau từ trên nhà cây bước xuống, hai người còn nắm chặt tay ở mọi lúc, những người khác cũng rất thức thời coi như không nhìn thấy, chỉ có sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch âm trầm, xem ra so với ngày thường còn bị bệnh nặng hơn.

Hôm nay sẽ cùng các đoàn đội khác tụ hợp, xe buýt từ sáng sớm đã chờ sẵn. Địa điểm đóng quân dã ngoại của bọn họ ở phía đông, mà đống lửa thịnh yến lại ở gần phía tây của cửa chính công viên rừng rậm. Cây cối trùng điệp mấy ngàn dặm, từ ven rừng rậm mở ra một con đường, quanh co lòng vòng, đến tận ba giờ chiều mới đến nơi.

An Nhiên lần đầu tiên thưởng thức tư vị tốt đẹp khi ngồi xe. Cô có thể ngồi sát vào Nam Tịch Tuyệt, mệt mỏi thì dựa vào, thích nằm thì nằm, còn có thể cầm tay anh không thả, liếm liếm cắn cắn, chọc tới khi anh liều mạng hôn lên môi cô, cho đến khi cô nửa phần hơi sức cũng không còn, mềm mại dựa vào anh không động đậy nữa mới ngừng, mới vừa tách ra. Cô vừa lòng, vuốt đôi môi sưng đỏ cười khúc khích, đầu dựa vào bả vai Nam Tịch Tuyệt, hết sức yên tâm thoải mái.

Đống lửa thịnh yến có bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới, các loại lều được dựng lên dầy đặc, mọi người vẽ loạn lên người mình các loại thuốc màu, làm ra dáng vẻ của người da đỏ ở Bắc Mỹ, vây quanh đống lửa vui vẻ hết mình.

Buổi tối ngày cuối cùng, cả đoàn quân dã ngoại hoạt động hết sức tích cực, An Nhiên tích cực ghi danh tham gia tranh tài, ra sân trước cố ý chạy đến bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, cho anh nhìn tạo hình tối nay của mình.

"Như thế nào?" An nhiên ở trước mặt anh xoay một vòng, hả hê hỏi.

Nam Tịch Tuyệt mỉm cười gật đầu một cái, "Ưmh, không tệ, tiểu công chúa American Indian."

Hai bên mặt An Nhiên tất cả đều là bột màu, màu đỏ thẫm, màu vàng đất cùng màu xanh lá mạ, mấy loại màu sắc này đều có sắc thái ảm đạm nhưng bởi vì da cô vốn trắng nõn lại khiến chúng trỏ nên rực rỡ. Hơn nữa cô còn trộn thêm chút thuốc màu bạc cho linh động, thật là, không diễn tả được có bao nhiêu đáng yêu cùng linh hoạt. Trên đầu cô còn mang theo một vòng đầu bằng mây tre, có cắm thêm một cái lông Khổng Tước, theo gió rêu rao.

Điểm duy nhất khiến Nam Tịch Tuyệt cảm thấy không hài lòng là cái váy trên người cô quá ngắn, khó khăn lắm mới bọc lại được cái mông, một đôi chân thẳng tắp thon dài cơ hồ lộ ra sạch sẽ!

Anh thử nói kiến nghị: "Đổi quần dài ca hát sẽ tốt hơn."

"Em không!" An Nhiên ngẩng đầu, vênh váo tự đắc, "Em còn muốn khiêu vũ đấy." Vừa nói vừa hả hê ưỡn thẳng ngực, "Em mới vừa đi theo hậu duệ của lão sư American Indian học ca hát, còn học cả khiêu vũ nữa. Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ca hát khiêu vũ." Cô nháy nháy mắt, nói ra mấy từ Nam Tịch Tuyệt nghe không hiểu.

"Cái gì, ngôn ngữ American Indian sao?" Nam Tịch Tuyệt cười hỏi, "Tiểu Nhiên, ngẩng đầu nhìn một chút, trên trời không có em vểnh lên cái đuôi đâu."

"Anh. . . . . ." An Nhiên dậm chân một cái, bất mãn anh không hiểu phong tình, "Không thèm nghe anh nói nữa, em đi luyện tập tiếp, em nhất định muốn lấy cái phần thưởng kia."

An Nhiên tâm tâm niệm niệm phần thưởng chính là một đôi dây chuyền tình nhân, kiểu dây chuyền treo ngược có hình răng cưa, đóng lại chính là một hình trái tim. Lần hoạt động này anh cũng là một trong những người vạch ra kế hoạch, Nam Tịch Tuyệt dĩ nhiên cũng biết, câu chuyện tình yêu động lòng người của công chúa, hoàng tử American Indian trong truyền thuyết chỉ là một loại mánh khóe làm nóng không khí. Loại dây chuyền tình nhân này là do một thương thân tài trợ, bọn họ làm như vậy cũng là để cho mình miễn đi chi phí làm quảng cáo.

Thời điểm đến phiên An Nhiên biểu diễn, thấy Nam Tịch Tuyệt hết sức chăm chú. Trương Nghiên trêu ghẹo nói: "Thái độ của tiểu Nhiên mấy ngày nay đối với tớ tốt hơn rất nhiều, thật sự cám ơn cậu."

Nam Tịch Tuyệt cười đến ấm áp. Trương Nghiên nhân cơ hội nói: "Nam tử, khuyên cậu một câu, đối với cô ấy thật tốt. Tổn thương tình cảm của thiếu nữ là không được, cậu đến lúc đó. . . . . . Xuống tay lưu tình."

An Nhiên cùng vị lão sư kia biểu diễn hứng thú mười phần, đưa tới một trận tiếng vỗ tay. Cô mãn nguyện lấy được đôi dây truyền tình nhân kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ đi tìm Nam Tịch Tuyệt.

Cô tìm thật lâu, cuối cùng ở cách xa đám người, dưới một gốc cây đại thụ tìm được anh. Anh nắng dàn trải khắp nơi, từ khe hở của cành lá sum xuê rơi xuống, bị cắt xén thành những lốm đốm màu bạc, rơi trên đầu vai anh, hình thành một loại hấp dẫn xinh đẹp.

"Ô oa, người đẹp, mau đưa cái cổ xinh đẹp của ngươi cho ta thưởng thức!" Sau lưng truyền đến âm thanh ngụy trang dữ tợn của An Nhiên. Nam Tịch Tuyệt đã sớm phát hiện ra từ lúc cô lén lút đi tới, anh quay đầu lại, thấy An Nhiên giương nanh múa vuốt nhào tới, hai cái tay nắm chặt dây chuyền, làm ra bộ dáng quỷ Vampire.

Không giống như dự đoán là kinh ngạc, vẻ mặt An Nhiên có chút uể oải, cũng rất nhanh trở lại phấn khởi đi đến, đem dây chuyền cho anh nhìn: "Đóng lại chính là một tình yêu, cho anh một cái."

Dây chuyền đỏ hết sức bình thường, cái răng nhỏ phía trên được mài tỉ mỉ, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, hết sức động lòng người.

Nam Tịch Tuyệt cầm lên nó, An Nhiên đã không kịp chờ đợi đem cái kia của mình đeo vào cổ, dương dương hả hê: "Mau đeo vào. Lúc em đi lĩnh thưởng, họ nói đây chính là cặp dây chuyền mà một đôi quý tộc American Indian yêu nhau đã mang qua, còn có lời chúc phúc đó."

"Đây là giả."

Vẻ mặt An Nhiên trầm xuống: "Tại sao là giả?"

"Hơn nữa hình ảnh thô ráp, khó coi."

An Nhiên tức giận, đoạt lấy từ trong tay anh, "Anh không thích cứ việc nói thẳng!" Anh trầm mặc, An Nhiên hết sức uất ức, coi như không phải là vật quý giá, nhưng đó cũng là vật mà cô hết sức vất vả mới giành được cho anh, anh thế nào lại còn chê chứ?

An Nhiên mím môi, đem dây chuyền của mình tháo xuống, hợp với cái của anh ném vào trong đống cỏ, "Không cần cũng được, ai mà thèm!"

Cô hất tay đi, Nam Tịch Tuyệt ở phía xa ngây người một chút, liền đuổi theo: "Tiểu Nhiên, đừng nóng giận." An Nhiên im lặng đi nhanh hơn, Nam Tịch Tuyệt bước nhanh, mấy bước vượt qua cô: ". . . . . . Trở về anh đưa cho em loại tốt hơn."

Đến gần mới phát hiện đôi mắt cô đã đỏ ửng, Nam Tịch Tuyệt sờ sờ khuôn mặt cô cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi."

Bên cạnh, Trương Nghiên đi qua nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, cười nói: "Nam tử, cho núi vàng núi bạc cũng không bằng người của cậu dùng tâm đâu." Cùng với cô còn có mấy nam sinh khác đang dọn dẹp đồ đạc cũng ồn ào hướng đến chỗ hai nguoqif huýt gió

An Nhiên lại hì hì một tiếng bật cười, vuốt mắt, cảm thấy xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.